Trước Cùng Giường, Sau Nói Yêu

Chương 30



“Em và Tiểu Tình đến đây dùng bữa, nghe nói anh ở đây, nên đến chào hỏi, không quấy rầy mọi người nói chuyện chứ?” Tần Tiểu Ý giải thích, cười nhạt, ra vẻ thong dong.

Vu Hạo Viễn xuống tay ý mời cô vào, sau đó nhìn cô nhu thuận lướt qua bàn tới chỗ hắn, mọi người ngồi đó đều vừa nhìn cô đi vừa cười cười.

Vu Hạo Viễn nói phục vụ thêm ghế bên cạnh hắn, sau đó giới thiệu với cô đây là cục trưởng Lưu, kia là trưởng phòng Trần, này là Lý tổng, cuối cùng mới giới thiệu với mọi người: “Đây là vợ tôi, Tần Tiểu Ý.”

Mấy người ở đây đều nhìn, có chút ngạc nhiên, lúc vợ không xuất hiện, thái độ của Ngô Tĩnh với Vu tổng, vô cùng thân thiết ái muội, giống như tình nhân, tuy Vu tổng không biểu hiện sắc mặt hay đối xử đặc biệt gì, nhưng người ngoài nhìn vô vẫn khẳng định hai người là quan hệ nhân tình, bây giờ lại xuất hiện người vợ, trận thế này, tư thế này, quả nhiên là trò hay đáng xem.

Ở đây là mấy lão hồ ly đạo hạnh cao thâm, kinh ngạc xong, liền chuyển sang bí hiểm, cùng chờ kịch diễn.

Vu Hạo Viễn không để ý đến ánh mắt trêu chọc của bọn họ, nghiêng mặt hỏi Tần Tiểu Ý, “Có muốn về bên kia không?”

Tần Tiểu Ý cầm lấy cái ly trước mặt cô, cười cười với mấy lão hồ ly: “Khó có lúc được ngồi với mấy đại nhân vật, anh vội đuổi em vậy hả!” Nói xong liền nâng ly: “Cục trưởng Lưu, trưởng phòng Trần, Lý tổng, đại danh đã lâu, hôm nay có thể diện kiến chư vị, thật sự là vinh hạnh của tôi, tôi kính các vị trước.”

Thấy cô hào khí tận trời một ngụm uống sạch ly rượu, Vu Hạo Viễn nhíu mày không vui, chờ cô ngồi xuống, liền ung dung thản nhiên tịch thu ly rượu của cô.

Mấy người khác thấy hành động của hai vợ chồng, nhịn không được cười ha ha, “Vu phu nhân đúng là nữ trung hào kiệt, bái phục bái phục, nhờ ly rượu này của cô, tôi quyết định cho Vu tổng thêm một phần.” Cục trưởng Lưu vui tươi hớn hở nói.

“Chỉ là phu nhân uống sảng khoái như vậy, Vu tổng muốn đau lòng cũng khó nha.” Lý tổng cũng ồn ào theo.

Vu Hạo Viễn múc một chén canh nhỏ cho Tần Tiểu Ý, nhìn cô uống mấy ngục mới quay đầu chậm rãi nhìn Lý tổng, “Nghe nói tửu lượng Lý tổng cao, uống vô liền biến thành vô địch thiên hạ.”

Trưởng phòng Trần ngồi cạnh có tiếng là tửu lượng cao, lúc này nghe Vu Hạo Viễn nói vậy, lập tức dũng cảm, “Thật à? Vậy tối nay tôi nhất định phải tỉ thí với Lý tổng.”

Vì thế đồ ăn còn chưa dọn lên, trưởng phòng Trần và Lý tổng đã đứng dậy đi ra.

Tần Tiểu Ý buồn cười nhìn Vu Hạo Viễn, người này ung dung thản nhiên, nói một câu liền khiến hai người khác phải đứng dậy, đúng là giỏi giao tiếp. Cô uống xong chén canh nhỏ, liền đứng dậy tạm biệt, cô lo cho Lâm Kiều Kiều và bà bầu Giản Tình kia.

Mọi người biết được cô còn có bạn chờ cách vách, nên không giữ lại, còn nói lần sau Vu Hạo Viễn mời khách, nhất định phải dẫn theo Vu phu nhân.

Tần Tiểu Ý cười rời khỏi phòng, từ đầu tới cuối chưa từng liếc Ngô Tĩnh một cái.

Ngô Tĩnh là người tàng hình một lúc, mặt vẫn bình tĩnh, tối nay nếu không phải Lý tổng thân quen nhắc tới cô, Vu Hạo Viễn sẽ quyết không gọi cô tới, vốn tưởng rằng là cơ hội tốt để biểu hiện với hắn, ai ngờ Tần Tiểu Ý xuất hiện, phá hỏng hết kế hoạch.

Vừa rồi Vu Hạo Viễn hành động sủng nịch Tần Tiểu Ý, chỉ cần có mắt ai cũng thấy được, huống gì Ngô Tĩnh nhạy cảm như vậy, ngồi bên cạnh bọn họ, cô cảm thấy bản thân giống như bốc cháy vì ghen tuông.

Cùng yêu một người đàn ông cùng bỏ công sức, dựa vào cái gì chỉ có cô khó chịu, chờ xem đi, cô mà không chiếm được, bọn họ cũng không được thoải mái đâu.

“Vu tổng, đây là cậu không đúng rồi, Vu phu nhân ngoại giao tốt như vậy, cậu lại giấu cô ấy quá kĩ.” Cục trưởng Lưu uống rượu đầy bụng, liền buông mấy lời.

“Diện mạo tốt, có năng lực, nếu tôi có vợ như vậy tôi cũng giấu, không cho mấy người thấy đâu.” Lý tổng cười đáp, ánh mắt cố ý hay vô tình đều nhìn về phía Ngô Tĩnh.

Vu Hạo Viễn biểu tình nhạt nhạt, ánh mắt che đi ý cười, tùy ý bọn họ chế giễu một lúc mới mở miệng: “Nói chuyện chính đi.”

Tần Tiểu Ý trở lại ghế, Lâm Kiều Kiều và Giản Tình đã ăn được một lúc, thấy cô về, đều buông bát đũa cùng nhìn cô.

Giản Tình cẩn thận quan sát nàng, phát hiện cô có gì đó không ổn, mở miệng hỏi, “Sao về nhanh vậy?”

Tần Tiểu Ý ngồi vào ghế tự cầm lấy đũa gắp đồ ăn, vừa ăn vừa nói: “Người ta đang bàn chuyện, mình không muốn quấy rầy.”

Lâm Kiều Kiều chớp ánh mắt nhìn cô, lắc đầu: “Không đúng, hai má đỏ ửng, mắt lộ hung quang, khẳng định có chuyện, chị mau khai đi.”

“Đỏ mặt là vì vừa rồi bụng rỗng mà phải uống ly rượu, mắt lộ hung quang là vì đồ ăn tôi thích đều bị cô ăn hết rồi, hung quang này là nhắm vô cô đó!” Tần Tiểu Ý giải thích xong, mắt phóng dao về phía Lâm Kiều Kiều.

Lâm Kiều Kiều rụt cổ, ủy khuất: “Đâu phải có mình em, chị Tình cũng ăn mà.”

“Cô cảm thấy tôi sẽ đối xử với bà bầu thế nào hả? Tốt nhất lo giữ mạng nhỏ của cô đi.” Tần Tiểu Ý cầm đôi đũa sạch bên cạnh làm bộ muốn gõ lên đầu Lâm Kiều Kiều, bị Giản Tình ngăn lại.

“Được rồi, đừng ức hiếp nó, nhanh ăn đi.”

Tần Tiểu Ý ăn mấy muỗng cơm, bắt đầu giúp Giản Tình lột tôm, “Vừa rồi ở bên đó, mình thấy Ngô Tĩnh.”

Giản Tình và Lâm Kiều Kiều đương nhiên biết Ngô Tĩnh là ai, không khỏi nhíu mày, “Vu Hạo Viễn xã giao, cô ta ở đó làm gì?”

“Ả này thật đáng ghét, biết Vu Hạo Viễn kết hôn, còn cả ngày dây dưa không rõ rốt cuộc là muố náo loạn kiểu gì, không phải tiểu tam thì cũng là có mưu đồ.” Lâm Kiều Kiều tức giận, lập tức phát hiện sắc mặt hai người kia không tốt, liền cố gắng dập lửa: “So sánh thôi mà, Vu Hạo Viễn lạnh lùng như vậy sao có tiểu tam được chứ, ha ha, ha ha.”

“Mình cảm thấy về Ngô Tĩnh này, cậu nên nói chuyện đâu ra đó với Vu Hạo Viễn mới được, nếu không sẽ là tai họa ngầm.” Giản Tình vỗ vỗ tay đề nghị cô.

“Mình cũng nghĩ vậy, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng, lúc mới kết hôn mình và anh ấy không có tình cảm gì, sau lại vì nhu cầu mà phát sinh quan hệ, loại quan hệ đó quả thật có chút ảo.” Tần Tiểu Ý có chút nổi giận, lúc vừa mới thấy Ngô Tĩnh, cô quả thật mất hứng, cho nên mới vứt bỏ phong độ quăng cô ta ra chỗ khác, ngoài mặt làm như không ngại Ngô Tĩnh, thật ra trong lòng để ý muốn chết.

Về phần Vu Hạo Viễn, Ngô Tĩnh quả thật biết hắn nhiều hơn cô, ít nhất Ngô Tĩnh còn được ngồi chung bàn đàm chuyện với hắn, còn bản thân cô lại chỉ có thể nhờ trợ lý Kiều mới biết được chút chuyện.

“Từ hồi nào mà cậu trở nên mất tự tin như vậy?” Giản Tình có điểm ngạc nhiên, bởi vì trong nhận thức của cô, Tần Tiểu Ý luôn rất tự tin, đối với sự nghiệp, đối với tình yêu, đã có suy nghĩ liền sẽ theo đuổi, luôn dũng cảm tiến tới, bây giờ luống cuống tay chân như vậy, đúng là hiếm thấy.

Tần Tiểu Ý nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Có đôi khi càng để ý, lại càng cẩn thận.”

Cơm nước xong, Giản Tình không để ý tới cuộc gọi như muốn đoạt mạng của Phương Khiêm, cúp máy liền nói muốn đi ca hát, ở nhà hàng đó cũng có KTV, vì thế ba người vào đó, tiếp tục ca hát.

Đuổi Giản Tình và Lâm Kiều Kiều về xong, Tần Tiểu Ý tới nhà đã là hơn 11 giờ, nhớ lại sắc mặt âm u của Phương boss, Tần Tiểu Ý liền thấy buồn cười, Phương Khiêm giữ vợ quá mãnh liệt, cũng chỉ có Giản Tình tính tình ôn hòa mới chịu được anh, nếu Vu Hạo Viễn cũng quản đông quản tây cô như vậy, có lẽ cô đã sớm khởi nghĩa.

Vu Hạo Viễn về sớm hơn cô, đang dựa vào giường xem tư liệu, thấy Tần Tiểu Ý về, liền vỗ vỗ vị trí bên người, ra hiệu cô lại đây.

Tần Tiểu Ý bước qua, gục lên giường, giương mắt nhìn hắn, “Tối nay có thuận lợi không?”

“Nhờ em nên đương nhiên thuận lợi.” Vu Hạo Viễn nhìn cô.

“Vậy anh phải cảm ơn em tử tế mới được.” Tần Tiểu Ý lật người, nằm thẳng lên giường, Vu Hạo Viễn vương tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc ngắn của cô, giống như mát xa, thật thoải mái.

“Muốn cảm ơn cái gì?” Vu Hạo Viễn hào phóng mời cô ra giá.

Tần Tiểu Ý nghĩ nghĩ, nói: “Cảm ơn rất đơn giản, thành thật trả lời em mấy vấn đề là được rồi.”

Nam nhân nhếch mày, cười đáp: “Vậy còn xem em hỏi cái gì.”

“Anh đi xã giao, vì sao Ngô Tĩnh cũng ở đó?”

Câu hỏi vừa bật ra, Vu Hạo Viễn lập tức hiểu cô muốn biết cái gì, không nhịn được cười sâu sắc, cúi người hôn lên trán cô, sau mới trả lời: “Là Lý tổng muốn cô ấy đến.”

“Vậy bây giờ có phải anh dây dưa với cô ta không?” Tần Tiểu Ý từng bước ép sát, trên đường về nhà cô đã nghĩ, Ngô Tĩnh đó, quả thật là vấn đề, nếu không mang ra nói chuyện đàng hoàng, hai người sẽ tồn tại nghi kị trong lòng, không có lợi cho việc bồi dưỡng tình cảm.

“Vu phu nhân, em đang ghen sao?” Vu Hạo Viễn buồn cười nhìn cô.

“Đúng thì sao, rốt cuộc có hay không?” Tần Tiểu Ý bò lên ngồi xổm trước mặt hắn, nắm vạt áo hắn tiếp tục hỏi.

“Không có.” Vu Hạo Viễn mặt mày sáng ngời, trong mắt nồm đậm ý cười, tay dài duỗi ra, một tay kéo Tần Tiểu Ý vào lòng, hôn lên môi cô, rồi khẳng định: “Không có ai khác, chỉ có em thôi.”

Tần Tiểu Ý cảm thấy, da mặt cô chinh chiến đàm phán thương lượng lâu như vậy, đã luyện tường đồng vách sắt, nhưng bây giờ nghe Vu Hạo Viễn nói, liền nóng bừng lên, không cần soi gương cũng biết, khẳng định là vinh quang tột đỉnh.

Cô lớn như vậy rồi, lời tâm tình nghe cũng không ít, nhưng câu này tuyệt đối êm tai.

Vòng ôm này quá ấm áp, rất thoải mái, cô dễ dàng nghiện rồi, Tần Tiểu Ý khẽ cúi đầu thở dài, chỉ cần hắn nói, cô đều nguyện ý tin tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.