Tôi nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Chi, níu cô ấy lại:
"Bây giờ khuya rồi, đừng tắm nữa, mai tắm."
Có lẽ tôi lỡ dùng sức hơi quá, khiến Chi mất đà loạng choạng ngã. Tôi vội vàng vươn tay đỡ cô ấy, theo bản năng kéo cô về phía mình.
Mùi nước hoa trên người Chi dường như nhạt hơn so với trí nhớ của tôi, hương đào hòa lẫn hương vanilla vấn vít nơi chóp mũi khiến tôi vô thức nhớ lại mùi thơm ngọt dịu còn lưu trên áo khoác. Chi ngồi gọn trong lòng tôi, cơ thể mềm mại áp sát khiến cả người tôi căng chặt, nhịp tim đột ngột tăng nhanh, đầu óc nhất thời đình trệ.
Thấy Chi đã an toàn, tôi mới thả lỏng cơ bắp, nằm hẳn xuống sô pha. Cơ thể lả lướt phía trên thân người khiến tôi mất tập trung trong chốc lát, hai tay cô ấy vẫn chống lên ngực tôi, ngón tay nhỏ nhắn mềm mại hơi co lại, giống như có con mèo thu vuốt nhẹ nhàng cào vào lòng. Tôi vô thức rời tầm mắt xuống dưới, cổ áo của Chi hơi trễ xuống, để lộ xương quai xanh và một phần da thịt căng tràn bên trong, màu hồng và trắng tạo thành ấn tượng thị giác mạnh mẽ.
Trong giây phút, tôi có cảm giác máu nóng đang dồn hết về một chỗ, hơi thở trở nên dồn dập, tim đập nhanh, tôi không biết đây chỉ đơn thuần là phản ứng của một thằng đàn ông bình thường hay bởi một lý do nào khác, mà tôi cũng chẳng còn đủ tỉnh táo để đào sâu tìm hiểu. Tôi buộc mình rời mắt, chợt nhận ra Chi vẫn còn ở trên người tôi, mà tôi cũng không hề có ý định muốn đẩy cô nàng ra. Lọn tóc dài của Chi rủ xuống cọ nhẹ lên ngực tôi, khiến vùng da quanh ngực ngứa râm ran.
Tôi cảm nhận được lòng bàn tay Chi đang rỉ ra một lớp mồ hôi mỏng, cơ thể mảnh mai của cô khẽ run, những nơi da thịt chúng tôi tiếp xúc như thể có ngọn lửa, mà tôi là một đồng cỏ khô dễ cháy. Đệch... Thế này thì khác nào bị tra tấn...
Cầu thang đột ngột vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó là giọng của Khánh Nguyễn:
"Dưới nhà còn cái chăn nào không, Châu Anh kêu lạnh..."
Khánh im bặt, nhướng mày nhìn chúng tôi. Tôi chưa kịp giải thích thì thằng này đã đi thẳng về phía phòng ngủ, chỉ bỏ lại một câu:
"Hai bạn cứ tiếp tục, tôi đi tìm chăn."
Chi vội vàng ngồi bật dậy, đến lúc này tôi mới nhìn rõ vẻ mặt của cô. Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp giờ đây ửng hồng tựa trái đào chín, đôi mắt trong veo dường như sống động hơn, cô ấy không dám nhìn tôi, hốt hoảng chạy vào phòng tắm. Tôi nhìn theo bóng lưng yêu kiều kia, đột nhiên thấy hơi hụt hẫng, nhưng phần nhiều là cảm xúc nhẹ nhõm.
Tôi biết Huyền Chi trước mắt không phải con bé cùng bàn nhút nhát hồi cấp Ba trong ký ức của tôi, nhưng Chi vẫn là bạn tôi, vẫn là cô gái dịu dàng và mong manh, khiến tôi vô thức muốn bảo vệ. Tôi từng trải qua vài mối quan hệ, gần gũi đôi ba người, không nhiều nhưng đủ để tôi nhận ra được thái độ tán tỉnh kín đáo của Chi. Thực ra chính tôi cũng chẳng rõ lắm liệu Chi có ý với mình không, đôi mắt cô ấy vẫn trong suốt nhưng phẳng lặng, như một đầm nước sâu không thấy đáy, hành động thì bí ẩn và khó đoán, lúc xa lúc gần. Ở cái thời đại người ta coi tình yêu như trò tiêu khiển, việc nam nữ độc thân đò đưa mập mờ cho vui là chuyện hết sức bình thường. Tôi không thích cảm giác bị vờn qua vờn lại như vậy, nếu là bình thường, thích người ta thì tôi sẽ chủ động, còn nếu không có cảm tình tôi sẽ dứt khoát từ chối. Trước giờ tôi vẫn luôn đơn giản hóa các mối quan hệ, nhưng lại chẳng biết phải làm sao với Chi.
Tôi dễ dàng thừa nhận Chi rất đặc biệt với mình. Có lẽ bắt đầu từ chủ nghĩa anh hùng (heroism) đột ngột bị khơi lên khoảnh khắc vô tình giúp đỡ Huyền Chi nơi ngõ tối bốn năm trước, hoặc có lẽ bởi ánh mắt trống rỗng và cô đơn của cô gợi cho tôi nhớ đến người bạn thuở nhỏ, tôi biết tôi không thể mặc kệ cô ấy được. Bỏ thì thương, vương thì tội. Ngày đó, tôi biết Chi thích tôi, tôi có thể đọc được điều đó qua ánh mắt nồng nàn tình ý và đôi gò má ửng hồng không kịp che giấu, tôi biết tôi nên né tránh Chi và tỏ ra dứt khoát, nhưng tôi luôn do dự trước cô ấy.
Chi chưa bao giờ chủ động kể về gia đình hay các vấn đề của bản thân, cô ấy đã từng luôn xuất hiện trước mặt tôi với vẻ mặt bình yên và đôi mắt tĩnh lặng, cô ấy giấu nhẹm mọi chuyện tiêu cực, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự tiêu cực đến nghẹt thở qua vài câu nói vu vơ hay ánh mắt mệt mỏi trống rỗng. Tôi đã từng thử tìm cách né tránh Chi, mỗi lần như vậy, cô ấy lại nhìn tôi bằng ánh mắt ngơ ngác và vẻ mặt tủi thân, còn tôi luôn có cảm giác bản thân là tội đồ.
Tôi dung túng bản thân đối xử tốt với Chi vì cảm giác tội lỗi, và tự trấn an bản thân rằng tôi làm vậy bởi không muốn làm tổn thương một cô gái vốn đã phải chịu quá nhiều bất hạnh. Tôi từng tự hỏi, nếu tôi cứ tiếp tục dung túng chính mình như vậy, nếu Chi không phải chuyển trường, liệu chúng tôi có yêu nhau không?
Bốn năm trước, tôi không có câu trả lời.
Hiện tại, tôi không dám đối mặt với câu trả lời.
Tôi dành cho Chi sự quan tâm và tình cảm vượt trên một người bạn bình thường, nhưng tôi chưa từng tưởng tượng đến việc yêu đương với cô ấy. Tất cả những mối quan hệ trước đây của tôi, từ việc tán tỉnh, mập mờ, xác định quan hệ, ở bên nhau cho tới khi chia tay, mọi thứ đều rõ ràng và trong tầm kiểm soát. Tôi biết mình bị thu hút bởi mẫu người thế nào, tôi biết mình cần làm gì và phải làm gì. Tôi chưa từng sợ hãi hay lo lắng khi bắt đầu một mối quan hệ, có duyên thì yêu nhau, không hợp thì chia tay, như một lẽ hiển nhiên.
Huyền Chi xinh đẹp như một đóa hoa quỳnh, cô ấy dịu dàng, ngọt ngào, nữ tính, trong từng cử chỉ luôn tiềm ẩn nét quyến rũ lạ thường, tôi cảm thấy rung động trước một người con gái như vậy là điều thường tình. Tôi không thể, cũng có lẽ là không muốn kháng cự sự chủ động của Chi, nhưng tôi không cho phép mình đáp lại cô ấy, bởi tôi biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nếu tôi để mặc cho tình cảm tự sinh sôi phát triển, mối quan hệ giữa tôi và Chi rồi sẽ chẳng khác gì những cô gái từng bước qua cuộc đời tôi. Chúng tôi có thể thân mật tới mức biết rõ mọi ngóc ngách sâu nhất trên thân thể và tâm hồn nhau, nhưng vài tháng sau, chúng tôi hoàn toàn có khả năng đi lướt qua nhau như hai người xa lạ.
Tôi không muốn mối quan hệ giữa tôi và Chi trở nên như vậy, tôi không muốn làm tổn thương Chi, nhưng tôi lại không biết làm cách nào để từ chối cô ấy. Thậm chí tôi còn chẳng ngăn nổi bản thân muốn đến gần cô.
Khánh Nguyễn từ trong phòng ngủ đi ra, một tay ôm chăn, tay kia cầm theo một cái hộp trông rất quen mắt.
"Cả hộp chắc đủ rồi nhỉ?" Khánh để cái hộp trước mặt tôi, nó liếc nhìn quần tôi, cười rất gợi đòn, "Size XL đấy, mày kêu không vừa thì tao cũng chịu."
"À, nhớ nhẹ nhàng thôi, homestay này cách âm không tốt đâu."
Tôi có cảm giác gân xanh đang nổi hẳn lên trán:
"Cút."
Khánh toe toét cười:
"Thế thôi, tôi không làm phiền hai bạn nữa."
"Từ từ," Tôi bóp trán, miễn cưỡng gọi thằng này lại, "Vừa nãy là hiểu nhầm thôi."
Từ ngày mới chơi với Khánh Nguyễn tôi đã thấy nó sống chó, bao năm trôi qua, nó vẫn sống chó y như vậy.
"Gái trên trai dưới, quần áo xộc xệch, mày tưởng tao là con nít à?" Khánh đứng từ trên cao nhìn tôi, chậm rãi lắc đầu, khóe miệng nhếch lên, "Mày định thuyết phục tao thế nào?"
Tôi không nói gì, nheo mắt nhìn nó.
"Thôi được rồi, coi như mày nợ tao một lần." Khánh đột ngột thay đổi thái độ, nó nhún vai, chậc lưỡi, "Yên tâm đi, tao không kể đâu."
Khánh là thằng thông minh và rất biết cách tính toán, nói trắng ra, thằng này tư bản bỏ mẹ, nó chưa bao giờ làm việc gì không có lợi cho mình. Bình thường làm gì có chuyện Khánh tốt bụng bỏ qua cho tôi, khả năng nó cũng có việc cần nhờ nên tạm thời không muốn gây sự với tôi.
Đuổi Khánh đi, tôi mới chậm rãi về phòng ngủ mặc áo, cất hộp bao cao su, sau đó quay trở lại phòng khách đợi Chi ra ngoài. Chi có vẻ không bất ngờ khi trông thấy tôi, cô ấy quay trở lại dáng vẻ điềm nhiên tĩnh lặng, mỉm cười với tôi. Lúm đồng tiền nho nhỏ hai bên má khiến nụ cười của Chi có vẻ ngọt ngào và ngây thơ, giống như một đứa trẻ.
Cô nàng ngồi xuống cạnh tôi, khẽ khàng hỏi:
"Tớ có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu, cậu dành cho tớ khoảng nửa tiếng được không?"
Tôi đột nhiên căng thẳng:
"Ừ, tớ nghe đây."
"Nhưng mà, cậu chỉ nghe thôi nhé, đừng nói gì cả," Chi cúi đầu mân mê vạt áo, không dám ngẩng lên nhìn tôi, "Cũng đừng... tỏ ra thương hại tớ."