Lúc tôi rời giường, tự dưng Vệ Lẫm ngoảng mặt nhìn tôi.
– Đàn anh Lâm Sương đi đâu dạ?
Tôi vẫn còn do dự, bị hắn hỏi thế thì tôi bực ngang:
– Ai mượn cậu lo?
Nói rồi tôi mở tủ quần áo, lựa đồ.
Mặc màu trắng ha? Hình như cậu thích tôi mặc đồ trắng mà.
Tôi cởi đồ ngủ, thay quần áo. Chợt hắn hỏi:
– Đàn anh Lâm Sương đi gặp người anh thích nhỉ?
Nghe thế, tôi giật mình.
Chiếc áo sơ mi trắng tôi đang mặc là chiếc mà tôi đặt thiết kế riêng ở nước ngoài, trông khá cơ bản nhưng có mấy chỗ được thiết kế lại, chẳng hạn như phần eo được chiết lại… Sau khi quyết định cưa Cố Liễm Xuyên thì tôi cực kỳ giữ dáng, ăn uống, thể thao, thói quen sinh hoạt, chọn quần áo tôn dáng hòng khiến bản thân hấp dẫn hơn. Bên cạnh việc yêu cầu cao với bản thân thì tôi cũng mong… người kia sẽ thích mình nhiều chút.
Tôi đóng nút cuối, xem lại đuôi áo rồi rời phòng.
Không thèm đáp lời Vệ Lẫm.
Tôi đoán hôm nay cậu thất tình nên cậu mới cần một người bạn để tâm sự.
Và rồi cậu nhớ đến tôi.
Biết đâu… cậu đã nhận ra tầm quan trọng của tôi thì sao?
Tôi vào phòng cậu một cách thành thạo, nhắn tin báo cậu rằng tôi đã đến rồi bấm mật khẩu mở cửa.
Không ngờ đèn phòng khách nhà cậu sáng.
Cậu đang ở đây.
Trên bàn trước mặt cậu là một bình vang đỏ đã khui nắp, kế đó là một hộp quà được đóng gói xinh xẻo. Cậu thẫn thờ ngồi đối diện với bình rượu. Dưới ánh đèn trên trần nhà, cậu mím môi, trông cô đơn lắm.
Nghe tiếng tôi vào nhà, cậu mới mở to mắt nhìn tôi.
– A, Sương Sương. – Cậu uể oải cất tiếng – Cậu đến rồi đấy à… Tốt quá.
“Mình đến để an ủi cậu đây.” Tôi tự nhắc.
Không rõ vì sao mà nhìn cậu ra nông nỗi này, lòng tôi chùng xuống không thấy giới hạn.
Tôi cười với cậu, bước đến chỗ cậu, ngồi kế cậu.
– Đang uống à? Tớ uống với cậu. – Tôi rót rượu vào một chiếc ly khác, cụng ly cậu, uống cạn.
Còn cậu không uống cái ly tôi vừa cụng, chỉ đẩy quà về phía tôi.
– Tặng… cậu này. – Nói đến đây, cậu híp mắt lại – Mong cậu thích nó.
Vui quá. Tôi rất muốn bật cười hân hoan nhưng phải kiềm lại.
– Tớ cảm ơn.
Năm ngoái, năm kia, năm kia nữa… Bao năm thế mà đây là lần đầu tiên Cố Liễm Xuyên tặng quà cho tôi.
Thôi, cũng vinh hạnh.
Ngón tay tôi run khẽ mở quà, tôi cho là bản thân đang phấn khích lắm.
Quà là một chiếc vòng tay dành cho nam.
Chiếc vòng đã được làm mất nhãn về giá cũng như tên hãng của nó. Có điều, tôi biết thừa nó là phiên bản giới hạn của một nhãn hiệu xa xỉ nào đó, giá chát lắm đấy, khó mua lắm đấy.
Răng lưỡi giao hòa, đồng thời mùi rượu sực lên với hương dẫn dụ của cậu… mãnh liệt hơn bất cứ trận chơi nào trước đây khiến não tôi đơ ngay lập tức – kể cả khi tôi cũng là Alpha – kế đó là chân tôi nhũn ra, cả người tôi run bần bật.
Tôi cắn răng để bản thân không chủ động tỏa pheromone chống lại cậu, tấm thân nhừ nhũn đón lấy ái tình nồng nhiệt và… sự cô đơn nhấn chìm tôi.
Mình làm được mà.
Cố thêm chút nữa thôi.
Tôi ôm cậu thật chặt, cố gắng nuốt ngược tiếng rền rĩ khổ sở vào trong.
Thử thêm lần nữa vậy.
Nhưng… có phải Cố Liễm Xuyên đã quên mất.
Rằng, tôi không phải là Omega.
Cậu cứ tỏa pheromone mãnh liệt như thế, tôi bị đau.