Lần đầu tập kịch, tôi chưa thuộc thoại lắm. Do đó, tôi cần tập thoại với bạn diễn trước. Trong số chúng tôi thì cô sinh viên đóng vai nữ luật sư biểu hiện chuyên nghiệp nhất: thuộc thoại, nhập vai tự nhiên. Tập chung với cô ấy, tôi thấy hơi áp lực.
Cô Giang Lam ngại ngùng gọi tôi, thở dài:
– Lâm Sương à, em cứ là chính em thôi.
Là chính tôi ư? Nhưng mà…
Tôi đọc lại kịch bản. Kịch cải biên, 80% là tôi diễn với nữ luật sư, chỉ có đoạn cuối mới có thoại giữa tôi với Hạ Vãn Đình. Tôi hài lòng lắm.
Hắn ngồi kế bên tôi, động viên:
– Sương Sương à, sao hiện tại anh vẫn chưa tự tin dạ?
Tôi không thích giọng điệu này của hắn lắm. Tôi chán nản, nói với hắn:
– Tôi không tự tin.
– Từ đầu truyện, Christine luôn kiêu ngạo trước mặt Vole mà, lại còn huyền bí như phản diện vậy. Anh thử nhớ lại lúc anh học cấp ba xem? Anh hất cằm, vênh váo, nhìn người bằng nửa con mắt.
– Hồi cấp ba anh đáng ghét vậy à?
Hắn nhanh chóng phản bác:
– Không có đâu, em thấy hấp dẫn lắm. Anh như một đóa hoa hồng vậy.
Hắn càng nói, tôi càng muốn ói. Tôi vội cản hắn lại, mà miệng tôi cong lên vui vẻ.
Tôi hồi cấp ba à? Lúc đó tôi chỉ cảm thấy mọi người xung quanh tôi thật thiếu hiểu biết. Sau này mải tán Cố Liễm Xuyên nên tôi chẳng để ý đến ai cả…
Vệ Lẫm còn nhớ tôi hồi cấp ba như nào luôn.
Được cái, theo cách hắn tả thì hợp vai Christine thật. Tôi liếc Hạ Vãn Đình theo quán tính, y đang tập thoại với cửa sổ. Có vẻ y cũng đang dõi theo tôi.
Sau đó, y nhìn chỗ khác.
Nhòm tôi làm gì? Xem ai tệ hơn ai à?
Hạ Vãn Đình diễn vai nam chính Vole, hình tượng phù hợp, khí chất cân xứng, nhưng mà cách đội thoại lẫn biển cảm cứng đờ hơn sinh viên ngành diễn xuất. Cô Giang Lam với thầy dạy diễn chỉnh y mãi y mới diễn ổn.
Thấy y bị chỉnh mà tôi thoải mái lạ, tôi còn hận bản thân chưa chuẩn bị bịch dưa để cắn để hóng.
Sau đó, sự hả hê của tôi vụt tắt, vì cô Giang Lam mời tôi xuống sân khấu tìm cảm hứng.
Sinh viên bên diễn xuất khá rén tôi, đồng thời họ có vẻ thích Hạ Vãn Đình, họ vây quanh y, tung hô y, cổ vũ y.
Tôi mừng vì được ở một mình, yên tâm tìm cảm giác nhập vai. Kế bên tôi, giống tôi, Vệ Lẫm đang nằm ườn nghịch mũ áo hoodie. Tôi liếc hắn, hắn nhìn tôi vô tội.
Tôi hỏi hắn:
– Em không cần phải làm gì mà?
– Em đang làm việc mà. – Hắn đứng dậy, hỏi tôi chân thành – Anh muốn uống trà sữa không?
– Chưa khát lắm, hay là em về sớm đi?
Không biết hắn đến đây làm gì nữa. Hắn lại nói:
– Em mua Americano cho anh nha? Để em hỏi mấy bạn kia thích gì.
Nói xong, hắn chạy qua bên kia.
Hạ Vãn Đình thấy Vệ Lẫm qua, y lặng lẽ lui ra. Sinh viên bên diễn xuất thích Vệ Lẫm hẳn, cười vui quá trời vui.
– Có ai muốn uống trà sữa hay cà phê? Em xuống dưới mua giúp.
Có người lên tiếng:
– Vãn Đình uống gì không? Cậu là diễn viên chính mà.
– A, không cần. Mình ít uống mấy món này. Mình uống nước suối.
– Còn đàn anh Lâm Sương thì sao ạ?
Tôi định lên tiếng thì Vệ Lẫm đã đáp giùm:
– Em biết anh muốn uống gì rồi. Anh Lâm Sương là bạn thân của em mà.
Tôi trợn mắt nhìn hắn, hắn cười hì gì cúi đầu lễ phép với tôi, lộ ra chiếc răng nanh sáng lóa. Kế đó, hắn rời khỏi phòng tập kịch.
Hắn đáng yêu quá.
Tôi bật cười. Chưa hết một ngày mà hắn đã chọc tôi cười mấy lần.
Chợt tôi liếc về phía Hạ Vãn Đình, thấy y nhìn tôi rồi dời mắt.