Trùng Sinh Vào Vai Nữ Phụ Ở Mạt Thế

Chương 149



Giáo sư Nguy nghe lời của cô nhóc ranh ma này, hiểu ý, ông gật đầu: "Được, con yên tâm, lúc con nói chuyện với căn cứ, ông nhất định sẽ đi cùng con.”

Hứa Lê: Thật bất ngờ. Xem ra Giáo sư Nguy sẽ đứng về phía cô vì hy vọng cô và căn cứ hợp tác vui vẻ? Hứa Lê cảm thấy cứu Giáo sư Nguy rất đáng, cô chỉ vào Lâm Thông: "Giáo sư Ngụy, ông có muốn lấy một ít m.á.u của anh ấy không? Đến lúc đó ông cũng có thể nghiên cứu xem lọ thuốc này có tác dụng không, nếu không có tác dụng, ông cũng có thể nghiên cứu xem quá trình và sự thay đổi khi dị năng giả bị nhiễm thành tang thi là như thế nào.”

Giáo sư Nguy rất động lòng.

Ông đã động lòng từ lâu rồi nhưng không tiện nói vào lúc này. Liên Dương Diễm im lặng một lúc mới nói: "Tôi có thể giúp lấy m.á.u nhưng tôi không có dụng cụ.”

“Em có.”

Hứa Lê đưa ra một gói ống tiêm và kim tiêm: "Chỉ không biết bao lâu thì lấy một lần, anh đừng lấy quá nhiều một lần.”

Liên Dương Diễm: "...”

Cảm ơn cô đã biết điều.

Sau khi thuốc tăng cường thể chất cấp thấp được cho uống, lọ thuốc không còn sót lại gì đã được Hứa Lê tiện tay đưa cho Giáo sư Nguỵ, Giáo sư Nguỵ lại đưa cho Hứa Lê, dù sao thì không gian của Hứa Lê an toàn hơn nhiều so với trong tay ông.

Còn Lâm Thông bị cho uống thuốc thì trông có vẻ đau đớn hơn, trước đó anh ta đã giãy giụa yếu đi, bây giờ lại lăn lộn trên mặt đất, thậm chí còn giãy đứt cả dây thừng, sau đó bị Hứa Lê dùng xích sắt trói lại.

Nhìn vẻ đau đớn của Lâm Thông, mọi người đều rất không đành lòng.

Nhưng dù không đành lòng cũng không có cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Thông lăn lộn trên mặt đất.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Liên Dương Diễm đột nhiên hỏi: "Màu da của anh ta có phải đã phục hồi một chút không?”

Anh ta hỏi Hứa Lê. Hứa Lê nhìn chằm chằm Lâm Thông một lúc, ngẩng đầu nhìn Liên Dương Diễm: "Chúc mừng anh, anh đã cược đúng, đừng quên các anh nợ tôi một ân tình.”

“Sẽ không quên.”

Liên Dương Diễm vẻ mặt nghiêm trọng. Ngay sau khi Hứa Lê nói xong, mọi người đều thấy màu xanh tím trên mặt Lâm Thông đang biến mất nhưng vết thương trên cánh tay anh ta càng ngày càng thối, không chỉ thối, còn chảy ra m.á.u đen đỏ.

"Được rồi, đã vượt qua rồi.”

Hứa Lê lè lưỡi, cũng thấy kỳ lạ: "Loại thuốc này mà còn có tác dụng như vậy.”

Liên Dương Diễm bên cạnh cũng thả lỏng: "...”

Thuốc của cô, cô còn không biết tác dụng sao? Hứa Lê lại nghĩ đến một vấn đề khác, nếu tăng cường thể chất có thể chống lại vi-rút thây ma thì điều đó có nghĩa là, người bình thường có lẽ vẫn có khả năng thức tỉnh lần thứ hai?

Chỉ là thuốc tăng cường thể chất cấp thấp quá đắt, nếu Giáo sư Nguỵ bọn họ thực sự có thể nghiên cứu ra được loại thay thế thì đó là chuyện tốt. Thật sự để cô đi mua, cô thấy không được. Cô còn phải dùng điểm tích lũy để mua những thứ khác. Theo màu da của Lâm Thông phục hồi, m.á.u chảy ra từ cánh tay anh ta cũng dần chuyển từ màu đen đỏ sang màu đỏ.

Chỉ là phần thịt thối rữa của anh ta không phục hồi, Liên Dương Diễm trực tiếp cắt phần thịt thối rữa của anh ta xuống, sau đó chuẩn bị rắc thuốc băng bó. Hứa Lê thở dài: "Thôi, đã giúp thì giúp cho trót.”

Liên Dương Diễm cầm thuốc khựng lại, quay đầu nhìn Hứa Lê, liền thấy Hứa Lê lấy ra một thứ dài bằng cẳng tay, hình dạng trông hơi giống vòi phun, cô ấy ấn nút màu xanh lá, xịt vào cánh tay Lâm Thông, Lâm Thông đang hôn mê run lên, nhíu mày đau đớn rên rỉ nhưng cánh tay anh ta lập tức cầm máu, mọc thịt, đóng vảy, bong vảy, vết thương trong nháy mắt trở thành làn da mới hồng hào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.