Nhị Biểu Muội hùng hổ lên lầu, vung tay hướng về phía phòng 419 bắt đầu gào: “Lăng ngốc, mở cửa đi, đừng có trốn ở trong đó nữa, tôi biết cậu đang ở nhà. Mở cửa đi, mở cửa đi, cậu có bản lĩnh xóa game thì phải có bản lĩnh mở cửa! Mở cửa, mở cửa, tôi biết đậu đang ở nhà, đừng có trốn ở trong không ra. Lăng biến thái, mở cửa đi, cậu có bản lĩnh buồn thì có bản lĩnh mở cửa! Mở cửa đi! Mở cửa đi! Mở cửa đi!”
Sắp nghỉ hè, người trong ký túc không còn lại mấy, tốp năm tốp ba đều vây quanh xem xét bàn tán.
Nhị Biểu Muội tiếp tục gọi: “Lăng ngốc, mở cửa đi ~ đừng trốn ở trong không ra, tôi biết cậu có nhà. Mở cửa đi, mở cửa đi, cậu có bản lĩnh dụ đàn ông thì có bản lĩnh mở cửa! Mở cửa đi, mở cửa đi, tôi biết cậu ở nhà, đừng trốn ở trong không ra. Lăng ngốc, mở cửa đi, cậu có bản lĩnh làm người ta lớn bụng thì có bản lĩnh mở cửa! Mở cửa đi! Mở cửa đi! Mở cửa đi! Tôi mang theo con tới tìm cậu nè! Mở cửa đi! Mở cửa đi! Cha cha cha, mở cửa đi! Cậu có bản lĩnh làm người ta mang thai thì có bản lĩnh phụ trách a! Mở cửa đi!”
Lạch cạch! Cửa mở.
Lăng Trù đen mặt đứng đằng sau, nghiến răng ken két: “Ai làm bụng nhà mi lớn chứ!!!”
Nhị Biểu Muội đỏ mặt.
Người thanh niên gương mặt trẻ con dáng vóc cao ráo đứng phía sau hắn cười nói: “Là tôi làm em ấy lớn bụng được chưa.”
Lăng Trù mở cửa thả chó.
Hai con chó ăng ẳng tung tăng vào phòng.
Mặt baby tự giới thiệu: “Chào đồ đệ, tôi là Đại Biểu Ca, là chồng của Đại Biểu Muội, cha của đứa bé trong bụng em ấy.”
Nhị Biểu Muội: “Cút!”
Lăng Trù: “Anh không phải là kẻ lăng nhăng chân đạp hai thuyền bắt cá hai tay à?” Đại Biểu Ca bình tĩnh đáp: “Xem ra cái gì Biểu Muội cũng nói với cậu.”
“Đàn ông lăng nhăng thì biến! Đùa bỡn tình cảm người khác cũng biến!” Lăng Trù sa sầm mặt chỉ ra cửa: “Đàn ông chẳng có ai tốt. Đều cút hết đi!”
Nhị Biểu Muội cẩn thận nhắc: “Đồ đệ, con cũng là đàn ông.” “Sư phụ câm miệng!”
Đại Biểu Ca mỉm cười, cực kỳ nhã nhặn, vừa nhìn đã biết chính là cầm thú nhã nhặn: “Kỳ thực chân tướng là thế này. Hôm đó quả thật tôi có gọi điện thoại, nhưng đầu kia không phải là người, là cún yêu Vượng Tài nhà tôi.”
“…”
“Biểu Muội hiểu lầm tôi, cho rằng Vượng Tài là ai đó.” “…”
Nhị Biểu Muội xấu hổ: “Quả thật là sư phụ hiểu lầm, mẹ anh ấy cũng đã giải thích rõ ràng rồi.”
“Sư phụ… đã gặp ba mẹ hắn rồi?”
“Ừ.” Nhị Biểu Muội càng xấu hổ, “Mẹ anh ấy là hủ nữ, còn xuất bản rất nhiều tiểu thuyết.”
“…”
“Chúng tôi đã yêu nhau rồi.”
Lăng Trù lại có cảm giác Tam quan bị đổ sập.
Nói vào vấn đề chính, lần này Nhị Biểu Muội đến, mục đích không có gì khác, chính là vì muốn báo cho đồ đệ nhà mình là hắn đã làm lành với Đại Biểu Ca. Thấy đồ đệ vẻ mặt phiền muộn, Nhị Biểu Muội cảm thấy có chuyện đã xảy ra, thừa dịp Đại Biểu Ca ra ngoài mua nước liền hỏi thâm tình: “Trò yêu à, có phải con có tâm sự thiếu nữ gì không?”
“Không.” Lăng Trù cúi đầu làm bài. “Vậy sao hình như con không vui?” “Không có, con rất vui mà.”
“Gạt người, sư phụ vừa nhìn đã biết con có tâm sự rồi, nói cho sư phụ nghe xem nào, có phải có liên quan tới Đào Hại không?”
Lăng Trù ngẩng đầu nói: “Ngày mai con nghỉ hè về nhà rồi, buổi tối mời sư phụ cùng sư nương tới ăn một bữa được không.”
“Haiz, con đừng ngắt lời mà.”
“Gần gây có quán cơm Quý Châu, món ăn ở đó không tồi đâu nhé, đi thôi, quá giờ sẽ phải chờ lâu đấy.”
Đồ đệ mời, Nhị Biểu Muội đương nhiên không thể cự tuyệt. Ba người vội vàng tới quán Quý Châu, suốt đường đi Nhị Biểu Muội cứ líu la líu lô, Đại Biểu Ca ở phía sau dùng vẻ mặt nổi hết cả da gà để nhìn hắn, còn thường xuyên quay sang nói với Lăng Trù: “Biểu Muội đáng yêu nhỉ?”
Lăng Trù thầm nói, đáng yêu cái con khỉ, cái này gọi là ngớ ngẩn. Vào nhà hàng, gọi món, Lăng Trù còn gọi thêm mấy chai rượu.
Tục ngữ nói, thất tình mà không uống rượu thì như là đi WC không chùi XXX vậy, sẽ thấy thiếu thiếu cái gì đó. Chuyện giữa Lăng Trù và Đào Hại, tục xưng là thất tình.
Đúng vậy, chính là thất tình. Dù đối phương là đàn ông, là một tên đàn ông hẹp hòi cho mình ăn đấm từ nhỏ tới lớn chỉ vì mình lừa em trai y mang băng vệ sinh, thì quả thật cậu cũng ‘có yêu’.
Người thương tâm thường dễ say, vậy nên Lăng Trù say. Người vui vẻ cũng dễ say, vậy nên Nhị Biểu Muội cũng say.
Đại Biểu Ca một mình vác hai tên ngốc, trả tiền, khổ cực bê người tới bên đường gọi xe.
Vùng này rất khó bắt taxi, vẫy tay nửa buổi cũng không có xe nào dừng lại, Đại Biểu Ca không có cách nào. Nhưng đúng lúc này, một chiếc xe xa hoa dừng lại.
Cửa xe hạ xuống, lộ ra gương mặt điển trai của một người đàn ông.
Người đàn ông đó đối diện với Đại Biểu Ca ba giây, rồi chuyển sang nhìn Lăng Trù đang bị hắn kẹp trong tay.
Người đàn ông nói: “Cho lên xe.” “Anh là ai?” Đại Biểu Ca hỏi.
“Tôi là chồng cậu ta.” Người đàn ông chỉ chỉ Lăng Trù. Đại Biểu Ca bừng tỉnh: “Anh là Đào Hại a.”
“Đúng.”
“Hóa ra cũng đẹp trai, tuy kém tôi chút đỉnh.”
Khóe miệng Đào Hại co giật, xuống xe, đón lấy người đang say như lợn chết trong tay Đại Biểu Ca mà miệng còn không ngừng la ó: “Đào Hại đồ chết tiệt, lão tử phải hấp diêm anh, làm cho cúc hoa nhỏ nhà anh biến thành hướng dương bự bự bự bự.”
Khóe mắt Đào Hại cũng co giật, ném người vào ghế sau, sau đó quay lại hỏi Đại Biểu ca: “Cần tôi tiễn một đoạn không?”
“Không cần đâu, tôi với Nhị Biểu Muội có chuyện cần làm.” Đại Biểu Ca cười *** tà.
Đào Hại thản nhiên gật đầu: “Vậy hai người tiết chế chút, để ý thận.” “Cảm ơn.”
Xe phóng vù đi, Đại Biểu Ca hôn Diệp Nhị đang nằm sấp trên ngực mình chảy nước miếng, bật cười: “Cuối cùng cũng có cơ hội đại chiến ba trăm hiệp rồi.”
Đào Hại đưa Lăng Trù về phòng trọ của mình.
Nhà họ Đào có tiền (ăn khớp với thể loại văn giám đốc lạnh lùng tài ba), Đào Hại là đời thứ hai, vừa lên đại học, ông già nhà y chỉ sợ y ở ký túc không quen, nên thuê một căn nhà ở ngoài cho y.
Sau khi vào cửa, liền thẳng tay cởi sạch đồ của Lăng Trù ném cậu vào bồn tắm, gột rửa một lượt như rửa thịt lợn.
Nói cho cùng, cũng không phải là Đào Hại quá chính nhân quân tử, mà là dáng người của Lăng biến thái… đặc biệt không đáng coi a!!! Cơ ngực không có, JJ cũng không, cúc hoa gì đó, bác sĩ Đào Hại tạm thời không có hứng thú nhìn lén =.
=
Sau khi tắm xong, khiêng người lên giường, đắp chăn, đi tìm quần áo.
Lăng Trù 1m78, Đào Hại 1m89. Áo ngủ có thể vừa được, nhưng quần chip thì…
Đào Hại nhìn người anh em nhỏ bé nằm bình yên giữa hai chân Lăng Trù, cuối cùng yên lặng cất đi. Dù sao mặc cũng không vừa, chẳng bằng không mặc.
Đợi sau khi bản thân cũng tắm rửa xong, thì đêm đã về khuya. Đào Hại có thói quen ngủ muộn, liền quyết định đọc sách chuyên ngành một chút. Đọc một lúc, trên giường phía sau truyền tới tiếng sột soạt. Quay đầu lại đã thấy Lăng Trù ở trong chăn khẽ nhúc nhích, nhúc nhích, nhúc nhích, giọng của Lăng Trù còn mang theo tiếng nức nở.
Đây là tình huống gì?
Đào Hại đến gần nhìn kỹ, liền thấy sắc mặt Lăng Trù ửng đó, chóp mũi có mấy giọt mồ hôi li ti, lông mi dài cong không ngừng run rẩy, là một loại tình sắc khó nhịn.
Trong miệng cậu còn gọi tên một người: Tiểu… Hại… Hại… = =
Đào Hại nhếch mép, xốc mạnh chăn lên.
Quả nhiên, Lăng Trù đang mộng xuân, DIY = = Quá trình DIY xin phép tỉnh lược = =
Thịt cũng tỉnh lược = =
Nói chung Đào Hại nhìn một lát, không biết vì sao, đột nhiên thấy nong nóng, mở điều hòa cũng không có tác dụng, chỉ cảm thấy trong người có một ngọn lửa, thiêu đốt làm y thấy khô nóng.
Lăng Trù nhanh chóng phi thăng, con cái bắn lên tấm chăn màu xanh nhạt…. Nói chung, Lăng Trù rải con cái lên chăn của Đào Hại.
Tà hỏa trong thân thể Đào Hại, cũng xèo một cái, thiêu đốt toàn bộ. Lột áo, cởi quần, lên giường.
Ừm, chuẩn bị làm thôi.
Đúng lúc này, đột nhiên Lăng Trù mở mắt.
Ánh mắt của hai người đúng lúc chạm phải nhau.
Lăng Trù chăm chú nhìn Đào Hại ở bên trên, Đào Hại thì nhìn xuống tên ngốc bên dưới.
Hai người cứ vậy nhìn nhau thật lâu.
Sau đó Lăng Trù nói: “Tôi có một vấn đề muốn hỏi anh.”
“Có yêu.” Đào Hại nói, sau đó xoay người, nằm bên cạnh Lăng Trù, cọc trụ dựng đứng tới tận hừng đông.
Chiều hôm sau, Lăng Trù tỉnh lại.
Nhưng thấy trước mắt toàn là đồ dùng màu trắng, khung cảnh lạ lẫm, cái giường lạ lẫm, mùi hương lạ lẫm. Lại lật chăn lên, bên dưới chăn là bản thân trần như nhộng. Dưới bụng còn dính, thứ gì đó màu trắng đã khô, khả nghi.
Sau đó cửa phòng tắm ở bên cạnh bật mở. Đào Hại bước ra, trên người khoác áo tắm, tóc ướt sũng, ngọn tóc còn vương bọt nước.
Vóc người tuyệt vời! Gương mặt tuyệt vời!
Trong phim, bình thường sẽ là tình cảnh thế này. Nữ chân heo trần trụi nằm trong chăn, tỉnh lại liền thấy một người mặc áo khoác khêu gợi từ trong phòng tắm bước ra, sau đó đi tới, hôn nhẹ vào khóe môi nữ chân heo, dịu dàng nói: Bảo bối tỉnh rồi sao?
Sau đó nữ chân heo sẽ ngượng ngùng không thôi. Sấm sét lại khơi lửa bốc, đại chiến ba trăm hiệp, tiến triển nhanh chóng.
Nhưng sự thực là như thế này.
Đào Hại lau mái tóc ướt sũng, hỏi: “Tỉnh rồi?”
Lăng Trù xoa cúc, ừm, không có cảm giác khác thường, bình tĩnh nói: “Hừm, tối qua tôi uống nhiều, phá mất nụ hoa cúc của anh, thật ngượng ngùng. Có điều tôi sẽ không chịu trách nhiệm với anh đâu, bởi vì tôi là kẻ bội bạc.”
Đào Hại gật đầu: “Không sao, tôi chịu trách nhiệm với em là được rồi.”
Lăng Trù chậm rãi bò xuống giường, tìm được quần áo của mình mặc lên, nói: “Tôi nói thật, đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa, bây giờ tôi ghét anh vô cùng. Dù đã làm anh rồi thì tôi cũng không muốn chịu trách nhiệm.”
“Tôi không lừa em. Tôi thực sự rất thích em, vậy nên tôi không cưỡng ép em, để thời gian cho em suy nghĩ, nghĩ xong rồi, hãy quay lại bên tôi.”
Lăng Trù cười khan: “Anh tự coi mình là ai? Anh chỉ là đồ chết tiệt! Lão tử không thèm!”
Đóng cửa bỏ đi.
Cúc hoa không đau JJ không mệt, chỉ đau đầu sau cơn say, Lăng Trù nằm ở ký túc hai ngày, ngày thứ ba thì mua vé về nhà.
Ở nhà không có ai.
Ba đi công tác mẹ thì về nhà ngoại, trong nhà chỉ có cơm tàn cạnh nguội, ăn vài miếng, dạ dày đau đớn vô cùng.
Vừa nãy có bạn học cũ gọi đến, muốn hẹn hò tụ tập một bữa. Lăng Trù vì đồ ăn mà quyết đoán nhận hẹn.
Bạn cũ gặp nhau, không có gì khác ngoài chém gió, hút thuốc, uống rượu, bàn chuyện gái gú.
Uống rượu xong, cả đoàn người liền đưa ra ý kiến đi bar thác loạn.
Lăng Trù là người sôi nổi, nhưng lần này ngoại lệ không lên cơn, một mình chui trong góc tối đờ ra.
Có lẽ là uống nhiều rượu quá, cậu bắt đầu hồi tưởng.
Khi còn rất nhỏ rất nhỏ, đưa miếng băng vệ sinh đầu tiên cho Đào Tử. Nhớ tới tên chết tiệt suốt ngày đánh mình kia.
Nhớ tới lần đầu gặp y trong Kiếm 3.
Nhớ lại những lần y mang theo mình đi sàn đấu, hại người, đánh lén, cướp xác. Nghĩ tới trong phòng y tế, mình đột nhiên mặt đỏ tim đập một cách khó hiểu.
Còn rất nhiều, rất nhiều chuyện.
Tóm lại, cậu nghĩ tới độ mắt có chút đau nhức. Ghê tởm hơn chính là, cúc hoa của mình lần trước chắc chắn đã bị bạo!!! Nếu không tại sao hôm sau đi WC lại ra máu a!!!!!!
Lăng Trù nghĩ tới ‘đau đớn tâm can’, dạ dày cũng co thắt, liền đứng dậy định ra ngoài hít thở không khí. Trong bar ồn ào, không khí nóng nực, chỗ nào cũng là mùi cơ thể, mùi mồ hôi, mùi hormone.
Đầu óc cậu mờ mịt, chân bước lảo đảo, mấy lần suýt ngã.
Lúc đi qua một góc, cánh tay cậu đột nhiên bị ai đó kéo, lôi vào góc phòng. Người nọ nói “Tôi nhớ em lắm, thứ phẩm.”
Mũi Lăng Trù bỗng cay cay: “Anh, anh phá cúc hoa của lão tử.” Người nọ khựng lại, nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
“Chịu thế nao? Lẽ nào màng xử nam của tôi có thể liền lại chắc!” Người nọ lại chết đứng: “Tôi là bác sĩ, có thể vá vá lại cho em.” “Anh nói đấy!”
“Ừ, tôi nói.”
“Hồi trước ngày nào anh cũng đánh lão tử! Anh tính sao đây hả!” “Sau này em đánh tôi.”
“Tôi muốn tóc trắng hoàng kim.”
“Em về online là thấy, hai bộ hoàng kim trị liệu Độc Kinh.” “Anh thế này gọi là gì? Hối lộ lão tử đấy à?”
“Ừ.”
“Mệ nó, lão tử… lão tử…”
Lăng Trù không nói gì thêm nữa, nhào tới hôn lên môi người nọ.
Say rượu loạn tính, một đêm tới hừng đông. Lăng Trù tỉnh giấc, nhìn Đào Hại ngủ bên cạnh, nghĩ thầm, MK mình kém cỏi thế sao, vì sao đối phương mới ngon ngọt một tí đã vẫy đuôi chạy tới?
Lẽ nào mình là tiện thụ trong truyền thuyết?
Không được, không thể suốt ngày ở dưới như thế được, nếu không y sẽ khinh thường mình!!!!
Thế nhưng khi Đào Hại tỉnh lại, mỉm cười với cậu, chưa cần nói gì thì Lăng Trù đã biết, mình tiêu rồi.
Cậu hoàn toàn không có biện pháp cự tuyệt người này.
Chỉ cần liếc một cái, liền mặt đỏ tim đập thở gấp, muốn thân thiết hơn với y, thân thiết hơn.
Mỗi người đều có một khắc tinh.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Lúc nhỏ Lăng Trù làm nhiều việc ác, sau này lớn lên liền đụng phải Ma đầu, bị trừng trị đích đáng, cũng là quy luật thiên nhiên, như là trong chuỗi thức ăn.
Vậy nên, cuối cùng Lăng Trù bỏ cuộc. Cậu không phải là tiện thụ.
Chỉ là cậu ngu ngốc. Con người ngu ngốc tới một mức độ nào đó, cũng sẽ sáng suốt hơn người thường (vãi logic của em = =). Cậu hiểu được, sống trên đời có nhiều chuyện không như ý, có thể tìm được một người khiến mình toàn tâm toàn ý tin tưởng, yêu quý, khiến mình đỏ mặt tim đập, là chuyện không dễ. Vậy nên cậu không thể buông tay.
Cậu giang tay, hung hăng đặt Ma đầu bên dưới, tàn bạo nói: “Anh giỏi lắm dám bạo cúc hoa của lão tử!”
“Lăng Trù.” Ma đầu mở miệng.
“Cái gì! Muốn xin lỗi hả? Lão tử sẽ không tha thứ cho anh đâu!” “Kỳ thực…”
“Nói!”
“Kỳ thực tôi không có bạo em.”
“Tên khốn! Rõ ràng lão tử đi WC ra máu!”
Ma đầu do dự một chút, suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nói ra chân tướng: “Đó là em bị táo bón thôi. Màng của em vẫn còn mà.”
“…”
Lời cuối:
Trước kia có một server, server đó có một đôi ma đầu phu phu. Hai người một là Pháo ca hoàng kim, một là Độc Kinh hoàng kim. Độc Kinh vừa buff được lại DPS được.
Người được buff có thể đi một vòng trái đất. Người bị độc có thể đi hai vòng vũ trụ.
Pháo ca hèn hạ lại tài giỏi, Truy Mệnh vừa ra, đầy máu cũng ngã.
Hai người hãm hại giang hồ, làm ác khắp nơi, thấy ai không vừa mắt liền giết, giỏi nhất là đánh lén, thích cướp xác, gặp phải đối địch nhiều người, liền thần hành hoặc log out. Phi Ngư Hoàn Tiêu Dao Tán giắt trong người, từng có ba đoàn vây đánh hai người ở sáu địa đồ, nhưng không có ghi chép gì về tổn thất của hai người.
Sau đó, có người mới vào Kiếm 3, sư phụ họ sẽ nói với họ thế này:
Đồ đệ, ở trong server này của Kiếm 3, con có thể tùy ý giả gái lừa người… nhưng có hai người trăm triệu lần không thể đụng vào.
Ai?
Đào Hại và Lăng Trù, hai tên đó, lòng dạ hẹp hòi, bị họ nhìn trúng thì những ngày sau này sẽ thảm không sống nổi! Có điều đồn rằng giữa hai người đó, từng có một thiên tình sử đầy thê mỹ…
Gì cơ?
Kể rằng thật lâu thật lâu trước kia, khi đó server chỉ mới có một ma đầu, ma đầu còn lại vẫn còn là gà mờ, không cẩn thận…