Trước Ghét Sau Yêu, Hoán Đổi Thê

Quyển 1 - Chương 23: Ăn cô



Về nhà Hàn Minh Vũ đi ngay lên trên phòng, Khương Quyển Nhu đang ngủ say nên không biết là Minh Vũ đã về, cô còn nằm rất chiếm chỗ, tư thế lại rất thoải mái.

Hàn Minh Vũ nới lỏng cà vạt ở cổ tháo ra, anh không thay đồ mà nằm xuống ngủ luôn. Minh Vũ vừa nằm xuống thì Quyển Nhu đã nghiêng người qua ôm lấy cơ thể của anh, bởi vì cô nằm rất gần anh, Minh Vũ cũng đã nằm sát mép giường nếu muốn tránh cô thì phải dùng sức hất cô qua một bên nhưng mà Minh Vũ rất mệt mỏi trong người, đầu lại đang nhức nên anh đành mặt kệ Quyển Nhu, đợi khi anh ngủ xong thì sẽ xử cô ta sau.

Vậy là Quyển Nhu cứ thoải mái mà ôm Minh Vũ ngủ, cô còn mơ thấy mình đang ôm anh ta trong mơ " ấm quá." Quyển Nhu miệng cười cười rồi lẩm nhẩm trong chiêm bao.

Hàn Minh Vũ một lúc sau thì cũng đã ngủ say, hai vợ chồng ngủ ngon lành cành đào cho đến 11h trưa. Quyển Nhu cựa cựa đầu, cô cảm thấy mình đang cạ vào cái gì đó mềm mềm, còn có mùi hương rất quen. Quyển Nhu ngỡ ngàn, cô mở mắt ra thì hình ảnh đầu tiên là Hàn Minh Vũ, không những thế cô còn đang ôm anh ta "mộng...đây chắc chắn là mộng."Quyển Nhu vẫn chưa dám tin những gì ở trước mặt là sự thật.

"Hự...hự..." Hàn Minh Vũ bỗng ho mấy cái.

Quyển Nhu đưa tay vuốt vuốt ngực của Minh Vũ, Minh Vũ sau đó cũng hết ho, anh tiếp tục say sưa trong giấc ngủ nhưng đôi khi hàng lông mày lại nhíu nhíu, Quyển Nhu dơ hai ngón tay chạm vào giữa mi tâm nhẹ nhàng tách ra như vậy Minh Vũ sẽ không nhíu mày nữa.

"Anh ta ngay cả trong giấc mơ của mình cũng mệt mỏi như vậy sao?" Quyển Nhu thầm nghĩ.

Hàn Minh Vũ nằm rất sát cô, vừa rồi cô còn ôm anh ta, cảm giác ngượng ngùng lại xuất hiện, nhưng mà đây là mơ, cô không cần phải như thế. Nếu đã là mơ thì tranh thủ trả đũa lại Hàn Minh Vũ một chút, Quyển Nhu chợt cười gian: "Ai bảo hồi sáng là anh ức hiếp tôi."

Cô táo bạo nghiêng người, mấy ngón tay nhẹ vén tóc lên tai, đôi mắt to chăm chú trên gương mặt tuấn tú của Hàn Minh Vũ, không ngờ trong mơ anh ta cũng đẹp như thế. Quyển Nhu bồi hồi sau đó thì nhắm mắt lại chạm khẽ môi mình xuống cánh môi mỏng của Hàn Minh Vũ, cô hôn một cái thả ra rồi lại tiếp tục hôn một cái như nhấp nhá.

Quyển Nhu hôn thả hai cái thì bị ghiền, cô đang bắt đầu cho một cái hôn sâu thì giọng nói vùng bắc cực ấy lại vang lên:

"Cô vừa làm gì tôi đấy?"

Quyển Nhu chợt mở mắt ra, cả người cứ bị lành lạnh.

"Cô bị điếc sao?"

Hàn Minh Vũ trầm giọng, mắt rất sắc. Quyển Nhu thì ngơ ngơ ngác ngác, đừng nói với cô anh ta là thật đấy nhé.

"Tôi hỏi cô vừa làm gì?" Minh Vũ đang bực lên.

Quyển Nhu bối rối ngồi dậy, giọng nói bực tức của Minh Vũ đã làm cô tĩnh mộng, anh ta không phải là mơ, trời ơi là trời! cô điên mất thôi.

"Tại sao anh lại nằm đây?" Quyển Nhu không biết phải nói gì nên hỏi đại một câu ngớ ngẫn.

"Đây là nhà tôi." Hàn Minh Vũ trả lời rất đương nhiên.

"Nhà anh thì nhà anh, nhưng mà...nhưng mà....tại sao anh lại nằm gần tôi như vậy chứ?"

Hàn Minh Vũ cười nhạt: " Cô nằm chiếm chỗ mà còn trách tôi."

Quyển Nhu ngoảnh lại nhìn Hàn Minh Vũ, cô dỗi giọng nói:

"Ai mà biết anh về đâu, với lại đã khỏe hẵng chưa mà đã về?"

"Tôi chưa khỏe." Hàn Minh Vũ chiếu ánh mắt hiếu kỳ lên gương mặt của Quyển Nhu.

"Sức khỏe của anh, anh không tự lo được hay sao? Đã không khỏe thì xuất viện làm gì? với lại nếu anh muốn ngủ thì gọi tôi dậy, tôi sẽ nhường giường cho anh ngủ thoải mái."

Quyển Nhu đang nói thì sực để ý đến nhiệt độ trong phòng: "Điều hòa tôi đang bật ở chế độ cao, cơ thể của anh còn yếu nếu bị nhiễm lạnh thì sao? Anh lẽ ra phải tắt đi rồi hẵng ngủ chứ?"

Quyển Nhu đứng dậy định đi tắt điều hòa thì bị Minh Vũ kéo lấy, cô lại ngã lên người của Hàn Minh Vũ.

"Anh kéo tôi làm gì, định giở trò lưu manh nữa hả?" Quyển Nhu bối rối nhìn Hàn Minh Vũ.

Hàn Minh Vũ ôm lấy Quyển Nhu xoay một cái là cô ấy nằm sang bên.

"Cô lo cho tôi?" Giọng nói của Hàn Minh Vũ không còn sự bức tức ngược lại thì có chút nham.

Quyển Nhu cảm thấy Minh Vũ rất lạ, ánh mắt cũng rất lạ, anh ta làm cô còn sợ hơn là lúc anh ta hung hăng.

"Tôi không thèm lo cho anh đâu."

Khóe miệng Hàn Minh Vũ cong lên: "Tôi tin."

Quyển Nhu mở to đôi mắt, cõi lòng rơi bộp, cái tên này mỗi lần cô nói thật thì đều luôn miệng nói không tin cô nhưng khi cô nói dối thì lại nói là tin, anh ta có bị úng não không vậy?

"Tin rồi thì thả tôi ra đi." Quyển Nhu quay mặt sang bên.

"Khi tôi đang ngủ cô đã làm gì?"

Quyển Nhu chột dạ, mắt lại tròn xoe, cha mẹ ơi anh ta lại hỏi chuyện này.

"Nói đi, cô đã làm gì hả?" Hàn Minh Vũ thừa biết Quyển Nhu đã làm gì nhưng vẫn cố tình hỏi ép.

Quyển Nhu bậm môi, cô nhắm mắt một cái rồi lấy hết can đảm nhìn thẳng vào Hàn Minh Vũ mà nói một câu: "Trả thù anh."

"Trả thù?" Một bên mày của Hàn Minh Vũ nâng lên.

"Phải." Quyển Nhu mạnh giọng. " Ai bảo anh ức hiếp tôi, còn cắn môi tôi, tôi không cắn lại môi anh là may rồi."

Hàn Minh Vũ chợt hé miệng cười: "Cô không cắn mà chỉ hôn có vài cái thôi phải không?"

Quyển Nhu đỏ mặt, đồ nham hiểm, anh ta rõ ràng là giả vờ để cô hôn sau đó thì bắt bẻ đây mà. "Ừ, tôi hôn đấy, anh cũng nằm im để tôi hôn còn gì, anh đừng có mà dở giọng hỏi tội tôi, thả tôi ra đi."

"Cô có biết khi hôn mà nhấp nhử như vậy sẽ rất kích thích đối phương không?" Giọng nói của Minh Vũ trở nên quỷ dị, ánh mắt nhìn rất tà.

Quyển Nhu bỗng bị lắp bắp: "Anh...anh...muốn gì?"

Hàn Minh Vũ kê miệng sát tai của Quyển Nhu nói hai chữ:

"Ăn cô."

Lồng ngực của Quyển Nhu đập lên thình thịch, nhịp tim loạn tụng xạ: "Hàn...Hàn Minh Vũ, anh...anh không được làm bậy đó."

"Tôi làm bậy? Ừ thì cô cứ nghĩ như vậy cũng được."

Quyển Nhu càng lúc càng sợ, cô bắt đầu cựa người và đẩy Minh Vũ: "Anh thả tôi ra, thả ra."

Hàn Minh Vũ ôm chặt, anh giật cái cầm nhỏ của Quyển Nhu, mắt sắc lại, cảm giác như cô sắp bị anh ta nuốt chửng.

"Minh Vũ đừng." Quyển Nhu sợ hãi thốt lên.

Hàn Minh Vũ chỉ xem lời nói của Quyển Nhu là gió thoảng, anh liền nắm chặt hai tay của cô đưa lên, cả cơ thể rắng chắc của anh đè lên thân thể nóng bỏng của Quyển Nhu. Đôi môi của cô bị Hàn Minh Vũ ngậm lấy, anh không ngừng hôn cô dữ dội.

Quyển Nhu không hề cam lòng để Minh Vũ chiếm lấy, cơ thể không phải chính chủ nhưng tận đấy lòng cô không hề muốn mình trải qua chuyện này với một người đàn ông không hề thích mình. Quyển Nhu khóc lại ra sức kháng cự, cô dùng chân để đạp nhưng Minh vũ cũng đã đè chân cô rất chặc.

Đầu mũi của Minh Vũ lướt trên gò má mềm mịn, nhẹ hít một cái, bàn tay anh lặp tức xé toạt chiếc váy trắng mà cô đang mặc.Trên người của Quyển Nhu chỉ còn lại một cái quần nhỏ, áo ngực cũng đã bị Hàn Minh Vũ bức ra.

Quyển Nhu khóc lại thét lên: "Hàn Minh Vũ thả tôi ra, anh là đồ khốn, mau thả tôi ra...."

Dưới nhà Hàn lão gia nghe thấy thì bảo Hàn phu nhân đi lên xem sao.

"Chuyện của chúng nó thì để chúng nó giải quyết vậy." Hàn phu nhân không đi mà trả lời như thế.

"Nhưng hình như là tôi nghe tiếng Nghệ Hân khóc...nhỡ may Minh Vũ lại." Hàn lão gia lo ngại.

"Cứ để mặc thôi." Hàn phu nhân nói.

"Bà không nghĩ Nghệ Hân khiêu khích gì đó làm Minh Vũ nổi giận sao?"

Hàn phu nhân lắc đầu: "Sẽ không đâu, Nghệ Hân nó khác trước rồi."

--------

Quyển Nhu khóc sướt ma sướt mướt: "Minh Vũ đừng mà, anh dừng lại đi."

Hàn Minh Vũ tận hưởng cảm giác ở vùng mềm mại và căng tròn của vòng 1 thỏa mãn thì bắt đầu sờ tay lươn lướt xuống phần bụng của Quyển Nhu, anh hôn khắp người cô đôi khi lại cắn một cái lên cổ, lên vai rồi lên tai cô. Bàn tay của Minh Vũ không dừng lại mà tiếp tục lướt sát xuống phía dưới, Quyển Nhu cảm nhận được sự động chạm ở vùng nhạy cảm, cô càng sợ hãi mà thét lên:

"Hàn Minh Vũ không được."

Chiếc quần mỏng manh còn lại trên cơ thể đang bị Hàn Minh Vũ tóm lấy chỉ cần anh mạnh tay một cái là tất cả đều phơi bày cho anh thấy.

Quyển Nhu vừa sợ vừa căm phẫn, cô một lòng không cam tâm, lần đầu tiên của cô không thể để xảy ra trong tình trạng như thế này được. Quyển Nhu dùng hết sức lực, sức mạnh nhất mà cô có thể huy động từ năng lượng còn lại của cơ thể, cô giãy dụa khỏi sự khống chế của Hàn Minh Vũ, hai tay đã thoát ra khỏi sức nắm giữ của người đàn ông.

"Bốp." Hàn Minh Vũ ngay tức khắc bị một tát tai không hề nhẹ.

Quyển Nhu run run co tay lại, cô vội đẩy ngả Hàn Minh Vũ sau đó thì kéo tấm chăn quấn lấy người mà trèo nhanh xuống giường.

Hàn Minh Vũ đưa tay lên mặt, cái tát mạnh thật, đau đấy, anh liếc mắt sang Quyển Nhu, xem ra sự kích tình vẫn chưa thuyên giảm: "Cô không trốn được tôi đâu."

Quyển Nhu sợ hãi, cả người run lên, cô giữ chặt lấy tấm chăn và nép mình vào góc tường: "Anh bỉ ổi." Quyển Nhu hét lên.

Hàn Minh Vũ bước xuống, anh tiến từng bước chậm đến Quyển Nhu: "Đúng tôi bỉ ổi, vậy hôm nay tôi nhất định sẽ bỉ ổi cho đến cùng."

Quyển Nhu chạy ra cửa liền bị Hàn Minh Vũ ôm lấy: "Cô chạy đi đâu?"

"Minh Vũ đồ khốn nạn, buông tôi ra."

"Cô càng chống cự tôi càng không buông." Hàn Minh Vũ tiếp tục ôm chặt Quyển Nhu kéo cô lùi lại.

"Anh như vậy là tại sao? Tại sao anh muốn tôi? Anh rất ghét tôi kia mà? Hàn Minh Vũ rõ ràng là anh rất ghét tôi." Quyển Nhu khóc và nói lớn.

"Phải tôi ghét cô, rất ghét cô, nếu không làm cho cô sợ thì cô sẽ không bao giờ biết hai chữ ngoan ngoãn là gì?"

"Anh vì điều đó mới muốn chiếm đoạt tôi sao?"

"Chẳng phải tôi đã nói là sẽ không tha cho cô còn gì?"

Quyển Nhu nhớ lại, thì ra anh ta vẫn là vì chuyện của tiểu Thiên.

"Anh buông tôi ra, nếu là vì tiểu Thiên thì anh càng không được làm như vậy với tôi."

Hàn Minh Vũ nhếch miệng cười vô vị: "Không do cô quyết."

Hàn Minh Vũ bế Quyển Nhu lên và ném xuống giường, lúc này tới lược anh cởi áo. Quyển Nhu sợ hãi, cô ngồi dậy lùi mình ra sau.

"Đừng chống cự nữa." Hàn Minh Vũ quăng chiếc áo sơ mi xuống đất.

Quyển Nhu run rẩy, Hàn Minh Vũ đang nới lỏng dây nịch. Quyển Nhu ngó thấy chiếc bình sứ trên bàn thì với tay chụp lấy, cô dơ lên: "Anh mau dừng lại."

Hàn Minh Vũ cười nhạt: "Cô định dọa tôi bằng cái đó sao?"

"Tôi...tôi..bảo anh dừng lại, nếu không...nếu không tôi đập anh." Quyển Nhu một tay giữ chăn một tay cầm chiếc bình, thái độ rất cứng rắng.

Hàn Minh Vũ híp nhẹ mắt, anh tiến đến chụp lấy cổ tay của Quyển Nhu: "Được, cô giỏi thì đập thử cho tôi xem."

Hàn Minh Vũ nắm chặt cánh tay đang cầm bình sứ, Quyển Nhu có muốn đập cũng chẳng đập được: "Anh là tên khốn." Quyển Nhu thút thít mắng.

Gương mặt trái xoan của Quyển Nhu vốn rất xinh đẹp, khi khóc lại càng thêm phần dễ thương. Hàn Minh Vũ đưa bàn tay sờ lên má của Quyển Nhu: "Biết sợ là gì rồi chứ? "

Quyển Nhu hất tay của Minh Vũ ra, mắt hồng long lanh, rất nộ khí nhìn Hàn Minh Vũ.

Hàn Minh Vũ cong khóe miệng: "Vẫn còn cố chấp, được. Vậy để tôi xem cô cố chấp đến mức nào."

Hàn Minh Vũ giật mạnh một cái, cả người Quyển Nhu liền nhào đến trong lòng anh. Chiếc bình sứ trên tay của Quyển Nhu đã bị Hàn Minh Vũ túm lấy, cô đạp chân đạp tay, nhất quyết không chịu cho Minh Vũ xơi mình.

"Cô còn vùng vẫy nữa tôi sẽ cho cô đau nhiều hơn đấy." Hàn Minh Vũ gằn giọng.

"Đồ con sói, tôi không để anh toại nguyện." Quyển Nhu cắn vào bả vai của Hàn Minh Vũ, cô cắn không hề nhẹ, cắn đến nỗi nhắm mắt nhắm mũi mà cắn, máu trên vai của Minh Vũ cũng chảy ra nhưng anh ta căn bản là không kêu lên một tiếng.

Quyển Nhu nhả ra, cô thấy máu chảy, miệng cô cũng dính máu của anh ta, cô thấy mình chẳng khác gì là ma ca rồng.

"Cắn đã chưa? Nếu đã rồi thì tới lượt tôi."

Hàn Minh Vũ đè Quyển Nhu xuống, một mạch hôn môi cô như muốn nuốt cả cái môi ấy vào miệng. Nhưng khi Hàn Minh Vũ dứt môi ra thì cảm thấy có gì đó lạ.

"Nghệ Hân.." Minh Vũ vũ gọi.

Quyển Nhu đột nhiên ngất đi, bất tĩnh hoàn toàn. Cơ thể của Lý Nghệ Hân không giống với cơ thể trước đây của Quyển Nhu, thể trạng của cô ấy yếu hơn nhiều, cả đêm không ngủ thì trong người đã mệt rồi trong khi Quyển Nhu dường như dùng hết sức để thoát khỏi Minh Vũ, vì thế mới bị xỉu.

Hàn Minh Vũ trầm mặc, bàn tay nhẹ vén mái tóc của Quyển Nhu nhưng bất giác lại rút nhanh về, anh nhắm chặt mắt, mi tâm trĩu lại. Là anh muốn trừng phạt cô ta, chứ không phải là có tình ý, Hàn Minh Vũ bài xích trong lòng, một suy nghĩ khác chợt vang lên: Không đúng, vừa rồi anh không phải trừng phạt mà là anh muốn cô ta, cái đó không phải là phát tiết mà là anh rất muốn cô ta.

Hàn Minh Vũ lắc đầu, anh mở mắt ra nhìn thẳng vào Quyển Nhu, suy nghĩ kia lại vang lên: Thừa nhận đi, anh vừa rồi là muốn cô ta.

"Không đúng, không phải vậy"

Hàn Minh Vũ cư nhiên không chấp nhận cái suy nghĩ ấy, anh không bao giờ có thể mang tâm tư với người phụ nữ này, vô lí, tuyệt đối vô lí. Minh Vũ bực dộc bước xuống giường, nhưng anh bỗng ngoảnh lại nhìn Quyển Nhu, sau đó cái chăn được anh tung lên đắp trên người của cô ấy.

Trong phòng tắm, Minh Vũ xả nước, xả trôi đi hết những suy nghĩ và dục vọng mơ hồ.

......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.