Sáng, Hạ Hàm Tử giống như tên trộm lén lút rời giường đi chế thuốc.
Như vậy cũng không ổn, tốt hơn vẫn nên nhờ Tả hộ pháp luôn cẩn thận đi mua bổ thận đan cho y, tự mình luyện chế quá nguy hiểm. Thể diện nam nhân không có cũng được, còn hơn là cho Thời Bạc Y uống, như vậy còn dễ chết người hơn.
Tất nhiên, giữa tinh tẫn nhân vong và thể diện, Hạ Hàm Tử thấy vẫn nên chọn vế đầu đi, dù sao Tả hộ pháp cũng rất đáng tin.
Hạ Hàm Tử bất đắc dĩ thở dài, uống hết bát thuốc đắng ngắt, rồi súc miệng vài lần, đảm bảo không còn mùi lạ nữa mới dám trở về phòng ngủ.
Thời Bạc Y vẫn đang ngủ.
Hạ Hàm Tử lên giường ôm hắn, dém lại chăn.
Đến lúc mặt trời lên đến đỉnh, Thời Bạc Y đã dậy còn Hạ Hàm Tử vẫn đang ngủ say.
“Tiên sinh…” Thời Bạc Y gọi nhỏ.
Không có phản ứng.
Thời Bạc Y kích động.
Hắn lén lút trèo lên người Hạ Hàm Tử, cưỡi lên người y, vô cùng hưng phấn.
Lúc Hạ Hàm Tử thức dậy thì thấy áo ngủ y mặc cho Thời Bạc Y xốc xếch treo trên người y, thắt lưng cũng tháo tung, lộ ra toàn bộ lồng ngực.
“…”
“Tiên sinh!” Thời Bạc Y hưng phấn uốn éo, cảm nhận được thứ dưới mông có phản ứng hắn lại càng sung sướng hơn.
Hạ Hàm Tử nghẹn lời, thuốc y cũng uống rồi, giờ là lúc dễ dàng hưng phấn nhất.
“Đệ làm gì vậy?” Hạ Hàm Tử vội dời đi sự chú ý của hắn.
“Cưỡi ngựa!” Thời Bạc Y lớn tiếng “Tiên sinh, giá!”
“…”
Hỏi quân có biết bao sầu, chẳng khác gì một đứa trẻ có thù với ngươi.
Hạ Hàm Tử bắt đầu nghi ngờ, y là đạo lữ của Thời Bạc Y chứ không phải kẻ thù của hắn sao?
“Tiên sinh, chơi thực vui.” Thời Bạc Y nằm xuống, cằm đặt lên ngực Hạ Hàm Tử vẻ mặt chân thành nói.
Hạ Hàm Tử uể oải: “Ừ, chơi vui”
“Phải rồi, tiên sinh.” Thời Bạc Y vui vẻ “Hôm qua ngài hứa mang ta đến phường lý chơi.”
… Ôi mẹ ơi, sao vẫn nhớ việc này vậy??
Cần quên thì không quên, không cần quên thì lại quên.