Ngược lại, bản thân Hứa Vân Thâm lại không tự tin. Hứa Lê kiếng chân, vỗ nhẹ vào... eo Hứa Vân Thâm, hình như rất nhỏ. Suy nghĩ một chút, Hứa Lê hoàn hồn, ánh mắt hơi lảng đi nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại, không để Hứa Vân Thâm phát hiện, cô nói: "Không có ai ngay từ đầu đã mạnh cả, thế này nhé, khoảng thời gian này em sẽ bảo người dạy anh dùng súng, trước tiên anh luyện tập độ chính xác, đợi lần sau em sẽ đưa anh đi. "Được.”
Hứa Vân Thâm xác định Hứa Lê thực sự muốn đưa mình ra ngoài, mắt lập tức sáng lên. Hứa Lê hài lòng gật đầu.
Quả nhiên, cún con vân là phải mắt sáng long lanh mới đáng yêu. Chó buồn bã gì đó, mặc dù trông rất buồn cười nhưng cũng không thể bắt nạt quá đáng.
Để lại một ít vật tư cho Hứa Vân Thâm, sau đó đưa thịt đông lạnh của căn cứ vào tủ đông tạm thời, Hứa Lê lấy một lượng lớn vũ khí hạng nặng và nhiều đạn dược, một lần nữa rời khỏi căn cứ.
Thế giới tận thế lại trôi qua vài ngày, đoạn đường từ thành phố S đến căn cứ lại được dọn dẹp nhiều lần, đoạn đường gần căn cứ này có thể nói là đã an toàn, hơn nữa đường sá cũng thông suốt.
Tổng cộng họ chỉ có tám người, cuối cùng chỉ lái một chiếc xe quân sự việt dã đã được cải tạo.
Chiếc xe này không có gì khác, chỉ là sau khi cải tạo thì dung tích lớn hơn, sau khi thêm một chỗ ngồi thì tám người họ hoàn toàn có thể ngồi thoải mái. Còn việc không có nhiều chỗ để đồ hơn? Nhưng họ có hai người có năng lực hệ không gian, cần gì nhiều không gian để chứa đồ chứ? Đưa vào không gian chẳng thơm sao?
So với lần đầu gặp Hứa Lê, cẩn thận bảo vệ Hứa Lê như thế nào thì bây giờ một đội những người này mặc dù vẫn vô thức muốn bảo vệ Hứa Lê nhưng ít nhất cũng không coi cô như búp bê sứ nữa.
Chỉ là... Đợi đến khi xe xóc nảy, nhìn Hứa Lê thế nào cũng không ngồi vững, các thành viên trong đội đều không nhịn được cười.
Hứa Lê chân ngắn: "...”
Tôi ghét!
Cô trực tiếp phớt lờ dây an toàn, dùng xích sắt trói mình vào ghế, cũng vững vàng như vậy. Chỉ là chiêu này vừa ra, lại có thêm hai người không nhịn được cười.
Hứa Lê: "...”
Chờ đã, tại sao cô lại có hành động trẻ con như vậy?
Có vẻ như, việc cơ thể thu nhỏ vẫn có một chút ảnh hưởng đến cô. Mặc dù không đến mức trở thành tư duy của trẻ sơ sinh thực sự nhưng có vẻ như dễ bốc đồng hơn một chút.
Tất nhiên, thực ra sự bốc đồng này ngược lại chứng minh rằng Hứa Lê đã có một mức độ tin tưởng nhất định đối với những người trong đội, nếu không cô ấy sẽ không thể hiện ra. Tuyến đường đã được định sẵn từ lâu, điểm dừng đầu tiên là một trạm xăng.
Lần này A Nguyên mang theo rất nhiều đồ, sau khi dọn sạch xác thây ma ở trạm xăng, anh ta đã tự chế thẻ từ, loại có thể quẹt để lấy xăng.
Những người khác tìm thấy rất nhiều thùng dầu ở trạm xăng, từng thùng dầu được tiếp đầy, sau đó đợi Hứa Lê cất vào không gian.
Đợi đến khi hết thùng dầu, Hứa Lê liền kéo những chiếc xe bên ngoài, lấy tấm sắt về ghép lại, làm thành thùng dầu khổng lồ, lấy bình xăng về, hút hết xăng ra, đừng lãng phí.
Thỉnh thoảng còn quan sát người có năng lực hệ hỏa trong đội là Trần Lâm Nguyên đốt xác thây ma, may là lúc đốt anh ta tìm hướng gió, Hứa Lê cũng không ngửi thấy mùi hôi quá nồng.
Trạm xăng đầu tiên tuy không lớn nhưng lượng dầu dự trữ không ít.