Buổi tụ họp này cực kỳ náo nhiệt, Bạch Ly rất tự nhiên ngồi bên cạnh Hứa Nhượng, giống như năm đó, thỉnh thoảng có nữ sinh ngồi bên phải hỏi cô vài chuyện, nhưng phần lớn thời gian Bạch Ly vẫn dựa sát vào Hứa Nhượng.
Lúc gắp đồ ăn, tay Bạch Ly không cẩn thận đụng phải tay anh, Hứa Nhượng rụt về rất nhanh, nhíu mày hỏi cô: “Có sao không?”
Bạch Ly cụp mắt xuống, biết anh lo lắng chuyện bệnh sợ đàn ông của mình tái phát, cô khẽ nói: “Không sao, đã tốt hơn rất nhiều, chỉ có khoảng thời gian kia… Là không tốt lắm, tái phát cũng không tính là nghiêm trọng.”
Sau khi ăn tối xong, mọi người vẫn chưa thấy đã, rất khó mới có cơ hội gặp nhau, chung quy không thể ăn độc bữa cơm được, về sau muốn gặp mặt sẽ rất khó, hiện tại đối với bọn họ mà nói, lần gặp mặt lần này có thể sẽ lần gặp mặt cuối cùng.
Dù sao bây giờ bọn họ không còn trẻ, phải bôn ba vì cuộc sống, sẽ không thể tùy tâm sở dục như trước nữa.
Cuối cùng, Tống Cảnh Thước đề nghị đi đến một mật thất khổng lồ, bọn họ có tám người đúng là vừa đủ, sau khi đề xuất này được đưa ra, mọi người đều nhìn Hứa Nhượng, ăn ý giống như mấy năm trước vậy, mấy năm trước chính là như vậy, các hoạt động chỉ cần Hứa Nhượng đồng ý là được.
Hứa Nhượng nói: “Cũng được.”
Anh dừng lại, cúi đầu nhìn Bạch Ly, “A Ly, cậu đi được chứ?”
Hứa Nhượng vừa hỏi, một số người xung quanh la ó, huýt sáo trêu đùa: “Sau bao nhiêu năm, anh Nhượng vẫn quan tâm đến suy nghĩ của Bạch Ly, chúng tôi rất đố kỵ đó——”
“Ha ha ha đúng vậy, không ngờ nhiều năm rồi vẫn được chứng kiến một màn này.”
Tống Cảnh Thước liếc nhìn Hứa Nhượng, dường như anh không có bất kỳ phản ứng nào.
Bạch Ly cười nói: “Đây cũng chỉ là nói đùa mà thôi, các cậu đã trêu từ hồi cấp 3 đến tận bây giờ, không thấy chán sao?”
Cô vừa thẳng thắn vô tư lại vừa lạnh nhạt.
Hứa Nhượng im lặng, không ai đoán được suy nghĩ của anh.
“Vậy thì đi mật thất đi.” Hứa Nhượng nói: “Ở đâu?”
“Trung tâm thành phố, tôi sẽ dẫn đường.” Tống Cảnh Thước nói, nhìn Hứa Nhượng và Bạch Ly, “Hai người có đi xe không?
Bạch Ly và Hứa Nhượng đồng thời lắc đầu.
“Được, vậy các cậu ngồi xe của tôi.”
“Được.” Bạch Ly trả lời, đúng lúc này Thẩm Thanh Dữ gửi tin nhắn đến, cô mở ra xem.
Thẩm Thanh Dữ gửi tin nhắn thoại đến.
Cô đứng im nghe tin nhắn thoại này, những người khác còn đang thảo luận xem nên di chuyển như thế nào, một giọng nam trầm ấm đột nhiên vang lên, vừa dịu dàng vừa trầm ấm: “Tiểu Ly, buổi tối về nhà sớm một chút.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt quay đầu nhìn Bạch Ly, cô cúi đầu bình tĩnh trả lại tin nhắn mà không để ý đến bọn họ đều đang chú ý tới cô.
Mãi cho đến khi Bạch Ly trả lời xong tin nhắn, có người hỏi: “Bạn trai?”
Bạch Ly không trả lời.
“Sẽ không giống trước kia…”
Lần này Bạch Ly nhanh chóng trả lời: “Không phải.”
Đến bây giờ, đám người này nói chuyện vẫn không nể mặt chút nào, bọn họ đều biết Bạch Ly là một tra nữ, chuyên đùa giỡn tình cảm của người khác, trong thế giới của Bạch Ly dường như tình yêu là thứ để lợi dụng, không có tình cảm.
Nhưng cũng không phải chuyện lạ, dù sao thì tất cả bọn họ đều đổi người yêu nhanh như thay áo, nên không thể trách cô được.
Nếu trước kia bị hỏi, Bạch Ly sẽ thản nhiên ngước mắt lên nói: “Chỉ là chơi đùa cho vui thôi.”
Nhưng lần này câu trả lời của cô đã khác
Cũng đúng, họ cũng đã qua cái tuổi trẻ bồng bột và chẳng màng đến điều gì rồi.
——————–
Tống Cảnh Thước quen biết ông chủ của mật thất, nên đã chuẩn bị sẵn chỗ cho bọn họ, khi cả nhóm đến nơi thì chỉ cần trực tiếp đi vào.
Nhưng trước khi đi vào, nhân viên nhìn thấy ba cô gái đi cùng thì ân cần nhắc nhở: “Mật thất này hơi tối, mấy cô thấy ổn chứ?”
“Tối?”
“Vâng … có lẽ manh mối chính của mật thất tương đối áp lực và có thể gây khó chịu, nhưng tôi không thể nói nhiều hơn. Nếu tôi nói nhiều hơn, có thể sẽ phá hỏng nội dung mất.”
“Áp lực gì?” Vẻ mặt Tôn An Dương có chút hưng phấn: “Thực ra, bình thường tôi rất thích xem những đáng sợ.”
“Một vụ giết người kỳ quái.” Người bán hàng kiên nhẫn giải thích, “Nhiệm vụ chính của mật thất này là mấy người phải làm rõ được vụ án này.”
“Oa.” Tôn An Dương càng hăng hái hơn, nắm chặt tay, “Tôi có thể!”
Vương Thần ở bên cạnh gõ đầu cô nàng nói: “Cậu có thể chọn lại.”
Nhân viên cười nói: “Đúng rồi, bởi vì các bạn nhiều người, chúng tôi sẽ phân đội cho các bạn. Tám người chia thành hai đội, một đội có sáu người, đội thứ hai có hai người.”
“Tôi sẽ giải thích ngắn gọn quy tắc cho các bạn. Đội thứ nhất đi giải quyết bí ẩn của mật thất kia trước, hai người của đội thứ hai phải ở trong một căn phòng nhỏ, chờ đội thứ nhất đến tập hợp lại, có một cửa sổ nhỏ để trao đổi thông tin, thế nhưng trong căn phòng nhỏ cũng một ít manh mối, mọi người có thể trao đổi, cuối cùng sẽ dùng mật mã để mở cửa phòng.”
“Nói một cách đơn giản, đội thứ hai sẽ thoải mái hơn và ít phải dùng não hơn, đồng nghĩa với việc ít được tham gia vào quá trình giải mật mã hơn. Mọi người chia đội thế nào?”
Ở loại hoạt động mật thất này, thực ra phần lớn mọi người đều là không muốn tách ra khỏi nhau, rất khó có thể tách ra hai người đội thứ hai.
Khi những người khác còn đang do dự, Bạch Ly đã chủ động lên tiếng: “Tôi về đội thứ hai.”
“Nếu là hai người, vậy người còn lại…” Vương Thần nhìn về phía Hứa Nhượng.
Khi mọi người đều ngầm thừa nhận, Hứa Nhượng sẽ ở cùng một đội với Bạch Ly, thì tầm nhìn của anh khựng lại, nói: “Tôi muốn vào đội thứ nhất.”
Bình thường Hứa Nhượng không có hứng thú với loại hình giải trí này, phần lớn đều là đợi sự sắp xếp của người khác hoặc đợi Bạch Ly đi thì đi theo cô, từ trước đến nay anh chưa từng nói mình muốn làm gì.
Đây là lần đầu tiên, Hứa Nhượng nói ra suy nghĩ của mình.
Bạch Ly cũng hơi sửng sốt, nửa giây sau mới nói: “Cũng không có quy định nói tớ nhất định phải đi cùng cậu ấy, chơi trò chơi mà thôi, vui vẻ là được rồi.”
Bầu không khí có chút vi diệu, nhưng không ai tìm ra được nguyên nhân.
“Còn những người khác thì sao?” Tống Cảnh Thước hỏi, “Mọi người muốn vào đội nào?”
Nếu không có ai, anh ta sẽ về đội Bạch Ly.
“Không sao cả, mọi người muốn vào đội một thì vào đội một, tôi không sao đâu.” Tống Cảnh Thước nhún vai: “Vậy tôi và Bạch Ly sẽ vào đội hai, coi như là cá mắm, chờ các cậu đến cứu chúng tôi.”
Không ai phản đối, cuối cùng Bạch Ly và Tống Cảnh Thước thành lập một đội, họ tách ra khỏi sáu người kia, bởi vì bọn họ phải vào căn phòng nhỏ kia.
Trong phòng tối om, chỉ có một chiếc đèn bàn với ánh sáng yếu ớt, sau khi nhân viên khóa trái cửa phòng, đứng bên ngoài nói: “Bên cạnh có nút khẩn cấp. Nếu xảy ra chuyện gì thì bấm cái đó.”
Tống Cảnh Thước khịt mũi nói: “Chơi mật thất thôi mà có thể xảy ra chuyện gì được chứ.”
Anh ta quay đầu nhìn Bạch Ly, người đã ngồi trên ghế đẩu bên cạnh, hỏi: “Cậu cảm thấy hai chúng ta giống phạm nhân không?”
Bạch Ly cười khẽ không phủ nhận.
Bị nhốt như vậy quả thật rất giống, cô nhìn bốn phía xung quanh, đằng trước có một tấm màn sân khấu (1), trên đỉnh đầu có một màn hình máy chiếu.
Cô rất ít khi chơi mấy trò này, thật ra cô cũng không biết phải làm thế nào, để mọi người không mất hứng nên cô mới đi cùng, nhưng thật ra cô cũng không có hứng thú lắm, dứt khoát chọn đội thứ hai, coi như cô làm một con cá muối nằm chờ thắng trò chơi thôi.
“Thật ra, tôi ở một mình trong phòng này cũng không thành vấn đề.” Bạch Ly nhẹ giọng nói, “Nếu cậu muốn ra ngoài chơi, cậu không cần phải quan tâm đến cảm nhận của tôi.”
Tống Cảnh Thước nhìn cô hỏi: “Cậu cho rằng tôi là loại người này sao?”
“Vì chiếu cố cậu mà tôi chọn đội của cậu, có phải nhiều năm không gặp nên cậu quên mất tôi là dạng người gì hả?”
Bạch Ly: …………
“Là tôi hiểu lầm.”
“Đúng vậy.” Tống Cảnh Thước nói.
“Cậu thật sự không phải người tốt như vậy, dù sao cậu cũng là người bên cạnh Hứa Nhượng.” Bạch Ly thản nhiên nói, “Có lẽ lâu rồi tôi không trở về, suýt chút nữa quên mất mọi người là dạng người gì.”
“Kỳ thực tôi không thích mấy chuyện này, nếu không phải Hứa Nhượng nói muốn tụ họp…”
“Nếu Hứa Nhượng không nhắc tới chuyện này, cậu sẽ quên mất chúng tôi.” Tống Cảnh Thước nói: “Bạch Ly, cậu đúng là một người phụ nữ vô tâm.”
“Quả nhiên cậu vẫn là một phụ nữ vô tâm giống như trước đây?” Tống Cảnh Thước muốn pha trò, xoa dịu bầu không khí bằng cách nhắc đến chuyện cũ.
Nhưng Bạch Ly bỗng im lặng một lúc, ánh sáng không mấy sáng sủa chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, sườn mặt động lòng người nhưng cũng khiến người ta đau lòng, Tống Cảnh Thước liếc nhìn một cái, đột nhiên hiểu được tại sao khi đó thời điểm Hứa Nhượng đối mắt với cô đều không nói nên lời.
Cô đang cố tỏ ra mình không thay đổi gì, nhưng người khác có thể cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi đó, đối mặt với Bạch Ly như vậy, rất nhiều chuyện không thể nói ra.
Tống Cảnh Thước đột nhiên cảm thấy mình nói sai, vội vàng nói: “Không sao, bây giờ trở về là tốt rồi…”
“Không phải chúng ta đều như vậy sao? Tại sao phải giả vờ là có tình cảm với nhau và thân thiết như vậy.” Giọng Bạch Ly càng lạnh: “Chúng ta đều biết rất rõ, chúng ta đều là những người như vậy.”
“Nói là tụ họp với bạn cũ nhưng nghĩ kỹ lại xem, nhóm người chúng ta có phải là bạn bè thật sự không?”
Tống Cảnh Thước nhất thời không thể phản bác, Bạch Ly nói lời này rất tàn nhẫn, nhưng thật ra đó đều là sự thật, trước đây bọn họ chỉ thích tụ tập một chỗ với nhau để chơi đùa, một đám thiếu niên, nữ sinh bất lương mới có thể tụ tập chơi đùa như vậy, không thể không bỏ qua công lao của Hứa Nhượng.
Đương nhiên, trong đó cũng có không ít người có mưu mô.
“An Dương vẫn thích Hứa Nhượng.” Bạch Ly nhàn nhạt nói, giọng nói không hề dao động: “Mà Vương Thần vẫn thích An Dương, nói là tụ họp nhưng thực ra là để thỏa mãn ham muốn cá nhân, vậy sao cứ nói tình bạn vậy? Cậu xem, chúng ta chính là người như vậy.”
Một đám bọn họ không có ai là người tốt cả.
Chính họ hiểu điều này hơn ai hết.
“Hà tất gì? Tại sao chúng ta phải giả vờ đối phương thực sự là bạn tốt?”
Tống Cảnh Thước không nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Ly nhưng anh ta bị chấn động, anh ta không biết giải thích chuyện này như thế nào, bởi vì đó là sự thật.
Không có ai coi ai là bạn tốt cả.
Bọn họ giống nhau, giả dối, ích kỷ lại thích hư vinh.
“Cho dù như vậy …” Tống Cảnh Thước chậm rãi nói, “Ít nhất Hứa Nhượng là thật…”
Ít nhất cậu ấy thực sự coi cậu là một người rất quan trọng.
Anh ta nói xong, Bạch Ly đột nhiên cười lạnh, nói: “Tôi và Hứa Nhượng.”
“Cũng không phải là quan hệ như thế sao?”
Không ai coi là thật cả.
Tống Cảnh Thước có hơi sốt ruột: “Không, cậu hiểu lầm rồi. A Nhượng thật sự rất quan tâm cậu, mấy năm nay cậu ấy rất cố gắng để tìm cậu.”
Cậu ấy rất yêu cậu.
Tống Cảnh Thước do dự không biết có nên nói với Bạch Ly vấn đề này không.
Bạch Ly thở dài: “Tôi có thể tiếp tục chơi trò chơi bạn bè này với các cậu.”
Cô vén tóc, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy nhưng lại nói ra những lời lạnh lùng: “Nhưng ngàn vạn lần đừng nói Hứa Nhượng yêu tôi.”
Dường như Bạch đã đoán được Tống Cảnh Thước định nói gì.
“Hứa Nhượng không yêu tôi.”
“Tôi là người biết rõ nhất.”
Dù sao năm đó, không phải cô không ở một chỗ với Hứa Nhượng, đương nhiên cô cũng cảm nhận được…
Cảm giác đau khổ khi tình cảm của mình không được đáp lại.