Trước Khi Nhảy Lầu, Tôi Gọi Một Cuộc Điện Thoại

Chương 13



“Dư Tình!”

Quý Trăn cố sức đẩy đám đông đang vây xem, “Tránh ra, cám ơn!”

Vừa nhìn thấy động tác của Dư Tình, hô hấp cả người Quý Trăn đều ngưng lại, trái tim trong nháy mắt cảm giác như bị níu lên cao ném ra không trung. Anh không băn khoăn gì nhiều, trực tiếp xông đến cả người ôm lấy Dư Tình. Khung xương của cậu tương đối nhỏ, so với Quý Trăn thì bé hơn một size, bởi vậy anh không cố chút sức nào đã ôm cậu vào trong lòng, còn ấn đầu cậu lên vai mình để tránh cho đám đông vây xem nhìn thấy mặt Dư Tình, đồng thời cẩn thận không động đến cái trán đã đỏ lên của cậu.

Dư Tình dường như không phản ứng lại, vẫn giãy giụa như cũ, khả năng ý thức được đã bị người khác ôm vào lòng, thoát ly khỏi mặt đất, nhưng đầu bị ấn nên không thể động đậy, Dư Tình đành phải dùng tay đấm lên đối phương.

Quý Trăn chịu đau, nghĩ thầm sức lực của cậu lớn thật, đột nhiên nhìn thấy trong đám học sinh có đứa lấy điện thoại ra quay video, âm thanh lập tức trầm xuống, mang theo sự tàn nhẫn xưa nay chưa từng có: “Dám chụp cậu ấy, mày thử xem.”

Người nọ nhìn đến dáng vẻ anh có hơi bị doạ sợ, nhanh chóng thu hồi điện thoại hậm hực rời đi.

Dư Tình vẫn còn ầm ĩ, chưa thể bình tĩnh lại, ngược lại càng lúc càng hăng. Quý Trăn vẫn cứ ôm cậu, không cho cậu làm bị thương chính mình, sau đó anh nắm sau cổ Dư Tình, hơi dùng lực đồng thời gào to bên tai cậu: “Tôi sẽ giúp cậu! Không sao cả, không sao! Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, cậu không sai, đừng tự trách bản thân mình.”

Anh không gọi tên Dư Tình ra, chỉ nói một ít chuyện không đâu, vẫn luôn lặp lại, tựa như nhất định phải để đối phương nghe được, nghe cho rõ. Âm thanh anh cũng đủ lớn, những người ở đây đề nghe rõ, Quý Trăn tin rằng, Dư Tình cũng sẽ nghe rõ được.

“Tôi sẽ… giúp cậu!…”

Dư Tình như kẻ chết đuối, lỗ tai bắt đầu ù đi, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, trước mắt một khoảng mơ hồ, cảm giác đau đớn tựa như bị phong bế. Cậu loáng thoáng nghe được trên mặt nước có ai đang gọi tên cậu, to giọng nói chuyện với cậu.

Anh nói, đừng trách bản thân mình, cậu không sai. Cậu chỉ nghe được một câu như thế.

Tôi không sai. Dư Tình nghĩ, anh nói đúng, cậu không sai.

Tôi chỉ bị huyết thống trừng phạt, tôi chỉ bị tình thân trói buộc, cuộc sống không như tôi mong muốn, tôi cũng không muốn mình trở thành người như thế, tôi có gì sai chứ?

Người sai không phải tôi.

Dư Tình cảm giác ngũ quan đã bị phong bế lại một lần nữa được mở ra, Quý Trăn cảm thấy Dư Tình trong lòng không hề giãy giụa, anh bình tĩnh chầm chậm nhìn xuống dưới, vì vậy không niết sau cổ cậu nữa, thay vào đó chầm chậm vuốt ve lưng cậu.

Thiếu niên rất mảnh khảnh, xương bả vai sau lưng nhô ra vô cùng rõ ràng, rất đẹp.

Cổ họng Dư Tình nức nở như con vật nhỏ, trước mắt cậu hồi phục lại rõ ràng, lại phát hiện phía trước là một mảnh tối đen, cậu bị người ta ấn trên vai, khoé mắt tiếp xúc thân mật với quần áo người này, vải dệt mềm mại khiến cậu rất thoải mái. Cậu vừa định ngẩng đầu xem đây là ai, lại bị phát hiện ra ý đồ, mới vừa nâng vai lên tới đầu lại bị người ta mạnh mẽ ấn trở về.

Sau đó cậu bị người đó duy trì tư thế ấn đầu đó chầm chậm nâng lên, người nọ nhẹ nhàng hỏi bên tai cậu: “Đói à, muốn ăn gì?”

Dư Tình nghe ra giọng nói của người này, hít hít nước mũi, trả lời mang theo tiếng khóc nức nở: “Đói bụng.”

Giờ này khắc này Quý Trăn mới cảm giác được trái tim mình cuối cùng cũng được thả lỏng.

Quý Trăn “Ừm” một tiếng, nhỏ giọng nói với cậu: “Chúng ta đi ăn cơm.”

Trong lòng anh chầm chậm niệm cái từ “Black Dog” này.

“Nỗi phiền muộn trong lòng giống như con chó đen kéo lấy tôi.”

Hai người ngồi ở quán mì, Dư Tình ngồi đối diện anh, không dám nhìn anh, cậu chỉ nhìn chằm chằm cái bàn trước mặt mình, đôi tay bắt lấy cái ghế, cả người vô cùng căng thẳng, nhìn ra được câu đang vô cùng gấp gáp.

Quý Trăn nhìn cậu, cười nói, “Mì thịt bò của quán này ngon lắm, nếm thử đi.”

“… Ừm.”

Quý Trăn nhìn về phía Dư Tình, thấy cậu không nhìn anh mà chỉ nhìn chằm chằm cái bàn, cũng chẳng biết cái bàn kia có gì đẹp, vì vậy anh cúi xuống, dứt khoát ghé vào trên bàn giương mắt nhìn Dư Tình.

Sau đó anh phát hiện Dư Tình thật là đẹp.

Dư Tình bị động tác này của anh làm hoảng sợ, đồng tử rõ ràng hơi chấn động, nhỏ giọng nói, “… Làm gì vậy.”

Quý Trăn tựa đầu mình lên tay: “Ngắm nhìn nhà văn trẻ.”

“…” Âm thanh Dư Tình càng nhỏ, “Ơ…”

Hai người náo nhiệt cùng nhau ăn cơm trưa, nói là náo nhiệt, nhưng rõ ràng náo nhiệt chỉ có mỗi mình Quý Trăn, còn Dư Tình chỉ cảm thấy anh ồn ào.

Quý Trăn cũng cảm thấy bản thân rất ồn, không ngừng tìm đề tài, muốn hấp dẫn sự chú ý của Dư Tình, khiến Dư Tình cười một cái. Anh rất ít khi làm những chuyện khiến người khác vui vẻ như thế, bây giờ tựa như đều đã bị Dư Tình phá giới vậy.

Không thể không nói, mì thịt bò của tiệm này đúng là rất ngon. Nước canh thêm hạt kê cay, hạt mè, hành thái, rồi tưới thêm dầu nóng, “Xèo” một tiếng, quả thật Dư Tình có cảm giác cả người đều được chữa khỏi.

Nhìn lại người trước mắt này, Dư Tình nghĩ, bây giờ đây, tôi thật sự vui vẻ.

Hứa Miễn và Lạc Dương sau khi xem được màn “Anh hùng cứu mỹ nhân” ở cự ly gần xong, đều tỏ vẻ họ bị loá mù mắt rồi.

Sau khi Hứa Miễn bấm vào xem bài viết trên diễn đàn thì lập tức kéo Lạc Dương chạy về phía cổng trường, kết quả chạy chưa tới đã thấy Quý Trăn từ hướng khác hùng hùng hổ hổ chạy như bay tới như muốn đi lấy mạng ai.

Trong lòng Hứa Miễn khiếp sợ, chẳng lẽ bọn họ là thật? Đây là chuyện mà Quý Trăn phải xông thẳng một đường vào sao? Bên này cũng không dám trễ nải cũng lôi kéo Lạc Dương đuổi theo Quý Trăn chạy về phía cổng trường. Thể lực Lạc Dương vốn không ổn, mới chạy vài bước đã thở không ra hơi: “Đậu má, đừng có kéo tôi, xin cậu luôn đó… a…”

Lúc bọn họ tới cổng trường đã phát hiện ra có rất nhiều người vây xung quanh Dư Tình, mà cậu ấy ở giữa đám người có vẻ vô cùng bất lực. Nhưng trong đám bọn họ không một ai nguyện ý chủ động tiến lên, ngoại trừ Quý Trăn.

Quý Trăn trực tiếp đẩy đám người ra, không màng đến tất cả mà ôm lấy Dư Tình trên mặt đất, không ngừng ghé vào tai cậu nói gì đó, còn rất chu đáo không để mặt Dư Tình lộ ra ngoài.

Tuy rằng có hơi lỗi thời, nhưng Hứa Miễn vẫn rất thực lòng cảm thán: “Dư Tình thật là đẹp, à không đúng, quan hệ hai người bọn họ tốt thật.”

Lạc Dương như suy tư gì đó mà gật gật đầu, cảm giác sự tình đang phát triển theo hướng không được bình thường lắm.

Sau khi ăn xong mì thịt bò, Quý Trăn hỏi: “Cậu về nhà hay quay lại trường học?”

Dư Tình cúi đầu: “Về nhà.”

Quý Trăn nhìn dáng vẻ cúi đầu của cậu, nội tâm cảm thấy chút buồn bã không rõ ngọn nguồn, anh vươn tay, vòng qua cái ót của cậu, giữ lấy sau cổ Dư Tình, lấy tay chạm vào cằm cưỡng chế nâng mặt Dư Tình lên. Làn da cậu mịn màng: “Được rồi, chú ý nhìn đường.”

Dư Tình bị động tác bất thình lình của anh làm hoảng sợ, ý thức được đối phương đang chạm vào mặt mình, cậu vô cùng ngượng ngùng, khó khăn nói: “Ừm, ừm.”

Xúc cảm khá tốt, Quý Trăn nghĩ thầm, thậm chí còn hơi không thu hồi tay được, “Nhà cậu ở đâu?”

Dư Tình nói một địa điểm.

Quý Trăn hồi tưởng một chút: “Chúng ta cùng nhau quay về đi, dù sao cũng đều phải đi qua cây cầu Vườn Ngỗng. Nhà tôi rất gần nhà cậu, những vẫn cứ phải đi thêm một lúc.”

Dư Tình hỏi: “Anh không quay về trường học à?”

Quý Trăn: “Được tuyển thẳng rồi, không vội.”

Dư Tình ngạc nhiên lắm, không nghĩ đến thành tích của Quý Trăn lại tốt như thế.

Quý Trăn nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Dư Tình, trên mặt vẫn là dáng vẻ không quan tâm, nhưng thật ra trong lòng đắc ý muốn chết, nếu có cái đuôi nói không chừng bây giờ anh đã lên trời luôn rồi, từ trước đến nay anh không nhận ra việc khoe thành tích lại là chuyện đáng hào hứng đến thế.

Hai người chậm rì rì trên đường về nhà, trong lòng Dư Tình rất bình tĩnh, trên mặt Quý Trăn cũng rất bình tĩnh, thật ra trong lòng có một sự vui vẻ không nói nên lời, anh không hiểu tại sao bản thân mình ở bên cạnh Dư Tình sẽ cảm nhận được niềm vui sướng như thế.

Vừa đến Vườn Ngỗng, Quý Trăn hỏi: “Cậu còn nhớ lần đó ở trên cầu không?”

Dư Tình: “Hả? À, tôi nhớ.”

Quý Trăn cười: “Lúc ấy tôi thật sự rất lo lắng.”

“Ừm.” Dư Tình cũng nhếch khoé miệng cười: “Quan tâm ắt lo.”

“Vậy nên.” Yết hầu Quý Trăn lăn nhẹ, hơi gấp gáp, “Lúc ấy là tôi thật sự hiểu lầm, đúng không?”

“Ừm…” Dư Tình nhìn về phía bờ sông: “Thật ra là không có.”

Rồi cậu không cho Quý Trăn cơ hội nói chuyện, tự mình nói tiếp: “Lần đó gặp anh, tôi liền cảm thấy anh thật lương thiện, lương thiện nhưng lại có chút lỗ mãng, lại dịu dàng gãi đúng chỗ ngứa.  Nhưng mà tốt lắm, như vậy mới tốt.” Dư Tình nói năng hơi lộn xộn: “Dịu dàng là sức mạnh cường đại nhất.”

Lại một lần nữa Quý Trăn được khen đến đỏ mặt, lần này không chỉ có mặt đỏ mà tim cũng nhảy tưng bừng.

Hai người sóng vai đi lên cầu, trời đã hoàn toàn trở tối.

Dư Tình rất thích cây cầu này, đứng bên thành cầu có thể nhìn thấy dòng nước sông cuồn cuộn, còn có thể nhìn thấy ánh đèn neon lấp lánh.

Cậu bị cảnh tượng lúc này hấp dẫn, bất tri bất giác ngừng lại, đứng bên lan can ngắm nhìn phía xa, tay vịn lên vòng bảo hộ.

Quý Trăn đi được vài bước thì phát hiện người bên cạnh không đi, anh quay đầu vừa vặn nhìn thấy dáng vẻ Dư Tình ghé vào vòng bảo hộ, giống như con mèo đen lười biếng, cao ngạo mà xa cách.

Anh yên lặng lui về bên cạnh Dư Tình, đứng bên cậu, đôi tay cho vào túi quần trông có vẻ bất cần đời, giữ khoảng cách với vòng bảo hộ. Theo tầm mắt cậu, cùng cậu nhìn ra con sông phía xa, hưởng thụ cảnh đêm đang dần thức tỉnh của thành phố C.

Giống như kỵ sĩ trầm mặc và trung thành.

Đột nhiên Dư Tình lấy ra hai trang giấy trắng và cây bút từ trong túi ra, sau đó ghé vào vòng bảo hộ viết vài thứ.

Như là linh cảm bùng nổ, cậu viết rất nhanh, rất qua loa, nhưng Dư Tình vẫn cứ thấy bực bội, tốc độ viết chữ của cậu không theo kịp ý nghĩ, cậu nhanh chóng viết xong một trang giấy, để nó sang một bên giữ lại, đồng thời rút ra một mặt giấy khác bắt đầu viết tiếp. Đột nhiên Dư Tình nghĩ đến điều gì, vội vàng gạch bỏ một hàng vừa viết rồi lại bắt đầu viết lại, nhưng linh cảm xảy đến bất thình lình khiến cậu không có thời gian nghĩ quá nhiều. Đột nhiên biên độ động tác lớn khiến tờ giấy vừa viết xong không được chặn kỹ, gió thổi qua khiến nó bay ra ngoài.

May thay nó không bay về phía bờ sông mà bị gió đưa tới trên cầu. Dư Tình phản ứng rất nhanh đặt bút vào tay trái, tay phải đuổi theo trang giấy phiêu tán trong không trung. Nhưng cơn gió đưa tờ giấy mang đi thật xa, Dư Tình hoảng loạn vươn tay rồi lại phát hiện nó đã bình yên nằm trong tay Quý Trăn, anh vững vàng bắt được nó.

Dư Tình nhìn mặt Quý Trăn, nháy mắt ngây người.

Quý Trăn lại chỉ cười nhìn cậu, giọng nói dịu dàng: “Nhà văn trẻ, từ từ viết thôi, đừng nóng nảy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.