Còn chưa đến nửa tiếng nữa thì màn biểu diễn pháo hoa bắt đầu, Hứa Nhượng và Bạch Ly đều không đợi đến lúc mở màn.
Hứa Nhượng bế Bạch Ly lên, trực tiếp ôm cô vào phòng, động tác của anh rất nhẹ, rất cẩn thận đặt Bạch Ly ở trên giường, quần áo ngay ngắn, anh mặc áo hoodie, sợi dây ở mũ áo rơi xuống, lắc lư trước mặt Bạch Ly.
Sắc mặt của Bạch Ly ửng đỏ, trong bóng đêm, đôi mắt dịu dàng hơn một chút, nghiêm túc quan sát, có thể nhìn thấy được đầu ngón tay của Bạch Ly đang run nhẹ.
Cô rất căng thẳng, bộ dạng có chút không thể quá buông thả, nhưng cô lại rất chủ động, Hứa Nhượng còn chưa làm gì đã bị cô kéo lấy cổ áo hôn rồi.
Răng môi của hai người chạm vào nhau, trên người cô còn có hương thơm nhàn nhạt, ngọn tóc có chút ẩm ướt, mái tóc dài rải rác ở trên giường giống như một bức tranh.
Hứa Nhượng hoàn toàn không thể cưỡng lại được sự cám dỗ này.
Giọng nói của anh rất khàn ẩn chứa hương vị của tình dục, ham muốn thân mật, Hứa Nhượng kề sát vào bên tai của cô, nhẹ giọng nói: “A Ly.”
“Em đã nghĩ kỹ chưa?”
Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên, tất cả những lần thử trước kia đều thất bại.
Bạch Ly không trả lời, bàn tay khéo léo chạm vào nơi nào đó để biểu lộ tấm lòng, Hứa Nhượng đã quá quen thuộc đối với đôi tay này.
Anh sẽ nắm chặt đôi tay kia, cũng sẽ cảm nhận được nhiệt độ của đôi tay kia, nửa tháng này, mỗi lần lúc anh có gì với Bạch Ly, sau đó cũng không làm.
Hứa Nhượng cũng cảm thấy bản thân phải làm quen với năm ngón tay của cô gái này.
Rõ ràng đều là dùng tay, nhưng dùng tay của cô hay dùng tay của mình dường như không giống nhau, cảm giác hưng phấn cũng không giống nhau.
Tay của cô ấn xuống, trong nháy mắt Hứa Nhượng cứng đờ, ngoại trừ bên ngoài cứng đờ, anh còn cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình đang tăng dần lên.
Bạch Ly cứ nhìn anh như vậy, khuôn mặt còn mang theo vài phần trêu chọc, đôi môi vừa mới hôn nên còn nhuốm một chút màu hoa anh đào, ánh nước ướt át động lòng người. Tay cô vẫn không dừng lại, cứ kéo dài đến nửa phút sau, ánh mắt của Hứa Nhượng đã đỏ ngầu, giống như một con sói ở trong đêm.
“A Nhượng.” Giọng nói của Bạch Ly có chút làm nũng.
Anh thực sự không thể chịu đựng được nữa, hoàn toàn không có năng lực để chống cự lại.
Hứa Nhượng vẫn còn nhớ rõ câu hỏi năm xưa mà Tống Cảnh Thước hỏi, không biết dạng người gì mới khiến Hứa Nhượng mất kiểm soát.
Dù sao Tống Cảnh Thước cảm thấy Hứa Nhượng hình như bị lãnh đạm, người con gái đẹp khác chủ động đưa tới cửa, anh cũng không thèm phản ứng.
Bây giờ Hứa Nhượng có thể trả lời được câu hỏi này, không cần phải làm gì ghê ghớm lắm.
Chỉ cần sát vào tai anh, rồi gọi tên anh là đủ.
Hứa Nhượng cảm giác được huyệt thái dương của mình vẫn luôn giựt giựt, anh vẫn chịu đựng, vẫn đang chịu đựng.
Thứ hiện lên trước mắt, chính là cảnh thử nghiệm thất bại lần trước, mồ hôi chảy dòng dòng, bộ dáng vô cùng khó chịu.
“A Nhượng, anh như vậy rồi mà vẫn không muốn sao?”
Bạch Ly hơi hơi híp mắt, khóe môi giật giật, cô liếm nhẹ môi dưới, ánh mắt long lanh động lòng người.
Hương xông trong phòng nhàn nhạt tản ra, chỉ có ánh đèn yếu ớt ở đầu giường vẫn đang bật.
Bạch Ly đột nhiên duỗi tay qua tắt đèn, cô nói: “Tắt đèn thì không nhìn thấy nữa.”
“Anh đừng căng thẳng như vậy.”
Bạch Ly biết tại sao Hứa Nhượng lại căng thẳng, cũng biết tại sao Hứa Nhượng vẫn chưa bắt đầu.
“Anh thật sự không nhịn được.” Giọng nói của người đàn ông rất trầm, vô cùng nhẫn nại.
“Nếu anh đã muốn nhịn thì không nên ôm em lên giường.” Bạch Ly giễu cợt một tiếng: “Anh rất muốn đúng không?”
Mỗi một câu nói của Bạch Ly đều đánh trúng tim anh.
Những câu này đều là thật, hoàn toàn không sai, nếu như anh không muốn cũng không đến mức ôm cô lên giường, cũng làm đến bước này rồi còn muốn hỏi cô đã suy nghĩ rõ ràng hay chưa.
Ngay cả Hứa Nhượng cũng cảm thấy bản thân có chút giống ngụy quân tử.
Khi tắt đèn, một mảng tối đen, các giác quan trên cơ thể càng thêm rõ ràng hơn, Hứa Nhượng không nhìn thấy rõ nét mặt của cô, chỉ có thể cảm nhận được, cảm nhận được trên lưng mình có cảm giác mát lạnh.
Là đầu ngón tay lạnh lẽo của Bạch Ly.
Hứa Nhượng cúi đầu xuống, hôn lên mặt và tai của cô, nhẹ nhàng cắn, hơi thở vừa trầm vừa nặng, từng tiếng thì thầm bên tai cô, nghe rất quyến rũ.
“A Nhượng.”
“Em rất lạnh.”
Bạch Ly nhẹ nhàng ngậm lấy môi của anh, tay không biết đặt ở chỗ nào, kéo quần áo của anh, nói với anh: “A Nhượng.”
“Anh làm nóng cho em đi.”
——————–
Mười hai giờ đêm,
Màn biểu diễn pháo hoa ở bờ sông bắt đầu đúng giờ, người xem biểu diễn ở hai bên bờ sông đang reo hò nhảy nhót, pháo hoa hiện lên qua cửa kính của nhà cao tầng bên cạnh.
Tiếng pháo hoa nổ quanh quẩn ở bên tai.
Trong phòng, hai cơ thể quấn quýt lấy nhau, thỉnh thoảng được chiếu sáng bởi ánh sáng của pháo hoa, không ai biết trong các hộ gia đình ở nhà cao tầng đang làm những chuyện gì vào lúc này.
Cả người Bạch Ly vẫn chảy mồ hôi liên tục, không phải vì vận động, mà là vì cảm xúc lo lắng ẩn sâu trong lòng.
Nhưng cô cảm thấy mình có thể vượt qua, cho dù Hứa Nhượng cảm thấy không thể tiếp tục nữa, cô vẫn để anh tiếp tục.
Cứ trầm luân như vậy cũng rất tốt.
Nếu như ở cùng Hứa Nhượng, cô sẽ cố thử tiếp nhận, sau khi kết thúc, trong phòng vẫn còn lưu lại mùi hương ấm áp, những vết đỏ trên người do móng tay bấm sâu vẫn còn ấm.
Bạch Ly không co người lại một chỗ, cô nằm bẹp trên giường, còn đang nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, khoảng thời gian trước cô đi gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ liếc mắt một cái đã nhìn ra trạng thái của cô rất không tốt.
“Chứng uất ức kèm theo một chút gì đó em biết không?” Lộ Sơn nhìn cô, không e dè mà nói: “Ham muốn tình dục yếu đi.”
“Đây là một phần của con người, đối với cuộc sống và dục vọng, nếu ngay cả một chút hứng thú làm chuyện này mà em cũng không có, vậy thật sự rất nghiêm trọng.”
“Mặc dù tôi biết em vẫn luôn có bóng ma tâm lý đối với chuyện ‘yêu’ này, dù sao từng nhìn thấy qua hình ảnh như vậy, nhưng dù sao đó chỉ là số ít, bố em là đồ cặn bã.”
“Em nhất định vẫn có thể trở thành một người bình thường, bao gồm cả việc hưởng thụ dục vọng này.”
Tay của Bạch Ly nắm rất chặt: “Nếu tôi không làm được thì sao?”
“Em chỉ đang chịu áp lực tâm lý quá lớn, thật ra chỉ cần em thoải mái, đối phương sẽ hướng dẫn cho em một chút, từ từ tới, mọi thứ đều xảy ra tự nhiên.”
“Cơ thể của em muốn anh ta, lúc này em chỉ cần thả lỏng bản thân để tiếp nhận, như vậy là đủ.”
Cho nên Lộ Sơn thật sự nói không sai, chỉ cần cô tiếp nhận anh là được rồi, hãy thả lỏng, thuận theo tự nhiên.
Cô khó có thể quên được trong khoảnh khắc vừa rồi, khi cả thế giới của mình trở nên trắng, đó là một loại cảm giác chưa từng trải qua.
Hứa Nhượng cũng chưa đứng dậy, cô nghe thấy bên cạnh không còn tiếng hô hấp buồn bực.
Bạch Ly nghe, cảm thấy có gì đó không thích hợp, cô xoay người qua, duỗi tay ra nắm lấy tay của Hứa Nhượng, rõ ràng cảm giác được tay anh đang động đậy.
“A Nhượng.” Bạch Ly phản ứng lại, thế nhưng cảm thấy có chút buồn cười: “Ngay bây giờ anh có thể tiếp tục nữa không?”
Động tác của Hứa Nhượng dừng lại.
Không trả lời, tiếng hít thở vẫn rất rõ ràng, Bạch Ly sững sờ, cảm thấy bản thân vẫn chưa khôi phục lại tinh thần, không thể không cảm thán một chút về tinh lực dồi dào của người bên cạnh.
Cô đã hơi mệt.
“Em đừng lộn xộn.” Giọng nói khàn khàn của Hứa Nhượng: “Anh sợ làm tổn thương em.”
“Dạ.” Bạch Ly khẽ mở miệng.
“Là lần đầu tiên của em, không thể quá thường xuyên, không thể lăn qua lăn lại lâu như vậy.”
Bạch Ly nghe hết tất cả tâm tư của anh.
Ngay từ đầu cô cũng không nhúc nhích, Hứa Nhượng cảm thấy mình quả thật không nên tiếp tục trước mặt Bạch Ly như vậy, xoay người rời giường, định đi vào trong nhà vệ sinh, nhưng anh không thể không thừa nhận.......
Đột nhiên anh cảm thấy đôi tay của mình rất linh hoạt nhưng không còn tốt như trước, đã thử qua thứ tuyệt vời hơn, nên bây giờ mọi thứ khác đều trở nên vô vị.
Hứa Nhượng vừa mới xoay người xuống giường, lúc anh đứng ở bên cửa sổ chuẩn bị bước, đột nhiên Bạch Ly nắm lấy cổ tay của anh, cô hơi ngẩng đầu lên, pháo hoa bên ngoài vẫn chưa kết thúc.
Khi Hứa Nhượng quay đầu lại, nhìn thấy trong mắt của cô đều là màu sắc rực rỡ, màn pháo hoa kia giống như nở rộ trong mắt của cô, Bạch Ly nhìn anh, không buông tay, ánh mắt dần dần chuyển xuống phía dưới.
Hứa Nhượng nhìn thấy ánh mắt này của cô, cùng với động tác thì cảm thấy cả người không thích hợp, mỗi lần cô dùng loại ánh mắt này nhìn anh, sẽ có chuyện không đơn giản xảy ra.
Cô nuốt nước miếng, khẽ nhíu mày: “Thật sự em không chịu nổi.”
“Ừm, không miễn cưỡng.” Hứa Nhượng nói.
Dù sao có một số việc anh nên tự giải quyết, bây giờ bọn họ có thể làm đến nước này đã rất thỏa mãn rồi.
“Nhưng.........”
Bạch Ly giơ tay lên nhìn lòng bàn tay của mình, vốn dĩ muốn nói cô có thể, nhưng quay đầu lại nghĩ nghĩ, trong nháy mắt một ý nghĩ nguy hiểm từ trong đầu cô hiện lên.
“A Nhượng.”
Hứa Nhượng nhìn cô, hoàn toàn cũng không chú ý thu hồi với né tránh.
“Cần em dùng miệng không?” Khoảnh khắc đó, Hứa Nhượng cảm thấy đầu mình nổ đùng đùng.
——————–
Thời gian nghỉ Tết một tuần kết thúc, ngày đầu tiên vừa mới bắt đầu đi làm, Hứa Nhượng đã bị Tống Cảnh Thước gọi ra, lần này không đi quán bar, Tống Cảnh Thước nói dạo này anh ta uống quá nhiều rượu, nên cần nghỉ ngơi.
Anh ta chọn một quán trà.
Hứa Nhượng vừa mới đi vào thì nhìn thấy Tống Cảnh Thước, giống như một người đàn ông trung niên đang cầm một tách trà tỉ mỉ thổi, anh ngồi xuống đối diện Tống Cảnh Thước, nói: “Chuẩn bị thế nào rồi? Nói năm nay bắt đầu chuẩn bị cho việc trang trí.”
Năm trước Tống Cảnh Thước đã chọn được địa điểm, ngay cả mặt tiền cửa hàng cũng đã trực tiếp mua lại, Hứa Nhượng bỏ ra một khoản tiền lớn để anh ta trực tiếp mua lại quán đó.
Trước đó, đã quyết định sẵn kế hoạch, bây giờ chỉ cần dọn dẹp một chút là có thể bắt đầu thi công, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì đợi đến đầu xuân có thể thử kinh doanh.
Bây giờ quán bar sử dụng vật liệu trang trí loại mới, căn bản không tốn nhiều thời gian, chỉ cần đủ tiền là có thể giải quyết một cách nhanh chóng, Hứa Nhượng và Tống Cảnh Thước đều là người thích làm việc nhanh nhẹn, nên việc mở quán bar này cũng không thể trì hoãn được.
Tống Cảnh Thước ngẩng đầu nói: “Cũng không tệ lắm, hôm nay tôi lại đi xem xét địa điểm, bên An Tai có quen một người có thể trang trí quán bar, ngày mai tôi định đi nói chuyện.”
“Cho nên hôm nay mới gọi cậu ra để nói chuyện, thuận tiện quan tâm đến tình trạng cuộc sống gần đây của cậu.”
Từ trước đến nay, Tống Cảnh Thước chưa bao giờ lo lắng về Hứa Nhượng, nhưng sau khi Bạch Ly trở lại, anh ta lại rất lo lắng. không biết dạo này hai người họ yêu đương thế nào.
“Cậu với Bạch Ly thế nào rồi?”
Hứa Nhượng không trả lời, yên lặng kéo cổ áo xuống một chút.
Tất cả đều là dấu hôn.
Tống Cảnh Thước:......
Như sói như hổ.
Tống Cảnh Thước cười khẽ một tiếng, không chất vấn nữa, Wechat của Hứa Nhượng đột nhiên vang lên một tiếng ting ting.
Hứa Nhượng cầm lên xem tin nhắn, là Bạch Ly gửi tin nhắn tới.
[ Bạch Ly ]: A Nhượng, đêm nay ăn gì?
Hứa Nhượng rũ mắt, tiện tay trả lời một chữ.
[ Em. ]
Bạch Ly nhanh chóng trả lời, quả nhiên là một dãy dấu chấm lửng.
[ Đợi anh. ]
Hứa Nhượng nhướng mày, không quá hiểu ý của cô, anh không quá để ý, đặt điện thoại sang bên cạnh.
Hứa Nhượng không ngờ được là, hai chữ đơn giản của Bạch Ly đã sớm giăng một cái bẫy sâu cho anh.