Lý Nghệ Hân từ từ xoay người, gương mặt bị tấm khăn che nữa.
Khương Quyển Nhu như nhìn thấy chính bản thân, cô hết đỗi kinh ngạc, dẫu cũng biết sẽ có ngày này nhưng sự việc trước mắt làm cô không kịp chuẩn bị tâm lý.
"Khương Quyển Nhu sống trong thân xác của tôi thế nào? Có thấy sung sướng không?"
Lý Nghệ Hân cất giọng, thanh giọng mỏng nhưng lại sắc bén, Quyển Nhu cũng không nhận ra giọng nói của mình có thể mang một thanh điệu như vậy.
Lý Nghệ Hân chớp hàng mi, đôi mắt của cô tuy là của Quyển Nhu nhưng thần thái lại rất quyền thế, dưới cái nhìn khinh người của Nghệ Hân thì cặp mắt xinh đẹp và lương thiện của Quyển Nhu cũng bất giác biến mất.
"Sao không trả lời?" Lý Nghệ Hân nói.
Quyển Nhu không biết phải nói gì, cô chỉ trả lời ngắn gọn hai từ: "Tôi ổn."
"Ổn?" Lý Nghệ Hân nhướng lên hàng lông mày, từ sau lớp khăn che mặt đôi môi khẽ kéo lên một đường cong.
"Khương Quyển Nhu chữ ổn của cô lại chính là chữ tệ của tôi đấy."
Lý Nghệ Hân khoanh lại hai cánh tay, ung dung nhìn Quyển Nhu: "Cô có lỗi gì mà phải xin lỗi, chuyện hoán đổi nực cười này chẳng ai muốn cả. Nhưng mà..."
Lý Nghệ Hân chợt ngưng một chút thì nói: "Tại sao cô lại giống tôi như vậy?"
Quyển Nhu hiện một tia buồn trong ánh nhìn đối với Nghệ Hân, cô đã từng nghĩ giữa cô và Nghệ Hân có nhan sắc giống nhau như hai giọt nước, liệu rằng đó có phải là chị em ruột thịt của mình nhưng cho đến khi cô đến Lý gia để tìm hiểu thì chỉ tìm được một kết cục phủ phàng, Khương Quyển Nhu không có quan hệ gì với nhà họ Lý, cô và Nghệ Hân căn bản là hai người xa lạ.
"Tôi và cô có lẽ là một trường hợp đặc biệt, giống nhau nhưng không mang ý nghĩa gì cả." Quyển Nhu trả lời.
Lý Nghệ Hân thở dài, cô đi tới ghế rồi ngồi xuống, đôi chân thông thả vắt chéo, ánh mắt nâng lên nhìn thẳng Quyển Nhu:
"Có thể cô nói đúng, nhưng chuyện này tôi sẽ xác nhận lại sau, hiện tại tôi không biết làm cách nào để chúng ta hoán đổi lại được nhưng trước mắt tôi muốn cô phải làm một việc."