Giọng nói của Lý Nghệ Hoành không hề nhẹ nhàng, anh ta đoán được Nghệ Hân đã về Hàn gia nên tâm tình liền nóng giận mà gọi ngay cho Quyển Nhu để chất vấn.
Khương Quyển Nhu đang ngồi cạnh Hàn Minh Vũ, cô sợ làm anh ấy thức giấc nên đã đứng dậy đi ra một góc để nói chuyện điện thoại, Quyển Nhu nhìn Minh Vũ một cái rồi mới nói với Lý Nghệ Hoành:
"Ngày mai em sẽ về nhà."
"Anh hỏi là em đang ở đâu kia mà." Ngữ điệu nóng nảy của Lý Nghệ Hoành vẫn chưa giảm xuống.
Quyển Nhu lại tiếp tục nói: "Em đang ở Hàn gia."
Lý Nghệ Hoành quả đoán không sai, anh ta nhấn giọng:
"Anh sẽ đến đón em."
"Anh hai đừng." Quyển Nhu hớt hãi liền thốt lên trong điện thoại.
"Lý Nghệ Hân nếu hôm nay em không về Lý gia thì đừng trách anh không nương tay với Hàn Minh Vũ."
Lý Nghệ Hân nổi cơn ghen tức, anh ra giọng cảnh cáo với Quyển Nhu, bình thường Lý Nghệ Hoành hành xử rất thận trọng không dễ bị kích động như Hàn Minh Vũ nhưng căn bản là anh cảm thấy không tin tưởng được Nghệ Hân, em ấy của lúc này đôi khi cứ như là một người khác, anh không rõ, thật sự không thể rõ tâm tư của em ấy là như thế nào?
Quyển Nhu bối rối, cô cắn cánh môi suy nghĩ một chút thì liền nói: "Anh hai, em chỉ ở Hàn gia nốt ngày hôm nay thôi, thật đấy, dù sao em cũng cần thời gian để dàn xếp với Minh Vũ, anh có thể nhẫn nại với em một chút được không?"
"Nghệ Hân đừng khiến anh phải thất vọng vì em." Lý Nghệ Hoành hạ xuống ngữ khí, anh có vẻ đang chấp nhận sự năn nỉ của Quyển Nhu.
Quyển Nhu thở ra một hơi nhẹ, cô nói: "Em biết rồi."
Quyển Nhu trả lời xong câu này thì cúp máy, cô buông tay xuống, tâm tư lại có chút suy nghĩ, lúc cô quay đầu sang hướng chiếc giường thì bỗng nâng lên ánh mắt: "Minh Vũ!"
Hàn Minh Vũ đứng ngay cạnh Quyển Nhu, anh nhìn cô còn không chớp một cái, lúc này thì đừng nghĩ là anh ấy sẽ dỡn đùa.
"Em muốn dàn xếp gì với anh?"
Quyển Nhu nuốt ực nước bọt, cô lúng túng trước câu hỏi của Minh Vũ, chẳng hiểu vì sao mà lúc nào cô cũng lâm vào cái cảnh tiến thoái lưỡng nan thế này.
"Mau nói đi, đừng để anh phải ép em đấy." Hàn Minh Vũ nhấn mạnh lời nói ra, Quyển Nhu càng bị dồn vào thế bí, cô phải nhanh chóng bịa ra một cái cớ nếu không mọi chuyện sẽ rất tệ hại.
"Em...em phải về Lý gia, là ba gọi em về, ba nói nhớ em nhưng anh đang bệnh sẽ không tiện đi cùng, vì vậy em mới nói...mới nói là sẽ ở nốt Hàn gia hôm nay, sẽ dàn xếp với anh..."
Quyển Nhu nói mà cứ như là đang cố gắng để trả bài cho thầy giáo, vừa nói vừa suy nghĩ từng vế tiếp theo, nhưng Quyển Nhu đã quá xem nhẹ Hàn Minh Vũ, anh ta là Boss của cả một tập đoàn, năm 24 tuổi đã lên ngồi cái chức chủ tịch, khả năng phán đoán của Hàn Minh Vũ sao có thể như trẻ lên ba được, chút lý sự này của cô ấy vốn dĩ không gạc được Minh Vũ.
"Vấn đề là vậy đấy." Quyển Nhu cười trừ, nụ cười thật gượng gạo.
Hàn Minh Vũ vẫn nghiêm nghị nhìn cô, anh mở miệng nói:
"Ai gọi cho em?"
"Là...là ba." Quyển Nhu trả lời mà khóe miệng run nhẹ, cô nói dối nên sự tự tin không hề có.
Trong ánh mắt của Hàn Minh Vũ ẩn lên một tia buồn len lói, anh biết Nghệ Hân vừa rồi nói chuyện với ai, anh cũng biết là cô ấy đang bịa chuyện nhưng không ngờ đến giờ phút này cô ấy vẫn không thành thật với anh.
"Em đi đi, về Lý gia của em, anh sẽ không cản, cũng sẽ không mong em quay lại."
Quyển Nhu nghe câu cuối thì sửng sờ, chắc Minh Vũ đã nhận ra cô đang nói dối rồi.
"Em đi rồi anh sẽ sống tốt chứ?" Quyển Nhu ứa nước mắt.
Hàn Minh Vũ xoay lưng, anh nói: "Em đừng nghĩ anh sẽ vì em mà suy sụp, anh không phải là kiểu người dễ gục ngã như vậy."
Có lẽ Minh Vũ mạnh mẽ hơn Quyển Nhu nghĩ nhưng bản thân cô thì khác, cô sẽ nhớ anh ấy đến phát điên mất.
Quyển Nhu rất dằn lòng, trái tim thật nhói đau, tại sao yêu một người lại khó khăn đối với cô như vậy? Tại sao hạnh phúc lại không thể là hai từ dành cho cô? Cô đã làm gì sai mà số phận của cô lại nghiệt ngã như thế này.
"Bảo anh Quý trở em về, không cần phải miễn cưỡng ở lại đây, những gì em cần anh sẽ cho người gửi tới sau."
Hàn Minh Vũ muốn nhắc đến đơn ly hôn, anh cho rằng Quyển Nhu về đây là muốn có tờ giấy ấy.
Hàn Minh Vũ nói xong thì đi tới bàn làm việc, anh bật máy tính và dán mắt vào đó.
Quyển Nhu vẫn chưa đi, cô đưa mắt nhìn theo Minh Vũ, cứ tưởng biết cô nói dối anh ấy sẽ nổi trận lôi đình nhưng không ngờ Minh Vũ đã không hề cư xử như thế, anh ấy thay đổi hay là anh ấy thật sự muốn buông bỏ cuộc hôn nhân này.
Quyển Nhu nhìn Minh Vũ một lúc thì thôi, anh ấy đã toại nguyện cho cô như vậy thì cũng không còn lý do gì để ở lại Hàn gia nữa.
Quyển Nhu vuốt nước mắt, cô nhấc chân vài bước nhưng khi đến cửa thì tay cô bỗng nắm chặt lại cái khung, trong tâm cô tự nói với cô rằng: Đi đi Quyển Nhu, cô phải kết thúc với Minh Vũ, không thể níu kéo được nữa, cô phải đi, bắt buộc phải đi.
Quyển Nhu nhắm chặt mắt, thật khó khăn cho cô, Minh Vũ đang bệnh như vậy mà cô lại nhẫn tâm đi, ở lại một ngày cũng được mà, trước giờ anh ấy hay đuổi hay mắng cô cũng quen rồi, cứ mặt dày ở lại cũng được mà, ở lại với anh ấy thêm một ngày nữa thôi.
Quyển Nhu cứ dằn co nội tâm, cuối cùng cô không khống chế được tâm tình, nên chẳng thể nào mà nhấc chân bước ra khỏi Hàn gia.
Quyển Nhu lập tức ngoảnh lại, cô chạy tới đứng trước mặt của Hàn Minh Vũ: "Hôm nay em không thích đi, em sẽ ở đây."
Hàn Minh Vũ ngẩn lên nhìn Quyển Nhu, trông anh mệt mỏi rất nhiều, đến cái chớp mắt cũng không như mọi ngày:
"Tùy em."
Hàn Minh Vũ nói rồi lại nhìn vào màn hình, Quyển Nhu cũng nhìn vào máy tính một chút thì nói: "Em có giúp được gì cho anh không?"
"Không." Hàn Minh Vũ đáp.
Quyển Nhu thấy anh ấy đổ mồ hôi thì lấy một ít giấy trên bàn để lau cho anh, Hàn Minh Vũ giữ lại tay của Quyển Nhu, anh nói:
"Đừng động vào anh, em ra chỗ khác đi."
Quyển Nhu hạ mắt xuống, cô đành đi ra khỏi chỗ làm việc của anh ấy. Cô ngồi xuống giường, đôi mắt đượm buồn nhìn về hướng Minh Vũ đang ngồi.
Cốc cốc...
Có tiếng gõ cửa, Quyển Nhu đứng dậy mở cửa thì gặp Hàn phu nhân.
Hàn phu nhân nhìn thấy Quyển Nhu thì có hơi ngạc nhiên, bà hỏi: "Con về hồi nào vậy?"
"Dạ con cũng mới về thôi ạ!"
Hàn phu nhân nghe vậy thì ừm một tiếng sau đó bà đưa cho Quyển Nhu chén cháo rồi nói: "Con đưa cho Minh Vũ ăn, nhớ ép nó ăn vào nhé, từ lúc về nhà đến giờ nó chẳng ăn uống được gì cả."
Quyển Nhu bưng lấy chén cháo, cô nói: "Dạ vâng, mẹ cứ để con."
Quyển Nhu trả lời xong với Hàn phu nhân thì mang chén cháo đến bàn làm việc của Hàn Minh Vũ, cô khẽ nói: "Anh nghĩ chút để ăn cháo đi."
Hàn Minh Vũ không hề ngoảnh sang Quyển Nhu, anh chỉ tập trung trên màn hình: "Em để đó đi."
Quyển Nhu không những không để cháo sang một bên mà cô còn nhấn nút tắt đi vi tính của Hàn Minh Vũ, lúc này Hàn Minh Vũ mới bực mình quay sang Quyển Nhu: "Nghệ Hân." Hàn Minh Vũ thốt lên.
Quyển Nhu đưa cháo đến trước mặt anh: "Người ta sống thì phải ăn, làm việc thì phải cần sức khỏe, anh ăn đi rồi hẵng làm gì thì làm."
Hàn Minh Vũ chuyển ánh mắt xuống chén cháo mà Quyển Nhu đang cầm, anh mở miệng nói: "Bây giờ anh không muốn ăn."
Quyển Nhu tỏ ra bất mãn: "Mẹ nói anh không hề ăn uống đàng hoàng, công việc quan trọng nhưng sức khỏe của anh thì sao anh có thể không màng đến chứ, anh ăn đi, nhất định phải ăn."
Hàn Minh Vũ một lúc thì nói: "Được rồi."
Quyển Nhu đưa chén cho anh cầm rồi ngồi sang một bên mà nhìn anh ăn. Vì là chén cách nhiệt nên Hàn Minh Vũ dễ dàng bưng lấy chén cháo, anh cầm muỗng múc từng miếng cháo để ăn, nhưng chỉ ăn được nữa chén thì Hàn Minh Vũ đã đặt ngay chén cháo xuống.
Quyển Nhu nâng ánh mắt, cô nói: "Anh cố ăn cho hết đi."
Hàn Minh Vũ khẽ nhíu mày, anh đặt tay ở cổ, anh không trả lời với Quyển Nhu mà bỏ đi nhanh vào toa lét.
Quyển Nhu thấy hành động của Minh Vũ thì lo lắng, anh ấy đang có vết thương thì không nên cử động mạnh như vậy, nhất là lúc bước đi.
Quyển Nhu vì lo nên đã chạy theo Minh Vũ, đến cửa toa lét cô đứng ngoài, âm thanh mà cô nghe được là tiếng nôn ói của Hàn Minh Vũ. Quyển Nhu đau lòng, cô liền đẩy cửa bước vào, cô ngồi xuống vỗ lưng của Hàn Minh Vũ, nước mắt lại vì thương mà rớt xuống:
"Tại sao lại như vậy? Mấy ngày nay anh ăn không được có phải đều là do thế này không? Rốt cuộc là anh làm sao? Anh nói em biết đi?"
Hàn Minh Vũ nôn xong thì nhấn nút xả nước, anh đứng dậy mệt mỏi đi ra ngoài.
Quyển Nhu đi theo anh tới bàn làm việc, anh ấy lại tiếp tục bật máy tính.
Quyển Nhu đứng nhìn anh ấy như vậy mà vừa thương vừa giận, cô tức quá nên rút luôn phích cắm của máy tính, cô còn bẻ còn bóp cho hư cho vẹo cái phích luôn.
Hàn Minh Vũ trĩu mày, anh liền cáu với Quyển Nhu: "Em điên rồi sao?"
Quyển Nhu cũng nâng lên ngữ khí, cô nói: "Đúng là em điên đấy, nếu công việc của anh quan trọng hơn cả sức khỏe của anh như vậy thì tại sao lúc đó anh không nghĩ đến Hàn Thị đi, tại sao không vì cái tập đoàn của anh mà để nhát dao đó đâm vào em, nếu thế thì ít ra bây giờ anh cũng đủ khỏe mạnh để làm việc, đủ khỏe mạnh mà ăn uống, anh sẽ không phải chịu đau, không phải nôn ói như vậy."
Hàn Minh Vũ đứng dậy, anh nhói lòng mà lớn tiếng nói:
"Em nghĩ anh muốn thấy em bị thương sao?"
"Nhưng em cũng không muốn thấy anh thế này, em đau lắm, đau lắm anh có biết không?"
Quyển Nhu vừa nói vừa dùng tay đấm vào ngực, Hàn Minh Vũ khó chịu anh liền bước tới giật lấy tay của Quyển Nhu:
"Tại sao em phải đau, em làm đủ việc để ly hôn với anh kia mà?"
"Vậy nên anh ghét em lắm phải không? Nếu ghét em như vậy thì để em bị đâm chết luôn đi."
"Em..." Hàn Minh Vũ nghe vậy mà tức đến cứng miệng, anh không kiềm được liền kéo cô ấy đến sát mình mà cắn lên cái miệng nói bậy kia.
Quyển Nhu vừa rồi ức quá nên ngữ khí rất hăng, cuối cùng hăng bao nhiêu thì bây giờ tuột xuống bấy nhiêu. Hàn Minh Vũ không khống chế được dục vọng, từng lời từng chữ mà cô ấy nói ra đều khắc vào lòng của anh, anh đã yêu cô ấy nhiều hơn cả bản thân, Hàn Thị quan trọng nhưng cô ấy cũng quan trọng không kém, anh không cho phép Nghệ Hân nói ra những lời như vậy một lần nào nữa.
Quyển Nhu bị anh ấy hôn đến không kịp phản ứng gì, cô bị đè xuống giường, khi Minh Vũ nhả môi cô ra một chút thì Quyển Nhu chỉ kịp hít thở chứ không kịp nói bởi vì tim cô lúc này đang đập rất nhanh.
Mất một lúc Quyển Nhu mới thốt lên một chữ: "Minh..." nhưng khi đó lại bị chặn bởi nụ hôn của Hàn Minh Vũ, ngày hôm nay cho dù có mất hết sức anh nhất quyết cũng không buông cô ấy ra.
-----------
Khương Quyển Nhu và Lý Nghệ Hân là hai người hoàn toàn khác nhau, không phải là chứng DID mà là hoán đổi linh hồn nhưng về căn bản diện mạo của hai cô gái này lại giống nhau như song sinh, bí ẩn của việc này sẽ giải đáp dần dần ở các chap sau.
Bút danh YSASA giờ đổi thành HaJin9X nha các bạn! Lịch đăng là một tuần một chap theo tiến độ nhanh, nếu chậm thì là hai tuần, vì thời gian viết lên ý tưởng cộng thêm chỉnh sửa nội dung và beta rất mất thời giờ nên các bạn hãy thông cảm nhé!
÷÷÷÷Nhấn like để ủng hộ tác giả
÷÷÷÷Nhấn cmt để nêu cảm nghĩ, cái này sẽ góp phần đưa ý kiến của bạn đến với tác giả nhé!