Trùng Sinh Xuyên Việt Đích Ngũ Hảo Gia Đình

Chương 33



Chương 33

Xe bò và xe ngựa bình thường đều bộ trụ chân trước của động vật, để cân bằng khi phát lực, không đến mức siết chặt "tài xế".

Nhóm tài xế: Xin chú ý thắt chặt, cám ơn, *mặt nghiêm trang* ~

Lăng Dục Cẩn chưa từng bắt động vật kéo xe, lần đầu tiên bắt cá sấu chở thuyền cũng là mò mẫm mới ra, chờ khi cá sấu tài xế vèo vèo vèo kéo tới sắp mệt lật bụng, bản chất giai cấp bóc lột – Lăng Dục Cẩn mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng, thả cá sấu nhỏ ra.

Tứ chi ngắn ngủn vẫn còn mờ mịt đạp nước bơi tới phía trước vài cái, cá sấu mới phát hiện miệng mình đã có thể há ra, lập tức kinh hỉ chuẩn bị chạy trốn.

Thú hai chân thật đáng sợ, giờ nó chỉ muốn quay về ngồi chờ bắt linh dương đến uống nước thôi.

Cho dù bị linh dương đá mấy cái, cũng tốt hơn so với bị ép bơi.

Nhưng cá sấu tài xế cũng không chạy trốn thành công, Lăng Dục Cẩn lập tức xoay người nhảy xuống thuyền, bắt lấy cái đuôi của con cá sấu sắp chạy trốn, sau đó kéo thuyền cỏ lau cập bờ, chân vững vàng đạp lên cá sấu, "Đừng chạy, cho mi một bữa cơm này."

Cuối cùng, cá sấu thành công hưởng dụng được linh dương do Lăng Dục Cẩn bắt tới, lại là cái loại thịt đã dùng dao găm chặt rời thành khối, không cần vất vả cắn xé.

Oa, không cần bị linh dương đá mấy cú cũng có thể ăn được thịt, cá sấu lập tức mãn huyết, cái thuyền này, nó còn có thể kéo tiếp!

_(: 3″ ∠)_

Động vật có lẽ không có tâm tư vòng vong vèo vèo như con người, nhưng tụi nó tuyệt đối không ngốc, cá sấu thấy mình chạy không thoát được, mà nếu thành thành thật thật kéo thuyền đi thì liền có khối thịt đưa tới trước mặt, nó lập tức thức thời làm tài xế, tứ chi ngắn ngủn đạp đạp trong nước, đặc biệt hữu lực.

May mà giờ Lăng Dục Cẩn đã biết cực hạn thời gian ăn cơm và nghỉ ngơi của cá sấu, ngay khi cá sấu sắp bơi không nổi nữa thì liền thả cá sấu đi.

Sau đó lại thi hành kế cũ, lại đưa cá sấu tới.

Nhưng lần này có chút đặc biệt, có tới hai con bị mùi máu tươi hấp dẫn tới, trên đỉnh đầu một con trong đó có một cái túi nhỏ như trái bóng.

Túi nhỏ?

Yo, cá sấu quen! Là con đêm qua gặp được!

Hai người hai cá sấu đội diện nhau, con cá sấu quen kia nhận ra anh em Lăng Dục Cẩn, lập tức quay người chuẩn bị chạy trốn, sau đó bị Lăng Dục Cẩn nắm lại cái chân sau.

Động tác lưu loát cực đẹp, giống như là mèo nhỏ bắt bướm.

Làm cho Lăng Kiệt Sâm đang quan sát ở khoảng cách gần muốn chấm cho Cẩn bảo điểm tối đa.

Mỗi lần khi Lăng Thanh Huyền thét chói tai la lên có sâu, Cẩn bảo liền xuất hiện với tư thế bắt sâu, cũng không khác lắm với bộ dạng bắt cá sấu hiện tại.

(づ●─●)づ

Xem ra, ở nhà Cẩn bảo đã học thuần thục kỹ năng sinh tồn dã ngoại rồi.

Một con cá sấu khác phát hiện có hai con mồi nhỏ, ngay cả ẩn núp và quan sát cơ bản cũng không có, vừa thấy liền trực tiếp bơi tới ấn đồng bạn lại, lập tức chuyển cái đuôi, xào xạc đụng vào vô số cỏ lau, chạy trốn.

Đối với cá sấu mà nói, nghĩa khí anh em gì đó đều là giả dối, từ nay về sau, trên đời lại có thêm một con cá sấu không bao giờ tin tưởng vào tình cảm nữa.

Sad~

Mà Lăng Dục Cẩn vừa nhìn thấy cá sấu quen, vươn tay vỗ vỗ cái đầu to của cá sấu, "Anh bạn, đừng chạy, chúng ta cùng nhau bơi lội tiếp chứ hả?"

Cá sấu: Tự bơi đi, tự bơi đi! Tui không muốn bơi QAQ~

Lăng Kiệt Sâm thấy con cá sấu ủ rũ, trực tiếp ném thịt linh dương mới vừa chặt ra tới trước mặt cá sấu, "Được rồi, ăn cơm trước rồi công tác sau."

Được cá sấu kéo nửa ngày như vậy, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm mới phát hiện, anh em họ lúc trước dùng sức người chèo thuyền là có bao nhiêu chậm.

#Sức người không được, dùng sức cá sấu bù lại#

Chờ cá sấu ăn xong thịt linh dương, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm lặp tức lấy dây thừng ra, lúc kêu cá sấu nâng chân trước lên, cá sấu còn đặc biệt phối hợp.

Thấy không, đây là chỗ tốt khi đã làm quen nghề.

Nhưng khi con cá sấu đã ăn uống no đủ, đang chuẩn bị xuống nước "làm việc", trong bụi cỏ cách đó không xa lại phát ra âm thanh xào xạc.

Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm lập tức thanh tỉnh, lại có hai con cá sấu tới đây?

Tuy rằng diện mạo cá sấu đều không khác nhau lắm, nhưng thấy bộ dáng con cá sấu đang bị dây thừng buộc kia lại tin tưởng tình bạn, Lăng Dục Cẩn lập tức đoán được, đây là con cá sấu vừa mới chạy trốn kia cùng với cứu binh.

Cũng không phải là ăn luôn bọn mi, còn kêu cứu binh?!

Lăng Dục Cẩn cho Lăng Kiệt Sâm một cái ánh mắt, Lăng Kiệt Sâm ngầm hiểu, lập tức buộc hai cái dây thừng cho Cẩn bảo, sau đó chậm rãi lui lại.

Lưu lại chiến trường cho Cẩn bảo tự do phát huy.

(づ●─●)づ

Con cá sấu đang chờ xuất phát tỏ vẻ, mặc dù nó lại bị tình bạn đả động, nhưng nếu như chiều dài chi trước của nó đủ dài, nó nhất định phải che mắt lại.

Thực xin lỗi, hình ảnh trói sống cá sấu quá tàn nhẫn, nó không dám nhìn.

QAQ

Lăng Dục Cẩn là người có thể chất cấp S, đầu tiên, lực lượng không thể nghi ngờ, tiếp theo, từ nhỏ đã cùng chơi đùa với Lăng Thanh Huyền, trình độ lĩnh ngộ của Lăng Dục Cẩn đối với động tác bắt giữ này rất cao.

Tóm lại, giá trị kinh nghiệm về lý luận và thực tiễn đều cao, việc trói hai con cá sấu này lại cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Về phần Lăng Kiệt Sâm thì đang mò trứng gà trong mấy bụi cỏ lau để lát luộc, hoàn toàn giao thế cục cho Lăng Dục Cẩn.

Kế tiếp, những khán giả nhìn chằm chằm màn ảnh số 081 liền thấy hiện trường mỹ thiếu niên tay không trói hai con cá sấu.

Từ khi xuất hiện chuyện phân cấp thể chất và nhóm người có nhiều gen, ở liên bang, chuyện có ngoại hình hoàn toàn không hợp với khí lực đã không còn là việc quá ngạc nhiên, chuỗi gen của mỗi người phân bố khác nhau, bởi ảnh hưởng từ gen, cơ năng thân thể cũng có khác biệt nhất định, con người tự khai phá tiềm năng của bản thân chính là xu thế phát triển tiến hóa.

Đạo lý thì mỗi người đều hiểu, nhưng khi mỹ thiếu niên có quái lực lộ diện, mọi người cũng nguyện ý tiếp tục vây xem.

Dù sao, cái loại hình ảnh quỷ dị tràn ngập cảm giác không thích hợp này, có xem bao nhiêu lần cũng sẽ cảm thấy vô cùng thần kỳ.

Một là phải cẩn thận tránh cái đuôi hữu lực của cá sấu;

Hai là phải không cho cá sấu có cơ hội há mồm;

Lăng Dục Cẩn nắm chặt chỗ quan trọng của tài xế "bị cưỡng chế nhận lời mời", không tới nửa giờ liền trói lại hai con cá sấu.

Nhìn hai con cá sấu đang giãy dụa, Lăng Dục Cẩn đứng thẳng lại và nghĩ nghĩ, đi qua nói với con cá sấu quen kia, "Đi khuyên nhủ hai người bạn của mi đi. Kéo thuyền cho thật tốt rồi sẽ tiếp tục cho bọn mi ăn thịt linh dương."

Lăng Dục Cẩn cũng không trông cậy vào việc cá sấu có thể nghe hiểu lời mình, cậu ngồi xổm bên người con cá sấu quen, hung tàn chỉ chỉ hai con cá sấu đang cố thoát khỏi sợ dây thừng, làm một cái thủ thế không nghe lời liền lật bụng, lại vươn tay vỗ vỗ nó.

TvT

Ý tứ đủ rõ.

Muốn còn mạng thì đừng giãy dụa, nhận mệnh đi!

Vì thế, ba con cá sấu chụm lại lắc lắc, một con thuyền được ba con cá sấu kéo liền chính thức xuất phát.

Đối với cá sấu mà nói, trọng lượng của con thuyền và hai người trên đó đều không tính là gì.

Nhưng tương đối khó xử là, bình thường ba con cá sấu chúng nó nào có kinh nghiệm sóng vai bơi lội, bơi như vậy dễ đâm vào nhau hoặc là chia lìa ba phần làm con thuyền đảo quanh tại chỗ.

Cuối cùng, Lăng Dục Cẩn phải "kiên nhẫn ôn nhu" giáo dục một phen, để ba con cá sấu cách xa nhau nửa mét, cuối cùng cũng tìm được phương pháp chính xác, vẽ ra ba làn nước, đẩy ra gợn sóng kéo thuyền nhỏ đi.

Tốc độ thật sự rất nhanh.

Điều kiện ở đầm lầy không tồi, thậm chí anh em Lăng Dục Cẩn còn gặp được một con hà mã đang nằm trên bờ biển xa xa, không thể không nói, loài động vật hung hãn đó diện mạo thật xấu.

Nhờ phúc của ba con cá sấu, đám động vật ăn thịt khác không có cơ hội tiếp cận với Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm, hai anh em cơ hồ không chậm trễ tí thời gian nào, rất nhanh đã xuyên qua một mảnh đầm lầy rộng lớn này, đi tới cùng ranh giới núi cao, đó là một vùng núi thấp bé.

Khoảng cách mấy con cá sấu kia đã rời nhà rất xa, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm đã bắt hai con linh dương cho bọn cá sấu, anh em họ có chút lưu luyến nhìn theo bóng dáng ba sức lao động.

Ánh mắt này làm ba con cá sấu sợ tới mức thiếu chút nữa đã bị nghẹn thịt linh dương, bọn nó vội vàng ăn xong, liền chui xuống nước, vẫy đuôi bơi mất, không bao giờ muốn gặp lại anh em Lăng Dục Cẩn.

Đáng tiếc phất phất tay với đám cá sấu, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm buông tha chiếc thuyền cỏ lau, bắt đầu xuyên qua vùng núi trước mặt, muốn tiến lên với tốc độ nhanh hơn để sớm tiếp cận ngọn núi kia.

Bởi vì mỗi ngày Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm đều căng thẳng và bận rộn, cho nên cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng nhờ thiết bị ghi chép ngụy trang trên bộ đồ, anh em Lăng Dục Cẩn mới phát hiện, thời gian thi đấu một tháng đã qua mười hai ngày.

Nhưng anh em họ chỉ mới vừa tới trước ngọn núi, vẫn chưa chuẩn bị cho việc xuyên qua núi tuyết.

Hai anh em Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm chỉ có một bộ quần áo ổn định nhiệt độ, trong ba lô ngược lại có không ít mấy thứ lặt vặt hữu ích, nhưng điều kiện thân thể của Lăng Kiệt Sâm không được tết lắm, có thể hoạt bát khỏe mạnh chống tới hiện tại cũng không đại biểu sẽ có thể bình an vượt qua tuyết sơn.

Tinh cầu này không phân chia bốn mùa rõ ràng, nhưng anh em Lăng Dục Cẩn một đường đi tới cũng đã tự mình thể hội, biết trên địa cầu khi có tuyết đọng trên núi thì hẳn là lúc đầu mùa xuân.

Đầu mùa xuân, đây là cụm từ khiến cho những người sắp trèo lên núi nghe liền cảm thấy đau đầu.

Lúc này tuyết đọng đã bắt đầu tan rã, nhưng rất dễ bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ không khí lúc nóng lúc lạnh, cực dễ phát sinh chuyện núi tuyết sụp đổ, tục xưng là tuyết lở.

Màu trắng phô thiên cái địa trước mắt, những trận tuyết lở cơ hồ khó có thể đào thoát chính là một khốn cảnh, còn có trong tuyết rất khó xác định phương hướng, cộng với mấy vấn đề như địa hình phức tạp, đó đều là những chuyện Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm lảng tránh không được.

Khác với những khó khăn trong rừng rậm hay đầm lầy, ngọn núi bị tuyết đọng bao trùm có nhiệt độ thấp, nguy hiểm và phức tạp, thậm chí còn thiếu vật tư, đều đang nói cho Lăng Kiệt Sâm, một người có thể chất cấp F như anh, là tuyển thủ yếu nhất trong cuộc thi, không nên tiếp tục nữa.

Miễn cho liên lụy tới Cẩn bảo.

Lăng Kiệt Sâm đứng ở trên vùng núi, nhìn đầm lầy đã ở phía xa và ngọn núi gần đó, nhìn thảm thực vật càng ngày càng thưa thớt cùng với nham thạch màu xám, anh dừng bước lại.

Tiếp tục, hay là buông tha?

Người phải biết tự mình hiểu lấy, có tâm muốn thực hiện giấc mộng là tốt, nhưng biết rất rõ đây chỉ làm phí công và vô dụng, còn muốn chưa đụng tới tường Nam thì không quay đầu lại, đây không phải là kiên trì mà là bướng bỉnh ngu xuẩn!

Đối với Lăng Kiệt Sâm mà nói, anh rất rõ, cực hạn của thể chất cấp F ở chỗ nào.

Rừng rậm cũng tốt, đầm lầy cũng thế, trong những hoàn cảnh đó anh có thể chịu đựng được, nhưng khi ở núi tuyết có nhiệt độ thấp rét căm căm, thậm chí có khả năng liên lụy tới Cẩn bảo, với lại địa phương cuối cùng là hoang mạc còn ở phía trước, Lăng Kiệt Sâm tự hỏi mình, thật sự có nên đi tiếp không?

Dừng bước lại, Lăng Kiệt Sâm cúi đầu nhìn bộ đồ ổn định nhiệt độ trên người mình, đây là một trong ba vật phẩm mà Lăng Dục Cẩn chọn, giống như bản thân anh chọn ba lô, đó đều là chọn cho đối phương.

Nếu Cẩn bảo mang theo ba lô và mặc bộ đồ ổn định nhiệt độ này, hẳn là sẽ có thể thuận lợi đi qua núi tuyết và hoang mạc?

Giống như trong phim, có thể không ngừng khiêu chiến cực hạn sinh mệnh, bước tới kiến thức mị lực của thiên nhiên, là giấc mộng của Lăng Kiệt Sâm.

Hiện tại có thể đi tới một bước này, Lăng Kiệt Sâm cảm thấy bản thân đã không còn gì tiếc nuối.

Ngồi bịch xuống, Lăng Kiệt Sâm chỉnh lý lại tất cả đồ vật có thể sử dụng trên người ra, trong thi đấu cũng không có quy định rằng tuyển thủ chủ động bỏ quyền không thể đưa vật tư của hắn cho người khác.

Cho nên, Cẩn bảo cứ tiếp tục cố gắng bước về phía trước thôi, anh hai ở điểm đích cuối chờ em.

Một đường này, khán giả xem Trực tiếp nhìn thấy động tác của Lăng Kiệt Sâm, họ đã hiểu anh đang muốn làm gì.

Đích thật, người thể chất cấp F quá mức yếu ớt, trong mấy ngày này, Lăng Dục Cẩn chưa bao giờ để cho Lăng Kiệt Sâm gác đêm, thức ăn nước uống cho vào miệng đều đã trăm phần trăm tiêu độc nấu chín, buổi sáng và ban đêm còn dặn dò phải mặc áo khoác, thậm chí để đi bằng với tốc độ của Lăng Kiệt Sâm, Lăng Dục Cẩn còn thả chậm cước bộ của cậu.

Ngay từ đầu còn có khán giả không đáng thay Lăng Dục Cẩn, đều do vị anh hai yếu đuối này liên lụy, bằng không khẳng định Lăng Dục Cẩn đã có thể dựa vào thể chất cấp S mà thành công tổ đội với người khác, sau đó thuận lợi giải quyết nan đề, sớm xuyên qua rừng rậm, đầm lầy, núi tuyết và hoang mạc, cuối cùng tới đích cuối, nói không chừng còn có thể đánh sâu vào top 1 top 2.

Dù sao, từ khi trận đấu bắt đầu, biểu hiện của Lăng Dục Cẩn không cần xoi mói gì cả, cơ hồ là toàn năng, thậm chí bất khả chiến bại.

Chỉ là theo trận đấu tiếp tục, nhóm khán giả phát hiện, tính cách và nhan sắc của tuyển thủ số 082 thật đúng là cảnh đẹp ý vui, thậm chí còn làm cho người khác kinh diễm.

Không phải là mỗi vị tuyển thủ đều có thân thể khoẻ mạnh, đứng trước mặt tất cả nguy hiểm mà sắc mặt không thay đổi. Khán giả đều có một cái mộng anh hùng cứu vớt thế giới, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Nhưng càng hiểu biết về Lăng Kiệt Sâm thì lại càng phát hiện, so với vị anh hùng có ánh sáng chói mắt làm người khác vô pháp tồn tại mà nói, có một đồng bạn vĩnh viễn ủng hộ mình, giúp mình chuẩn bị tốt hết thảy, ăn ý đến mức ngay cả nói cũng không cần, nhìn vào mắt nhau là có thể giao lưu, đây hình như quan trọng hơn.

Anh hùng không khó tìm, chân chính thưa thớt chính là những người giống Lăng Kiệt Sâm, có thể để cho Lăng Dục Cẩn có thể hoàn toàn phát huy năng lực của mình mà không lo lắng bạn đồng hành phía sau lưng.

Hiện tại, đám khán giả chỉ cảm thấy nội tâm phức tạp, lý trí nói cho bọn họ biết, quyết định của Lăng Kiệt Sâm là đúng, không quản thấy thế nào, một mình Lăng Dục Cẩn mang theo vật tư của hai người đi tiếp thì càng thích hợp hơn.

Không có liên lụy, không có băn khoăn, có thể dùng tốc độ cao nhất đi, phát huy thể chất cấp S vô cùng nhuần nhuyễn vượt qua bộ phận người thường.

Nhưng nếu lý trí có thể giải thích hết thảy, vậy sao còn có thứ gọi là tình cảm đâu?

Khu bình luận đang khóc như mưa ——

-Tui không muốn tuyển thủ số 082 chủ động bỏ quyền, tiếp tục đi với tuyển thủ số 081 thêm một đoạn đường được không??

-Anh hai chớ đi, Cẩn bảo cần anh hai, chúng ta cũng không muốn tách ra với anh hai, đi tiếp tới phía trước được không?? Để một mình Cẩn bảo trên tuyết sơn khẳng định sẽ vừa cô độc vừa bất lực, anh hai đừng rời đi được không???

-Nếu anh hai đi rồi, tui sẽ không xem Trực tiếp nữa, thật ngược tâm thật khổ sở, anh hai đã cố gắng kiên trì từ rừng rậm và đầm lầy đến hiện tại rồi, sao hiện giờ lại muốn rời đi?

Thậm chí nhóm khán giả còn lật lại màn ảnh lúc trước của số 081 và số 082, tìm ra toàn bộ những đoạn ngắn mà Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm ở chung.

-Nhìn này, nếu Lăng Kiệt Sâm ly khai, còn ai có thể nói chuyện chọc cười với Lăng Dục Cẩn? Còn ai cắt đùi gà nướng xuống nhét vào miệng Lăng Dục Cẩn? Còn ai ở phía sau lưng bảo hộ lẫn nhau để Lăng Dục Cẩn không cần quay đầu lại?

-Thậm chí còn không còn có người ngồi ở trên chiếc thuyền cỏ lau, làm ra rất nhiều hình nhân đáng yêu thành một cái hệ liệt chọc em trai vui vẻ!

-Vì sao ban tổ chức lại chọn thi đấu trong hoàn cảnh hà khắc trên tinh cầu mới? Vì sao người thể chất cấp F lại là Lăng Kiệt Sâm ôn hòa thiện lương? Hoặc là, vì sao con người lại phải phân chia thể chất và cấp bậc, vừa sinh ra liền bất bình đẳng, giấc mộng bay về phía trước, nhưng thân thể đã mỏi mệt?

Trong nháy mắt như vậy, những mặt trái cảm xúc như phẫn nộ, oán khí, mất mát hay thậm chí là suy sụp chật ních khu bình luận, cho dù tất cả khán giả biết rằng, chuyện Lăng Kiệt Sâm rời đi đã định.

Nhưng họ vẫn hy vọng có thể phát sinh tình tiết đảo ngược giống như trong phim, để cho Lăng Kiệt Sâm có thể lưu lại.

Mấy phút đồng hồ ngắn ngủn lại giống như bị kéo dài vô hạn, cảm xúc áp lực của nhóm khán giả sắp bị bùng nổ, khi Lăng Kiệt Sâm đưa đồ vật nhét vào trong tay Lăng Dục Cẩn thì liền tới đỉnh.

Thậm chí có người tự nhận là fan của Lăng Kiệt Sâm viết bình luận chất vấn ——

-Dựa vào cái gì mà Lăng Kiệt Sâm là thể chất cấp F thì không có cách nào xuyên qua núi tuyết? Còn Lăng Dục Cẩn chính là thể chất cấp S lại có thể mang đi vật tư của hai người đi tới phía trước? Có bản lĩnh thì hai người cùng nhau rời đi, cùng tiến cùng lùi chứ!

Nhìn thấy lời bình luận như thế, phần lớn khán giả giờ mới cảm giác không thích hợp, từ từ, đề tài vừa nãy vì sao lại chuyển tới nơi này rồi? Nhân cơ hội công kích Lăng Dục Cẩn với thủ đoạn bôi đen thấp kém như vậy, rốt cuộc đây là fan nhà ai chạy tới gây sự?

Những khán giả mua màn ảnh của tuyển thủ số 081 và số 082 đều là thật sự cảm động vì giữa hai anh em Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm tràn đầy tín nhiệm, thậm chí có thể giao phó giấc mộng cho người kia. Lúc này lại có người nhiễu loạn bôi đen Lăng Dục Cẩn, đây là đang miệt thị chỉ số thông minh của bọn họ à? Khán giả ở đây có thể dễ bị kích động sao?

Tức giận max!

Nhóm khán giả ghét nhất là cái gì? Đó là có người không nhìn chỉ số thông minh của bọn họ, cho rằng có thể tùy ý nắm giữ bọn họ, thậm chí lợi dụng bọn họ để đạt được vài mục đích.

Đối với loại người này, nhóm khán giả chỉ muốn nói, mi mới ngốc, cả nhà mi mới ngốc.

Còn muốn lợi dụng bọn ta? Xem bọn ta trào phúng mi từng chút thành tên mặt đen!

Nhưng hết thảy chuyện này phải đợi tí nữa, nhóm khán giả trợn tròn mắt, vạn phần không đành lòng nhìn Lăng Kiệt Sâm đang chuẩn bị cáo biệt với Cẩn bảo.

QAQ Chờ tuyển thủ số 082 Lăng Kiệt Sâm chủ động bỏ quyền xong, bọn họ liền đi quánh anti-fan, mang theo phẫn nộ và thương cảm, sức chiến đấu mười phần.

"Cẩn bảo, mấy thứ này em phải đặt ở trong ba lô, anh..." Lăng Kiệt Sâm giống như đang nói "hôm nay buổi tối ăn cái gì" với Lăng Dục Cẩn, thái độ tự nhiên tới cực điểm, thậm chí làm cho Lăng Dục Cẩn không kịp phản ứng.

Anh hai đang cáo biệt với cậu?

"Anh muốn chủ động bỏ quyền?" Lăng Dục Cẩn mím môi, nghiêm túc nhìn Lăng Kiệt Sâm.

Ánh mắt anh né tránh, Lăng Kiệt Sâm dùng hành động chấp nhận câu hỏi của Lăng Dục Cẩn, cố chấp đưa đồ vật cho em trai.

"Anh, trước khi rời nhà, anh đã nói là anh sẽ chiếu cố em..." Lăng Dục Cẩn cúi đầu, thanh âm có chút buồn, thậm chí đôi tay đang cầm ba lô cũng đang luống cuống động động, như muốn bắt được thứ gì.

Người xem đặc biệt đau lòng.

Đôi mắt Lăng Kiệt Sâm hơi hồng, vừa muốn nói gì, liền thấy Lăng Dục Cẩn đột nhiên lui về phía sau hai bước rồi chạy đi, lưu lại một câu, "Anh hai, em đã hủy hai cái đạn tín hiệu đi, hừ hừ, hiện tại tụi mình đều không có cơ hội bỏ quyền, anh phải đi với em, nếu không em liền hùng cho anh coi!"

Dù sao đây cũng chỉ là một boy mười lăm tuổi, học tập Lăng Điềm Điềm một lần, hiệu quả

có vẻ như cũng không tồi.

Khán giả: "..."

Nước mắt đã chuẩn bị xong, lại bị hùng hài tử* đánh gãy? Ha hả, thật muốn đánh Lăng Dục Cẩn một trận!

*Hùng hài tử: đứa trẻ nghịch ngợm không nghe lời

Lăng Kiệt Sâm: "Cái gì?! Em vậy mà lại hủy cả hai cái đạn tín hiệu?! Đứng lại, đừng chạy!"

Mẹ nó cái gì mà thể chất cấp F không thích hợp xuyên qua núi tuyết hay có thể mang đến gánh nặng Cẩn bảo đều biến hết đi!

Trước tiên phải bắt hùng hài tử lại đánh một trận đã rồi nói!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.