Trước Kia Có Một Server, Server Đó Có Một Đôi Ma Đầu Phu Phu

Chương 13



Cậu cũng không nghĩ ra, vì sao buổi tối hôm đó khi mình bị đạp xuống hồ còn như là thấy vẻ mặt bác sĩ viết rõ bốn chữ “bắt gian tận giường”. Cậu lại càng không nghĩ ra, vì sao thấy vẻ mặt đó xong, trong lòng lại hơi chột dạ.

XXX, lẽ nào đầu óc lão tử xảy ra vấn đề?

Lăng Trù không nghĩ ra, thì đơn giản chọn không nghĩ nữa, đỡ nhức đầu.

Bệnh tới như núi lở, bệnh đi như kéo tơ, phát sốt đối với một thanh niên cường tráng mà nói chẳng phải cái gì to tát, không tới hai ngày Lăng Thủy bỉ đã lại khỏe mạnh sung sức rồi.

Nhị Biểu Muội đã rời đi vào cái đêm cậu hạ sốt.

Lăng Trù nhỡ rõ hắn đi vô cùng gấp gáp, như là bị quỷ đuổi, vẻ mặt tái mét vét hết mấy đổng lẻ trong ví Lăng Trù, nói “Đồ đệ, sư phụ đi trước đây, trong nhà có chút việc gấp cần phải về ngay.”

“Được.”

“Tiền sư phụ mượn tạm, quay lại sẽ trả con.” “Không sao, đi đường cẩn thận nhé.”

“Nếu có ai tới tìm sư phụ, thì phải nói không biết gì hết, nhớ kỹ đó.” “Nhớ kỹ rồi.”

“Sư phụ đi đây.” “Mau biến.”

Nhị Biểu Muội đi rồi, cuộc sống lại trở nên buồn chán. Cả ngày buồn chán, đành vào game.

Cách mấy ngày không online, trong trò chơi vẫn y như vậy, kênh thế giới vẫn đầy những lời như kêu gọi Trư Lung 24=1, cần một T mạnh bạo. Nội chiến rồi bang hội đối địch không ngừng chửi bới spam kênh trận doanh, mi chửi ta ngốc ta chửi mi điên.

Thế giới không diệt vong, địa cầu vẫn đang quay.

Không chỉ có Đào Hại đang online, đến cựu đồ đệ cũng vậy.

Lăng Trù không biết vì sao, trong lòng đột nhiên rất bình lặng, có một số việc cậu không nói, không có nghĩa là cậu ngốc, kỳ thực trong lòng cậu hiểu hết. Cậu không muốn nói ra, giải thích rõ ràng, đơn giản là vì trong đầu còn lại một chút lý trí.

Lăng Trù nhìn chằm chằm vào tên của Đào Hại thật lâu, sau đó giơ tay lên, nhấp chuột, nhẹ nhàng, chọn xóa bỏ.

Tạm biệt, từ nay về sau mỗi người một ngả. Anh đi làm ma đầu của anh, tôi đi làm…

Kẻ! Xấu!

Đúng vậy, trong lòng Lăng Thủy bỉ có một mục tiêu to lớn, cậu muốn làm một kẻ xấu người người phỉ nhổ.

Trước kia, có một trò chơi là WOW, trong WOW có một câu chuyện truyền kỳ —

— Tam Quý Đạo.

Tam Quý Đạo chuyên giết acc nhỏ, quanh năm suốt tháng gió mặc gió, mưa mặc mưa đi chém giết, rốt cuộc nổi tiếng, thành một tên vô liêm sỉ người người truy sát.

Hồi Lăng Trù còn chơi WOW, khinh bỉ nhất là Tam Quý Đạo, cậu cho rằng level cao mà đi giết acc nhỏ là việc không quang minh lỗi lạc, không thú vị. Có điều giờ khác rồi, trải qua lễ rửa tội của Kiếm 3, cậu rốt cuộc từ một người chơi chính nghĩa hiên ngang của WOW lột xác thành một người chơi hèn mọn âm u của Kiếm 3.

Lăng Trù tinh luyện được trang bị Độc Kinh 295 cuối cùng, bắt đầu bước bước đầu tiên trên con đường tội ác, xuất phát về phía Bạch Đế Thành.

Ở cửa Bạch Đế Thành, có một tiểu Hạo Khí đang đứng. Không mở trạng thái Trận doanh.

Lăng Trù đi qua, triệu hồi một con rết, sau đó đổi sang Cừu sát.

Hạo Khí đó trang bị một bộ 255, một Tàng Kiếm cực kỳ nhỏ, Lăng Trù căn bản không coi ra gì.

Một lát sau.

Lăng Trù gục ngã.

Lăng Trù: Con chuột chết tiệt! Có giỏi thì đừng chạy! Tàng Kiếm: Vô dụng! Thần hành.

Hắc Long.

Một Hoa ca vừa hạ cánh.

Con nhện lao tới, hung hăng chém giết. Hoa ca hiển nhiên không phải dễ chọc, nhanh chóng làm Lăng Trù tụt hơn nửa máu.

Không hoảng hốt, Lăng Trù vừa chạy, vừa thả diều, vừa tung độc. Chưa tung xong, lăng Trù lại gục.

Cửa phó bản.

Ừm, Ác Nhân Thất Tú này vừa nhìn đã biết là giả gái, không vừa mắt, Cừu sát. Mẹ nó, hai người!

Lăng Trù bị “hấp” chết.

Cứ làm kẻ ác như vậy hai tuần, Lăng Trù không chỉ chưa một lần thành công, lại còn khiến trên thế giới lưu truyền lời đồn: Vợ cũ của Ma đầu điên rồi, điên rồi!!!!!!!!!!

Một buổi chiều trời trong nắng ấm, Minh Giáo mở.

Rất nhiều đại hiệp lập tức vào Minh Giáo, học tập kỹ năng, bắt đầu ở cửa Trường An cắm cờ luyện tập.

Lăng Trù vừa đi ngang qua, vừa vặn thấy một Đường Môn đang luận bàn với một Minh Giáo.

Đường Môn đó ẩn thân.

Minh Giáo không biết phóng kỹ năng gì, vậy mà lại hóa giải được làm Đường Môn phải hiện thân.

Liền thấy Đường Môn nổi giận gầm lên: Mệ nó, cái kỹ năng khỉ gió gì, sao lão tử ẩn thân bao nhiêu lần cũng bị làm cho hiện hình!!!!

Lăng Trù giật mình, có chủ ý, lập tức đăng ký một Minh Giáo, gọi là “Bé Gặp Người Hiện Thân”, mất hai vạn vàng thuê người cày trong một ngày đêm, max cấp.

Max cấp xong liền mua trang bị bang cống, chọn trận doanh, sau đó vào một đêm gió mát trăng thanh, len lén thêm Ma đầu vào hảo hữu, rồi lại mở Cừu sát, lại thêm hảo hữu, cuối cùng mới cảm thấy mỹ mãn mà đi ngủ.

Hôm nay, Ma đầu ở Phong Hoa Cốc, bị hai kẻ thù vây đánh.

Hai kẻ thù đó là Ác Nhân, thao tác cũng coi như sắc bén, nhưng cũng không phải đối thủ của Ma đầu.

Ma đầu nhanh tay lướt trên bàn phím, mắt thấy đối phương sắp ngã quỵ, còn lại một tên còn nửa máu, mà mình còn lại 20%, chưa giải trừ khống chế, vì vậy nhanh chóng ẩn thân, nhắm vào tên kia ếm Truy Mệnh.

Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.

Ma đầu đột nhiên phát hiện mình… hửm? Sao ẩn thân lại bị phá?

Nhìn xung quanh, một Minh Giáo đang điên cuồng chém y, sau đó cũng vội vã núp đi.

Đối phương thấy thuật ẩn thân của y bị phá, lập tức lao tới tung một chiêu Túy Nguyệt, sau đó liên tiếp ra Vân Phi, Hội Tâm.

Ma đầu, lần đầu tiên, bị kẻ thù… lại còn chỉ có một tên… cường bạo. Sau khi Ma đầu nằm xuống, liền lật lại ghi chép chiến đấu.

Trong đó có một dòng thông báo thế này.

Cực Lạc Dẫn của [Bé Gặp Người Hiện Thân] tạo thành XXX thương tổn đối với bạn.

Một buổi trưa của thời kỳ hành ác, trong Phong Hoa Cốc tiếng ve vang rền. Trên sơn đạo không có người xe qua lại, ngay cả một cọng lông cũng không thấy.

Xa xa, một tiểu loli cấp 30 lúc lắc bím tóc, tung tăng nhảy chân sáo. Nhảy nhảy, nhót nhót. Một hai ba bốn…

Ơ? Sau gốc cây hình như có một vật lai lịch bất minh đang ngồi xổm. Tiểu loli hiếu kỳ chạy tới.

Đó là một người.

Một người đàn ông đội mũ chụp cầm hai cây đại đao dáng vẻ… hèn mọn. Hắn có một cái tên hèn mọn, gọi là “Bé Gặp Người Hiện Thân”.

Tiểu loli liền hỏi: “Bé Gặp Người sao anh phải ngồi xổm ở đây?”

Bé Gặp Người liếc xéo sang: “Thiếu gia ta hôm nay phải hãm hại một người.” “Ai thế.”

“Không nói cho cậu.”

Tiểu loli trừng mắt nhìn: “Đại hiệp, vì sao anh phải đặt cái tên hèn mọn thế này?” “Không nói cho cậu.”

“Đại hiệp, anh với người kia có thù oán sâu nặng ư?” “Không nói cho cậu.”

“Đại hiệp, đào khoáng phải đào bao nhiêu mới đào được vàng a?” “Không nói cho cậu.”

“Đại hiệp, vì sao lá phong ở Phong Hoa cốc đều là màu đỏ?” Bé Gặp Người quay đầu, cười âm u.

“Đó là vì bị máu nhuốm đỏ.”

Trước buổi trưa, Đào Hại cùng bé bự [Người ta vẫn còn con nít] ra khỏi đại chiến, liền thấy kênh thế giới đang bị một người náo loạn:

[Lão tử là cha mày]: Phế vật [Đào Hại]! Có đám tới Phong Hoa cốc đánh một trận không?

[Lão tử là cha mày]: Không dám đúng không? Đồ vô dụng!

[Lão tử là cha mày]: Với thao tác kém cỏi như mày, có lẽ tiêu không ít tiền thuê người luyện hộ nhỉ?!

[Lão tử là cha mày]: Có giỏi thì một mình tới đấu! [Đào Hại]: …

[Đào Hại]: Tôi sẽ tới ngay.

[Người ta vẫn còn con nít]: Ứ ứ ứ, em cũng đi. [Đào Hại]: Tùy.

[Người ta vẫn còn con nít]: Hí hí hí, người ta đi buff máu cho anh. [Đào Hại]: Thôi em cút đi.

Thần hành, Phong Hoa Cốc. Mở bản đồ lân cận, hai người? Hửm? Lại thành một người.

Đó là một Ác Nhân Đường Môn Thiên La, trang bị phần 5500, toàn thân khảm kín bảo thạch 7 cấp, trang sức 310 max tinh luyện, quần áo 325.

Nói tóm lại, trang bị cũng không tệ.

Thiên La vừa thấy mục tiêu xuất hiện, lập tức nhấc cây nỏ lớn lên, không nói không rằng trực tiếp nổ súng.

Thiên La đấu Cá Voi…

(Nếu ai quên thì Cá Voi là Kinh Vũ, Thiên La và Kinh Vũ là 2 dòng của Đường Môn)

Thế nào cũng thấy có chút tương khắc.

Không được mấy chốc, Thiên La liền rớt hơn phân nửa máu.

Nhưng đúng lúc này, từ trên trời một em buff nhảy xuống, ném cho Thiên La một chiêu Thánh Thủ Chức Thiên.

Máu của Thiên La trong nháy mắt +++++

Đào Hại cau mày, vốn định tấn công buff, ai ngờ buff này rất giảo hoạt, ra Thánh Thủ cùng đầu độc xong liền chạy mất, chạy rất xa, Đào Hại càng đuổi cô lại càng chạy xa, còn Thiên La ở đằng sau cũng vội bám theo chém giết.

Rất nhanh, Phi Tinh của Đào Hại liền bắn ra, trên người Thiên Lạ bị chất chồng debuff, máu tụt ầm ầm.

Trước khi Phi Tinh hồi phục, chỉ có thể ẩn thân.

Khi ấn vào phím ẩn thân, khóe miệng Đào Hại kín đáo nhếch lên.

Quả nhiên, y vừa ẩn thân, đã bị một con mèo không biết từ đâu ra dùng Cực Lạc Dẫn làm cho hiện nguyên hình.

Sau đó, mèo kia liền vội vàng chém y vài đao, sau đó lại trốn đi. Ma đầu nở nụ cười.

Thiên La lại đâm chém, rất nhanh máu của Ma đầu chỉ còn một tầng mỏng. Quả nhiên, con mèo kia lại xuất hiện, giơ đao lên chém.

Ngay lúc đó! Ngay vào lúc đó!!!

Buff giảo hoạt vừa nãy, liền ra một chiêu Niếp Vân về phía này, thêm cho Ma đầu một đống máu!!!

Con mèo nọ tựa như còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thân thể đã bị một tia sét đánh chết, ngay sau đó hắn, với một thân trang bị phó bản, đã bị ếm cho vài cái Đoạt Phách, sau đó viu một tiếng, gục ngã.

Ma đầu nói với hai người còn lại: “Cảm ơn.” “Khách khí.” Thiên La khoát tay, thần hành.

“Kiếm 3 thật thú vị. Có thể đánh nhau lại có thể diễn kịch hihihi.” Độc tỷ lắc vòng eo mảnh mai, lẳng lơ bỏ đi.

Mặt trời ban chiều khuất nửa, mây tía rực rỡ, lá phong của Phong Hoa cốc… rung xào xạc.

Trang phục của Ma đầu tỏa ánh hồng nhàn nhạt, bao phủ thân thể, thanh lãnh yêu dã.

Lăng Trù thực sự không nghĩ ra, trò chơi này chỉ có mấy loại ngoại hình, ai cũng như ai, vì sao mỗi lần nhìn người này đều thấy có thể tỏa ra khí chất tà mị đáng chết (= = tà mị cái đầu cậu. Thủy bỉ mau tỉnh lại a!), đặc biệt đẹp mắt.

Trái lại bản thân thì trang bị rách nát, vẻ mặt bẩn thỉu, một thân lôi thôi, dù là trong trò chơi, cũng thấy tự ti.

Ma đầu mở miệng: “Chỉ số thông minh của em, rất cao.” Bé Gặp Người: “Phi! Ai cần anh lo!”

MA đầu: “Mấy hôm nay, chỉ cần tôi đánh nhau em liền đến phá ẩn thân của tôi.” Bé Gặp Người: “Lão tử là phá thân anh! Phi!”

Ma đầu: “Lăng Trù, em đổi sang acc clone, sao lại không nhớ, tôi có mật mã tài khoản của em nhỉ?”

Bé Gặp Người: “…”

Ma đầu: “Tôi nên khen em thông minh? Ừm, quả thật nên khen em thông minh.”

Bé Gặp Người: “…”

Ma đầu: “Quậy đủ chưa? Quậy đủ rồi thì quay về đi.” Bé Gặp Người: “…”

Không biết vì sao, Lăng Trù đột nhiên lại thấy căm tức, mặt lúc đỏ lúc trắng, cả người giận tới phát run, ngón tay đánh chữ gần như không nghe điều khiển.

Bé Gặp Người: “Quậy? Ai quậy chứ? Mắt chó chết tiệt đừng khinh người!”

Bé Gặp Người: “Anh cho là anh giỏi lắm à? Quay về? Quay về trong lòng anh? Tôi khinh! Thối không biết xấu hổ, anh nghĩ anh là ai? Thật sự tự coi là chồng của lão tử chắc?”

Bé Gặp Người: “Anh ỷ vào đâu mà bắt nạt tôi như thế? Chẳng phải là ỷ vào lão tử thích anh à?”

Bé Gặp Người: “Lão tử là mắt chó đui mù mới đi thích anh, MB, sau này anh là anh tôi là tôi, đừng có tới làm phiền lão tử nữa!!! Lão tử không muốn gặp anh nữa!”

Bé Gặp Người: “Từ nay trở đi, đôi ta không quen biết nhau, mau cút!!! Anh với cả cái đứa bại não nhà anh cứ dắt tay nhau du ngoạn giang hồ đến lúc đầu bạc răng long đi! Chúc anh và tình duyên nhà anh sớm chết!”

Một hơi mắng xong, liền vội vã bật dậy, đợi hồi thần để thần hành bỏ đi. Đọc được phân nửa, thì thấy Ma đầu đánh chữ trên kênh lân cận:

Ma đầu: “Em ghen?” Bé Gặp Người: “…” Ma đầu: “Ra YY.”

Lăng trù không muốn đi, nhưng tay cậu chuột rút! Chuột rút a! Vừa chuột rút, liền chạy vào YY của Ma đầu.

Sau đó cậu thấy trong YY, có hai người.

Một người là Ma đầu, một người là… cựu đồ đệ đã lâu không gặp.

Ma đầu thấy cậu vào, bình tĩnh nói: “Bé bự, mở mic.”

Sau đó Lăng Trù nghe thấy một giọng nam cười khẽ, cười cực kỳ lẳng lơ (kỳ thực rõ ràng là phong lưu), nói: “Sư phụ à, con là đồ đệ muội tử đáng yêu của sư phụ nè!”

***

Khuyến mãi thêm tấm hình Minh Giáo trùm mũ bị coi là hèn-mọn =))))

~*~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.