Mạc Đình nhân lúc rảnh rỗi thì lật sổ sách, cô tập trung ánh mắt vào từng cái tên. Quyển Nhu đứng cách Mạc Đình hai cánh tay, cô đang tỉa lá của hoa hồng nhìn qua Mạc Đình thấy cậu ấy cứ lật sổ mãi thì mới hỏi:
"Cậu làm gì mà cứ hễ chút là lật sổ vậy?"
Mạc Đình cười cười: "Mình muốn tìm tên một vị khách ấy mà."
Quyển Nhu nghe vậy thì không hỏi thêm, cô tiếp tục tỉa hoa trong khi Mạc Đình lại chăm chú lật, cô lật đã mấy chục trang, nhìn muốn lé cả mắt mà vẫn chưa tìm ra cái tên đó.
Reng reng...(tiếng chuông điện thoại.)
Mạc Đình nhấc máy: "Alo!"
"Dạ dạ...được ạ." Mạc Đình vừa nói với khách vừa ghi chép địa chỉ, lúc cô ghi xong thì Quyển Nhu đi đến nhìn vào cuốn sổ, cô đọc yêu cầu và địa chỉ của khách hàng sau đó đi lấy những hoa họ cần và gói lại.
Mạc Đình bước tới nói: "Để mình đi giao cho, cậu coi tiệm đi."
"Mình đi cũng được mà." Quyển Nhu nói.
Mạc Đình lo cho sức khỏe của Quyển Nhu, chỗ này lại khá xa trời thì đang nắng gắt để Quyển Nhu ở tiệm sẽ tốt hơn, Mạc Đình cầm lấy bó hoa trên tay của Quyển Nhu:
"Cậu cứ ở tiệm, thế giới để Mạc Đình lo."
Quyển Nhu chợt cười nhẹ, nụ cười thật hiếm hoi của cô ấy làm cho Mạc Đình cảm thấy an tâm đôi chút.
Mạc Đình sau đó đã đi giao hoa, trong cửa tiệm lúc này chỉ còn lại Quyển Nhu. Khi chỉ còn một mình Quyển Nhu lại cảm thấy trái tim mình thổn thức, nơi cõi lòng xen vào sự lạnh lẽo và cô đơn, có lẽ cô đã quen có anh ấy ở bên cạnh, quen với nụ cười và vòng tay ấm áp của anh ấy:
"Bây giờ anh đang làm gì? Lý Nghệ Hân có làm anh buồn không?"
Quyển Nhu đến một bức ảnh của Hàn Minh Vũ cũng không có, cô chỉ lưu giữ hình dáng của anh ấy trong ký ức, thời gian dần trôi qua có lẽ một lúc nào đó những hình ảnh ấy cũng sẽ dần phai nhòa, rồi cô cũng sẽ quên đi anh ấy thôi.
Quyển Nhu rũ xuống đôi mắt, cô nhớ anh ấy quá! Nhớ đến không kiềm được lòng, nhiều lúc cô nghĩ sẽ chạy đến trước mặt anh ấy tháo xuống tấm khăn và nói em chính là Nghệ Hân của anh, em mới là người anh nói lời yêu thương, là em chính em, nhưng... tất cả chỉ là trong những suy nghĩ nhất thời, cô vẫn không thể cho mình cái can đảm đó.
Quyển Nhu đau lòng, cô sờ tay nhẹ lên phần má, là do số phận, ông trời đã lấy đi nhan sắc của cô cũng có nghĩa không tác thành cho cô với Minh Vũ, số cô khổ cô đành chịu, chỉ là cô rất luyến tiếc vì cả đời phải ẩn mình không bao giờ có thể nói ra cô là ai trước mặt của anh ấy.
-----------
Mạc Đình tung tăng chạy chiếc xe tay ga màu hồng phấn đến địa điểm giao hoa, trong địa chỉ có ghi số nhà là 189A nhưng Mạc Đình chả hiểu sao lại cứ nhớ trong đầu là 198 A.
Mạc Đình dừng xe, cô bước xuống chạy tới ngay cổng:
"Chú ơi!"
Anh giữ cổng bước ra, nét mặt khó chịu nhìn Mạc Đình: "Kêu ai?"
Mạc Đình đội cái nón hình con bọ có hai cái râu lìa chìa, cô nói: "Dạ gọi chú đấy ạ!"
Anh kia vẫn bực mình, nghĩ sao anh như vầy mà nó gọi là chú, bộ già lắm sao, anh giữ cổng hầm hầm mặt: "Có việc gì?"
Mạc Đình cảm thấy cái ông này kỳ kỳ sao ấy, cứ khó chịu với cô, hừ! trông cô xinh xắn đáng yêu thế này cơ mà, ai làm gì ổng mà ổng cứ trưng ra cái bộ mặt khó ưa.
"Tôi hỏi có việc gì?" Anh ta nhấn giọng.
Mạc Đình nhích nhẹ khóe miệng một cái, cô nói: "Tôi đến giao hoa, phiền chú ký nhận giùm."
Anh kia ngạc nhiên: " Ủa hoa gì trời? Có nghe ai dặn gì đâu ta." Mạc Đình đưa vào tờ giấy và cây bút, anh giữ cổng nhìn tờ giấy và đọc thông tin, đọc xong anh ta nhướng mày một cái rồi đưa lại tờ giấy cho Mạc Đình.
Mạc Đình không cầm, cô bảo: "Chú chưa ký mà."
"Ký cái gì mà ký." Anh ta lớn giọng quăng tờ giấy và cây bút ra cổng.
Mạc Đình bực bội, cô nhặt lên thì nói: "Ủa, mua hoa rồi bảo người ta mang đến xong lại không chịu ký là sao? Vừa phải thôi chứ chú, chú lớn hơn tôi mà đúng không, có tình có lý chút đi."
Anh kia thở dài, thật mệt với con nhỏ này quá: "Này bọ, tôi chỉ có 28 tuổi thôi chưa đến mức cô phải gọi là chú đâu, mà đi giao hoa thì nhìn cho rõ cái địa chỉ đi, đừng có giao nhầm rồi làm giặc nhé."
Mạc Đình nhăn nhó, gì chứ gọi cô là bọ sao? Mạc Đình nhìn lại trong tờ giấy, bỗng nét nhăn nhó dãn ra, chết cha giao nhầm thiệt rồi. Mạc Đình đưa tay cú vào cái non bảo hiểm, cô ngài ngại nhìn anh giữ cổng lạ mặt, sau đó thì cười hì hì: "Xin lỗi, tôi nhầm."
"Nhìn cô là biết giao nhầm rồi."
Mạc Đình nhìn lại người mình: "Người tôi có ghi chữ nhầm sao?"
Anh kia cười cợt: "Hàn gia làm gì lại đi đặt mấy cái hoa rẻ tiền kia chứ?"
"Hoa rẻ tiền?" Mạc Đình bực bội, cô lại nói: "Nè bộ rẻ tiền thì không phải là hoa hả?"
Lúc đó bỗng có một chiếc ô tô màu trắng kiểu dáng rất sang trọng chạy đến, anh giữ cổng lặp tức nhấn nút mở công ngay. Chiếc xe chạy vào được một chút thì cửa xe hạ xuống, Mạc Đình mở to mắt, miệng còn hơi há ra, ôi má ơi! Cô thầm thốt lên.
"Bảo anh Quý vô gặp tôi chút."
"Dạ." Anh giữ cổng đáp.
Cửa xe được kéo lên và chiếc xe hạng sang ấy chạy vào trong, anh giữ cổng nhấn nút đóng cổng thì nhìn Mạc Đình:
"Ê bọ, sao còn chưa đi nữa?"
Mạc Đình quay cái mặt nhìn anh giữ cổng, cái miệng vẫn còn há há, cô chỉ tay về phía chiếc xe đã chạy vào bên trong:
"Đẹp...đẹp trai quá à!"
Anh kia cười phì, thì ra con bọ mê trai, anh ta lắc đầu tiện thế cũng khoe:
"Đó là thiếu gia nhà tôi đây, cậu ấy mà không đẹp trai thì chẳng có ai gọi là đẹp đâu."
Mạc Đình như mê mẩn cái nhan sắc đó, người gì đâu mà đẹp giữ vậy trời, phải chi hồi nảy anh ấy nhìn cô một cái nhỉ, ôi thích quá, thích quá đi!
Mạc Đình sẵng đây cũng nhiều chuyện, cô kê đầu ngay sát cửa, hai cộng râu của nón chọt vào trong, cô hỏi: "Thiếu gia anh tên gì dạ, đã có vợ chưa?"
Anh kia khèo cái râu: "Mơ đi bọ, thiếu gia có vợ rồi."
Anh giữ cổng cười cười: "Nhưng mà tên của thiếu gia nhà tôi nghe hay lắm đấy nhá, cái tên nghe thôi là cô đã mê rồi huống chi."
Mạc Đình hiếu kỳ ngẩng lên: "Tên gì?"
"Cậu ấy họ Hàn tên là Minh Vũ, Hàn Minh Vũ chủ tịch tập đoàn Hàn thị đấy, cô có biết không?"
Mạc Đình thốt lên: " Minh Vũ ư?" Cô bỗng nghĩ: " Ấy người này cũng tên là Minh Vũ nè nhưng không biết Minh Vũ mà Quyển Nhu hay gọi họ gì nhỉ? Mà chắc chỉ là giống tên thôi, làm sao người này có thể quen Quyển Nhu được."
Mạc Đình ngẫm nghĩ xong thì nhìn anh giữ cổng mà cười, cô nói: "Xin lỗi vì đã làm phiền, khi nào cần mua hoa thì ủng hộ giùm nha! " Mạc Đình đưa tờ danh thiếp cho anh ta sau đó thì lên xe chạy đi.
Anh giữ cổng nhìn vào danh thiếp thì lắc đầu, cô ta quên mình chê hoa cô ta rẻ tiền à, cái con bọ này đầu ốc đúng là bọ mà. Haiz....