Trước Khi Trở Thành Ác Quỷ Tôi Đã Từng Là Thiên Thần 2

Chương 40



b

Đường về biệt thự khá xa đủ cho Thiên Băng chợp mắt một giấc, tâm trạng đương không tốt bước xuống xe nó liền cảm nhận được mùi hương thanh thanh thơm ngọt ngào toả ra từ vườn hồng phía sau nhà, chợt lặng người vài giây, thiên băng không nhớ nổi đã bao lâu mình không về căn nhà này, không có nó ở đây người giúp việc cũng thưa hơn chủ yếu họ đến làm theo giờ, cũng đã bao lâu rồi nhỉ nó quên rằng mình có một vườn hoa, đã bao lâu rồi không cảm nhận được hương thơm ấy. Thiên Băng chậm rãi bước đến khu vườn ở đó hoa hồng và hoa trà thay nhau e ấp dưới làn sương sớm trong veo như ngọc, phía xa xa là những cây mộc hương to lớn với những chùm hoa nhỏ li ti. Quản gia của nó là một người rất tâm lí cũng chỉ mình ông ấy biết Thiên băng thích hương thơm của loài hoa ấy.

Nó ngồi thẫn thờ trên chiếc xích đu trắng trong đầu trống rỗng không suy nghĩ gì nhưng lại rất nặng nề, có lẽ niềm tin của nó đang rần mất đi. Có tiếng bước chân đang đến gần, rất nhẹ, Thiên băng ngoảnh đầu nhìn phát hiện Tử hy đang đến gần, cậu mặc chiếc áo sơ mi trắng trông thật đơn điệu. Không mấy làm ngạc nhiên Thiên Băng lại tiếp tục công việc ngắm hoa của mình

- cậu trở về rồi?_ tử hy hỏi, thiên băng khẽ gật đầu

- phải! tôi lại trở về rồi

- là quản gia cho tôi vào

- tôi biết, từ lúc tôi đi cậu vẫn luôn đến đây tìm tôi

- quản gia nói với cậu rồi sao? vì tôi không biết tung tích của cậu nên chỉ đành vậy

- cậu đến tìm tôi có chuyện gì?

- (tử hy nở nụ cười chua xót) vì nhớ cậu

nó quay qua nhìn cậu liền bắt gặp ánh mắt tuyệt vọng đau đớn ấy, trái tim chợt đau, cậu ấy vốn dĩ có thể sống vui vẻ hơn hiện tại

- chúng ta không thể trở về như trước được sao?_ tử hy hoài niệm nhìn xa xăm

- những năm tháng đó đã không thể quay lại, nhớ làm gì nữa

- thì ra là như vậy

cậu lại cúi mặt cười xót xa tháo trên cổ mình sợi dây chuyền mặt trái tim nho nhỏ đặt vào lòng bàn tay nó: “thứ đó vốn dĩ là tặng cậu... chỉ là không thể ngờ rằng muộn một phút đã lỡ mất vài năm rồi”

Thiên Băng hạ mắt nhìn sợi dây lấp lánh trong lòng bàn tay, miệng khẽ mấp máy

- hối hận không?

- vì điều gì?

- vì đã gặp tôi

tử hy im lặng hồi lâu mới nên tiếng: “cậu...không thể buông tay sao?”

Nó lạnh lùng liếc mắt nhìn đồng hồ rồi đứng dậy vừa nói vừa nhét lại sợi dây chuyền kia vào tay tử hy:”đã đến hồi kết rồi, tôi không thể buông tay” nói rồi Thiên Băng liền bước đi

“cậu có thấy thoải mái hơn không? liệu cậu có vui không?” Tử hy hét lớn khiến chân nó khững lại như có điều gì đã tác động đến ý trí khoé mắt chợt cay

“Rất vui”_ nó chỉ đáp lại hai từ như thế rồi lập tức bỏ đi.

———•————•————•————•————•————•

Ngày hôm nay công ty của Ba Mỹ ngọc đột nhiên mở cuộc họp cổ đông khẩn cấp sau biến động cổ phiếu tối hôm qua, sau khi hắn ta cãi nhau với vợ và nhận được tin bà ta xảy ra chuyện, cổ phiếu của công ty từ lúc đó không ngừng xuống giá.

Hắn đến tìm Anna nhưng lạ thay không có tin tức gì, gọi điện không nghe máy đến nhà tìm cũng không thấy, trong lòng liền có chút lo lắng. Anna mới lên trức giám đốc 2 tháng trước nhưng lợi nhuận mà cô ta tạo ra rất lớn, kéo về cho công ty rất nhiều hợp đồng có giá trị, uy tín trong công ty cũng được nâng cao, cuộc họp cổ đông lần này bản thân hắn là chủ tịch nhưng lại không được thông báo trước, trong lòng vẫn bồn chồn, kinh nghiệm dày dặn báo hiệu cho lão ta biết sự việc lần này không hề đơn giản.

Khi hắn đến công ty phòng họp đã đông đủ, Anna cũng đang ở đó nhìn gương mặt lạnh lùng, vô cảm của cô gái kia hắn thật không thể tin được đó chính là người đã cùng mình ân ái đêm qua

“ồ! Chủ tịch, ngài đến rồi sao?_ Anna cười nhạt, khoé miệng hơi nhếch cất tiếng hỏi.

Đào Thế Lương nhíu hai chân mày, áp lực trong lòng như tăng hẳn lên

“Chủ tịch, mời ngồi”_ vị phó giám đốc ngồi cạnh Anna đứng dậy đưa tay mời lão ngồi xuống để bắt đầu cuộc họp Hội Đồng quản trị.

lúc này bên ngoài nhân viên cũng sốt sắng bồn chồn không yên, cửa phòng họp được đóng kín.

người đàn ông được gọi là phó giám đốc đứng lên dõng dạc

“Như mọi người đã biết, cổ phiếu của công ty không ngừng rớt giá, ảnh hưởng nghiêm trọng đến vấn đề tài chính của công ty, hơn nữa nguyên nhân lại bắt nguồn từ chính vị Chủ tịch mà chúng ta luôn tôn kính kia”_ vị phó tổng kia hướng ánh mắt không mấy tốt đẹp nhìn Đào Thế Lương nhưng ông ta vẫn im lặng, người kia lại tiếp:

“báo trí tối ngày hôm qua đưa tin vụ bê bối 2 năm trước Chủ tịch dùng tiền mua chuộc công lí, để bao che cho hành động phạm pháp của con mình, gây phẫn nộ cho cộng đồng mạng, không những thế chúng tôi còn điều tra được ông ta đã lợi dụng chức quyền bòn rút tiền của công ty lập quỹ đen cho mình, hồ sơ bằng chứng tôi đã để trước mặt mọi người, mời xem qua”

trong phòng bắt đầu có những tiếng xì xào, soạt soạt ai cũng lật giấy xem, vừa xem vừa bàn tán. Anna liếc mắt nhìn Đào Thế Lương, mặt hắn biến sắc cực đại, nhợt nhạt đi hẳn, tay run run lật từng trang giấy, miệng lẩm bẩm: “sao có thể như vậy? sao có thể phát hiện ra chứ?” nhìn bộ dạng này của lão

Anna cười khinh trong lòng, im lặng ngồi xem kịch hay.

vị phó giám đốc kia cũng nở nụ cười chiến thắng, mặt chợt nghiêm túc: “cảnh sát đang vào cuộc điều tra vụ này, rồi đây danh tiếng của công ty sẽ đi về đâu khi có một vị Chủ Tịch là tội phạm? là một cổ đông của công ty tôi không chấp nhận việc chỉ vì sự vô trách nghiệm và tham lam của Ông Thế Lương gây ảnh hưởng cho công ty, cơ nghiệp và tiền bạc của chúng ta không thể mất trắng vì hắn được. Vì vậy ngày hôm nay, chúng ta đều có mặt ở đây, tôi đề nghị bãi nhiệm chức Chủ tịch công ty của ông Đào thế Lương thay vào đó...người kế nghiệm chính là cô Anna”

“tôi đồng ý”_ trưởng phòng kinh tế đứng bật dậy “từ trước công ty vẫn luôn dậm chân tại chỗ cho đến khi cô Anna vào đây, cô ấy thật sự là người có tài, cổ phiếu trong tay cũng lớn, chúng ta có thể tin tưởng cô ấy”

“Hoang đường”_ Đào thế lương đập bàn cái “Rầm!”_ cổ phiếu của công ty rõ ràng của tôi là nhiều nhất chiếm đến 50%, các người dựa vào đâu muốn bãi nhiệm là bãi nhiễm, hừ! muốn kéo tôi xuống sao? không đơn giản vậy đâu”

“vậy sao?”_ Anna cười nhếch mép đưa đến trước mặt lão ta một sấp giấy chuyển nhượng cổ phần, cuối trang còn có cả chữ kí và dấu vân tay đỏ son của lão.

Đào thế lương không dám tin vào mắt mình, hắn đổ sụp người ngồi xuống chiếc ghế, Anna lạnh nhạt nhớ đến lúc lấy dấu vân tay của hắn trong lúc say, khi cố gắng lấy chữ ký của hắn bằng cách lừa kí rất nhiều hợp đồng, giấy tờ cộng với ở bên cạnh không ngừng ve vãn, quyến rũ khiến lão ta không đủ tỉnh táo để đọc hết, nhiều công sức như thế cuối cùng cũng lấy được của hắn 30% cổ phần, cộng với 5% trước đây hắn cho cô nữa, như vậy cô đã có được 35%. Đào thế lương sau này e rằng còn phải dùng rất nhiều tiền để đền bù cho công ty vì lẽ đó 15% còn lại của hắn sớm muộn gì cũng phải bán thôi, đến lúc đó cô sẽ mua lại

không những vậy tài sản của hắn tất thảy sẽ bị công ty thu về trừ vào khoản hắn đã đánh cắp quỹ của công ty.

“vậy trong chúng ta ai đồng ý bãi nhiệm Đào thế lương, bầu cô Anna xin mời giơ tay”

hầu như 99% đều giơ tay bỏ phiếu tán thành, cũng phải tất cả đều được mua chuộc hết rồi, thêm việc lợi-hại trước mắt rất rõ họ tự nhiên sẽ bảo vệ lợi ích của mình.

“được! thông qua quyết định, buổi họp kết thúc”_ phó tổng tiếp tục nói sau khi kết thúc tất cả ra ngoài làm thủ tục cần thiết, trong phòng chỉ còn lại Anna và Đào Thế Lương.

- cô...cô hãm hại tôi_ lão ta tức giận đến đỏ mặt, hơi thở dồn dập, ngồi ôm ngực

- có phải rất bất ngờ, rất tức giận không?_ Anna ngồi ngạo nghễ, tựa lưng vào ghế

- tại sao? tại sao cô tính kế tôi?

- hư!(đôi mắt chợt lạnh thêm vài phần) tôi chỉ chả lại những gì ông xứng đáng nhận được thôi

cô đứng lên đập bàn, khoé môi nhếch lên, đôi mắt bùng cháy lửa rực lên thiêu đốt người đối diện: “ông còn nhớ người đàn ông hơn 2 năm trước bị ông dùng tiền ép buộc phải gánh lấy tội danh giết người thay con gái yêu quý của ông không? liệu ông có còn nhớ đứa con gái xấu xí năm đó đến trước cửa nhà cầu xin, bị các người sỉ nhục hay không? chính là tôi! là tôi! nếu năm đó ông giữ đúng lời hứa trả lại tiền cho chúng tôi thì mẹ tôi đã không phải chết, tôi đã không lâm vào bước đường cùng, cuộc đời của cũng không bị huỷ hoại, những chuyện ngày hôm nay đều là những gì ông vô cùng xứng đáng phải nhận”

- không thể nào? cô sao có thể?_ hơi thở của hắn càng thêm khó nhọc

- vì sao lại không? không phải chỉ cần thay đổi khuôn mặt là được hay sao? không phải chỉ cần rên rỉ là có thể chơi đùa ông trong tay hay sao? hừ Một lũ phế vật

Đào Thế Lương tức đến tim gan đều đau nhói ngã xuống chiếc ghế chủ tịch, Anna lạnh nhạt cười, nụ cười khiến đối phương càng thêm ghét cay ghét đắng: “tôi khuyên ông tốt nhất nên kiềm chế cảm xúc của mình lại, nếu không bệnh cũ sẽ tái phát đó, à tôi quên không nói cho ông biết, thuốc của ông đã bị tôi tráo đổi rồi thế nên nếu bây giờ ông có chết thì đó cũng chỉ là một sự cố, ông hiểu không, haha!!”

cô cúi người nói nhỏ vào tai lão ta: “ông có biết tại sao mình lại rơi vào hoàn cảnh này không? là vì người năm xưa tuỳ tiện vứt cho ông góc áo của mình, che trở cho ông hiện giờ đã dứt khoát kéo lại góc áo ấy rồi, sai lầm lớn nhất của ông chính là đã đùa với con hổ lão làng ranh manh nhất, kết cục ngày hôm nay thật sự rất thoả mãn, tôi đã đợi ngày này lâu lắm rồi, cuối cùng cũng đến” nói rồi cô cười khẩy bức ra khỏi phòng.

sau đó vài phút Đào Thế Lương ôm ngực khó nhọc mở cửa, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, hối hận ôm cục tức mà ngã xuống nền đất, đôi mắt hắn nhắm liền xung quanh chỉ nghe mơ hồ tiếng mọi người gọi hắn một tiếng “chủ tịch”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.