Sau khi các diễn viên được trang điểm xong xuôi, cô Giang Lam dẫn chúng tôi lên sân khấu để diễn tổng duyệt lần cuối. Cuộc họp thường niên của Hội Sinh viên cũng bắt đầu.
– Christine của chúng ta lại phải dặm son rồi…
Mọi người bật cười vui vẻ, bầu không khí dịu đi nhiều. Tôi định lên tiếng thì Vệ Lẫm cản lại, làm như khi nãy hắn không có hôn tôi đâu, hắn chỉ ngáp thôi.
Sau khi MC dặn dò những việc cần chú ý trong lúc vở kịch diễn ra, đèn trong hội trường tắt. Bầu không gian im ắng, vở kịch bắt đầu.
Màn một, tôi chưa cần phải lên sàn. Tôi đứng sau cánh gà, nhìn cô luật sư và cô y tá đang đứng trên sàn mà tim tôi đập nhanh. Tôi thấy lo lắm.
Anh Vole được phán vô tội. Anh được thả. Anh Vole – Hạ Vãn Đình – bật cười mỹ mãn, cả hội trường vỗ tay rần rần chúc mừng anh.
Mà tôi – đang ở trên sân khấu – khẽ hoảng.
Cảnh tượng này… thật quen thuộc.
Hạ Vãn Đình vẫn luôn đứng dưới ánh hào quang, còn tôi giống nhân vật phản diện độc ác tựa Christine vậy. Sau khi phản diện thất bại, Hạ Vãn Đình ưu nhã bước ra ngoài dưới làn sóng vỗ tay và lời chúc mừng của tất cả mọi người.
Không, không phải thế. Không giống nữa.
Tôi lặng lẽ nhìn quanh, thấy một người vẫn luôn dõi theo tôi như thể mọi ồn ào nơi đây chẳng liên quan đến hắn, trong mắt hắn chỉ có mỗi mình tôi.