Trước Kia Có Một Server, Server Đó Có Một Đôi Ma Đầu Phu Phu

Chương 14



Bé bự nói: “Lúc trước là tôi dùng phần mềm bóp giọng. Sự phụ cũng biết đấy, chơi mấy trò chơi kiểu Kiếm 3, giả gái làm bộ đáng yêu rất tiện, đánh phó bản thăng cấp đánh JJC đều sẽ có người kéo. Vậy nên, ừm, cậu không tin à? Để tôi bóp lại cho cậu nghe.” Mic dừng một chút rồi lại sáng, liền nghe thấy một giọng loli đáng yêu: “Hiu hiu hiu, sư phụ à, người ta biết sai rùi mà, không ngờ sư phụ lại ghen ***g lộn như vậy á, hiu hiu hiu, kỳ thực người ta đâu có thực sự tranh chồng với sư phụ đâu hiu hiu ——”

Bé bự còn chưa hiu xong, mic đã bị chặn.

Lăng Trù: “…”

Bé bự đánh chữ: “Chết tiệt, sao lại đóng mic của em, đáng ghét!” Ma đầu: “Em vô dụng rồi, cút đi.”

Bé bự: “Đáng chết, dùng xong liền ném, anh là đồ bội bạc! Sư phụ à đừng tha thứ cho hắn ta!”

Bé bự bị mời ra khỏi kênh, lý do là: thiếu f*ck. YY yên lặng trong chốc lát.

Ma đầu mở mic: “Bây giờ hiểu chưa?” Lăng Trù lắc đầu: “Tôi không tin.” “Em không tin cái gì?”

“Là nam thì sao chứ, hai người không có quan hệ gì sao anh lại đối tốt với cậu ta như thế? Lại còn dẫn cậu ta đi đánh JJC. Coi tôi là ngốc chắc!”

“Chuyện này mai em sẽ rõ.”

“Vì sao anh lại phải tranh đồ đệ với tôi?” “Chuyện này mai em sẽ rõ.”

“…”

“Vậy nên.” Ma đầu dừng một chút, “Những lời em vừa nói đều giữ chứ?”

Gương mặt già nua của Lăng Trù thoáng cái đỏ bừng, lắp bắp hét lên: “Cái, cái gì? Lão tử nói, nói cái gì gì gì chứ?!”

“Em thích tôi.”

“…XXX, anh bị lãng tai à?” “Muốn theo tôi không?”

“MB anh nghĩ đi đâu đấy? Anh là nam! Là nam! Lão tử không có hứng thú với hoa cúc của anh!”

Ma đầu trầm mặc, lòng thầm nói lão tử có hứng thú với hoa cúc của em là được chứ gì.

Ma đầu nói: “Cùng với anh đi. Chúng ta gặp mặt.” “Gặp gặp gặp gặp gặp gặp gặp gặp mặt?”

“Đúng.”

Lăng Trù đập bàn một cái rát tay: “MK được! Đáng ra tôi phải làm cao từ chối một chút, anh khiến lão tử thương tâm bao lâu như vậy nghĩ rằng lão tử sẽ dễ dàng tha thứ cho anh à? Tôi khinh! Dù là anh chủ động đem hoa cúc dâng lên tôi cũng không thèm liếc một cái đâu! Bây giờ trong mắt tôi anh chẳng là cái thá gì nhá!!! Lão tử nếu như theo anh lão tử còn là đàn ông chắc? Lão tử nếu theo anh thì sẽ bị nhét gậy vào hoa cúc cả đời không lấy ra! Lão tử nếu theo anh thì Nhị Biểu Muội sẽ sinh con cho Đại Biểu Ca, lão tử nếu theo anh thì tác giả sẽ biến thành mỹ nhân…….. Ngày mai mấy giờ gặp?”

Ma đầu: “… Chờ điện thoại của tôi.”

Vì vậy, mãi cho đến trước 9 giờ sáng hôm sau, Lăng Trù đều ở trạng thái như sau:

Bạn cùng phòng A vỗ vỗ vai bạn cùng phòng B: “Tên biến thái này không sao chứ? Từ tối qua tới giờ đều cái vẻ *** *** này.”

Bạn cùng phòng B liếc liếc mắt, nhún vai: “Có lẽ mùa xuân thứ hai đã đến.” Bạn cùng phòng C xoa cúc cười khẽ: “Cá một quả dưa chuột, nó đang yêu.”

Kim đồng hồ chỉ hướng chín giờ.

Điện thoại di động của Lăng Trù đột nhiên réo vang: “Em gái em ngồi đầu thuyền a! Cập vào bờ này của anh đi!!!! Thắm thắm thiết thiết nắm tay nhau tới bạc ——”

Ba bạn cùng phòng che mặt, rất muốn làm bộ không quen chủ nhân của tiếng chuông điện thoại đó.

Lăng Trù vừa nghe thấy điện thoại reo, giật mình một cái, vội vã ấn nút nghe: “A lô!!!!!”

Đầu kia im lặng một lát, rồi truyền đến giọng nam quen thuộc: “Ăn sáng chưa?” “Chưa!!!!!”

“Vậy xuống lầu đi cùng nhau ăn.” “!!!!! Anh ở đâu!!!”

“Dưới ký túc xá của em, mau xuống đi.” “Được!!!!”

“Đợi đã.”

“Òn ó chiện chì!!!!!” (Còn có chuyện gì)

“Hôm nay trời mưa, hơi lạnh đấy, mặc ấm một chút, vừa mới khỏi ốm xong.” “Ô tê!!!”

Lăng Trù kích động cúp điện thoại, chỉ cảm thấy không ngờ Ma đầu lại quan tâm săn sóc mình như thế, căn bản không chú ý vì sao đối phương lại biết chuyện mình vừa bị sốt.

Cậu chỉ biết, Ma đầu tới rồi, Ma đầu muốn gặp cậu ngoài đời! Gặp mặt ngoài đời là gì? Chính là ngàn dặm tới tặng cúc đó hú hú!!!!

Tim cậu đang đập tung tăng! Khi nào thì cho y nhẹ nhàng ôm ấp!

Mặc vào bộ quần áo bảnh nhất của mình, chuẩn bị gương mặt tươi cười, vớ lấy điện thoại di động, Lăng Trù liền chạy xuống lầu.

Lăng Trù chạy ra cửa ký túc. Lăng Trù ngây ngẩn cả người.

Giữa mưa phùn lất phất, có hai người đang đứng. Gương mặt hai người, giống nhau như đúc.

Một người mặc đồ tây đi giày da, dáng người cao ráo, tóc cắt tỉa tỉ mỉ, toàn thân lộ ra một vẻ cấm dục.

Chính là bác sỹ trong trường.

Một người mặc quần jean, một chiếc áo liền mũ xanh, tóc dài buộc qua loa sau đầu, trên mái còn kẹp một cái kẹp tóc hình dưa chuột. Gương mặt vốn trong trẻo lạnh lùng, bởi vì đánh phấn mắt tím nhạt cùng son môi đỏ thẫm, lại đặc biệt có vẻ diêm dúa lẳng lơ.

Đây là…

Đây hẳn là một cặp cha con.

(=. = sao em lại cho ra kết luận này)

Áo liền mũ nhìn thấy Lăng Trù, vẫy tay với cậu, sau đó cười với bác sỹ: “Giống như lúc bé, vừa to xác vừa ngốc.”

Lăng Trù chỉ ngờ nghệch đứng trong mưa, ngờ nghệch hỏi: “Cậu… cậu là ai?”

Áo liền mũ mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như ngọc: “Đây là anh tôi, cũng chính là người đàn ông của cậu, Đào Hại. Còn tôi á, anh Lăng à, anh không nhớ sao? Ít nhiều gì thì miếng băng vệ sinh của anh lúc nhỏ, đã mở ra một cánh cửa mới trong cuộc đời tôi đó. Anh! Lăng!”

Ầm!

Tam quan của Lăng Trù, cứ thế ầm một tiếng, sụp đổ hoàn toàn.

(Tam quan mang ý niệm “ba cách nhìn” của Phật giáo gồm có “hữu quan”, “không quan” và “trung quan”, thể hiện cái sắc (giả), cái không (Vô thường) và trung dung của cả hai)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.