Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam Thành viên trong tòa kết thúc phần diễn của mình, khúc cua gắt nhất vở kịch mới xuất hiện. Luật sư Wilfrid phát hiện đây là một cú lừa ngay từ đầu, kể cả việc anh Vole nhờ biện hộ và cả những nhân chứng, những chứng cứ kia nữa. Anh Vole vẫn vô tội như cũ, Christine ngạo mạn thừa nhận mọi hành vi của cô. Cô mặc kệ hành động im lặng trước thất bại của luật sư mà tiến về phía anh Vole, hôn anh ta. Cảnh thân mật này, tôi và y đã tập nhiều lần nên sẽ không có chuyện chúng tôi sượng, chúng tôi xấu hổ như lần đầu tập diễn. Chỉ là, không ngờ, cảnh này khiến khán giả dưới sân khấu bùng nổ đến thế, họ phấn khích hét ầm lên. Tôi đành dừng động tác, chờ cho khán giả ổn định lại. Sao lại kích động vì cảnh tôi hôn y quá lên thế? Ánh mắt tôi lại rơi vào bạn diễn hiện tại của tôi, Hạ Vãn Đình. * Vẻ mặt y phức tạp lắm. Môi tôi vẫn đang dán trên mặt y. Đại não tôi hiện thước phim tua chậm từ lúc biết y, coi y như tình địch, rồi bớt ghét y lại, tập diễn kịch với y qua từng tuần, từng màn kịch. Tôi vẫn hơi cấn thái độ của y với tôi, mà… giờ cũng khá tích cực hơn rồi. Môi tôi khẽ sượt môi y, không rõ đó có phải ảo giác của tôi không. Phản ứng của khán giả lớn thật đấy. Kế đó, tình nhân của anh Vole xuất hiện và đẩy tôi ra khỏi anh. Khán giả lại ồ lên. Christine, không gì đáng buồn hơn tình cảm đã nhạt nhòa. Cô dịu dàng bước lên, dang tay ôm lấy chồng. Rồi đâm sau lưng anh. Thật bình tĩnh. Tấm màn rủ xuống. Khán giả vẫn còn chìm trong hình ảnh cuối kịch mãi mới nhiệt liệt vỗ tay. Nhóm diễn viên thở phảo. Tôi và Hạ Vãn Đình im lặng nhìn nhau. Cô Giang Lam lên sân khấu đọc lời cảm ơn. Tiếp đó, nhóm diễn viên cùng lên sân khấu chào khán giả. Tôi, nữ chính Christine, lên cuối cùng. Theo lệnh từ cô Giang Lam, tôi lạnh lùng bước lên sân khấu, tháo mũ dạ xuống… Đây cũng là yêu cầu tạo ra hiệu quả từ sự tương phản giữa vai diễn và người đóng, mặc dù tôi thấy không quen lắm. – Anh Lâm Sương kìa… – Oa!!! Đẹp quá đi! – Anh Lâm Sương ơi! – Lâm Sương! Lâm Sương! … Phía dưới sân khấu phấn khích lắm. Tôi nghe tiếng hoan hô được thét chói tai, có có tiếng gọi tên tôi với âm lượng lớn. Hơi sợ nha, tôi không biết làm gì cả. Lần đầu tôi được mọi người hoan nghênh đến vậy mà. Cứu!!! Tôi đang cố nghĩ cách kết thúc tình cảnh này thì có một bóng đen đi ra từ cánh gà. Hắn quỳ xuống, dâng một bó hồng cho tôi. Tôi nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn sáng rực. Hắn nói: – Bó hoa này, dành tặng cho nữ chính Christine. * Mắt hắn sáng lắm. Tựa như ngàn vì sao sa xuống vậy. Chỉ phản chiếu mỗi mình tôi thôi. Thấy ảnh của mình trong mắt hắn, tôi ho khan, nhìn sang chỗ khác. * Lại là hoa hồng. Tôi rất muốn cười đáp lại hắn, nhưng tim đập nhanh quá, không nói nên lời. Thành ra, tôi im lặng nhận bó hoa. Và khi đã nhìn thấy Vệ Lẫm rồi thì tôi không còn lo lắng gì nữa. Hắn đứng lặng lẽ đứng chen giữa tôi và Hạ Vãn Đình, cùng tôi đón tràng pháo tay từ khán giả. Cô Giang Lam mỉm cười giới thiệu: – Đây là bạn Vệ Lẫm, một cộng tác viên cực kỳ vất vả trong đoàn kịch Nhân Chứng Buộc Tội của chúng tôi… Hắn khẽ dựa vào tôi để tôi cảm nhận hơi ấm từ hắn. Bất giác, tôi mỉm cười. * Buổi diễn kết thúc. Tôi thay đồ. Không biết Vệ Lẫm đi đâu nữa. Tôi nghe cô Giang Lam và mọi người bàn tán tiệc chúc mừng vở kịch thành công vào ngày mai xem đi đâu, ăn gì, hoạt động thế nào… – Đàn anh Lâm Sương có tham gia không? Tiểu Vệ nữa! Đàn anh Vãn Đình cũng tham gia đó ạ. – Giờ hả? Đi đâu? – Tôi nhìn quanh, hỏi – Mà Vệ Lẫm đâu? – Em không biết nữa… Em không thấy cậu ấy. Mọi người tiếp tục thảo luận. Tôi tẩy trang xong, vẫn không thấy Vệ Lẫm đâu, định gọi điện cho hắn thì Hạ Vãn Đình xuất hiện. – Tìm Vệ Lẫm à? Thấy y, tôi chợt nhớ đến nụ hôn dài trên sân khấu khi nãy nên xấu hổ, gật đầu: – Phải, cậu thấy em ấy à? – Em thấy cậu ấy gặp thợ trang điểm. Thế là, tôi và y chẳng còn chủ đề gì để trò chuyện nữa. Hồi trước, mỗi lần tôi và y tình cờ ở riêng như này thì Vệ Lẫm sẽ kịp thời xuất hiện, còn hiện tại… – Tại sao anh luôn thích Alpha? Bỗng Hạ Vãn Đình hỏi thế, âm lượng vừa vừa. Mà tôi lại nghe thấy. Tôi nhíu mày, cảm thấy câu hỏi này của y vừa xúc phạm tôi. Tôi thấy không thoải mái lắm. Y lại gần. Mặt trắng như ngọc tạc dí sát, tôi sợ hãi lùi về sau. Làm gi vậy??? Hình như y cũng đang lo lắm, nhịp thở hơi loạn. Tôi đờ người luôn. – Tại sao anh luôn thích Alpha vậy? Anh cũng là Alpha cơ mà? Mãi tôi mới cất tiếng được. – Thì sao? Tôi cứ thích đấy. Không hiểu nổi. Thấy tôi không vui, y cúi đầu, tự giễu: – Ha… Nực cười thật chứ… Ngay lúc này, tôi lại nghe tiếng gõ cửa: – Sương Sương, anh tìm em à? Đến rồi. Vừa vặn lắm. Tôi thở phào, nói lớn cho người ngoài cửa nghe: – Ừ, em vào đi. Vệ Lẫm khoác túi vào. Mặt hắn đang vui, mà thấy trong phòng này trừ tôi thì chỉ có Hạ Vãn Đình, mặt hắn lại xìu xuống. – Gặp Sương Sương làm gì? Hạ Vãn Đình liếc tôi rồi lườm hắn, sau đó y rời khỏi phòng. Hắn khó chịu hỏi tôi: – Họ Hạ gặp anh làm gì vậy? – Anh không biết. Chắc cậu ấy nghi ngờ xu hướng tính dục của anh. – Ha… Thiểu năng. – Em vừa đi đâu về thế? Vệ Lẫm giơ cái túi trong tay hắn về phía tôi: – Em mua bộ trang phục mà Sương Sương vừa mặc để diễn đấy. ? Tôi trợn mắt, nhớ đến đề nghị của hắn trước khi buổi diễn chính thức mắt đầu mà mặt tôi nóng bừng, rồi không nhịn được, đá hắn một cái.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.