Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam Tối hôm đó, tôi tình cờ gặp Cố Liễm Xuyên trước cổng ký túc xá. Thật ra, lúc thấy bó hồng kia thì tôi cũng cảm thấy vũ trụ đang gửi tín hiệu rồi, mà lười gỡ chặn Cố Liễm Xuyên để hỏi chuyện, sau đó Vệ Lẫm đến phòng tập diễn nên tôi quên Cố Liễm Xuyên luôn. Vệ Lẫm đang khoác vai tôi trò chuyện, thấy Cố Liễm Xuyên đứng đợi thì Vệ Lẫm không còn vui vẻ nữa, hắn tỏ vẻ như hắn đang là chúa sơn lâm có lãnh địa bị xâm phạm: hắn tỏa pheromone uy hiếp. Nhức nhức cái đầu rồi đây… Cố Liễm Xuyên mặc nguyên cây đen, thoạt trông cô đơn lắm. Cậu nhìn bàn tay Vệ Lẫm đang khoác trên vai tôi, hỏi một câu: – Cậu có nhận được hoa của tớ không? Vệ Lẫm muốn trả lời thay mặt tôi nhưng bị tôi lườm nên hắn mất vui, ngậm miệng. Tôi trả lời: – Vứt rồi. Nghe vậy, Cố Liễm Xuyên trầm mặc, còn Vệ Lẫm hớn hở ngay lập tức. Tôi lại trợn mắt với hắn rồi dặn: – Em lên phòng trước đi, chờ anh. Vệ Lẫm không vui nữa, nhưng vẫn ngoan ngoãn lên phòng. Lúc hắn đi ngang qua Cố Liễm Xuyên, tôi có cảm giác bầu không khí khi ấy đóng băng. Cho đến khi bóng dáng Vệ Lẫm biến mất hoàn toàn, Cố Liễm Xuyên mới chần chờ mở lời: – Hai người… đang quen nhau à? Tôi nhớ cậu đã từng hỏi tôi câu này, còn đáp án hiện tại là một câu khẳng định. Thế nên là, tôi nhìn thẳng vào mắt cậu mà nghiêm túc gật đầu: – Em ấy thích tớ. Tớ cũng thế. Cậu nhìn mắt tôi sáng rực mãi, mới nở một nụ cười chua xót. – Thật ra, tớ… Tôi hoảng hốt. Cố Liễm Xuyên như này, quá xa lạ với tôi. – Nhà trống quá, Sương Sương à. – Cậu ấy nói – Tớ thường bắt gặp mấy món đồ cậu bỏ quên ở đây, rồi lại nghĩ cậu phải ở cạnh tớ mới phải… Bên ký túc xá không tiện nghi bằng, tớ muốn cậu quay về… Tôi không muốn để Vệ Lẫm chờ lâu nên nói chen vào lời tự trách của Cố Liễm Xuyên: – Đó cũng chẳng phải nhà tớ. Lúc đó, tớ chỉ ở bên cậu nên lén mang cả đống đồ đến thôi. Giờ thì, tớ chịu rồi. Cậu cứ vứt chúng đi. Cố Liễm Xuyên tái mặt, run môi gọi: – Sương Sương… – Ký túc xá tiện nghi lắm, Vệ Lẫm rất chu đáo với tớ. Tớ thỏa mãn với cuộc sống hiện tại. Dáng vẻ của Cố Liễm Xuyên lúc này thật lạ, tôi không quen. Cậu ấy không nên hèn mọn thế này, cậu ấy phải rạng rỡ tích cực cơ chứ. – Tớ đi trước nhé Cố Liễm Xuyên. Cậu không cần gửi lại mớ đồ tớ bỏ quên ở nhà cậu đâu. Chúc các cậu mạnh khỏe. Tôi vội lướt qua cậu trai đang đờ người sau cuộc đối thoại kia, đi vào ký túc xá. Dường như, chỉ cần cậu ấy nhắc đến một số chi tiết trong quá khứ, như căn phòng thuê chung kia chẳng hạn, tôi vẫn thấy khổ sở. Lúc tôi mở cửa phòng ký túc xá, tôi thấy Vệ Lẫm đang đứng chờ tôi. Tôi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ôm lấy hắn. Hắn hơi ngẩn người một chút rồi chủ động ôm tôi, kiên định giam tôi trong lòng hắn. Cảm giác khổ sở khi nãy biến mất tăm, tâm trạng tôi tốt lên hẳn. Tôi đã có cuộc sống mới rồi. * Sau đó một thời gian dài, tôi chẳng nghe thêm tin tức gì về Cố Liễm Xuyên nữa. Một vị thiên chi kiêu tử như Cố Liễm Xuyên bị tôi từ chối hết lần này đến lần khác, hẳn cậu thấy hụt hẫng lắm. Âu cũng do trong mắt cậu, tôi trung thành tuyệt đối tới thế cơ mà. Sự kiện bó hồng cũng trôi qua nhanh chóng. Còn chiếc vòng cổ mặt hoa hồng mà Vệ Lẫm tặng vẫn luôn nằm gọn quanh cổ tôi. Dáng vòng gọn xinh, nhã nhặn, tôi mang mà không bị nữ tính hóa chút nào. Thành viên của đoàn kịch vẫn thế, có tiết lên lớp, hết tiết thì tập kịch, bận rộn vô cùng. Nhiều khi do khoảng cách trong quá trình tập kịch, tôi lại bắt gặp ánh nhìn chằm chằm vào cổ tôi của Hạ Vãn Đình. Y thích cái vòng này hả? Chợt tôi nhớ đến nụ cười của y với Cố Liễm Xuyên… ừ, đến giờ tôi vẫn không rõ y đang nghĩ gì nữa. Trên sân khấu này, tôi với y là một đôi vợ chồng đã kết hôn nhiều năm, nhưng xuống sân khấu lại chẳng nói được mấy câu với nhau. Từ lúc biết chuyện trong Hội Sinh viên thì tôi cũng chẳng còn khó chịu gì với y nữa. * Ba tuần điềm đạm qua đi. Chúng tôi tập diễn, chuẩn bị sân khấu. Chóng thôi, đã đến ngày diễn chính thức. Cô Giang Lam đưa đoàn kịch đến khách sạn từ sớm để chuẩn bị. Tôi vừa đến đã bị kéo vào bàn trang điểm, chắc do việc trang điểm cho tôi cực nhất, lại còn phải đội tóc giả nữa. Sau một hồi dặm dặm tô tô tỉ mỉ đến từng sợi chân mày chân mi chân tóc, thợ trang điểm mới buông tôi ra, hài lòng gật đầu. Tôi nhìn vào gương, hình ảnh phản chiếu xa lạ đến chính tôi còn không nhận ra cơ mà. Môi đỏ khớp với hình tượng của Christine, kẻ mắt dài, hẹp và xếch lên khiến Christine trông kiêu ngạo hơn, nhất là khi cô hạ mắt nhìn mọi người. Mái tóc giả được tạo hình gợn sóng vào nếp, gọn xinh dưới chiếc mũ dạ màu đen khiến cô trông khó gần. Thợ trang điểm phấn khích như thể tôi là tác phẩm hoàn hảo nhất vậy: – Đẹp quá đi mất! Xin hãy cho phép tôi được chụp một bức ảnh chung nhé, quý cô Christine? Tôi gật khẽ. Thợ trạng điểm hớn hở chụp một loạt thật đã rồi mới thả tôi ra ngoài. Kế đó, tôi bị mọi người vây quanh, đến cả cô Giang Lam cũng thích lượt tạo hình này lắm, cô cứ chỉnh áo choàng chỉnh mũ giúp tôi suốt, khen không ngừng: – Quả là Christine cô chọn mà! Tôi nhìn quanh mãi, không thấy Vệ Lẫm ở đây nên hỏi cô: – Vệ Lẫm đâu rồi ạ? – Cô bảo em ấy đón đoàn nhiếp ảnh rồi… Ấy! Em ấy bỏ lỡ dáng vẻ này của em rồi! Tiếc thật đấy! Thế là tôi lặng lẽ tránh khỏi “bàn tay” của cô Giang Lam. Tôi tháo tạm đôi guốc đen của Christine, xỏ đôi dép bông thoải mái và ngồi vào góc ghế sô pha đợi hắn. Do thời gian trang điểm cho các bạn nữ khá dài nên cô Giang Lam để bạn Omega đóng vai tình nhân của anh Vole trang điểm trước, đến cô luật sư rồi mới đến Hạ Vãn Đình. Y đang đứng nên phải cúi đầu nhìn tôi đang ngồi trên ghế. Tôi không hiểu vẻ mặt này của y có nghĩa là gì lắm. Do dự một lúc rồi y mới nói: – Tạo hình này… thật hợp với anh, Lâm Sương. Bất ngờ nha. Y hiếm khi chủ động nói chuyện với tôi, nữa là khen tôi. Do địch ý của tôi với y vơi dần nên nghe y tỏ thiện ý, tôi cười đáp lại: – Cám ơn em. Lát nữa… cố lên nhé. Y định nói gì thì tiếng Vệ Lẫm vang lên từ cửa phòng: – Anh trang điểm xong rồi à, Sương Sương ơi? Tôi quay đầu lại, thấy hắn vội vã chạy đến chỗ tôi. Hình như hắn không thèm nhìn Hạ Vãn Đình luôn ấy, mới đó mà đã chạy đến trước mặt tôi luôn. Mắt hắn nhìn tôi sáng rực. – Anh đẹp lắm. Tôi ngại quá, đành nhìn chỗ khác, tình cờ thấy Hạ Vãn Đình lùi lại rồi quay lưng đi. Vệ Lẫm khom lưng, thì thầm vào tai tôi: – Trông cấm dục nữa… Lát anh diễn xong, anh có muốn mình làm trong lúc mặc thế này không? ? Mặt tôi đỏ ngay tắp lự, mục đích của việc Hạ Vãn Đình chủ động nói chuyện với tôi một cách hiếm hoi là gì thì tôi chẳng buồn nghĩ thêm nữa.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.