Hạ Vãn Đình đã bắt đầu chuỗi ngày tập kịch với chúng tôi. Theo kế hoạch ban đầu, chúng tôi tập tầm hai ba lần mỗi tuần là ổn, mà hiện tại y vướng vào những cuộc họp trong Hội Sinh viên nên chia nhỏ lịch tập thành năm lần mỗi tuần. Các diễn viên khác sẽ tham gia tập nếu buổi đó họ không có tiết. Tuy thỉnh thoảng có vắng một hai người nhưng không ảnh hưởng đến tiến độ tập kịch.
Tôi và Vệ Lẫm vẫn thường xuất hiện chung với nhau, trừ khi một trong hai người chúng tôi có tiết. Tôi rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, tôi cũng thích đoàn kịch này, trừ Hạ Vãn Đình không giao lưa gì với tôi như cũ thì tôi mong buổi diễn chính thức đến muộn hơn.
Hạ Vãn Đình khá kiệm lời, nhưng có ai mở lời với y thì y cũng mỉm cười chuyện trò lại với họ. Nếu không có ai mở lời với y thì y ngồi gọn trong góc học thuộc thoại. Tôi không đoán nổi y đang muốn gì nữa.
Tại trước đó, tôi cứ nghĩ y muốn ở bên Cố Liễm Xuyên, kế đó tôi lại nghĩ y muốn cái chức Chủ tịch Hội Sinh viên, nhưng giờ thì…
Hình như Hạ Vãn Đình nhận ra tôi đang nhìn y, y ngẩng đầu.
Ánh nắng ngoài cửa sổ dát lên nửa mặt y, nửa còn lại ẩn trong tối.
Y từng cười với nhiều người khác, nhưng chưa cười với tôi bao giờ.
Mà thôi, tôi không nhìn y nữa.
*
Một ngày nọ, chợt tôi nhận được một bó hoa ở đoàn kịch.
Lúc đầu tôi cũng không để ý lắm đâu. Tự dưng không khí đoàn kịch hôm đó lạ lắm, tôi hoang mang. Bạn nữ Beta đóng vai cô luật sư ôm một bó hoa lớn đến cho tôi.
Hoa hồng, tươi, mướt, được bó gọn trong một mảnh lụa mềm. Nhìn lướt cũng thấy bó hoa này sang trọng, quý phái.
Đầu tôi nhảy số:
– Tặng anh à? Ai tặng đấy?
Vệ Lẫm á? Hắn chưa tan lớp mà. Hôm nay cũng không phải là dịp lễ hay buổi kỷ niệm nào mà.
Những người khác trong đoàn kịch nhìn nhau, cảm giác họ không biết nên mở lời như nào. Và rồi, Hạ Vãn Đình lạnh nhạt lên tiếng:
– Cố Liễm Xuyên vừa ghé lại đây.
Bầu không khí tĩnh lặng ngay lập tức. Mọi người cúi đầu, hận không thể dựng tai để hóng chuyện cho rõ. Cảnh tượng đó ập vào mắt tôi.
Cố Liễm Xuyên?
Do dự mãi, tôi cần xác nhận lại nên hỏi y luôn:
– Tặng tôi? Cậu chắc không?
Y bật cười:
– Tặng anh đấy, Lâm Sương.
Không biết vì sao nụ cười này của y khiến tôi sởn da gà.
Tôi bước về phía bạn Beta, thấy tấm thiệp xinh xắn kẹp trong bó hoa hồng có hàng chữ viết tay với nét viết quen thuộc. Ừ, chữ của Cố Liễm Xuyên thật.
“Hoa hồng nở rồi Sương Sương ạ.”
Không biết nói gì nữa. Tôi nhớ ra tôi tình cờ gặp Cố Liễm Xuyên vài ngày trước, hình như cậu ấy nói cậu muốn tán tôi lần nữa. Lúc đó tôi tưởng cậu đùa thôi, nay nhìn bó hồng thơm nức thế này… Chắc chắn cậu đang đùa rồi.
Ai thèm hùa với cậu?
Tôi ném bó hoa vào thùng rác.
Lúc Vệ Lẫm đến đoàn kịch, chúng tôi đang tập kịch. Tôi nhờ Vệ Lẫm mang ly cà phê lại giúp tôi. Kế đó, hắn phát hiện bó hồng đỏ thẫm nằm trong thùng rác nên tò mò: “Tấm lòng của ai bị vứt đi vậy?”
Lượt này, cả tôi lẫn đoàn kịch cùng im lặng.
Không nghe ai trả lời, Vệ Lẫm lại gần thùng rác và thấy nét chữ trên tấm thiệp đính kèm.
…
– Đáng lắm. – Vệ Lẫm cười khỉnh bỉ rồi quay đầu nhìn về phía tôi với vẻ mặt thánh thiện, vô hại – Anh muốn uống gì nào, Sương Sương?
Giọng điệu hắn thay đổi đột ngột như thế, tôi bất ngờ lắm chứ. Kế đó, tôi thấy mọi người đang hóng tình hình chúng tôi nên tôi ngại, phản hồi vội:
– Cà phê, Americano.
– Dạ. – Vệ Lẫm vui vẻ rời khỏi phòng tập kịch.
Tôi khẽ thở phào, hình như tổng thời gian hắn ở đây lúc nãy còn chưa đầy năm phút.
*
Lần nữa Vệ Lẫm quay lại, trên tay hắn ngoài cà phê cho mọi người thì còn có một túi quà xinh lắm.
Hắn phát cà phê cho mọi người trước rồi nhét Americano và túi quà vào tay tôi. Tôi nhìn túi quà, hỏi:
– Gì đây?
– Anh cứ mở ra mà xem đi ạ.
Do Vệ Lẫm cứ nhìn tôi chằm chằm nên tôi phải mở túi quà ra xem…
Một chiếc vòng cổ đính kim cương hình hoa hồng.
Nhớ đến bó hồng nằm trong thùng rác, tôi không biết nên cho ý kiến thế nào nữa. Vệ Lẫm đang hơn thua cái gì vậy?
Tôi muốn mắng hắn, nhưng mà thấy ánh mắt mong chờ của hắn nên không mắng nữa. Tôi thấy mọi người trong phòng tập kịch đang theo dõi chúng tôi, cả cô Giang Lam cũng đang nín cười hóng chuyện chúng tôi…
Gì? Cầu hôn hả?
Tôi đành trả lời hắn:
– Anh cảm ơn em.
Vệ Lẫm vui lắm, còn đòi đeo vòng cổ lên cho tôi trước mắt mọi người cơ. Sau đó, nhóm kịch bàn tán nhộn nhịp, nào là vòng đẹp quá trời, nào là vòng hợp với đàn anh Lâm Sương quá trời, nào là Tiểu Vệ chu đáo ghê… Tôi như ngồi trên đống lửa ấy, chỉ muốn đào một cái lỗ rồi sủi dưới đó thôi.
Thế mà lúc chiếc vòng kim loại lạnh băng yên vị trên cổ tôi kèm cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay Vệ Lẫm truyền đến, tôi vô thức mỉm cười.
Từ tận đáy lòng mình, hẳn tôi hạnh phúc lắm.
Mối quan hệ giữa tôi và Vệ Lẫm hoàn toàn công khai mất rồi, cả đoàn kịch cùng chúc phúc cho chúng tôi.
Từ nay về sau, hễ tôi cúi đầu là tôi có thể thấy chiếc vòng cổ hoa hồng Vệ Lẫm tặng.
*
“Hoa hồng nở rồi, anh nhớ em lắm.”
—— trích từ Internet
Lảm nhảmVề câu “Hoa hồng nở rồi, anh nhớ em lắm.”
Raw玫瑰到了花期,我很想你。
——摘自网络
(Trích từ
chương 48 của tác giả trên nền tảng Trường Bội, trích vào ngày 6/5/2024)
Trong lúc xếp chữ thì em có tìm hiểu chút: câu này trích từ bộ
Toái Ngọc Đầu Châu của tác giả Bắc Nam, dưới phần bình luận trên nền tảng Trường Bội cũng có một số người dùng nhắc đến nguồn gốc của câu này từ
Toái Ngọc Đầu Châu nhưng em chẳng rõ vì sao tác giả vẫn để nguồn Internet nữa:<