Trước Khi Ly Hôn Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 2: 2: Dễ Thương




"Cô là ai?"
Ba chữ ngắn ngủi truyền vào trong lỗ tai của Trác Vi Lan nhưng đã xém chút nổ tung đánh cho đầu người căng cứng choáng váng.
Lúc buổi sáng ra cửa, nàng đã nghĩ tới kết quả thảm hại nhất.

Đó là Mạc Sương nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh nhạt, chỉ vào chỗ phân chia tài sản trên giấy ly hôn, tính toán rõ ràng tất cả mọi chuyện với nàng giống như là một doanh nhân khôn ngoan, đáy mắt chỉ có lợi ích mà vứt bỏ hoàn toàn tình cảm của bọn họ.
Trác Vi Lan đã chuẩn bị tâm lý xong, thậm chí có thể dành hỗ trợ cho Mạc Sương ở tập đoàn X lâu như vậy, cũng khó tránh khỏi dính mùi hôi của doanh nhân.
Nhưng nàng không bao giờ nghĩ tới, Mạc Sương lại dùng ánh mắt vô tội nhìn nàng, hỏi người vợ đã từng bước vào nhà thờ một câu: "Em là ai?"
Ánh mắt trong veo gần như tất cả là rõ như ban ngày.
Giọng Mạc Sương rõ nhẹ nhàng nhưng lại chọc trúng chỗ đau của Trác Vi Lan, nàng tức giận ép sát rồi đè xuống cánh tay Mạc Sương, cắn răng từng chữ: "Mạc Sương, chuyện này, không, vui, haha!"
Âm thanh của nàng vang vọng trong phòng bệnh làm lỗ tai người nghe chấn động đến hơi đau.

Mạc Sương không hề hoang mang mà hoàn toàn không sợ nhìn ngược lại nàng, vô cùng nghiêm túc đáp: "Tôi không có đùa.

Tôi đang rất nghiêm túc hỏi cô."
"Hỏi cái gì!" Trác Vi Lan nóng nảy, đưa giấy ly hôn ra đẩy đến trước mắt Mạc Sương: "Em là vợ chị! Chị có nhớ không!"
Mặt giấy vô vàn điều khoản như lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt, Mạc Sương không thấy rõ nên khó chịu nhíu mày.
"Cô Trác, cô đừng có vội." Luật sư Lưu định cho nàng và cô vợ nhỏ không gian riêng nói chuyện một lát nhưng phát hiện tình hình không khống chế được thì lập tức đi tới từ cửa phòng bệnh, chặn lại tờ giấy dán trên mặt của Trác Vi Lan: "Mạc tổng đụng phải đầu, có thể vẫn chưa tỉnh táo lại."
Trác Vi Lan không chống lại được sức mạnh của luật sư Lưu nên bị kéo đến bên cạnh, hít sâu một hơi rồi chỉnh lại tóc, khó khăn lắm mới tỉnh táo một chút thì nghe Mạc Sương hỏi luật sư Lưu tiếp: "Mạc tổng? Anh gọi tôi đúng không?"
"..." Luật sư Lưu cứng họng không trả lời được, nguyên tắc khách hàng là thượng đế phải giữ mặt mũi nên cười gượng rồi quan sát qua, không nhìn thấy dấu vết Mạc Sương nói đùa mà ho nhẹ: "Mạc tổng, cô thật sự là quý nhân hay quên mà, tôi là Lưu Cát Minh.

Ngày hôm qua tôi còn đến công ty của cô để định ra thư thỏa thuận mà."
Chuyện hôm qua gần như vậy nhưng Mạc Sương vốn dĩ không định nhớ lại mà khó hiểu hỏi: "Sao tôi có thể có công ty chứ? Tôi mới 18 mà."
Phòng bệnh yên tĩnh một lúc, không có ai nói chuyện.
Mạc Sương ngồi ở trên giường bệnh, ánh sáng đôi mắt trong veo, vẻ mặt bình tĩnh.
Luật sư Lưu suy nghĩ bây giờ làm ăn thật khó, luống cuống lấy khăn trắng trong túi ra lau mồ hôi.
"!8?" Trác Vi Lan khiếp sợ vô cùng nhưng cũng không nói thành lời, một lúc lâu sau mới ngốc ngốc nhìn về phía Mạc Sương: "Chị chắc chắn chị 18?"

Mạc Sương nâng môi cười một tiếng: "Đúng vậy."
Thế mà lại là vẻ mặt vô tội đó.
Trác Vi Lan hỏng mất, nàng mang theo thù mới hận cũ tiến lên chất vấn: "Chị đã 25 rồi đó! Người nào không cho phép em tới sinh nhật còn nói vĩnh viễn mười tám tuổi để cho em đối mặt với thực tế hả, mới nháy mắt cái đã nói mình 18! Có biết xấu hổ không!"
Mạc Sương nghe nàng nói một chuỗi đến mức thở hổn hển thì hoàn toàn không bị choáng váng lượn quanh mà chỉ bình tĩnh nói: "Cô đừng kích động, tôi nhấn chuông kêu bác sĩ tới xem thử."
"Đúng..." Luật sư Lưu uể oải khuyên: "Cô Trác, cô cứ ngồi xuống trước đã."
Trác Vi Lan gào đến nỗi giọng sắp khàn, vỗ ngực ngồi qua ghế sa lon bên cạnh rồi cầm lấy ly nước suối luật sư Lưu đưa uống ừng ực.
Lúc nàng uống nước, Mạc Sương chăm chú nhìn, ánh mắt dừng trên cần cổ lộ ra và khóe môi dính nước.
Bác sĩ đến rất nhanh, làm kiểm tra sơ lược cho Mạc Sương rồi hỏi một số vấn đế mà người thường cũng trả lời được: "Bây giờ là năm bao nhiêu?"
"Năm 2010."
Bác sĩ nhíu mày tiếp tục hỏi: "Cô mấy tuổi?"
Mạc Sương vẫn rất bình tĩnh trả lời: "18."
"Phải không?" Bác sĩ tiếp tục dẫn dắt: "Trước khi vào bệnh viện, cô nhớ cô đang làm gì không?"
"Nhớ, tôi chuẩn bị đi đến trường học."
Vẻ mặt bác sĩ đầy lo lắng, viết lên hồ sơ bệnh lý.
Trác Vi Lan thở dài thật sau, nhìn Mạc Sương mà không biết nên phản ứng như thế nào.
Bị tiếng vang này hấp dẫn, Mạc Sương lại nhìn về phía Trác Vi Lan tiếp, mặt đầy khó hiểu in câu "Tại sao cô phải tức giận như vậy?", có lý chẳng sợ.
Trác Vi Lan bỗng chốc có loại ảo giác "Em đang tìm kiếm manh mối.", cả người sắp không ổn, nàng âm thầm xoa giữa lông mày rồi nói thầm: "Đây không phải là thật, Mạc Sương đang nói đùa thôi, chị ấy chắc chắn là muốn mình lo lắng nên mới làm như vậy..."
Đầu kia bác sĩ đã nhìn dựa theo kết quả chụp phim một hồi lâu, sau đó thảo luận với người bên cạn rồi xoay người hỏi hai người ngồi im trên ghế sa lon: "Ai là người nhà của bệnh nhân?"
"Đây." Mắt thấy sắp có câu trả lời, Trác Vi Lan là người tích cực tiến lên so với mọi người: "Chị ấy thế nào?"
Bác sĩ thở dài, chắc chắn biểu cảm gần như là bình tĩnh của ba người bọn họ mới chậm rãi nói: "Đầu bệnh nhân bị va chạm, ý thức, trí nhớ, thân phận hay là chức năng tích hợp điều kiện bình thường đã bị phá hư..."
Trác Vi Lan kiên nhẫn nghe nhưng sau khi nghe xong thì vẫn xác nhận chưa hiểu lắm mà cười gượng hỏi: "Có ý gì?"
"Mất trí nhớ."
"...!Mất trí nhớ?"
"Bệnh nhân mất ký ức từ sau 18 tuổi."
Trác Vi Lan trợn tròn mắt: "Ý là...!chị ấy...!thật sự nghĩ rằng bây giờ là năm 2010, mình là một cô gái nhỏ 18 tuổi?"
"Ừ."

"Làm sao có thể chứ!" Lúc nãy Trác Vi Lan nghi ngờ Mạc Sương đang diễn trò là một chuyện nhưng bây giờ thật sự nghe từ miệng bác sĩ nói ra thì cũng khó có thể chấp nhận, hoàn toàn không có cách nào tin tưởng: "Không phải lúc mấy người điện qua chỉ nói chị ấy bị trầy da nhẹ hay sao? Vết thương ở trán chị ấy nhỏ như vậy vốn dĩ sẽ không nặng đến mức này!"
Bác sĩ kiên nhẫn giải thích cho nàng: "Sau khi bệnh nhân tỉnh lại thì vẫn trò chuyện với chúng tôi rất bình thường, những phương diện khác cũng không xuất hiện dị trạng nên chúng tôi mới tạm thời không phát hiện tình huống trí nhớ của cô ấy chỉ dừng ở năm 2010."
"Nói cách khác..." Trác Vi Lan quay đầu, sững sờ nhìn Mạc Sương trên giường: "Chị ấy không còn nhớ tôi?"
Mạc Sương đối diện với ánh mắt của nàng, vẽ ra một nụ cười áy náy.
Trác Vi Lan không hề cảm thấy an ủi mà chỉ lại ba năm qua mình đã hiu quanh cả ngày lẫn đêm, chưa bao giờ nhận lấy một nụ cười như vậy.
Nàng không biết là nên vui vẻ hay là nên bi thương, suy nghĩ rối loạn thành một đống, cả người chợt mất đi sức lực mà ngã ngồi ở bên giường bệnh, không dám tin mà hỏi mãi Mạc Sương: "Chị thật sự không nhớ em sao?"
Mạc Sương nghe sự thảm thương trong giọng nói thì hơi do dự mà gật đầu.
Ánh mắt xa lạ mà có lễ.
Không lâu trước đây, Trác Vi Lan từng hỏi Mạc Sương rằng giữa họ còn có tình yêu hay không, Mạc Sương không trả lời mà chỉ lặng lẳng nhìn nàng.

Nàng cho rằng đó là lạnh lùng vô tình nên quyết định muốn buông tha cuộc hôn nhân không có tình cảm kia.
Nàng cảm thấy mình đã làm đúng.
Nhưng cho tới hiện tại.
Trác Vi Lan tận mắt nhìn thấy một Mạc Sương không nhớ thậm chí là không yêu nàng nhìn mình là như thế nào thì mới chợt hiểu ra- ánh mắt Mạc Sương của đêm hôm đó chứa quá nhiều thứ mà nàng xem không hiểu.
Phút chốc tuyệt vọng lúc nghe tai nạn xe cộ, nàng lại được trải nghiệm một lần nữa, cứ ngẩn người đúng tại đó như vậy.
"Cảm ơn bác sĩ." Luật sư Lưu nhìn nàng không nói ra lời thì hỗ trợ đưa bác sĩ đi.
Trong phòng bệnh tiếp tục trở lại không khi yên tĩnh.
Trác Vi Lan im lặng, hai mắt trống rỗng, chạm vào chiếc nhẫn chiếc cưới đầy mệt mỏi của mình bao năm qua mà rơi nước mắt, từ từ tỉnh táo lại rồi nhìn về phía tờ giấy ly hôn không được chú ý trên bàn uống trà nhỏ.
Nàng nhớ tới lần này chuyện lần này đến là làm gì.
Trác Vi Lan nháy mắt mấy cái nuốt nước mắt trở về, nặn ra một nụ cười giống vẻ mặt ôn hòa ngó về phía Mạc Sương mà hỏi đã biến thành người xa lạ giống như là đối xử với khách hàng vậy: "Chị không nhớ em phải không?"
Mạc Sương hơi do dự rồi gật đầu: "Ừ."
"Tốt lắm." Trác Vi Lan cười gượng, đứng lên muốn cầm tờ giấy ly hôn: "Chúng ta..."
Mạc Sương chợt đưa tay ra bắt lấy nàng.
Trác Vi Lan ngẩn người, thấy trong đôi mắt vốn dĩ ngập tràn mịt mờ nhưng giờ lại hiện ra vầng sáng.

"Chúng ta đã kết hôn?"
Trác Vi Lan khó hiểu, trả lời xác định với âm lượng vừa phải: "Ừ,"
Mạc Sương trợn to hai mắt, môi cong lên, mờ mịt trong mắt tan biến, nở nụ cười sạch sẽ thuần túy như thể mây nhìn thấy trăng.
Trác Vi Lan nhìn đến bối rối.
Hôm hôn lễ cô cũng có biểu cảm này, trước một giây thì là Mặc Sương trong trẻo mi mắt lạnh lùng, xinh đẹp kiêu ngạo mặc áo cưới đuôi cá trắng nõn giống như là một nữ hoàng thần thành không thể với đến nhưng sau một sau khi thấy nàng đi tới thì cười đến ánh mắt híp lại, như thể hai kẻ ngốc cuối cùng cũng cưới được dâu.
Mạc Sương chẳng những cười ngốc mà nắm đầu ngón tay của nàng cũng nhiều lực, vừa chặt vừa vững vàng.
"Chị...!làm gì thế." Trác Vi Lan giãy dụa theo bản năng: "Không thoải mái sao? Em gọi bác sĩ cho chị."
Mạc Sương buông lỏng tay trong cái giãy giụa chớp mắt của cô, dè dặt liếc một cái về biểu cảm của cô rồi cúi đầu níu drap trải giường: "Thật xin lỗi, tôi...!có hơi phấn khích quá."
Trác Vi Lan không hiểu: "Phấn khích cái gì?"
Mạc Sương cười, âm thanh trả lời cô có hơi run rẩy.
"Tôi thế mà có cô vợ dễ thương như vậy...!đúng thật là không thể nghĩ ra mà."
...
Trác Vi Lan đi rót nước lạnh, uống một hơi hết, chống tường sửa lại bên cạnh máy uống nước suy nghĩ hồi lâu, muốn quên hình ảnh đáng sợ lúc Mạc Sương nhìn không chớp mắt tự mình nói là "cô vợ dễ thương" đi.
Lần trước lúc Mạc Sương nói nàng dễ thương là vào ngày tròn một năm kết hôn trên thảm phòng khách, nàng đỏ mặt đi tìm quần áo, Mạc Sương thì bình tĩnh nhàn rỗi nói: "Dễ thương."
Lần trước nữa lúc Mạc Sương nói nàng dễ thương thì là lúc núp ở một góc thư viện, Mạc Sương chọn lúc có một người đi qua hôn nàng, sau khi bị nhéo một cái thì cắn lỗ tai nói: "Hết cách rồi, em dễ thương quá."
Lúc đó đều có chút thân mật.
Nhưng giờ Mạc Sương mất trí nhớ lại thay đổi trí nhớ của mình trong thời gian kì lạ như vậy.
Nếu không phải chính miệng bác sĩ xác nhận qua thì Trác Vi Lan xém chút nữa đã nghĩ là Mạc Sương nhớ tất cả mà dùng từ ngữ "dễ thương" có chút mùi mập mờ giữa hai người để trêu chọc nàng.
Nàng vốn dĩ không có cách nào nhìn thẳng vẻ mặt vô tội của Mạc Sương nên chạy ra ngoài uống nước lạnh nhưng một lúc lâu cũng vẫn không thể nào yên tĩnh như cũ.
Tại sao sẽ như vậy chứ?
Theo lý thuyết thì một người mất đi trí nhớ mà bỗng dưng vô cớ lòi ra cô vợ thì không phải nên vội vàng phủi sạch mối quan hệ hay sao?
Giấy ly hôn còn ở ngay bên cạnh mà!
Cho dù là Mạc Sương mất trí nhớ hay là sau khi mất trí nhớ, Trác Vi Lan cũng không thể hiểu được suy nghĩ của Mạc Sương, nắm tờ giấy ly hôn nhìn thật kĩ, lúc nhìn thấy điều khoản Mạc Sương gợi ý thì có hơi ngẩn ra.
Nàng đang suy nghĩ, cách đó không xa truyền đến âm thanh ồn ào.
"Cô không biết Mạc tổng sao!" Âm thanh người đàn bà chói tai phá vỡ không khí yên tĩnh: "Mạc tổng của tập đoàn X đó!"
Khóe miệng Trác Vi Lan giật giật, đáy lòng sinh ra một thứ cảm giác không tốt, bước chân rồi ngó đầu ra tường, dựa theo chỗ âm thanh nhìn qua.
Nhân viên y tế lịch sự và người thân bệnh h.oạn, còn có một người phụ nữ dáng vẻ thùy mị, mặc một chiếc áo lông choàng biến mình thành một quả bóng và mang một chiếc thắt lưng bằng lông nhung đặc biệt bắt mắt, sau lưng còn có hai người không tình nguyện giống như người hầu nhỏ nợ tất cả mọi người mấy triệu, một nam một nữ, lúc đi bộ nhón chân, vòng qua bệnh nhân thì sẽ vô cùng chán ghét mà cau mày, đụng phải tường thì mặt xám xịt giống như sợ bị ô nhiễm vậy.
Trác Vi Lan thầm nghĩ không ổn nên đi nhanh trở về phòng Mạc Sương, vừa vào cửa không chờ thở xong mà tức giận nói: "Không, ổn rồi, chị...!dì tới..."
"Ồ." Mạc Sương không hiểu: "Dì đến thăm tôi thì làm sao không ổn?"
Trác Vi Lan sợ nhất là những lời này.

"Đương nhiên là không ổn!" Trác Vi Lan xông lên trước, đè lại Mạc Sương muốn rời giường: "Hai năm trước, chị cướp vị trí tổng giám đốc của trụ sở chính tập đoàn X với con trai của bà ấy.

Một năm gần đây, chị vạch trần chuyện bà ấy bán vòng ngọc bà nội để trả nợ khiến cho ba cắt đứt nguồn sống của bà ấy."
Mạc Sương bình tĩnh nghe: "À..."
Trác Vi Lan nóng nảy: "Chị không thể phản ứng bình tĩnh như thế được.

Nếu bà ấy biết chị mất trí nhớ, chắc chắn sẽ nghĩ cách làm cho hội đồng hủy bỏ chức tổng giám đốc của chị, sau đó sửa mái nhà dột cho con trai.

Nếu tập đoàn X rơi vào tay bọn họ thì xem như xong rồi!"
"Nhưng mà..." Mặc Sương khó hiểu: "Ba sẽ không chọn người khác thích hợp hơn sao?"
"Ba bị chuyện tổng giám đốc cũ bán đứng làm cho hồ đồ, dùng người không khách quan." Trác Vi Lan thấy Mạc Sương vẫn là dáng vẻ sao cũng được thì không nhịn được bắt bả vai lay động: "Tỉnh táo lại đi! Đây là vì gia sản của chị!"
Mạc Sương bị nàng lắc lư nhưng không hề ngần ngại, sau khi quyết định thì vỗ vỗ lưng của nàng để giúp cho thuận khí: "Tôi biết rồi, em đừng có gấp."
"Phù." Trác Vi Lan điều chỉnh hô hấp, nhìn thời gian cô gần sắp tới thì dặn dò: "Đợi lát nữa chị phải làm biểu cảm dữ một chút đấy."
Mạc Sương như có điều suy nghĩ, một lát sau nhíu mày lại rồi trợn mắt hỏi: "Như vậy được không?"
"Không được." Trác Vi Lan than thở: "Dáng vẻ chị cắn răng nghiến lợi kiểu này rất giống như là đang kiên cường chống đỡ vậy, chủ yếu chính là chú ý ánh mắt, cảm giác lạnh lùng như thể không đặt người khác vào mắt..."
Mắt Mạc Sương đảo quanh hồi lâu: "Không được."
"Tại sao?"
"Tôi không hung dữ với em được."
"..."
Trác Vi Lan im lặng một lúc mà nhìn chằm chằm biểu cảm của Mạc Sương, định tìm ra dấu vết nói dối.
Nhưng mắt Mạc Sương vẫn sáng lóng lánh, mặt rất ngây thơ.
Đã nhiều năm như vậy rồi, nàng không dám tin ánh mắt của Mạc Sương sẽ còn có thần thái dịu dàng như vậy.
Giống như lúc hai người họ nói chuyện yêu thương.
Trác Vi Lan bị trí nhớ thức tỉnh, tâm trạng phức tạp mà nhìn chằm chằm Mạc Sương trước mắt không biết nói cái gì cho phải.
Cuối cùng, nàng cũng không còn sức lực giải thích với Mạc Sương rằng "Tình cảm của chúng ta cũng không ổn.", muốn nói "Đừng nhìn em." nhưng lời đến miệng lại kẹt và hòa tan vào trong ánh mắt đưa tình của Mạc Sương.
Vừa đúng lúc này ngoài cửa truyền đến giọng nói ong ả của dì, Trác Vi Lan quả quyết buông tha, sau khi nghĩ đến việc xử lí dì trước rồi sẽ vò đã mẻ lại sứt cho những hành động mờ ám này, theo lời Mạc Sương nói lại: "Nếu như vậy thì cứ nghĩ bọn họ thành người bắt nạt em, dùng mắt hung dữ như dao nhìn họ."
Mạc Sương xem như là hiều, câu môi cười, khóe mắt và chân mày cũng đầy mùi vị lấy lòng khoe tài, âm sắc tăng lên đột ngột khiến cho giọng trở nên ngọt tí ti.
"Được, vợ."
....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.