Trước Khi Các Vì Sao Đến

Chương 22: Bí mật 3



Cuộc gọi bị ngắt điện thoại không vang lên nữa.

Trong hoàn cảnh tối đen như mực chỉ có tiếng TV, Hứa Nhượng im lặng rất lâu không lên tiếng, anh cảm giác cảm xúc của mình đang cuồn cuộn khác thường.

Bạch Ly vẫn không phản ứng như trước, cũng không ý thức được giọng điệu mềm nhũn, nũng nịu của cô vừa nãy đối với đàn ông trưởng thành là vô cùng khó kiềm chế được.

Hơn nữa, bây giờ tâm tư của anh với Bạch Ly cũng đã không còn thuần khiết.

Đại khái cũng vì uống rượu, bây giờ máu toàn thân sôi trào, đến những cảm xúc nhỏ nhất cũng bị phóng đại.

Bạn bè thì không có gì giấu nhau sao?

Có giới hạn quan hệ thân mật trong mối quan hệ bạn bè không?

Ngày đó anh nói mình lo lắng Bạch Ly lại rời đi một lần nữa, cho nên không dám làm gì, cũng không dám tiến thêm một bước.

Bạch Ly lấy áo khoác bên cạnh, chuẩn bị mặc vào, cô rất gầy, xương hồ điệp rất rõ ràng, trong bóng tối trông càng gợi cảm hơn.

“Thế nhưng nếu cậu từ bỏ, cho dù cậu dùng cách gì cũng không thể khiến cậu ấy trở về bên cạnh cậu.” Ngày đó Tống Cảnh Thước nói như vậy.

“Lúc cấp 3 thì quả thật không suy xét được đến tương lai, nhưng bây giờ mọi người đã không còn ở tuổi mười mấy, cậu có nghĩ đến cậu không làm gì…”

“Vài năm nữa, chờ cậu ấy gặp được người cậu ấy thích, rồi sẽ lập gia đình, sẽ rời xa cậu.”

Cho dù anh cẩn thận như thế nào, cuối cùng bọn họ vẫn chia xa, bởi vì nhân sinh chính là như vậy.

Muốn duy trì thân thiết, ở bên nhau cả đời, bọn họ chỉ có thể yêu đương rồi kết hôn, trở thành người một nhà.

Hứa Nhượng cảm thấy hô hấp mình căng thẳng, trái tim không kìm nén được, tất cả tình cảm đều tràn ra.

Lần lượt tràn ra, bản thân lại lần lượt thu về, lần lượt kiềm chế.

Không biết có ai bùng nổ cảm xúc lần đầu tiên nhưng kìm nén được không, hay kiềm chế được rồi lại bộc phát ra.

Bạch Ly vẫn chưa mặc xong áo khoác, mới xỏ được một tay vào, bỗng trên lưng có một đạo lực, cách lớp quần áo mỏng, độ ấm lòng bàn tay của người đàn ông như sắp bốc cháy, thiêu đốt da thịt cô.

Lực đạo của Hứa Nhượng không nhỏ, trực tiếp đưa tay từ lưng xuống eo cô, tay ôm chặt eo cô.

Bạch Ly và Hứa Nhượng kề sát vào nhau, hoàn toàn không trở tay kịp, một chút cơ hội phản ứng cũng không có.

“A Nhượng?” Cô thấp giọng gọi một câu, không nhúc nhích, nhưng cảm thấy bàn tay ở eo mình ngày càng dùng sức.

Giống như muốn túm cô cùng vào một cái vực sâu.

Độ ấm dần dần tăng lên, chính là nhiệt độ cơ thể của cô, Bạch Ly cảm thấy tim mình đập với tốc độ không bình thường, đương nhiên cũng cảm nhận được tư thế của mình và Hứa Nhượng có chút ái muội.

Không phải chưa từng thân mật như vậy.

Cô còn ngồi lên đùi Hứa Nhượng rồi, làm gì có cái gì chưa làm qua.

Thế nhưng giờ phút này, cảm giác không thích hợp, cô có thể cảm nhận được người đàn ông phía sau đang ẩn nhẫn.

Hứa Nhượng ôm cô từ phía sau, hơi cúi đầu, hô hấp dừng ở cổ và tai cô, ngứa ngáy khiến người ta có chút hoảng hốt.

“A Nhượng?” Cô lại nhẹ giọng gọi một tiếng, ý để Hứa Nhượng thoát ra khỏi trầm luân.

Thế nhưng Hứa Nhượng giống như không nghe thấy, vẫn không nhúc nhích, cứ ôm cô, im lặng không nói gì.

Tiếng hít thở ngày càng nặng nề.

Cuối cùng Bạch Ly cũng ý thức được điều bất thường, nhớ tới lời mình vừa nói với anh, mí mắt giật giật.

Là cô sai sao?

“Cậu sẽ không có phản ứng với tớ.”

Bạch Ly cho rằng như vậy, nhưng rất rõ ràng, tình huống hiện tại không đơn thuần và đơn giản như vậy.

Động tác Bạch Ly cứng lại, cô giống như quên một chuyện.

Hứa Nhượng là một người đàn ông bình thường.

Quả thật cô không nên kiên định rằng anh không có phản ứng, quan hệ bọn họ rất tốt thế nhưng…

Họ khác giới.

Năm đó cô động tâm với Hứa Nhượng, chính cô vượt qua giới hạn, đương nhiên cô sẽ thích anh, đừng nói đến Hứa Nhượng.

Hơn nữa, bây giờ phản ứng của anh với cô chính là nhu cầu của người đàn ông bình thường, cho dù không có tình cảm, nhưng có phản ứng là bình thường.

Tiếng hít thở của Hứa Nhượng ở bên tai cô, cô có thể cảm nhận được đôi tay kia ngày càng ôm chặt hơn.

Lúc này Bạch Ly không biết mình phải làm gì.

Nếu Hứa Nhượng làm gì với cô, cũng chính tại cô châm lửa, nên cô phải chịu trách nhiệm sao

Lần này là cô sai thật rồi.

Hứa Nhượng sẽ không làm gì cô, lúc đó cô nói với Bùi Xuyên như vậy.

Điều này cũng là sự thật.

Cho dù cô ngồi trên đùi Hứa Nhượng, ái muội và thân mật như vậy, chuyện gì cũng có thể xảy ra, thế nhưng mặc kệ như thế nào, bọn họ chỉ dừng lại ở tiếp xúc thân mật bên ngoài.

Cho dù tiếp xúc như vậy.

Nhưng chắc chắn bọn họ sẽ không lên giường.

Bả vai Bạch Ly nhẹ nhàng run rẩy, Hứa Nhượng cảm nhận được cô đang khẩn trương và rung động, tay thả lỏng nhưng hơi thở vẫn nóng bỏng.

Anh đã hoàn toàn không có cách nào để khống chế mình.

Thích cô, muốn có được cô, muốn khắc cô vào người mình, muốn nâng mặt cô lên hôn cô, nói với tất cả mọi người rằng anh yêu cô.

Hứa Nhượng vẫn không làm gì cả nhưng Bạch Ly nghe thấy tiếng hít thở của anh, cứ giằng co như vậy một lúc.

Giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên bên tai cô, Hứa Nhượng cúi đầu nói: “Anh Hứa Nhượng đang ôm cậu thở gấp.”

“Hả?”

“Cậu nghe thử xem, tớ thở có dễ nghe không?”

….

Bạch Ly cảm thấy chân mình mềm nhũn, những lông tơ nhỏ nhất cũng dựng đứng lên.

Dễ nghe không?

Đương nhiên dễ nghe.

Dễ nghe đến mức xương cũng mềm, dễ nghe đến mức cảm giác các tế bào toàn thân, từ đầu đến cuối đều phóng đại.

Bạch Ly rũ mắt, sau đó hơi cử động, lỗ tai không cẩn thận chạm vào môi anh.

“A Nhượng.”

Bạch Ly nhẹ nhàng mở miệng, so với bình thường thì giọng êm dịu hơn, cô hỏi anh: “Không phải cậu muốn làm tớ đấy chứ?”

Cô cảm giác tay Hứa Nhượng cứng đờ, nhưng vẫn không dừng lại, anh cứ ôm cô như vậy, ôm cô ngã xuống sô pha.

“Tớ muốn thì cậu có cho không?” Giọng Hứa Nhượng vẫn rất khàn, còn mang theo ý cười.

Tay Hứa Nhượng đặt ở cổ cô, rồi nhẹ nhàng đưa lên vén tóc co.

Trong hoàn cảnh này Bạch Ly căn bản không nhìn thấy rõ, nhưng lông mao trên mặt lại run rẩy.

Thực ra lông mi Hứa Nhượng cũng rất dài và đậm, lần đầu tiên cô kề sát vào nhìn cũng rất khiếp sợ.

Tiết mục trên TV vẫn đang chiếu, không ai vặn nhỏ tiếng TV cả, chai rượu rơi toán loạn trên mặt đất.

Bạch Ly cắn môi dưới, tim đập thình thịch.

“Là tớ sai.” Cô cụp mắt, không nhìn vào mắt anh: “Tớ không nên có chủ ý này.”

“Vốn dĩ không có chuyện gì, chuyện đến bây giờ đều do tớ gây ra, cho nên…”

“Không liên quan.”

“Nếu cậu muốn làm, tớ sẽ chịu trách nhiệm.”

Bạch Ly nuốt lời định nói xuống, cô đã chuẩn bị tâm lý để nhận lỗi nhưng đột nhiên lại có một trận gió lớn.

Nhưng Hứa Nhượng vẫn không nhúc nhích, tay chỉ hơi lới lỏng.

Nửa phút sau, anh đứng dậy, ngồi bên cạnh cô, hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy da thịt trắng nõn của cô, nhưng Hứa Nhượng lại thu hồi ánh mắt.

Áo sơ mi của anh cởi hai nút, lộ ra xương quai xanh, anh cúi đầu không cử động, vẫn duy trì tư thế đó, bộ dáng rất khó chịu.

“A Nhượng…” Bạch Ly đưa tay ra, định xem tình huống của anh thế nào.

Hứa Nhượng cản tay cô lại, anh cảm giác cảm xúc mình đang sôi trào, cúi đầu tay đỡ trán, mặt mày nhăn nhó.

“Không nên chạm vào tớ.”

Bạch Ly sửng sốt.

Anh có phản ứng, cô cũng chưa nói không phụ trách, Bạch Ly cảm thấy đây chính là sai lầm của cô, cho dù đêm nay bọn họ có phát sinh chuyện gì.

Cô cũng không phải không thể nhận.

Dù sao hai người bọn họ cũng rất rõ ràng, một đêm trôi qua, thì ngày hôm sau hai người sẽ đều làm như chưa có chuyện gì xảy ra.

Thế nhưng chỉ là giả vờ thôi, bất quá đây cũng là cách ở chung tốt nhất của bọn, không ai có thể lý giải được.

“Cậu không cần sao?” Bạch Ly nói: “Tớ có thể cho cậu, có thể cùng cậu.”

Cùng cậu mất kiểm soát.

Hứa Nhượng im lặng hồi lâu, sau đó giọng nói có chút trào phúng, cười khẽ, hỏi cô: “Cũng chỉ bởi vì cái này thôi sao?”

Anh nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt của cô.

Quả nhiên không có cảm xúc gì, ở trong mắt Bạch Ly, vốn dĩ đó chỉ là chịu trách nhiệm vì hành động mình gây ra mà thôi.

Vừa rồi anh đột nhiên không kiềm chế được, nhưng lại bị một tiếng “chịu trách nhiệm” của cô khiến anh tỉnh tảo, nếu không có câu chịu trách nhiệm này.

Có thể lúc nãy anh đã đè cô ra rồi.

Hứa Nhượng cố gắng bình ổn bản thân, đứng lên, yết hầu trượt lên trượt xuống, giọng nói khàn khàn.

“Cho tớ mượn phòng tắm dùng một lát.”

“…”

Rất rõ ràng, anh định tự mình giải quyết.

Bạch Ly không nói gì, đứng dậy sửa lại quần áo của mình nói: “Được.”

Cô đi đến chỗ tủ đựng đồ lấy một cái khăn mặt mới, đưa cho anh: “Cậu dùng cái này đi.”

“Ừ.” Hứa Nhượng nhận lấy, lúc bước đi, bước chân cứng ngắc.

Anh rõ ràng đang rất khó chịu.

Bạch Ly cũng không hỏi gì, nhìn thấy anh đi vào phòng tắm, Hứa Nhượng đóng cửa, bên trong vang lên tiếng nước.

Sau khi Hứa Nhượng vào phòng tắm, Bạch Ly cho nhỏ âm thanh TV, bình thường giờ này cô đã ngủ, nhưng hôm nay lại không thấy buồn ngủ chút nào.

Bạch Ly nhìn thấy cái chén lúc nãy mình làm rơi, hơi hoảng hốt, vừa rồi cô…

Suýt chút nữa.

Bạch Ly cầm chặt điện thoại, cảm xúc phức tạp gửi Wechat cho Trình Chi.

[Bạch Ly]: Tiểu Chi, ngủ chưa?

Trình Chi trả lời lại sau vài giây: Chưa, vừa mới tắm xong, đang nằm trên giường chuẩn bị lướt Weibo một lúc rồi ngủ, làm sao vậy?

[Trình Chi]: Đã xem bức tranh cậu đăng Weibo! Năm nay vẽ vẫn siêu đẹp! Tớ tin chắc cậu sẽ thành công!

[Bạch Ly]: … Vừa rồi suýt chút nữa tớ đã ngủ với Hứa Nhượng.

Lần này Trình Chi rất lâu vẫn chưa trả lời lại, Bạch Ly nhìn thấy đang nhập chữ nhưng mãi cuối cùng không thấy Trình Chi gửi gì đến.

Nửa phút sau, cô ấy nhắn lại bằng một loạt dấu hỏi chấm, và hỏi một câu: “Không phải cậu và Hứa Nhượng không có gì sao?”

Tay Bạch Ly cứng đờ, cô ngước mắt nhìn thoáng qua phòng tắm, có hơi nước bay quanh quẩn ra.

Phòng cũ nên không có cách âm, khe cửa phòng tắm rất lớn, đến cả hơi nước còn bay ra ngoài, thậm chí cô còn nghe được động tĩnh trong phòng tắm, tiếng nước chảy, Bạch Ly chỉ cần nhìn thoáng qua là thấy bóng người mơ hồ.

Cô cũng biết có hơi hoang đường, nhưng bây giờ giống như càng hoang đường hơn.

Nếu không phá vỡ không khí lúc nãy, ngược lại cô cảm thấy chuyện này không kì quái như vậy, có thể sẽ lau súng cướp cò.

Sau đó sẽ xem như chưa xảy ra chuyện gì.

Nhưng bây giờ cái gì cũng chưa làm, trái lại hai người đều tỉnh táo, bây giờ hồi tưởng lại mới cảm thấy xấu hổ.

Cứ phản ứng theo bình thường đi, cần gì phải kìm nén…

Bạch Ly rũ mắt, đánh chữ rất nhanh, kể vắn tắt chuyện vừa xảy ra với Trình Chi.

[Bạch Ly]: Nếu là cậu, cậu có chịu trách nhiệm không?

[Bạch Ly]: Tớ nghĩ nguyên nhân là tại tớ, cho nên tớ nghĩ mình phải chịu trách nhiệm.

[Trình Chi]: ….Nếu đó là tớ, tớ sẽ không nói ra cái chuyện chịu trách nhiệm này!

[Trình Chi]: Người chị em à, đó là dục vọng, dục vọng thì vô cùng vô tận, đây là như cầu sinh lý bình thường của con người mà thôi. Tớ nghĩ, nếu đã là người khiến tớ động lòng, mặc kệ quá khứ hay tương lai, mặc kệ là khát vọng với cơ thể mình hay là gì nữa, tớ vẫn thực sự thích.

[Trình Chi]: Tớ cảm thấy không nên lẩn tránh, cho nên nếu là tớ, tớ căn bản không bận tâm, tớ chẳng những sẽ không nhiều lời, trực tiếp câu dẫn anh ta, cậu phải biết rằng, chuyện này không phải ai ngủ với ai, mà là cả hai bên.

[Trình Chi]: Ví dụ như hôm nay tớ gặp được một người đẹp trai, tớ rất thích anh ta, anh ta cũng rất thích tớ, tớ sẽ chủ động, sau đó tớ sẽ nói với mọi người, hôm nay tớ ngủ với một người đẹp trai.

Trình Chi gửi một loạt tin đến, khiến Bạch Ly như lọt vào sương mù, cuối cùng nhớ rõ lời cô ấy, nếu đã thích thì phải chủ động.

Mặc kệ về phương diện nào, thích đều có khát vọng như vậy.

[Trình Chi]: Nói các khác, nếu tình huống vừa rồi, Hứa Nhượng ôm cậu từ phía sau, đổi lại là tớ…

[Trình Chi]: Tớ sẽ quay đầu hôn cậu ta.

Bạch Ly: …

[Bạch Ly]: Cho dù là bạn bè cũng có thể được sao?

[Trình Chi]: Không phải vấn đề là bạn bè hay không, đây là một loại nhu cầu, dù sao là tớ, chắc chắn tớ sẽ không nhịn được.

[Trình Chi]: Vừa rồi cậu có chút ý nghĩ nào với Hứa Nhượng không?

Bạch Ly nhìn thấy câu hỏi của Trình Chi, đột nhiên nhíu mày, thực ra vừa rồi cô cũng rất ngạc nhiên.

Chính mình có phản ứng với Hưa Nhượng hay không.

Dù sao cô đã sớm rõ lòng mình, đã sớm buông bỏ chuyện thích anh, theo suy nghĩ của cô.

Nếu không thích chắc chắn sẽ không có phản ứng.

Nhưng lúc Hứa Nhượng kề sát vào tai cô, hỏi nhỏ: “Tớ kêu dễ nghe không”, thì cả người cô mềm nhũn.

[Trình Chi]: Ôi, thế nhưng hiện tại nói nhiều như vậy làm gì, các cậu chỉ suýt chút nữa, vẫn chưa thành.

[Trình Chi]: Tớ khuyên cậu, nếu bây giờ cậu không muốn gì, thì hãy làm như chưa có chuyện gì phát sinh, đù sao đây cũng là cách ở chung của cậu và Hứa Nhượng, cứ để chuyện này trôi qua đi.

[Trình Chi]: Nhưng nếu có lần sau, tớ nói nếu… Vậy cậu hoặc không trêu chọc cậu ta, hoặc là chủ động, đừng trêu chọc người ta xong lại làm bộ dáng kháng cự.

Bạch Ly: …

Thật ra cô cũng không kháng cử, chỉ là.

Thôi bỏ đi, nếu cô và Hứa Nhượng có tình cảm với nhau, không ai biết phải xử lý như thế nào, cô chỉ có thể quản lòng mình thôi.

Về phần Hứa Nhượng nghĩ như thế nào, Hứa Nhượng làm cái gì, đều không liên quan gì đến cô.

Bạch Ly đứng dậy định đi thay quần áo ở nhà, trong đầu vẫn là những lời Trình Chi nói, cứ coi như chưa xảy ra chuyện gì.

Cô vừa mới đi, còn chưa đến cửa phòng, đi ngang qua phòng tắm.

Hơi nước nóng bay ra quanh quẩn ở mắt cá chân của cô, nghe thấy tiếng người đàn ông trong phòng tắm.

Khàn khàn không rõ, rõ ràng là đang kiềm chế cảm xúc sắp bùng nổ.

Mặc dù có tiếng nước nhưng vẫn không thể dấu được giọng khàn khàn của người đàn ông và tiếng hít thở.

Lúc đó chân Bạch Ly không nhúc nhích được, cô dựa lưng vào vách tường lạnh lẽo, cách một cách cửa.

Cô nghe thấy tiếng hít thở nặng nề bên trong, anh cố gắng kìm nén nhưng vẫn không thể được, anh ở bên trong gọi tên cô.

“A Ly…”

“A Ly…”

Tim Bạch Ly đập nhanh, mặt đỏ tai hồng khi nghe thấy.

Cô nghĩ đến Hứa Nhượng không vi phạm, nghĩ đến Hứa Nhượng bảo vệ mình.

Nhưng tại sao, lúc này…

Anh lại gọi tên cô như vậy.



Lúc Hứa Nhượng đi từ phòng tắm ra, không khí đã khôi phục bình tĩnh.

“Tiếp theo chính là tiết mục cuối cùng của năm nay! Sau khi tiết mục kết thúc, chúng ta sẽ bắt đầu đếm ngược, sau đó sẽ sang năm mới!”

“Rất vui vẻ khi năm nay được đón năm mới với mọi người!”

Sau khi Bạch Ly thay quần áo xong, cô lại chỉnh âm thanh TV lên rất ro, dường như để nó nhấn chìm âm thanh trong lòng cô.

Trên người Hứa Nhượng vẫn còn nước, tóc rối loạn, anh vén lên, dùng khăn tắm lau khô.

Bạch Ly nhìn thấy anh đến đây, ngước mắt nhìn anh: “Cần dùng máy sấy không?”

“Không cần.” Anh trả lời.

“Như vậy rất dễ bị cảm.”

“Đây là thói quen của tớ.”

Hai người nói xong thì không nói gì nữa, Hứa Nhượng rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, thực sự rất giống chưa xảy ra chuyện gì.

Bạch Ly cũng không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào TV.

Hết một ca khúc, MC bắt đầu bảo đếm ngược, tất cả mọi người ở trường quay xuất hiện trước TV, đứng trước màn hình lớn đếm ngược.

“Mười…”

Rất nhanh vang lên âm thanh.

Bạch Ly cúi đầu, ý thức được một năm mới sắp đến, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận chân thật cảm giác năm mới mang đến.

Quả thực cô không hay đón giao thừa, hàng năm đều ngủ rất sớm, căn bản sẽ không để ý đến thời khắc chuyển giao, chỉ đổi lịch thôi.

Có thể bởi vì năm nay có người bên cạnh, bởi vì mở TV, mọi người đếm ngược trong TV trước mắt, loại nghi thức nhàm chán này mang đến cho người ta một cảm giác kì lạ, mọi người đều kích động và hưng phấn.

Bạch Ly nhìn TV, nghe đếm ngược.

Lúc người MC hô “Ba”, giọng người đàn ông bên cạnh vang lên, Hứa Nhượng hỏi cô: “Lúc nãy cậu nghe thấy không?”

Nhất thời Bạch Ly chưa phản ứng lại được, mờ mịt hỏi một câu: “Nghe thấy cái gì?”

“Lúc tớ tắm rửa biết cậu đến.” Anh rất lạnh nhạt nói ra, giống như bị Bạch Ly nhìn thấy, nghe thấy cũng không sao.

“Tớ nghe thấy tiếng bước chân, đứng ở ngoài cửa, không đi tiếp.”

Bạch Ly: …

Thì ra anh biết hết tất cả.

Vốn dĩ Bạch Ly còn giả vờ không nghe thấy gì, nhưng Hứa Nhượng lại nhắc đến, nên không có cách lảng tránh.

Bạch Ly có thể coi nhu cầu sinh lý Hứa Nhượng là bình thường, nhưng cô không ngờ Hứa Nhượng lại ở trong nhà tắm làm như vậy.

Chính anh phán đoán đối tượng.

“Nghe thấy.” Bạch Ly rũ mắt, lông mi run rẩy: “Nghe thấy cậu kêu tên tớ.”

Cô quay đầu, nhìn anh, hỏi: “Tại sao lại là tớ?”

“Tớ nghĩ rằng cậu nói không làm, chính là theo ý tớ, nhưng cậu vừa từ chối lên giường với tớ xong, lại kêu tên tớ tự giải quyết.” Bạch Ly cười khẽ: “Đây là ý gì?”

Hứa Nhượng không trả lời, tiếng người vui mừng trong TV truyền ra, lúc năm đã qua năm cũ, cuối cùng bọn họ cũng không nghe được câu đếm ngược cuối cùng.

Vừa tối lại vừa im lặng.

Hứa Nhượng cười cười, có sự bất đắc dĩ và trào phúng, anh không chút để ý mở miệng: “Cậu vẫn chưa hiểu?”

“Tớ muốn làm cái đó với cậu nhưng lại không thể tự theo ý mình được.”

Bạch Ly cảm thấy huyệt thái dương mình đau nhức, đáp án khiến cô khó tin được đã được Hứa Nhượng nói ra.

Nhưng cô vẫn không thể tin nổi, giờ phút này cũng không có cách nào chấp nhận được.

Bạch Ly nhìn anh, trong mắt chỉ có hình bóng của ánh và ánh đèn lập lòe, một lúc sau.

“Hứa Nhượng.”

“Cậu thích tớ hả?”

Hứa Nhượng không lên tiếng, đột nhiên đưa tay ôm eo cô, khoảng cách được kéo lại gần, chỉ còn một chút khe hở.

“Cậu không tin phải không?”

Giọng nói của Bạch Ly, thể hiện rất rõ ràng cô không tin chuyện này.

“Tớ không thể tin được.” Giọng Bạch Ly đột nhiên lạnh lùng: “Hứa Nhượng…”

“Tớ biết tớ đối với cậu không giống với những người khác, tớ cũng biết tớ rời đi khiến cậu gặp đả kích không nhỏ.”

“Nhưng cậu không cần nói câu quan trọng như thế ra được.”

Cô rất kiên quyết: “Cậu sẽ không thích tớ.”

Hứa Nhượng rất vất vả muốn nói hết chuyện với Bạch Ly nhưng lại bị giọng điệu chắc chắn không tin của Bạch Ly phá vỡ.

Tay anh siết chặt, áp cô xuống, hai tay giam cầm cô, trong mắt có lửa giận không tên.

Anh thực sự đã kìm nén rất lâu, đến lúc nãy cũng cố kéo lý trí trở về.

Anh có thể chấp nhận Bạch Ly không thích anh, nhưng không thể chấp nhận được chuyện anh nói “thích” cô, mà Bạch Ly cũng không tin.

“Tại sao cậu không tin tớ?”

Tại sao lại chắc chắn nói tớ sẽ không thích cậu.

Bạch Ly cong môi, cười khẽ, nói: “Lời này là chính cậu nói.”

Cô mệt mỏi ngước mắt, nói một câu mà cả hai người họ đều rõ: “Tôi với Bạch Ly chỉ là bạn, tôi thích cô gái ngoan ngoãn một chút, cậu ấy quá lạnh lùng, còn hay chơi đùa.”

“Thực ra vừa rồi Nhiễm Trúc Nguyệt kia rất phù hợp thẩm mỹ của cậu, sao, không vui sao?”

“Cậu không cần cảm thấy là tớ thích cậu, nên muốn thương hại nói cũng thích tớ, sẽ không.”

“Năm đó nói ở bên cạnh cậu thử xem, cũng chỉ là vì cậu đối với tớ quả thực không giống người khác, tớ chỉ muốn thử yêu đương với cậu xem có cảm giác gì.”

“Cậu hoàn toàn có thể cho rằng là tớ nhàm chán nên chơi đùa, không cần cảm thấy cậu phụ lòng tớ nên phải bù đắp.”

Hứa Nhượng tức giận, nhìn miệng cô đóng rồi lại mở.

Bạch Ly nói xong, đột nhiên tay bị người đàn ông chế trụ, không thể nhúc nhích, cô còn định nói tiếp suy nghĩ của mình, để Hứa Nhượng chết tâm…

Khoảng cách giữa họ rất gần, anh cúi đầu, mạnh bạo hôn vào môi cô, ngăn chặn lời nói của cô.

Hứa Nhượng cắn môi cô, giọng nói mang theo đầy lửa giận.

“Mẹ nó, tớ nói thích chính là thích.”

“Tớ chính là thích cậu đó, làm sao không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.