Đệ tử Thiên Môn Sơn gần đây có ba việc lớn thường dùng để tán gẫu sau mỗi lúc tu hành:
Thứ nhất là Sở Mộ Nhiễm ở trên lôi đài nhân vì vết thương cũ tái phát mà bỏ quyền, thứ hai là Minh sư đệ cũng không có báo danh môn phái thi đấu lần này, kể từ đó, dẫn tới việc lớn thứ ba —— hai vị Kim Đan tu sĩ một vị bỏ quyền một vị không tham gia, Hoa sư huynh trở thành tu sĩ có tu vi cao nhất môn phái thi đấu lần này, tiện tay đoạt luôn giải nhất. Đừng nói là các đệ tử khác, ngay cả lúc Hoa sư huynh tự tay nhận bảo khí từ trong tay sơn chủ còn hoảng hốt tự hỏi chính mình có phải hay không còn chưa tỉnh ngủ.
Việc Hoa sư huynh đoạt giải rất mau bị các đệ tử Thiên Môn Sơn vứt ở sau đầu, đem ánh mắt hướng về hai việc phía trước:
Môn phái thi đấu bậc này vừa thu danh vừa thu lợi, vốn an ổn cầm chắc thắng lợi trong tay vì sao Minh sư đệ không chịu báo danh?
Nội thương của Sở sư huynh rốt cuộc nặng đến tình trạng nào? Về sau có ảnh hưởng tới việc tu hành của hắn không?
“Tâm mạch của ngươi bị hao tổn, yêu cầu tịnh dưỡng, nếu không…… Về sau sẽ khó tiến cảnh.” Thải Vân sư tỷ căng da đầu, sau khi bắt mạch tuyên bố kết quả, nàng trăm triệu lần không nghĩ tới Sở sư đệ sẽ bị thương nặng như vậy, khi nói chuyện không đành lòng nhìn biểu tình của Sở Mộ Nhiễm.
Sở Mộ Nhiễm ngồi dựa bên cửa sổ, biểu tình mỏi mệt, một thân hào quang như ngọn nến sắp cháy hết, dần dần tối đi, cuối cùng biến mất không thấy.
“Ta biết.”
Thải Vân sư tỷ cổ vũ hắn, nói: “Chỉ là tạm thời không thể tu luyện, nếu chăm sóc một hai năm, vẫn có thể tốt lên.”
“Ta biết.”
Thải Vân sư tỷ còn muốn nói thêm cái gì, nhưng nhìn thần sắc hắn nhạt nhẽo chán chường, nhất thời cũng không biết còn có thể khuyên giải như thế nào, đành phải đem thuốc đặt lên bàn, đi ra ngoài phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Biểu tình Sở Mộ Nhiễm rốt cuộc có dao động, hắn cảm giác được hơi thở Thải Vân sư tỷ càng ngày càng xa, cầm lấy bội kiếm lặng yên không một tiếng động mà ra Đệ Tử Ngọa, đi vào sau núi.
Một hai năm?
Hắn đã đem hết toàn lực, vẫn không thể đuổi kịp Minh Trạm, nếu bỏ qua một hai năm, chỉ sợ cả cuộc đời này đều không thể nhìn đến bóng lưng Minh Trạm.
Ngồi ở trên thềm đá, hắn cố giữ tâm thần bình tĩnh, lôi kéo linh khí chạy dọc quanh thân, mỗi khi linh khí chảy đến ngực, sẽ bị đau đớn một trận như đâm vào tim.Trán đau đến toát mồ hôi lạnh, hắn như cũ không rên một tiếng, mạnh mẽ làm linh khí chảy qua.
Linh khí chạy dọc trong thân thể một chuyến rồi tụ tập bên trong Kim Đan, lại một lần nữa dẫn khí nhập thể, không ngừng củng cố Kim Đan.
Quần áo đỏ thấm mồ hôi ướt sũng, tóc mai dán ở trên mặt, mấy lần phá công, sau đó lần thứ hai lặp lại.
Nơi yết hầu máu tanh xao động muốn trào dâng, lại bị mạnh mẽ nuốt xuống.
Tâm mạch hao tổn thì thế nào, việc người khác làm không được, Sở Mộ Nhiễm hắn nhất định có thể làm được. Hắn mới là thiên chi kiêu tử, chỉ là một tên Minh Trạm…… Chỉ là một tên Minh Trạm!
Bộ dáng Minh Trạm cầm trường kiếm xuất hiện ở trước mắt, mới đầu hắn còn đối diện với Minh Trạm, dần dần, mặt đất dưới lòng bàn chân Minh Trạm bắt đầu bay lên, lòng bàn chân vượt qua đỉnh đầu Sở Mộ Nhiễm vẫn không ngừng tiếp tục bay lên.
Sở Mộ Nhiễm không thể không ngửa đầu nhìn Minh Trạm, đối phương càng lên càng cao, xông thẳng tận trời, mạnh mẽ chấn động cùng áp bách khiến hắn cúi sống lưng xuống.
Hắn khó có thể khống chế chính mình không bị nhũn chân, quỳ sát dưới đất.
Không muốn…… Không phải như vậy, ta còn có thể đứng lên, ta còn có thể đứng lên!
Hắn không cam lòng muốn ngẩng đầu, muốn đứng thẳng người, nhưng mỗi lần thoáng thẳng tắp lập tức lại bị áp đảo, dùng hết sức lực toàn thân, cuối cùng vẫn phải quỳ gối trên mặt đất.
Một lần lại một lần, rốt cuộc điên cuồng.
Cút! Tất cả đều cút ngay! Không cần xuất hiện trước mặt hắn!
Tất cả đều cút!!!
Sở Mộ Nhiễm thao túng linh khí đem hình ảnh trước mặt hoàn toàn cắn nát, nhìn núi cao hắn khó có thể leo lên bị phá thành mảnh nhỏ, trên đỉnh núi Minh Trạm cứ vậy mà ngã xuống, hắn cảm thấy vui sướng vô cùng, nhịn không được muốn cười, cười cười, máu trào ra tới, toàn thân gân mạch vỡ vụn đau đớn không thôi, như là dùng dao từ bên trong khuấy đảo, cho đến máu thịt be bét hắn cũng không có sức ngăn cản……
Bỗng nhiên một đạo linh khí mát lành xâm nhập từ phía đỉnh đầu, lấy khí thế bẻ gãy nghiền nát gột rửa từng cái gân mạch của hắn, thần trí bị triệu hồi, hắn kinh hoàng mở mắt ra, một cổ dày đặc mùi máu tanh tức khắc tràn ngập xoang mũi!
Sơn chủ và Minh Trạm đứng ở trước mặt hắn, hốc mắt Minh Trạm có chút đỏ, tựa như đang nhẫn nại cái gì rất thống khổ.
Sở Mộ Nhiễm vẫn còn chưa hoàn hồn —— sơn chủ tại sao lại ở chỗ này? Biểu tình của Minh Trạm là sao vậy? Vì cái gì bọn họ đều như vậy nhìn ta? Ta đến tột cùng…… Làm sao vậy?
Cảm giác ấm áp trên cằm vẫn chưa tiêu tán, hắn ngơ ngác giơ tay lau một chút, trên tay một mảnh đỏ tươi ——
“………… Sơn chủ, ta làm sao vậy?”
Sơn chủ thở dài, nghiêng người nói: “Ngươi vừa mới tẩu hỏa nhập ma, ta vì bảo toàn tánh mạng, đã hủy đi tu vi của ngươi.”
Tẩu hỏa nhập ma?
Hủy đi tu vi?
Sở Mộ Nhiễm không thể tin tưởng, hoài nghi mà thử ngưng tụ một chút linh khí, linh khí tiến vào đan điền trong giây lát ngắn ngủi nhưng bởi vì không chỗ nào ký thác nên rất mau liền biến mất—— Kim Đan của hắn đâu?
“Kim Đan của ta ……”
Mười tám tuổi năm ấy kết thành, Kim Đan ở trong thân thể hắn hơn hai năm đâu!!!
Không có Kim Đan, hắn biết lấy gì so cùng Minh Trạm?!
Hắn khó có thể tin mà nhìn về phía sơn chủ, lại đem tầm mắt chuyển qua trên mặt Minh Trạm, tâm thần hoảng loạn——
Đó là biểu tình thương xót sao?
Hắn thấy ai đáng thương?
Hắn! Thấy! Ai! Đáng! Thương!!!
Lại một ngụm máu tươi trào ra, không còn một tia sức lực, thân thể té ngửa về phía sau.
Hình ảnh xuất hiện cuối cùng trong tầm mắt, là vẻ mặt kinh sợ của Minh Trạm.
Một sợi du hồn, nhìn thấy bộ dáng chính mình vô cùng chật vật gần như điên cuồng cũng chỉ đành cảm khái vạn ngàn——