Tại Lý gia, Vân Lục đang nghe lén cuộc điện thoại của Lý phu nhân, cô nép mình vào trong một góc tường, áp tai vào vách, cố gắng lắng nghe âm thanh. Nhưng chỉ tiếc khoảng cách hơi xa nên không nghe được gì, Bạch Mễ Hoa lại nói chuyện rất nhã nhặn và điềm nhẹ, đôi khi Vân Lục chỉ nghe được tiếng cười có chút phấn khởi của bà ta, ngoài ra thì không có tiếng nào là lọt lỗ tai.
Lý phu nhân nói chuyện xong thì cúp máy, bà lấy chiếc áo khoác lông chồn rồi đi ra ngoài.
Vân Lục rón rén đi theo bà ấy ra cửa, hừm...bà ta nhân lúc không có ba ở nhà thì lại đi ra ngoài, ăn bận lại trải chuốt sang trọng, nhìn qua là thấy ngay sự lẳng lơ, để xem bà ta đi đâu?
Vân Lục giả vờ chạy ra chỗ chiếc xe gọi Lý phu nhân: "Phu nhân người đi đâu vậy ạ?"
Lý phu nhân quay lại: "Ta đi đâu là việc của con quản sao?"
"Con nào dám."
Vân Lục trả lời, cửa miệng còn nhẹ cười, cô đi tới sờ tay lên chiếc áo lông của Lý phu nhân.
"Cái áo này đẹp quá ạ, rất hợp với phu nhân."
Lý phu nhân nhìn theo cánh tay của Vân Lục, bà cong khóe miệng, sang chảnh lại nói: "Người thế nào thì áo sẽ phải thế đấy, nếu con thích thì để lúc nào đó ta cũng mua cho con một cái."
Vân Lục vờ ra vẻ thích thú: "Thật ạ, vậy con cám ơn phu nhân trước."
Lý phu nhân không nói gì nữa thì bước lên xe, Vân Lục thì cười nhạt, hừm...mua áo cho tôi ư? Thứ bà mua tôi có mà ném vào sọt rác?
Lý phu nhân ngồi trong xe, bà đưa tay kéo lại chiếc áo, cũng phủi phủi một chút, bàn tay của đứa con hoang đó thật dơ bẩn. Lý phu nhân vốn không ưa gì Vân Lục, cũng vì mẹ cô ấy là gian tình của Lý lão gia, nhưng bà cũng chẳng thể biết bà càng gắt với Vân Lục thì sự đen tối của cô ấy lại càng bộc phát, vừa rồi Vân Lục sờ tay lên áo của Lý phu nhân không phải là sờ chơi thôi đâu, cô ấy đã gắn vào đó một thiết bị nghe lén tinh vi loại minimum, lúc này cô ấy đang ở trong phòng để kết nối, mọi âm thanh đều có thể nghe được.
Thiết bị này Vân Lục mua rất mắc, cũng không tùy tiện dùng, cô chỉ đưa ra lúc cần thiết, vốn cũng định gắn một cái trong phòng của Lý phu nhân nhưng Lý gia lau dọn rất ký lưỡng, từng thước bụi đều được người làm lau chùi không xót một hạt, lọ hoa bình bông gì đều được moi ra để lau thường xuyên, vì thế nếu gắn thiết bị theo dõi thì sẽ dễ bị phát hiện.
Trong tai Vân Lục lúc này là tiếng ồ ồ của xe chạy, thỉnh thoảng nghe được tiếng ngáp dài của Bạch Mễ Hoa. Một lúc sau chiếc xe của Lý phu nhân cũng đã dừng lại, tiếng guốc của bà ta bước đi cành cạch, chắc là đang đi lên bậc thang. Vào bên trong tiếng bước đi nghe dòn và vang hơn, xen vào đó còn là tiếng than thở như: Thôi rồi...trời ơi sao đen thế?...này này lật đi chứ?
Vân Lục chú ý lắng nghe, những âm thanh này cô đoán có khi nào là bà ta đến casino không? Cô cố gắng tập trung thính giác, nhưng chỉ nghe được tiếng bước chân, những âm thanh lúc nảy bị nhỏ đi một chút, Vân Lục lại nghĩ nếu là casino thì sẽ phải ồn ào hơn, và còn phải có âm thanh phát ra từ các đồng tiền xu, nhưng cô vừa rồi chỉ nghe được một số tiếng than thở ngoài ra thì không còn gì, vậy rốt cuộc là Bạch Mễ Hoa đang ở đâu, chẳng lẽ bà ta chỉ đến một sòng bạc nhỏ?
Vân Lục nín thở, cô muốn nghe kỹ hơn một chút, nhưng cô sắp ngạt rồi mà không nghe thêm được bất kỳ một âm thanh nào. Vân Lục tức, cô nghĩ chắc chắn là Bạch Mễ Hoa đã cởi áo khoác, ngốc thật lẽ ra cô nên gắn lên một vị trí khác mới đúng.
Bỗng có tiếng: "Thôi mà! Thôi...em nói thôi rồi."
Vân Lục liếc mắt sang bên, tập trung vào phía tai phải, cô đưa tay lên nhấn mạnh vào cái nút của thiết bị.
"Yêu nghiệt, em là yêu nghiệt"
"Nói thừa"
Cạch cạch cạch... "cái gì?"
"biết rồi " cạch cạch.
Có ai đó đã đi đến, Vân Lục nghe rất rõ tiếng guốc nhưng chỉ trong chốc lát thì mất hết mọi âm thanh, khoảng năm phút sau Vân Lục lại nghe được âm thanh của xe chạy.
Vân Lục tháo tai nghe xuống, miệng cong nhẹ, những gì cô nghe được tuy không nhiều nhưng cũng không phải là không có giá trị. Cô nghĩ Bạch Mễ Hoa bên ngoài chắc chắn là có gian tình, tốt, rất tốt, để xem khi cô có được bằng chứng trong tay thì bà ta sẽ phải đối mặt thế nào với ba, với cả Lý gia, Bạch Mễ Hoa! Bà hãy chờ đó.
--------------
Đến 5hPM.
Tiệm hoa Bách Hoa Ý chuẩn bị đóng cửa, Quyển Nhu và Na Na cũng đang sắp xếp lại một vài thứ ở cửa tiệm, Na Na thấy đã xong rồi thì nói với Quyển Nhu: "Hân Hân được rồi đấy, về thôi."
Quyển Nhu mắt nhìn ra hướng cửa, cô chưa thấy Minh Vũ đến thì có hơi buồn.
Na Na đã lấy túi xách, sẵn tiện lấy đưa luôn cho Quyển Nhu:
"Hân Hân của cô này."
Quyển Nhu cầm lấy túi xách, cô đi ra ngoài, Na Na và cô không cùng đường nên khi ra khỏi cửa thì Na Na vẫy tay bái bai Quyển Nhu rồi về.
Quyển Nhu mỉm cười, cô cũng vẫy tay với Na Na, sau đó thì khẽ buông xuống, ánh mắt cô nhìn chung quanh nhưng là Minh Vũ vẫn chưa đến, có phải anh ấy quên rồi không? Nếu vậy thì cô có nên gọi nhắc anh ấy không?
Quyển Nhu đang suy nghĩ thì Tùng Bách đi ra, anh đóng xong cửa tiệm nhìn thấy Quyển Nhu còn đứng ở đây thì hơi ngạc nhiên: "Cô Lý cô đợi ai à?"
Quyển Nhu quay lại, cô cười gượng rồi nói: "Không, tôi không đợi ai cả, thôi tôi đi đây, chào anh."
Tùng Bách nghĩ gì đó thì bỗng kêu Quyển Nhu: "Cô Lý."
Quyển Nhu đứng lại, Tùng Bách đi tới, anh nói: "Hay để tôi đưa cô về nhé."
Thấy Quyển Nhu hơi ngại thì Tùng Bách cười, anh lại nói:
"Chỉ là tôi có việc nên đi chung phần đường với cô thôi, tôi không có ý định gì đâu."
Quyển Nhu nở nụ cười: "Tôi cũng có nói gì anh đâu mà anh lại giải thích như vậy? Có phải anh bị Na Na chọc hoài nên thấy ngại lắm phải không?"
Tùng Bách cười, anh gật đầu, nhắc tới Na Na anh không phải chỉ ngại mà còn có chút sợ nữa.
"Ô, trên tóc anh có con bọ kìa."
Quyển Nhu để ý thấy con bọ nên nhắc Tùng Bách, Tùng Bách đưa tay lên phủi nhưng phủi chưa trúng.
"Để tôi." Quyển Nhu bước tới, cô giúp Tùng Bách bắt con bọ rùa xuống.
"Nghệ Hân."
Tiếng gọi này chợt làm Quyển Nhu quay đầu, cô ngó qua ngó lại để xem ai đã gọi mình. Cuối cùng bên kia đường cô nhìn thấy Hàn Minh Vũ, ở khoảng cách này nếu anh ấy gọi cô thì sẽ phải thật lớn tiếng mới ác được tiếng ồn của xe cộ để cô có thể nghe thấy, nhưng tại sao Minh Vũ lại không dùng điện thoại chứ?
Quyển Nhu khó hiểu, cô quay qua chào Tùng Bách rồi đi sang bên kia đường. Tùng Bách cũng nhìn theo hướng cô đi, anh đoán người đàn ông kia chắc có lẽ là chồng của cô ấy.
Quyển Nhu vừa đi vừa canh xe, đến khi đường trống hẵng thì cô mới chạy thật nhanh đến chỗ của Hàn Minh Vũ, cô nhìn thấy anh thì nét mặt rất tươi vui nhưng Hàn Minh Vũ thì không có vậy, sắc mặt anh ấy có vẻ sa sầm. Hàn Minh Vũ nắm lấy tay của Quyển Nhu anh không nói gì mà dắt cô ấy lại gần chiếc xe và mở cửa ra.
Quyển Nhu thở ra một hơi căng thẳng, vụ gì nữa đây, cô lại làm gì chọc tức anh ấy rồi ư?
Ngồi trên xe Quyển Nhu cứ ngó sang Hàn Minh Vũ, nhưng người lên tiếng trước lại là anh ấy.
"Người đàn ông lúc nảy là ai vậy?"
"Người đàn ông nào?"
Hàn Minh Vũ liếc sang Quyển Nhu, ánh mắt của anh khá là nặng, Quyển Nhu không hiểu biểu tình của anh ấy là sao nữa? Người đàn ông nào chứ? À khoan có khi nào anh ấy muốn hỏi đến Tùng Bách.
"Người nói chuyện với tôi ở tiệm hoa phải không? Anh ấy là ông chủ của tôi đấy."
Hàn Minh Vũ mặt vẫn âm trầm, anh mở miệng: "Cô nói chuyện với gã đó lúc nào cũng thân mật như vậy à?"
"Thân mật gì đâu, cũng bình thường thôi mà."
"Tôi chẳng thấy bình thường chút nào." Hàn Minh Vũ đột nhiên gắt lên.
Quyển Nhu nâng mắt, cô sửng sờ nhìn Hàn Minh Vũ:
"Rốt cuộc là anh bị sao vậy, làm sao mà cứ gắt gỏng với tôi."
Hàn Minh Vũ không thèm trả lời, tánh anh ấy khi giận Quyển Nhu là vậy đấy, không gắt gỏng thì cũng im lặng coi như cô không tồn tại vậy.
Quyển Nhu thở ra, hơi thở thật phiền muộn, Hàn Minh Vũ rốt cuộc là bị gì mà cứ nóng tính lên thế không biết? Chẳng lẽ là công việc của anh ấy gặp rắc rối hay là anh Nghệ Hoành đã hành động gì rồi. Ách, giờ mới nhớ, định nói với Minh Vũ hoài mà cứ có cơ hội là lại quên, aiii...phải làm sao đây?
Về đến Hàn gia, Hàn Minh Vũ đi nhanh lên trên phòng, anh nắm nút thắt cà vạc, rút ra rất mạnh, như thể anh thù hằng nó từ kiếp nào.
Quyển Nhu đi tới, cô nhỏ giọng gọi: "Minh Vũ à?"
Hàn Minh Vũ vứt chiếc cà vạt lên bàn, anh không đáp, cũng không nhìn, đi lại giường mà nằm xuống, cánh tay gác lên trên mắt.
Quyển Nhu cũng đi tới giường, cô ngồi xuống bên mép:
"Minh Vũ nói chuyện với tôi chút đi."
"Tôi mệt, cô tránh chỗ khác."
"Minh Vũ có chuyện này rất quan trọng anh cần phải biết."
Quyển Nhu nói nhưng Hàn Minh Vũ lại không động tĩnh gì, Quyển Nhu bức xúc, cô khó chịu khi Minh Vũ cứ không chịu nghe, tay cô nắm lấy cánh tay của Hàn Minh Vũ bỏ xuống.
Ánh mắt bức bối của Hàn Minh Vũ mở ra, anh nói: "Sao cô lì thế hả?"
"Anh nói đi, rốt cuộc là tôi làm gì mà anh giận?"
Quyển Nhu chăm chú nhìn Hàn Minh Vũ, cô đợi anh trả lời nhưng là anh cứ không trả lời.
"Có phải Hàn Thị lại gặp khó khăn gì không? Anh tôi lại làm gì rồi phải không? Vì thế mà anh cáu với tôi đúng không?"
Quyển Nhu nhấn mạnh ở mỗi chữ không, ánh mắt lo lắng nhìn thẳng vào đôi con ngươi sâu thẩm của Hàn Minh Vũ.
Hàn Minh Vũ cửa miệng vẫn là không chịu mở, mắt vẫn đang nhìn Quyển Nhu, nhưng biểu tình trong ánh nhìn của Minh Vũ rất khó đoán, cũng rất khó nhận ra suy nghĩ của anh ấy, Quyển Nhu không đoán được, cô chỉ có thể biết là anh ấy đang giận cô, vì thế cô phải hỏi, hỏi cho rõ mới biết được, rốt cuộc Minh Vũ là vì chuyện gì.
Có lẽ trong cảm nhận của Khương Quyển Nhu chỉ là như vậy, nhưng cô ấy nào có biết Hàn Minh Vũ vì một chữ tình mà sinh ra bức bối, vì một chữ yêu mà cảm thấy nóng giận, tính cách của Hàn Minh Vũ là trong nóng ngoài lạnh, kể từ khi trong trái tim anh tồn tại Nghệ Hân thì anh cũng dần dần bớt đi sự nóng nảy nhưng cái gì cũng phải có mức độ, Minh Vũ không phải cứ muốn thay đổi là thay đổi được, lúc nhìn thấy cô ấy cười cười nói nói với gã đàn ông khác đã làm cái tính nóng giận của anh nổi lên, anh không thích, tuyệt đối không thích cô ấy vui vẻ với bất kỳ một nam nhân nào khác ngoài anh.
Hàn Minh Vũ cứ nghĩ đến hình ảnh hồi chiều thì lại tức Quyển Nhu, là anh đang ghen đấy, nhưng Quyển Nhu thì đâu có biết, cũng tại Minh Vũ có lần nào nói là yêu cô đâu mà cô biết, anh ấy tốt với cô, quan tâm cô, nhưng chưa lần nào anh ấy nói tiếng yêu, Quyển Nhu nếu có nâng IQ thêm một bậc thì cũng chẳng đoán được chàng soái ca là đang dỗi hờn đâu. Tính Minh Vũ đôi khi cũng như con nít, mỗi lần Minh Vũ giận thì Quyển Nhu đều phải năn nỉ, lúc trước là vì cô sợ nhưng bây giờ cô năn nỉ là vì buồn, cô buồn khi bị Minh Vũ ngó lơ, cảm giác này thật khó chịu, cũng bởi cô đã yêu anh ấy.
Hàn Minh Vũ sau đó cư nhiên nhắm mắt lại, thậm chí còn nghiêng đầu sang bên. Biểu hiện này là hờn cho đến cùng đây.
Quyển Nhu bực bội nhưng hôm nay nhất định phải nói cho anh ấy nghe chuyện của Lý Nghệ Hoành, cô không muốn anh ấy giận cô, vì thế Minh Vũ có không muốn nghe, cô cũng dạch tai anh ấy ra mà nói:
"Minh Vũ anh ngồi dậy, ngồi dậy." Quyển Nhu không bỏ cuộc, cô kéo cánh tay của Hàn Minh Vũ, thiệt chứ! Hàn Minh Vũ bực mình, anh kéo ngược lại tay Quyển Nhu, thế là Quyển Nhu không chớn không đà liền ngã lên người của Hàn Minh Vũ.
Quyển Nhu bị Hàn Minh Vũ giữ chặt, lúc này anh mới chịu mở cái miệng vàng:
"Cô ồn quá đấy, nói cho cô biết tôi đang thích một cô gái, tôi vì cô ta mà bức bối vì cô ta mà khó chịu, đều là vì cô ta cả, cô nghe rõ chưa?"
Quyển Nhu hàng mi chợt ngưng động, cõi lòng bỗng đau nhói tựa như vừa có một vết khứa vào, cô im lặng, bất chợt chẳng nói gì, cũng chẳng nhớ mình muốn nói gì, trong tâm trí cô lúc này chỉ là câu nói: Tôi đang thích một cô gái.
Hàn Minh Vũ không nghe Quyển Nhu trả lời thì lên tiếng hỏi:
"Sao cô im lặng vậy? Không muốn hỏi gì nữa à?"
Hàn Minh Vũ hỏi xong nhưng Quyển Nhu cũng không nói gì cả, Minh Vũ cứ tưởng là cô ấy bắt trước anh im lặng, nhưng sau đó Quyển Nhu lại bỗng nói, giọng cô cất lên buồn buồn:
"Anh hôm nay vì cô ấy mà đến muộn phải không? Vì cô ấy mà cáu với tôi?"
"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Tất cả đều là vì cô ấy."
Hàn Minh Vũ chậm rãi nói, Quyển Nhu nghe xong tự dưng lại rớm nước mắt, thế rồi cứ rưng rưng mà chảy ra, làm ướt cả áo của Minh Vũ.
Hàn Minh Vũ cảm nhận được áo mình ẩm ẩm thì hỏi:
"Cô khóc đấy à?"
"Không có."
Quyển Nhu chối, nhưng Hàn Minh Vũ đủ thông minh để biết cô đang nói dối.
"Áo tôi ướt ướt, cô không khóc thì là cô nhiễu lên ư?" Giọng nói của Minh Vũ rất thản nhiên.
"Tôi không có nhiễu."
Quyển Nhu nói mà nước mắt cứ rớt xuống, Hàn Minh Vũ nghiêng người đẩy Quyển Nhu nằm sang bên cạnh, lúc này là khóc hay nhiễu cũng đã quá rõ.
Minh Vũ nhíu mày: "Tôi ôm cô đau lắm sao?"
Quyển Nhu lắc đầu, cô vuốt nước mắt, đôi mắt khi khóc lại đỏ lên.
"Vậy tại sao mà khóc hả?" Hàn Minh Vũ hỏi.
Quyển Nhu không trả lời vào câu hỏi chính của Minh Vũ mà chỉ nói: "Nếu anh cảm thấy tôi vướng bận thì ngày mai không cần phải đến đón tôi đâu, tôi sẽ tự đi về."
"Tại sao tôi lại thấy cô vướng bận? Tôi vẫn sẽ sang đón cô."
Quyển Nhu hít mũi: "Không cần, anh thích cô nào thì cứ lo cho cô đó đi, tôi tự về được" Giọng của Quyển Nhu nghe là biết đang hờn.
Hàn Minh Vũ môi chúm cười nhưng là cố nén lại, anh nói: "Cô ghen sao?"
Hàn Minh Vũ cuối xuống sát mặt của Quyển Nhu, hơi thở anh phả ra trên mặt cô, anh nói:
"Không ghen thì đừng có khóc, mà khóc thì tức là ghen."
Anh nói xong liền hôn lấy cái môi của Quyển Nhu, Quyển Nhu đưa tay đánh Minh Vũ, tay cô liền bị anh ấy nắm lại, anh cứ thế mà hôn. Quyển Nhu khép mắt, cô không còn cục cựa chỉ là những giọt lệ vẫn buông theo nụ hôn của Minh Vũ.
Hàn Minh Vũ dứt khỏi đôi môi nhỏ của Quyển Nhu, anh đưa tay vuốt nước mắt của cô ấy.
Quyển Nhu nắm lấy bàn tay đang chạm vào mặt cô, đôi mắt hạ xuống, cô khẽ nói: "Anh đã thích người khác rồi thì tại sao còn như vậy với em?"
"Như vậy là thế nào?" Hàn Minh Vũ vờ như không hiểu.
Quyển Nhu nói: "Hôn ấy."
Hàn Minh Vũ cười, anh nhẹ nhàng nói: "Vì anh thích hôn em mà."
Quyển Nhu chợt lắng động, một lúc thì cô mở miệng nói tiếp, lời nói lại đượm buồn hơn:
"Anh hôn như vậy sẽ bị hiểu nhầm đấy, anh đừng có tùy tiện nữa."
"Anh cứ tùy tiện đấy, cứ hôn em đấy." Hàn Minh Vũ đưa tay nâng cầm của Quyển Nhu rồi lại hôn cô một cái.
"Anh xấu xa." Quyển Nhu bức xúc mắng.
"Ừ thì anh xấu xa." Minh Vũ lại hôn.
Quyển Nhu không kiềm được lòng nữa, nước mắt lại rớt, cô sướt mướt nói: "Tại sao anh lại cà chớn như vậy hả? Anh đã thích người khác rồi thì hãy để cho em yên được không, anh cứ như vậy làm sao mà em hết yêu anh đây."
Hàn Minh Vũ nghe câu cuối thì trong lòng đã thoáng một nụ cười, anh ôm lấy Quyển Nhu, trầm ấm mà nói:
"Ai bảo em phải hết yêu anh hả? Em là vợ anh, chẳng lẽ em muốn nhường chồng cho người khác sao?"
Quyển Nhu sụt sùi khóc trong lồng ngực của Minh Vũ, cô nào có muốn nhường anh ấy cho người khác chứ? Chỉ tại anh ấy nói anh ấy thích người khác thôi.
Hàn Minh Vũ đưa miệng tới tai của Quyển Nhu, anh thỏ thẻ nói:
"Em có biết cô gái mà anh thích là ai không?"
"Em làm sao mà biết được." Quyển Nhu thút thít nói.
"Cô ấy họ Lý tên là Nghệ Hân."
Quyển Nhu bất chợt nín khóc, cô đẩy Minh Vũ ra, sẩn sờ mà nhìn anh: "Anh nói gì cơ?"
Hàn Minh Vũ cười, anh búng nhẹ vào cái tai của Quyển Nhu:
"Em lần nào nghe xong cũng phải hỏi lại sao? Tai em để làm gì hả?"
Quyển Nhu khó tin nhìn Minh Vũ, thì ra nảy giờ cô bị đem ra đùa cợt ư? Quyển Nhu mím cánh môi thành một đường thẳng, cô tức giận ngồi bật dậy, lấy ngay cái gối mà đánh Minh Vũ bập bập, vừa đánh cô vừa uất ức nói:
"Con người anh tại sao lại như vậy hả? Tại sao cứ chọc em hoài vậy? Chọc em khóc thì anh vui lắm phải không? Phải không hả, đồ xấu xa..."
Hàn Minh Vũ nhói lòng, anh liền giật cái gối ném xuống giường. Quyển Nhu lại ôm mặt khóc, Hàn Minh Vũ ngồi dậy, anh kéo tay của Quyển Nhu xuống nhưng cô ấy dỗi mà hất ra.
Hàn Minh Vũ không kéo tay của Quyển Nhu nữa, anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng rồi nói:
"Em hung dữ quá đấy, đánh anh đau em không buồn sao?"
"Cho anh chết."
"Anh chết rồi thì lấy ai trêu chọc em đây."
"Huhu...anh toàn bắt nạt em thôi."
"Anh chỉ bắt nạt người con gái anh yêu."
Hàn Minh Vũ đẩy nhẹ Quyển Nhu ra, anh dịu dàng nhìn cô, lại nhẹ giọng nói với cô: "Nghệ Hân nhìn anh này."
Quyển Nhu lau nước mắt, thế rồi cũng xìu lòng mà ngẩn lên.
Hàn Minh Vũ sâu lắng nói: "Sau này thì ngoan ngoãn làm vợ anh, được không?"