Trùng Sinh Vào Vai Nữ Phụ Ở Mạt Thế

Chương 203



An một bữa sáng, Hứa Lê suýt nữa thì ăn no căng bụng. Hứa Vân Thâm cũng ăn theo, Hứa Lê ăn xong mới hỏi: "Hôm qua họ thế nào?”

“Mọi người ăn xong, giúp tôi dọn dẹp đồ đạc mới đi, họ chỉ uống bia thôi, mà không nhiều, lúc về vẫn còn tỉnh táo.”

Hứa Vân Thâm nói. Hứa Lê hiểu rồi. Thực ra cô không bất ngờ, dù sao mặc dù nói là gần đây không ra ngoài nhưng ai biết được có chuyện gì cân họ làm không, nói là uống bia nhưng họ cũng sẽ không thực sự buông thả.

Nếu thực sự có lúc buông thả thì chắc chắn phải đợi đến khi tận thế kết thúc. Là quân nhân, họ chắc chắn có khả năng tự chủ cơ bản. "Nào, tôi đã hứa sẽ chuẩn bị quà cho em.”

Hứa Lê vốn định hôm qua sẽ đưa cho Hứa Vân Thâm thuốc tăng cường thể chất cấp thấp, bản thân cô cũng sẽ dùng thuốc tăng cường tinh thần cấp thấp, kết quả không phải là say coca sao?

Dù sao hôm nay cũng không có việc gì, cô lấy thuốc tăng cường thể chất cấp thấp ra trước, nói với Hứa Vân Thâm: "Đây là thuốc tăng cường thể chất cấp thấp, dùng vào sẽ rất đau nhưng sẽ tăng cường thể chất của anh, bây giờ đã có người dần dần thức tỉnh dị năng, anh dùng xong có lẽ cũng có thể thức tỉnh dị năng.”

Thể chất của Hứa Vân Thâm tương đối yếu, Hứa Lê có thể nhìn ra từ khuôn mặt luôn tái nhợt của anh.

Nhưng cô thấy Hứa Vân Thâm nghe cô nói xong, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc. "Sao vậy? Không dám dùng sao?”

“Không phải... Loại thuốc này có phải rất quý không? Em đã dùng chưa? Em quen rồi, không thay đổi cũng không sao.”

Hứa Vân Thâm nói là thật lòng.

Còn về dị năng hay không, anh thực sự vẫn chưa thức tỉnh thành công.

Nhưng dị năng của anh... khá đặc biệt. Anh trong mơ thực sự đã thức tỉnh nhưng cũng trở thành quái vật không phải người không phải thây ma.

Anh thấy như vậy cũng tốt, nếu dùng thuốc mà anh vẫn không thức tỉnh dị năng thì sao?”

Không thức tỉnh thì không thức tỉnh thôi, chẳng lẽ người bình thường không cần sống sao?”

Hứa Lê trợn mắt: "Bảo anh dùng thì anh dùng, bản thân em đã dùng không chỉ một ống rồi.”

Hứa Vân Thâm im lặng vài giây, anh nhìn chằm chằm vào ống thuốc, đồng tử trong nháy mắt biến thành hai. Cuối cùng anh vẫn đưa tay nhận lấy: "Em không sợ đau.”

"Được, lát nữa, anh đừng vội uống.”

Hứa Lê vội ngăn lại: "Anh uống xong sẽ rất đau, anh ngâm mình vào bồn tắm trước, sau đó dùng xong thì rửa sạch sẽ.”

Hứa Lê khẽ ho một tiếng: "Dùng xong cái này sẽ hơi hôi.”

Hứa Vân Thâm bị ngăn lại thì thực sự không uống nữa, anh ngoan ngoãn gật đầu, trở về phòng mình, mặc cho Hứa Lê lấy ra một bồn tắm, đổ đầy nước, lại để cho anh ba thùng nước lớn, dặn dò anh: "Thuốc này cho dù anh đau ngất đi cũng không tổn thương cơ thể, không cần lo lắng. Em cũng phải uống thuốc, dù sao anh cứ tự lo là được.”

"Được.”

Hứa Vân Thâm gật đầu. Hứa Lê đóng cửa đi ra ngoài.

Hứa Vân Thâm cởi quần áo, nằm vào nước ấm, uống thuốc. Sau một thoáng mát lạnh, đó là cơn đau tột độ.

Nhưng Hứa Vân Thâm như không cảm thấy gì, biểu cảm không hề thay đổi, nếu không phải khuôn mặt tái nhợt hơn, còn có gân xanh nổi lên trên cánh tay thì người ta sẽ tưởng rằng thuốc không có tác dụng. Cơn đau lan tỏa nhưng Hứa Vân Thâm hoàn toàn không để ý, anh thậm chí còn có thể cười.

Thần nhỏ của anh.

Cũng sẽ để lại cho anh thứ tốt như vậy.

Chỉ không biết cô ở bên cạnh uống thuốc có đau không.

Hứa Lê: Đương nhiên là đau rồi!

Lần này Hứa Lê nhân lúc ở nhà, đã uống ống thuốc tăng cường tinh thần cấp thấp đầu tiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.