Trước Khi Nhảy Lầu, Tôi Gọi Một Cuộc Điện Thoại

Chương 14



“Về đến nhà rồi à?”

Dư Tình về đến nhà, bật đèn, phát hiện trên bàn cơm không có gì cả, hôm nay dì không đến, Cẩu Khâm cũng không trở về.

“Tới rồi.”

“Nghỉ ngơi cho tốt.” Quý Trăn đang mở cửa, vừa mở ra quả nhiên thấy Quý Kha ngồi trong phòng khách chơi game.

“Ừm.”

“Đúng rồi, Dư Tình.” Quý Trăn như vô tình: “Cậu nên đến bệnh viện đi.”

Dư Tình: “Không muốn đi.”

Quý Trăn dường như đã lường trước được phản ứng này của cậu, nhưng anh không tiếp tục tuy vấn nguyên nhân, chỉ trần thuật lại: “Cậu như vậy rất dễ tổn thương chính mình.”

Dư Tình về tới phòng mình, ngồi xuống giường của mình, tựa như cảm thấy quá mệt mỏi, cậu nằm thẳng lên giường, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn: “Tôi biết rồi.”

Quý Trăn hơi an tâm, vừa định ngắt điện thoại cho đối phương nghỉ ngơi, liền nghe Dư Tình chuyển đề tài.

Dư Tình không nghĩ đến việc tắt điện thoại nên bất tri bất giác mà tiếp tục nói: “Quý Trăn, giống như nhiều người đều cảm thấy cuộc sống của tôi hiện tại rất hạnh phúc.”

Quý Trăn buông điện thoại xuống, đi đến trên ban công: “Ừm.”

“Mẹ tôi thường nói với tôi như thế, nói tôi từ nhỏ không cha mà có thể trưởng thành như thế này đã là rất tốt rồi. Bà là một người rất mâu thuẫn, nhưng dường như mỗi một việc bà ấy làm đều có thể khiến tôi phản cảm, lúc tôi thất bại hy vọng bà có thể an ủi tôi, mà bà ấy lại hùa theo những người khác cười nhạo sự thất bại của tôi, lúc tôi thành công bà lại chẳng quan tâm. Mỗi khi tôi làm xong việc nào đó, gần như hoàn thành một sự kiện bà sẽ đi khoe khoang khắp nơi, nhưng mà tôi lại không vui vẻ nổi, thậm chí còn cảm thấy mất mặt.”

Quý Trăn yên lặng lắng nghe.

“Tôi bị cho là rất hạnh phúc. Người bên cạnh không ngừng yêu cầu tôi tri ân báo đáp, hiểu được biết ơn, nhưng tôi lại làm không được, tôi không làm được vì nội tâm tôi cũng không muốn làm như thế, tôi hoàn toàn không cho rằng bảng thân đang thật sự quá hạnh phúc. Có ăn có uống, ở biệt thự, mặc đồ lụa áo là, như thế đã tính là cuộc sống hạnh phúc rồi à? Nội tâm tôi giãy giụa và đau đớn, chẳng lẽ không tính là “bất hạnh” sao?”

“Anh cũng cho rằng tôi rất hạnh phúc à?”

“Không.” Quý Trăn nói: “Người khác đều chỉ nhìn thấy được hạnh phúc của cậu, nhưng tôi thì khác.”

Tôi thì khác. Quý Trăn nghĩ, tôi đã nhìn đủ nhiều.

Người khác chỉ thấy cậu cao quý, thấy ánh hào quang của cậu, thấy cậu thành công, cậu kiêu ngạo.

Nhưng tôi còn thấy được cậu lúc 1 giờ sáng đau đớn, giãy giụa hút thuốc, thường thường hèn mọn, thấy được sự khổ sở vĩnh viễn quấn quanh cậu.

“Sáng mai cùng đi học đi, Dư Tình?”

“Ừm?”

“Tôi ở đầu cầu Vườn Ngỗng chờ cậu.”

“… Ừm, được.”

Hôm sau là ngày mưa, Dư Tình cầm chiếc ô trong suốt che mưa, nhìn mưa bụi bao vây kiên nhẫn đợi Quý Trăn đến. Đã đến giờ mà Quý Trăn còn chưa tới, Dư Tình liền lấy bút ký ra xem.

Xem một nửa thì cảm giác tay phải đang rũ xuống của mình bị nhéo một chút. Đôi tay kia ấm áp khô ráo, Dư Tình nhanh chóng ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy được Quý Trăn.

Dư Tình ngẩng đầu lên không kịp phòng bị mà đối diện với đôi mắt phượng đang mỉm cười của Quý Trăn.

“Tới sớm thế?”

“Ừm… không chú ý thời gian.”

“Đi thôi, đi học.”

“Được.”

Dư Tình cất bút ký, cùng Quý Trăn đi trong cơn mưa.

Người Quý Trăn rất cao, chân cũng rất dài, chỉ chốc lát hai người đã hơi có khoảng cách.

Dư Tình cũng không nghĩ phải đuổi theo, liền nhìn chằm chằm mặt đất, trầm mặc nhìn khoảng cách giữa cậu và Quý Trăn.

Sau đó cậu phát hiện khoảng cách đang dần dần thu nhỏ lại.

Bọn họ sóng vai đi trên cầu, dù thế giới bên ngoài mưa bụi mịt mù, tiếng mưa rơi liên tục giờ phút này lại có vẻ đáng yêu, những vệt dầu loang trên đường cho chiếc xe ô tô đi phía trước tạo ra giờ đây cũng mang dáng vẻ dịu dàng.

Dư Tình nghĩ, nếu có thể vẫn luôn như vậy thì tốt rồi.

“Dư Tình.”

“Ừm?”

“Tan học có muốn về cùng nhau không?”

Cách kỳ thi đại học còn 34 ngày.

Hôm nay là cuối cùng của kỳ thi thử thứ hai, Quý Trăn bị giáo viên dạy toán kéo đi viết đáp án, Dư Tình liền một mình ra cổng trường, nghĩ ngợi rồi lại đến tiệm trà sữa đối diện mua trà sữa, chuẩn bị đưa cho Quý Trăn.

Đợi ở cổng trường một lúc, nhìn đám học sinh nối liền không dứt ra khỏi cổng trường ít nhiều đều nhìn cậu vài lần, Dư Tình thấy không được tự nhiên nên gửi tin nhắn cho Quý Trăn: “Tôi chờ anh ở cổng phố chợ.”

Gửi xong liền thả điện thoại vào túi, ôm trà sữa đã gói kỹ nhanh chóng đi đến phố chợ.

Lúc Quý Trăn đến đã thấy Dư Tình ở đầu phố hút thuốc chờ anh. Thấy anh tới thì nhanh chóng dập tắt thuốc, đem trà sữa ôm trong lòng đưa cho anh: “Cho anh này.”

Quý Trăn thấy trà sữa, tâm trạng vốn dĩ buồn bực trở nên tốt hơn một chút, nhưng vẫn lắc đầu nói với Dư Tình: “Trẻ con không được hút thuốc.”

“Vậy học sinh cấp ba không cần uống trà sữa.” Dư Tình gỡ một bên tai nghe không dây xuống, hỏi anh: “Anh nghe không, anh trai?”

Quý Trăn vội vàng uống trà sữa, nhận lấy tai nghe, “Ừm” một tiếng.

“Anh trai nào cơ?”

“Không biết, tuỳ đấy.”

Hệ thống ngẫu nhiên phát một bài hát tiếng Anh. Thính lực của Dư Tình rất tốt, lời bài hát đều tự nhiên thành câu trong lòng cậu.

“I haven’t seen you here before, not a coincidence I am sure.”

Dư Tình và Quý Trăn sóng vai đi trong phố chợ, xung quanh có rất nhiều người, học sinh ồn ào nhốn nháo dò đáp án với nhau, có người trò chuyện về tin tức mới nhất hay là về hàng hiệu xa xỉ khiến hai người họ càng thêm an tĩnh.

“I hope you looking at me now.”

Dư Tình trộm nghiêng đầu nhìn anh một cái, rồi lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Ánh chiều tà dịu dàng chiếu rọi lên Quý Trăn, phủ lên một quầng sáng màu cam giống như ban tặng cho Quý Trăn một vầng hào quang, khiến cho ngũ quan của anh càng thêm tinh xảo và dịu dàng.

Anh và hoàng hôn rất xứng đôi. Dư Tình không hiểu được mà nghĩ.

“From the corner of your eye.”

Dư Tình cảm nhận được nhịp đập bất thường trong lòng không biết từ khi nào, lại nhịn không được mà nhìn thoáng qua Quý Trăn.

“Someday, someday, someday, someday…”

“But if you could be the one of on deed more.”

“So wanna now with you into.”

Giọng nữ trong tai nghe phối hợp đàn ghitar, giai điệu nhẹ nhàng, âm thanh sáng ngời làm người ta liên tưởng đến hoàng hôn trên bụi cỏ, áng sáng nhu hoà, tình nhân đùa giỡn.

“Someday… someday I will see more than just your beauty”

“Someday I will be the story in your movie”

“Someday you will be drinking your coffee with me”

Khi nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, Dư Tình quay mặt về phía Quý Trăn mà nói: “Quý Trăn, muốn đi uống cà phê không?”

Hai ngày sau, thành tích của cuộc thi thử mà đám học sinh trường Trung học số 1 đang mong chờ cuối cùng cũng khoan thai tới muộn.

Dư Tình vừa tiến vào phòng học đã cảm giác được không khí khác lạ, mọi người đều nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp, có hoài nghi, có khó hiểu, cũng có phẫn nộ.

“?” Dư Tình mất tự nhiên ngồi vào chỗ của mình, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Chuyện khó hiểu này tiếp tục kéo dài đến tiết đầu, chủ nhiệm đi vào lớp, vẻ mặt vui mừng, chưa đi đến bục giảng đã bắt đầu nói: “Thành tích kỳ thi thử các em đã xem hết rồi chứ? Mọi người biểu hiện đều không tồi.”

Mọi người trả lời thưa thớt, không quá nhiệt tình.

Dư Tình nghĩ thầm, tôi còn chưa xem thành tích, xem ở đâu vậy, sao cậu không biết là có thành tích rồi nhỉ?

Chủ nhiệm lớp tiếp tục nói: “Nhưng thầy cũng muốn tổng kết một chút điểm chưa tốt, đặc biệt là bạn học Tiền Minh, từ đứng nhất toàn khoá mà lần này rơi xuống tận hơn hạng 30, thành tích đúng là doạ người, tan học đến văn phòng thầy một chuyến.”

Tiền Minh cách Dư Tình không xa kéo dài thanh âm “Dạ” một tiếng.

“Có điều.” Chủ nhiệm lớp chuyển chủ đề: “Chúng ta vẫn nên chúc mừng bạn học Dư Tình, lần này đứng thứ nhất toàn khối, cũng là đứng nhất thành phố, thầy làm giáo viên bao nhiêu năm nay lần đầu tiên thấy được trường Trung học số 1 có người có thể đứng nhất toàn thành phố trong kỳ thi thử thứ hai này, chúc mừng!”

Trường Trung học số 1 đứng nhất toàn thành phố C, thành tích khoa khoa học tự nhiên đặc biệt tốt, điểm trung bình có thể cách xa trường xếp thứ 2 mấy chục điểm, nhưng thành tích khoa khoa học xã hội có hơi kém, căn bản không thể đứng nhất toàn thành phố được, huống gì bài thi thử lần hai vô cùng khó. Dư Tình có thể dưới tình huống như thế mà lội ngược dòng, còn đứng nhất toàn thành phố khiến trường Trung học số 1 được nở mày nở mặt.

Xấu hổ cái là lớp vỗ tay cũng không nhiệt liệt.

Chủ nhiệm lớp cũng cảm giác được sự xấu hổ này, lập tức bảo học sinh lấy bài thi ra, bắt đầu bình giảng.

Dư Tình cũng lấy bài thi chính trị ra, lấy bút đỏ bắt đầu sửa sai theo ý chủ nhiệm lớp.

Bản thân mình đứng nhất toàn khối, đứng nhất toàn thành phố. Dư Tình trong lòng nghĩ đây dường như là một sự kiện đáng để vui vẻ, thế mà cậu lại không vui nổi, lại còn lâm sàng niềm nôn nóng sâu sắc.

Lần này tôi thi đứng thứ nhất, lần sau cũng có thể đứng nhất sao? Thi đại học cũng đứng nhất được à? Tôi không nghĩ đến việc bị danh hiệu “đệ nhất” này trói buộc, tôi muốn đơn thuần hưởng thụ quá trình học tập này…

Nghĩ đến đây, đột nhiên cậu sinh ra hoang mang, trong hoảng hốt dường như bản thân lại đứng ở nơi hoang dã, tương lai và cuộc sống này, khắp nơi đều tràn ngập không định trước.

“Có thành tích kỳ thi thử lần hai rồi à?” Vừa tan học Dư Tình đã nhận được tin nhắn của Quý Trăn, nghĩ thầm sao anh còn để ý còn hơn mình vậy.

“Ừm.”

“Thi thế nào?”

Dư Tình: “Đứng nhất thành phố.”

“Lợi hại quá đi nhà văn trẻ à!”

“[vui vẻ/ emoji][vui vẻ/ emoji]”

Nhìn Quý Trăn gửi hai emoji cười đến lộ răng, Dư Tình lần đầu tiên cảm nhận được một chút vui vẻ của chuyện “Thi xếp nhất” này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.