Hàn Minh Vũ vơ lấy áo khoác, anh lặp tức đi ra khỏi văn phòng.
Jensi nhìn thấy boss rất vội, trên gương mặt lại rất căng thẳng không biết là có chuyện gì.
Hàn Minh Vũ xuống đến tầng hầm, anh mở mạnh cửa xe rồi tức khắc bước lên, chiếc Falogi nhanh chóng chạy đi, trên đường cao tốc Hàn Minh Vũ phóng xe rất nhanh, ánh mắt chỉ tập trung nhìn về đằng trước không hề có chút sao nhãng.
Chỉ trong một thời gian ngắn Hàn Minh Vũ đã đến được nơi cần đến, bánh xe được phanh gắp vang lên một tiếng kích. Hàn Minh Vũ lặp tức mở cửa xe bước xuống, trước mặt anh là một bãi đậu containner, anh nhìn chung quanh sau đó chạy đi tìm một container màu đỏ có chữ X màu trắng theo chỉ dẫn của An Đình Đình.
Chạy khắp một vòng vẫn chưa tìm ra, Hàn Minh Vũ thở mạnh, anh tiếp tục tìm, cuối cùng cũng nhìn thấy một cái container giống như vậy.
Hàn Minh Vũ chạy ngay đến cái container đó, anh đập mạnh cửa, nhưng An Đình Đình không hề mở khóa trong, Hàn Minh Vũ tức giận anh lùi lại đưa chân đạp một cái, lực đạp rất mạnh làm cho cửa hơi bung ra, Hàn Minh Vũ lại tiếp tục đạp liên tục hai ba cái, cánh cửa chịu không nổi liền bật ra.
Hàn Minh Vũ bước vào thì nâng đôi mắt, Quyển Nhu đang bị An Đình Đình kề dao lên cổ đứng ở góc trong cùng.
Hàn Minh Vũ trong lòng lo lắng, anh biết mình lúc này không thể kích động An Đình Đình, chỉ còn cách đàm phán điều kiện với cô ta: "Tổ trưởng An cô muốn gì cứ nói đi, đừng làm hại cô ấy."
An Đình Đình cười: "Tôi muốn gì ư?"
"Muốn giết vợ anh thì sao?" An Đình Đình động dao, một vết máu trên cổ của Quyển Nhu chảy ra.
Hàn Minh Vũ liền thốt lên: "Đừng, xin cô."
Khóe miệng An Đình Đình kéo một độ cong: "Cầu xin tôi à? Vậy cái lúc tôi cầu xin anh thì sao? Anh có nhớ lúc đó anh đã nói gì không?"
Hàn Minh Vũ nhíu mày, ánh mắt chỉ sợ hãi mỗi con dao trên tay của An Đình Đình.
An Đình Đình tiếp tục nói: "Lúc đó anh nói cơ hội là do tôi đánh mất, bây giờ tôi cũng sẽ nói như thế cơ hội là do anh đánh mất."
"Cô muốn gì cứ nhằm vào tôi, cô ấy vô tội."
"Cô ta vô tội thì chồng tôi có tội sao?" Ánh mắt của An Đình Đình trừng lên và giọng nói hung hăng.
Hàn Minh Vũ ngỡ ngàn: "Tại sao lại liên quan đến chồng cô."
"Nếu không vì sự vô tình của anh, Vỹ Uy sẽ không chết, nếu khi đó anh bỏ qua cho tôi thì anh ấy đã không vì nghe tin tôi bị bắt mà lên cơn đau tim, tất cả là tại anh."
An Đình Đình lớn tiếng chỉ con dao về phía của Hàn Minh Vũ, tay còn lại thì đang kẹp chặt cổ của Quyển Nhu.
Hàn Minh Vũ thêm lo lắng khi An Đình Đình kích động, anh đưa một tay lên: "Tổ trương An cô bình tĩnh, tôi rất tiếc về việc của chồng cô, nhưng cũng không phải vì thế mà cô làm hại người khác, hãy bỏ dao xuống, đừng làm chuyện không đúng."
An Đình Đình cười khổ: "Đừng làm chuyện không đúng, tôi còn gì để phải đúng nữa, Hàn Minh Vũ anh đã khiến tôi mất đi chồng của mình thì bây giờ tôi cũng khiến anh mất đi vợ, để xem cảm giác đau khổ mà anh nếm thử có khác gì cảm giác của tôi không?"
An Đình Đình đưa dao lên cổ của Quyển Nhu, Hàn Minh Vũ ánh mắt căng lên, anh nhào đến rất nhanh để chụp lấy lưỡi dao của An Đình Đình.
Tay kia của Hàn Minh Vũ kéo Quyển Nhu ra, anh trừng mắt nắm chặt lấy con dao, An Đình Đình cố rút dao ra nhưng không được. Cuối cùng con dao bị Hàn Minh Vũ chiếm được.
Hàn Minh Vũ tay đầy máu, Quyển Nhu nhìn thấy kinh sợ, Hàn Minh Vũ ném con dao sang một bên. Anh bước tới một bước, An Đình Đình lùi một bước, ánh mắt của Hàn Minh Vũ trừng lên, những vệt đỏ cũng hằng rõ trong đôi con người đang phẫn nộ.
An Đình Đình run sợ, cô ta bị dồn vào góc, bàn tay của Hàn Minh Vũ đưa lên bóp cổ của An Đình Đình.
Quyển Nhu sợ hãi, nhìn biểu hiện của Minh Vũ chắc chắn là phát bệnh, anh ấy không khống chế được nộ khí trong người.
Quyển Nhu vội nắm lấy cánh tay của Minh Vũ: "Minh Vũ đừng mà, anh bỏ tay xuống đi."
Hàn Minh Vũ hất Quyển Nhu té ngã, anh bây giờ chẳng muốn gì ngoài việc muốn bóp chết An Đình Đình.
An Đình Đình cơ mặt căng lên, cô ta đang sắp chết ngạt, Quyển Nhu lại chạy đến ôm lấy người của Minh Vũ:
"Minh Vũ em xin anh, anh bỏ tay xuống đi, sẽ gây ra án mạng đấy."
Quyển Nhu vừa khóc vữa nói, cô ôm Minh Vũ cũng rất chặt, có lẽ lúc cô ôm thì anh ấy mới trấn lại, Hàn Minh Vũ thả tay khỏi cổ của An Đình Đình.
Quyển Nhu nhận thấy anh quay lại thì buông tay, nhưng lúc Minh Vũ nhìn cô thì hai tay cô lại tiếp tục ôm lấy anh ấy mà khóc.
An Đình Đình được thả ra thì ngồi sụp xuống mà thở lấy thở để.
Minh Vũ dắt cô đi, nhưng Quyển Nhu chợt cảm thấy một điều bất an, cô bỗng quay lại đằng sau thì hớt hãi, cô vội dang tay chắn ngang trước người của Minh Vũ.
Hàn Minh Vũ quay lại, anh trợn mắt liền tức khắc kéo Quyển Nhu sang một bên.
"Sộc."
An Đình Đình cầm dao nhào tới đâm Hàn Minh Vũ một nhát sâu vào bụng.
"Minh Vũ." Quyển Nhu thét lên.
An Đình Đình cười điên dại, cô ta thả tay rồi chạy khỏi container.
Quyển Nhu sợ hãi chạy tới, Minh Vũ đã ngã xuống, cô đỡ lấy người anh.
"Minh Vũ anh cố lên."
Hàn Minh Vũ sắc mặt tái đi, anh cau mày nói: "Nghệ Hân rút dao ra."
Quyển Nhu đặt Minh Vũ xuống, bàn cô tay run run cầm lấy cán dao, cô cố gắng rút mạnh, Hàn Minh Vũ um lên một tiếng, máu văng lên cả mặt của Quyển Nhu.
Quyển Nhu rất run sợ, con dao trong tay liền rớt xuống, cô rất sợ hãi, và rất đau nhói, anh ấy đau bao nhiêu thì trái tim cô bị bóp lại bấy nhiêu, Quyển Nhu nước mắt không ngừng rơi, cô bịt lấy miệng vết thương, nhưng máu cứ chảy ra liên tục.
Quyển Nhu sợ quá, cô lục tìm điện thoại, vội vã gọi cấp cứu nhưng điện thoại của Minh Vũ không bắt được sóng, trong này không bắt được: "Tại sao không gọi được, tại sao?" Quyển Nhu thét lên.
Hàn Minh Vũ biết Quyển Nhu hoảng loạn, anh cầm tay cô: "Nghệ Hân đừng sợ, em đỡ anh dậy, chúng ta đi ra khỏi đây."
Quyển Nhu đỡ Minh Vũ ngồi dậy, cô cố gắng dìu anh ra khỏi container, nhưng đi được một đoạn thì Minh Vũ chịu không nổi đã khụy xuống.
"Minh Vũ anh tĩnh lại đi Minh Vũ!"
Quyển Nhu lay người Minh Vũ, vừa khóc vừa gọi. Lúc ấy thật may có một người đàn ông đi tới: "Có chuyện gì vậy?" Ông ta bàng hoàng.
Quyển Nhu liền ngẩn lên, cô nắm lấy tay ông ấy: "Làm ơn giúp cháu đưa anh ấy đến bệnh viện với, chú ơi làm ơn."
Quyển Nhu tha thiết cầu xin, ông chú vội đỡ Hàn Minh Vũ lên lưng rồi cõng đi.
Quyển Nhu chạy theo, cô cứ khóc mãi, cho đến lúc ngồi lên chiếc xe tải của ông chú cô cũng chưa hết nước mắt.