Thực ra vật tư của cô không ít, bây giờ lấy ra hai thùng dầu cũng không thấy đau lòng lắm. Dù sao thì - những con thây ma này đều là điểm tích phân mà! Trước tiên không nói đến việc tại sao số lượng những con thây ma ở dưới lầu này lại nhiều đến mức kỳ lạ, dù sao thì g.i.ế.c là được rồi, bây giờ cô rất thiếu rất thiếu điểm tích phân, một đợt thây ma lớn như vậy, cô đương nhiên không thể bỏ qua! Chuyện châm lửa này thực ra khá dễ, A Nguyên cũng không tranh với Hứa Lê, Hứa Lê hiếm khi buông tay hai ông Giáo sư Nguy, chỉ là vẫn nhìn chằm chằm bọn họ không để bọn họ đi lung tung, sau đó thì châm nến chờ đợi. A Nguyên nhìn từng con thây ma nhảy vào, lại nhìn đầu trong tay và ga trải giường mà Hứa Lê đóng góp, nói với Hứa Lê: "Chờ chút em nhìn nhé, anh đổ đầu vào đâu thì em ném nến vào đó, nếu ném nhầm chỗ thì anh tự châm lửa.”
Hứa LÊ tự tin nói. A Nguyên nhằm vào ba con thây ma, ném ga trải giường xuống, ga trải giường mở ra vừa vặn bị ba con thây mta ở góc đỡ lên, sau đó chậu dầu đầu tiên được đổ lên ga trải giường trên đầu thây ma.
Khi anh ta nói: "Ném!”, nến của Hứa Lê đã rời tay, trực tiếp rơi vào dầu trên ga trải giường.
Mọi người đều biết, dầu rất dễ cháy, huống hồ ga trải giường cũng là vật dễ cháy.
Lửa bùng lên ngay, một số dầu chảy xuống theo thây ma và ga trải giường, vì vậy lửa cũng theo đó lan xuống.
Hơn nữa cơ thể con người có chất béo, những con thây ma này c.h.ế.t rồi m.á.u trên người cũng thành m.á.u c.h.ế.t nhưng chất béo trong cơ thể không dễ tiêu tan như vậy. Cho nên lúc này, ngọn lửa bên dưới đột nhiên bùng cháy. Chỉ là thây ma liên tục rơi xuống, thấy ngọn lửa đó lại bị dập tắt một chút, A Nguyên ở bên cạnh đổ dầu.
Anh ta tuy là dị năng hệ băng nhưng rải dầu thì hoàn toàn không có vấn đề gì, có thể rải đều, có thể khiến ngọn lửa sắp tắt tiếp tục cháy, từng tầng từng tầng cháy lên.
Hứa Lê nhìn những ngọn lửa đó, có chút khó xử. Hình như cô đã đánh giá quá cao ngọn lửa của mình?
Hơn nữa lửa cháy cần không khí, cho nên cửa thang máy này bây giờ thật sự không thể đóng lại được sao? Nhưng may là tay nghề của A Nguyên tốt, ngọn lửa đó mặc dù run rẩy nhưng vẫn không tắt, ngược lại còn dần sáng lên.
Ồ, cũng có nguyên nhân là Hứa Lê lại ném thêm một ít gỗ vào. Không phải là Hứa Lê còn tích trữ thứ này, chủ yếu là trước đó cô thu được một chiếc xe tải nhỏ, sau khi tháo rời thì bên trong toàn là các loại ván gỗ.
Lúc đó Hứa Lê đã ở trong viện nghiên cứu rồi, không có chỗ để vứt, bây giờ vừa vặn dùng được. Ngọn lửa trong thang máy dần cháy lên, chỉ là mùi này rất khó chịu, đặc biệt hôi, Hứa Lê lặng lẽ để lại ván gỗ, tự mình kéo hai ông lão lui về phía sau.
Ngọn lửa cháy hừng hực, bởi vì khâu quan trọng là châm lửa này do Hứa Lê làm nên điểm tích phân của Hứa Lê tăng lên ổn định. Không tệ.
Hứa Lê hài lòng gật đầu. Giếng thang máy rất sâu, hơn nữa chiếc thang máy này ở tầng cao nên không gian rất rộng rãi, không khí cũng rất dồi dào.
Còn về một số khói đen bốc lên, Hứa Lê lấy quạt nhỏ thổi lên trên giếng thang máy, bên ngoài lan ra rất ít, thêm nữa bãi đỗ xe vốn đã rất tối nên không gây ra nhiều ảnh hưởng.
Chỉ là vẫn có chút khó chịu và mùi hôi lan tỏa.
Nhưng những người có mặt ở đây về cơ bản đều có thể chịu đựng được, những người không chịu đựng được, ví dụ như Giáo sư Nguỵ, Giáo sư Phương, bốn nhà nghiên cứu trẻ tuổi, còn có bản thân Hứa Lê, đều được Hứa Lê chia khẩu trang.