Vu Hạo Viễn buông văn kiện trong tay ra, lông mày nhíu chặt có thể nhìn ra được cảm xúc của hắn, nhưng Hà tổng này không cảm nhận được, không biết cách quan sát, còn không sợ chết khiêu khích tính nhẫn nại của hắn lần nữa.
“Anh bình tĩnh thật đấy, chị dâu bỏ chạy hơn hai tháng, anh không định tìm về đấy à.” Vu Hạo Đông tuy sợ anh trai hắn, nhưng trong thời điểm quan trọng, hắn cảm thấy dù sao cũng là người của Vu gia, phải dũng cảm đứng ra, mà thật ra hắn muốn nói: bây giờ anh có đi không? Anh không đi tôi đi đấy!
“Cậu bị thương khỏi rồi nhỉ làm việc được rồi.” Nói xong liền ném văn kiện tới Vu Hạo Đông, “Lão Cổ đi rồi, chuyện tiếp theo cậu lo.”
Vu Hạo Đông còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy cả đống văn kiện dày cui, liền hết muốn nói, đành than: “Nhiều việc như vầy đều bắt em làm, vậy anh làm gì?”
Vu Hạo Viễn quét mắt một cái, mặt không biến sắc, đáp: “Tìm vợ về.”
Thấy anh trai hắn nghiêm trang nói ra ba chữ tìm vợ về, Vu Hạo Đông thật muốn nắm cổ áo đối phương quát lên: mặt liệt cũng là bệnh đó, phải chữa!
Dù sao thì anh trai hắn cũng chịu đi tìm vợ rồi, hắn cũng cần phải mang chút sức ra giúp đỡ, ví dụ như giải quyết đám công việc chồng chất kia.
Vu Hạo Đông buồn bã ôm đống văn kiện đi không bao lâu, trợ lý Kiều vội vàng chạy vào.
“Người cậu mời đi gặp Tần tổng, đều thuận lợi rồi.”
Vu Hạo Viễn xem ảnh thủ hạ chụp Tần Tiểu Ý, ánh mắt lạnh nhạt dần dần chuyển thành ôn nhu, ngón tay lưu luyến vuốt ve mặt người trong ảnh, động tác này hắn đã lặp đi lặp lại rất nhiều năm, “Sắc mặt cô ấy không tốt.”
Trợ lý Kiều âm thầm líu lưỡi, cậu chỉ lo chú ý một người, đúng là tài quá vừa liếc một cái đã biết người ta khác thường.
“Tôi cũng định nói, gần đây sức khỏe Tần tổng hình như không tốt lắm, ngày nào cũng ở trong phòng.”
Vu Hạo Viễn mắt nhíu lại, độ ấm quanh thân đột nhiên giảm mấy độ, trợ lý Kiều không nhịn được rùng mình, đối phương khoát tay ra hiệu ông mới rời khỏi, gật đầu không ngừng lui ra ngoài, đóng cửa lại rồi, mới thở phào nhẹ nhõm.
Tần Tiểu Ý sẽ không tâm linh tương ứng, đương nhiên không cảm thụ được Vu Hạo Viễn lạnh băng bên kia, lúc này cô đang trở thành đối tượng phê phán của mọi người, mỗi lần Chương Huệ kể ra một chuyện cũ, lập tức sẽ biến thành tội trạng của cô.
Cuối cùng Lâm Kiều Kiều tổng kết: “Nói vậy, chân tướng chính là: Vu tổng từ đầu đã yêu chị Tiểu Ý, kết quả chị Tiểu Ý lợi dụng người ta giúp mình đánh nhau, còn lừa gạt người ta nói lên Đại học thì yêu nhau, kết quả vừa lên trung học đã vứt người ta đi, quên không còn một mảnh, đã thế còn yêu đương vô độ thời trung học! Nhiều năm trôi qua, Vu tổng vẫn yêu chị đến ngốc như vậy, thậm chí còn cưới chị làm vợ, cho chị cuộc sống tốt nhất, kết quả chị Tiểu Ý vẫn chưa nhớ ra! Thậm chí thấy Vu tổng và người khác xứng đôi, thế là bỏ người ta chạy về nhà mẹ đẻ!”
…
Nghe xong tổng kết, mọi người đều.
Im lặng một hồi, Giản Tình hạ giọng, đập tan tình huống xấu hổ này, “Kiều Kiều tổng nghe có vẻ giống kịch cẩu huyết, nhưng mình cảm thấy em nó phân tích quả thật không sai.”