Khi giật mình tỉnh dậy, trời đã sáng rõ, ánh
nắng mặt trời vô cùng rực rỡ chiếu vào phòng, chiếu đến nỗi anh
không thể mở mắt ra ngay được.
Trí nhớ của anh có chút mơ hồ, vụn vặt, anh
chỉ mang máng nhớ rằng hình như tối qua mình và Ngụy Nhất đã xảy ra
cãi vã, sau đó đi tớ quán bar uống chút rượu. Những ấn tượng sau đó
đề rời rạc, đứt đoạn, không nhớ rõ nữa.
Cơ thể yêu kiều trong vòng tay anh khẽ động đậy.
Trâu Tướng Quân biết cái cô Tiểu Trư đó cũng đã tỉnh rồi, lập tức
hai mắt trong veo, mang theo chút ý hài hước. Anh quen dùng bộ râu mới
mọc của mình cọ cọ lên mặt cô. Ngụy Tiểu Trư quả nhiên là người có
máu buồn, nũng nịu kêu lên “đừng” rồi càng rúc sâu hơn vào trong lòng
anh.
Một tiếng “đừng” đó lại khiến lòng Trâu Tướng
Quân cảm thấy râm ran, Trâu Tướng Quân nâng cằm cô lên, định đặt lên môi
cô một nụ hôn. Định thần nhìn kỹ, người con gái có nước da trắng
ngần, mái tóc xõa này lại không phải Ngụy Nhất!
Trâu Tướng Quân hốt hoảng, vội vàng đẩy cô ta
ra, tức giận hét lên: “Cô là ai?”.
“Anh Trâu, là… là em…”, chính là Tiểu Thất. Lúc
bấy giờ, Tiểu Thất ngẩng đầu lên, liếc nhìn Trâu Tướng Quân một cái,
sóng mắt đong đưa, nửa e ấp xấu hổ, nửa mừng vui hân hoan.
Trâu Tướng Quân thầm nghĩ có điều gì đó không
hay liền bật ngồi dậy, lật tung chăn lên, quả nhiên thấy mình và Tiểu
Thất đều không mảnh vải che thân. Bất chợt cảm thấy trời đất mịt
mờ, những giọt mồ hôi lạnh toán túa ra từ sống lưng, Trâu Tướng Quân
nhanh chóng bình tĩnh lại, sa sầm nét mặt, nhanh chóng mặt quần áo
chỉn tề rồi muốn đi khỏi đó. Nghĩ một lát, anh quay người lại, lạnh
lùng nói với cô gái trên giường: “Cô hãy ra giá đi!”.
Tiểu Thất với khuôn mặt hạnh phúc đang nhìn
Trâu Tướng Quân mặc quần áo, thầm nhủ người đàn ông này bất kỳ lúc
nào cũng đầu tuấn tú rạng ngời như vậy. Bất ngờ nghe câu nói không
hề có chút nhân tính đó của anh, cô sửng sốt. Rất lâu sau, cô mới
dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt, nghẹn ngào nói: “Em biết anh là người
của chị… Em chưa từng mơ tưởng hão huyền… nhưng anh đừng coi em là…
loại con gái đó… ngủ cùng anh là do em cam tâm tình nguyện… em… em
không cần tiền của anh!”.
Trâu Tướng Quân đã mặc xong quần áo, khôi phục
lại điệu bộ lạnh lùng như sắc mặt của Diêm Vương, nhìn cô nói: “Có
một số chuyện, tốt nhất nên quên đi, tôi khuyên cô đừng có mơ tưởng
hão huyền!”.
Tiểu Thất sụt sùi khóc vài tiếng, ngẩng đầu
lên, đôi mắt ngân ngấn nước, vô cùng đáng thương: “Em biết tình cảm
của anh và chị đang rất tốt đẹp, em sẽ không phá hoại tình cảm của
hai người… Em sẽ không nói cho chị biết… Em chỉ là, em chỉ là…”.
“Không nói là tốt nhất. Nếu cô cả gan nói ra…”
Trâu Tướng Quân nói đến đó, đôi mắt khẽ nheo lại, toát lên những tia
nhìn hung dữ khiến Tiểu Thất giật nảy cả mình vì sợ.
Tiểu Thất quấn chặt người trong chiếc chăn,
nhìn Trâu Tướng Quân, thẫn thờ nói: “Em, em, em biết rồi… em em em
tuyệt đối không nói…”.
“Rất tốt.” Trâu Tướng Quân rút ví tiền ra, ném
một chiếc thẻ tín dụng lên giường, “Cầm lấy. Mật mã là 21366.
Chuyện tối qua, coi như đã xóa sạch! Đừng để tôi nhìn thấy cô thêm
lần nào nữa!”. Trâu Tướng Quân rảo từng bước dài, ra tới cửa liền
quay mặt lại, cay nghiệt nói: “Nhìn thấy cô tôi sẽ thấy ghê tởm”.
Tiểu Thất cúi gằm mặt xuống, lặng yên không
nói, hai tay nắm chặt lấy chiếc chăn, lòng bàn tay đã có chút mồ
hôi.
Trâu Tướng Quân bước ra khỏi cửa phòng ngủ, một
giọt nước mắt long lanh mới từ khóe mắt của Tiểu Thất rớt xuống,
thật sầu thảm.
Trâu Tướng Quân vừa ra khỏi phòng ngủ liền nhìn
thấy người mẹ với nước da vừa đen vừa vàng vọt của Tiểu Thất đang
đứng trong phòng khách, bày biện các món ăn sáng. Bà vô cùng vui
mừng khi nhìn thấy Trâu Tướng Quân, liền vẫy tay gọi anh: “Tiểu Trâu,
mau lại đây ăn sáng đi!”.
Đúng lúc Trâu Tướng Quân đang giận dữ, sa sầm
nét mặt, anh vờ như không nhìn thấy bà, cũng chẳng buồn cất tiếng
chào hỏi, cứ đi thẳng ra cửa rồi đi luôn, mặc kệ bà lão đuổi theo phía
sau hét gọi.
Anh chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi chỗ này,
trốn tránh thật xa người phụ nữ đã cùng anh một đêm ân ái kia, trốn
tránh thật xa bà lão bệnh tật luôn coi anh là con rể tương lai ấy.
Anh rất hiểu tính cách rắn rỏi khí khái của
Ngụy Nhất, nếu để cô ấy biết được chuyện này, chắc chắn cô sẽ tác
thành cho anh và Tiểu Thất và không đi theo anh nữa. Trong lòng Trâu
Tướng Quân thật sự hối hận vì đã có một ngày như vậy, anh như vừa gặp
cơn ác mộng. Nhưng sau khi tỉnh lại, tất cả vẫn đã thay đổi, không
sức mạnh nào có thể xoay chuyển được, thời gian không thể, tiền bạc
cũng không thể, không thể quay lại được nữa.
Trâu Tướng Quân vẫy một chiếc taxi, loạng choạng
đi về nhà. Trong lòng thầm nghĩ, nếu lúc này Ngụy Nhất đang nằm trên
giường ở nhà thì tốt biết bao.
Không ngờ, Ngụy Nhất quả thật đang có ở nhà
và năm trên chiếc giường rộng lớn đó!
Trâu Tướng Quân nhìn Ngụy Nhất với nỗi hổ
thẹn, cô ấy thò mái đầu nhỏ xinh từ trong chăn ra, cũng đang mở mắt
ngây người nhìn Trâu Tướng Quân.
“Tiểu Trư, em về rồi à?”, Trâu Tướng Quân xúc
động hỏi.
Hóa ra, Ngụy Nhất không đi tìm Tô Thích.
Tối qua, khi vừa bước ra khỏi cửa nhà, gió
lạnh thổi tới, khiến cô tỉnh táo hơn nhiều. Ngụy Nhất thầm nghĩ, dù
sao cô và Tô Thích cũng là hai người đã từng có tình cảm, nếu ở bên
nhau sẽ luôn khiến người ta nghi ngờ. Trâu Tướng Quân ghen tuông cũng là
chuyện thường tình. Nhưng cô lại vô cùng căm hận trước hành động đầy
bạo lực của Trâu Tướng Quân. Nghĩ lại, hận thì cũng có thể làm
được gì, anh ấy trước sau cũng là chồng mình, chẳng lẽ vừa kết hôn
xong lại ly hôn? Ngụy Nhất ngồi ở góc khuất nhất trong vườn hoa của
khu nhà, nức nở khóc một hồi rồi lại lặng lẽ trở về nhà. Lúc đó,
Trâu Tướng Quân cũng vừa đi ra ngoài, hai người vừa hay bước qua nhau.
Trâu Tướng Quân cả đêm không về, Ngụy Nhất cũng
mất ngủ cả đêm, trằn trọc trở mình, trong lòng lại cảm thấy thật
xót xa, vừa hận mình lại vừa nhớ anh.
Ngụy Nhất lặng lẽ cân nhắc suy nghĩ về cảm
giác trong lòng, một âm thanh cất lên nói cho cô biết đó là tình yêu!
Ngụy Nhất nghĩ, mình đã yêu người đàn ông đang
đứng trước mặt này rồi.
Thấy Ngụy Nhất ngây người ra nhìn mình, Trâu
Tướng Quân chột dạ, khẽ hắng giọng một tiếng, bước tới, ấp a ấp
úng nói: “Tiểu Trư, hôm qua… có phải là, đã làm đau em không?”.
Ngụy Nhất bật khóc.
Đôi mắt Ngụy Nhất đang mở rất to, chăm chút
nhìn thẳng vào Trâu Tướng Quân nhưng nước mắt lại lã chã rơi. Trong
vòng một tiếng đồng hồ, Trâu Tướng Quân phải nhìn thấy hai người con
gái khóc, nhưng người thứ hai lại trong sáng biết bao, những giọt
nước mắt ấy cũng khiến người ta ấm ức.
“Tiểu Trư, lại đây!”, Trâu Tướng Quân ngồi xuống
bên cạnh giường, dang rộng hai tay.
Ngụy Nhất do dự một lát, chui từ trong chăn ra,
mím môi lại, mang theo chút xấu hổ, sà vào vòng tay, hít hà mùi
hương bạc hà thanh khiết trên người anh, chợt cảm thấy một cảm giác
yên lòng mà trước đây chưa từng có, cô nghẹn ngào trách móc: “Chồng,
sao bây giờ anh mới về? Em đợi anh mãi!”.
Ngụy Nhất rất ít khi gọi anh như vậy, thường
ngày, cô luôn gọi cả họ lẫn tên anh, rất mất lịch sự. Trâu Tướng Quân
cũng đã nhiều lần phản đối chuyện đó nhưng Ngụy Nhất vẫn rất bướng
bỉnh, anh cũng chẳng còn cách nào khác. Vì vậy, bây giờ, thấy cô
gọi một tiếng “chồng”, trái tim anh cũng tê dại đi một nửa, ôm cô vào
lòng, xoa xoa mái tóc thơm tho, lại hôn lên khóe mắt của cô, nói: “Bây
giờ chẳng phải là đã về rồi sao?”.
Ngụy Nhất vẫn ở yên trong vòng tay anh, ngước
khuôn mặt nhỏ xinh lên, chớp chớp đôi mắt sáng hỏi: “Ăn cơm chưa?”. Trâu
Tướng Quân không ngờ Ngụy Nhất lại hỏi câu đó.
Nếu Ngụy Nhất nghi ngờ hỏi “Đêm qua anh đi đâu?”,
có thể anh sẽ vì chột dạ, vì xấu hổ mà giận dữ. Trâu Tướng Quân
lại ôm Ngụy Nhất vào lòng, xiết chặt, không nói gì nữa. Trong lòng
anh rất cảm động, rất áy náy, rất xấu hổ, hiềm một nỗi là không
có lỗ nẻ nào mà chui xuống.
Ngụy Nhất chính là khắc tinh của Trâu Tướng
Quân, ngốc ngếch nhưng lại có thể trừng trị anh khổ đến nỗi không
thể diễn đạt thành lời.
Lúc ấy, lần đầu tiên, Trâu Tướng Quân có ý
thức về sự chung thủy vợ chồng, lần đầu tiên cảm nhận được sức
nặng của cảm giác có trách nhiệm đối với gia đình.
Đó là một niềm vui sướng được nhen nhóm lên từ
tận đáy lòng, đó là sự mềm mại dịu dàng như tơ lụa của những cây hương
bồ uyển chuyển hết lớp này đến lớp khác trong mảnh ruộng trái tim.
Trâu Tướng Quân lạc giọng nói, “Vẫn chưa ăn”.
Ngụy Nhất lập tức nhảy xuống giường, sau khi
nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, cô liền bắt tay chuẩn bị bữa sáng
cho Trâu Tướng Quân.
Trâu Tướng Quân nhìn theo bóng dáng nhỏ bé bận
rộn của Ngụy Nhất, buồn rầu tự nhủ: Nếu thời gian có thể quay trở
lại thì sau khi cãi lộn với Ngụy Nhất, anh sẽ không đi đâu cả, chỉ ở
trong nhà, lặng lẽ đợi cô quay về. Như vậy sẽ không xảy ra bất cứ
chuyện gì.
Trong vòng một tháng kể từ ngày hôm đó, Trâu
Tướng Quân và Ngụy Nhất đều chưa hề xảy ra cãi vã lần nào nữa,
sống một cuộc sống vợ chồng bình thường, vợ chồng tôn trọng, yêu
thương nhau.
Sau đó nữa, Tiểu Thất đã có thai.
Ngụy Nhất và Tiểu Thất vẫn qua lại thân thiết
với nhau. Ngụy Nhất phát hiện ra Tiểu Thất có chút thay đổi.
Ngụy Nhất là cô gái có phản ứng chậm chạp, vô
tư, qua loa đại khái. Nếu chỉ là những những thay đổi nhỏ, cô nhất
định sẽ không nhận ra. Nhưng sự thay đổi của Tiểu Thất khiến một
người chậm chạp như Ngụy Nhất cũng cảm nhận được, có thể thấy rõ
sự thay đổi đó lớn đến mức nào.
Gần đây, tâm trạng của Tiểu Thất rất không ổn
định, lúc thì ủ ê rầu rĩ, lúc lại âm thầm mừng rỡ, nói năng cử
chỉ thất thường. Ngụy Nhất đem những hành động đó của Tiểu Thất so
sánh với tình cảnh của Nguyệt Nguyệt năm xưa khi còn say đắm yêu Vĩ,
phát hiện ra rất nhiều điểm tương đồng.
Không chỉ tính cách trở nên kỳ quái mà thậm
chí cả khẩu vị của Tiểu Thất cũng biến đổi thất thường, lúc thì
muốn ăn cái này, lúc lại muốn ăn cái khác. Đến khi có được đồ ăn
trong tay, lại thờ ơ hững hờ không muốn ăn nữa. Ngụy Nhất xoa xoa vào
bụng cô ta, nửa đùa nửa thật nói: “Em xem, sắp béo thành một vòng
tròn rồi đây này!”.
Tiểu Thất cũng sững người, sắc mặt có chút
nhợt nhạt, hỏi: “Chị cũng thấy em béo lên sao?”.
Ngụy Nhất đưa tay xoa cằm, đi vòng quanh Tiểu
Thất vài vòng, nghiêm túc nói: “Bởi vì em cao mà, em không nói chị
cũng không nhận ra, bây giờ nhìn kĩ lại, đúng là có béo lên một
chút, nhưng vẫn rất xinh!”.
Tiểu Thất liền không nói gì nữa, lại ngây
người ra. Một lát sau, Tiểu Thất nắm lấy tay của Ngụy Nhất, làm ra
vẻ bí mật nói: “Chị, em coi chị như chị ruột của mình, em… em nói một
chuyện với chị, chị hãy thề với em, tuyệt đối giữ bí mật cho em!
Đặc biệt phải giúp em giấu mẹ em và em trai em!”.
Ngụy Nhất thấy thái độ của Tiểu Thất có vẻ
quan trọng, khuôn mặt thanh tú bỗng trở nên trắng bợt, liên nghiêm túc
nói: “Chuyện gì vậy? Em nói đi!”.
Sau đó, bốn từ “Em có thai rồi” tuột ra từ đôi
môi nhỏ xinh đỏ hồng của Tiểu Thất.
Ngụy Nhất vô cùng kinh nhạc, cằm suýt nữa thì
rơi xuống đất. Cô ngẩn người ra hồi lâu rồi mới sửng sốt hỏi bố của
đứa trẻ là ai.
Tiểu Thất mím chặt môi, dù có đánh chết cũng
không chịu nói, đồng thời kiên quyết muốn giữa đứa trẻ. Ngụy Nhất
khuyên bảo hồi lâu, quyết tâm của Tiểu Thất vẫn vô cùng kiên định,
thề rằng nếu không còn đứa trẻ này, cô thà chết còn hơn. Ngụy Nhất
đành phải hằng ngày chăm sóc cô ta chu đáo hơn.
Tiểu Thất có hiện tượng ngôi thai đi xuống,
Ngụy Nhất liền đi bốc cho cô ta mấy thang thuốc bắc. Tiểu Thất kiên quyết
muốn trả tiền cho Ngụy Nhất, Ngụy Nhất không chịu lấy, Tiểu Thất đau
khỗ nói: “Chị cứ nhận đi, như thế em mới cảm thấy thoải mái hơn một
chút, em không muốn nợ chị gì nữa”.
Sự đau khổ của Tiểu Thất lúc đó chút kỳ lạ
nhưng Ngụy Nhất phản ứng chậm chạp, cũng không chú ý nhiều.
Nhưng Tiểu Thất đưa tay tìm kiếm khắp người,
cũng chỉ có mười mấy đồng, vậy là cô liền rút từ trong ví ra một
tấm thẻ tín dụng, nói: “Vậy thì thanh toán bằng thẻ đi”.
Ngụy Nhất cầm chiếc thẻ, tiện thể liếc vào
đó một cái, sững người, rồi lại lật tấm thẻ một lần nữa, nhìn
vào phần ký tên của chủ thẻ.
Tiểu Thất thấy biểu hiện của cô như vậy, vô
cùng lo sợ, chỉ cảm thấy như có gai chích sau lưng.
Ngụy Nhất xem đi xem lại một hồi, quả nhiên cầm
chiếc thẻ, nghi hoặc nói với Tiểu Thất: “Tấm thẻ này… tấm thẻ này
hình như là của Trâu Tướng Quân thì phải! Em xem”, cô chỉ vào dấu chữ
ký nguệch ngoạc ở đó, “phần chữ ký của chủ thẻ này chính là chữ
của chị! Chị nhớ, hồi đó ngồi rỗi không có việc gì làm, chị bèn
mang hết thẻ tín dụng của Trâu Tướng Quân ra ký giúp anh ấy! Ờ, chữ
của chị rất đặc biệt, không thể nhầm được. Nhưng thẻ tín dụng của
Trâu Tướng Quân sao lại ở chỗ em?”. Ngụy Nhất lật đi lật lại tấm
thẻ, tự hỏi một mình như vậy.
Tiểu Thất sợ đến nỗi run lẩy bẩy, cố gắng
trấn tĩnh, ấp a ấp úng: “Cái đó… đó là bởi vì…”
“Chị biết rồi!”, Ngụy Nhất bỗng nhiên chăm chú
nhìn Tiểu Thất.
“Cái… cái gì? Biết cái gì?”
“Tiểu Thất, không ngờ em lại nghèo đến như
vậy…” Ngụy Nhất vô cùng đau khổ ôm lấy hai vai của Tiểu Thất, khe khẽ
vỗ vào lưng cô ta, “Em đã phải mở miệng hỏi mượn tiền một người điên
cuồng rồ dại như Trâu Tướng Quân, vậy chắc cuộc sống khó khăn của em
đã tới mức cực điểm rồi! Chị quả là một người chị vô trách
nhiệm!” Sau đó, cô ngước mắt lên nhìn ngọn đèn treo trên trần nhà,
nặng nề than thở một hồi.
Tiểu Thất suy nghĩ thật ngây thơ, cô muốn lén
lút để đứa trẻ chào đời. Nhưng điều cô lo sợ nhất chính là bị mẹ
đẻ phát hiện ra bí mật đó.
Nhưng trên thế giới này chẳng có bức tường nào
lại không thông gió cả, cũng chẳng có bờ sông nào lịa không làm ướt
giày của khác sang sông. Mẹ của Tiểu Thất dù sao cũng là một phụ
nữa từng tám lần sinh nở, đó dường như đã trở thành công việc chính
trong cuộc đời bà, Tiểu Thất còn non trẻ, chuyện có thai sao có thể
che giấu được mẹ mình. Đến giữa tháng thứ hai của thai kỳ, Tiểu
Thất liền bắt đầu ăn dở, rất thích những đồ ăn chua, cay. Mẹ Tiểu
Thất mặc dù chân yếu tay chậm nhưng thị lực lại vô cùng tinh tường,
chỉ nhìn thoáng một cái là biết ngay con gái yêu quý của mình đang
mang thai.
Mẹ của Tiểu Thất khá phẫn nộ, cứ đi đi lại
lại trong nhà vài vòng, sau khi hằn học nhắc đi nhắc lại mấy lần câu
“gia môn bất hạnh” thì chỉ thẳng vào mặt con gái mà mắng chửi:
“Mày… mày nói đi! Đứa trẻ trong bụng mày là của đứa nào hả?”.
Tiểu Thất nước mắt vòng quanh, ngồi trên ghế sô
pha, nhất quyết không chịu lên tiếng.
“Được lắm, còn muốn bảo vệ nó nữa đấy! Đồ
con gái mất nết, xúi quẩy! Mày có biết đó là chuyện động trời như
thế nào không? Mày nói đi! Có phải là của Trâu Tướng Quân không?”, bà
giậm cây gậy chống tạo ra âm thanh chói tai.
Tiểu Thất vẫn không nói gì, lần này coi như cô
đã mặc nhận.
Mẹ của Tiểu Thất lại chĩa mũi dùi về phía
Trâu Tướng Quân, nói rằng nhìn bề ngoài cứ tưởng anh là người áo
khăn chải chuốt, thực ra chỉ là hạng người đội lốt thú. Bà chửi
mắng một hồi, cơn giận dữ đã nguôi ngoai một chút, gặng hỏi con gái
một cách kỹ càng: “Chuyện con có thai, Trâu Tướng Quân có biết
không?”.
Tiểu Thất hoảng sợ lắc đầu, nước mắt lập tức
trào ra.
Khó khăn lắm mẹ của Tiểu Thất mới kiềm chế
được, ngọn lửa giận dữ đang bốc lên thận đỉnh đầu, bà nghiến răng
mắng con gái: “Đồ con gái mất nết! Tại sao mày không nói với nó? Nó
dựa vạo cái gì là không chịu trách nhiệm chứ? Đám cưới tổ chức
luôn bây giờ hay đợi tới sang năm, lễ cưới tổ chức ở thành phố B hay
về quê hương ta tổ chức, nó cũng phải nói cho rõ ràng chứ!”
Tiểu Thất nghe thấy hai từ lễ cưới, liền sợ
đến nỗi giật nảy cả người, bật khóc thành tiếng: “Mẹ, mẹ đừng nói
nữa! Đứa trẻ này là do con muốn sinh ra, con cũng không muốn nói cho
anh ấy biết! Cứ để một mình con nuôi đứa trẻ! Con xin mẹ đấy, mẹ
ơi!”.
“Mày!” Mẹ Tiểu Thất vô cùng tức giận, giơ cây
gậy chống lên định đánh, nghĩ tới việc con gái giờ đây bụng mang dạ
chửa, cuối cùng lại kiềm chế, hổn hà hổn hển thở từng hơi dài. Sau
khi bình tâm, bà nói: “Mày gọi điện ngay cho Trâu Tướng Quân và nói
chuyện này với nó. Nếu không, đứa trẻ trong bụng mày không cần phải
đến bệnh viện xử lý, tao sẽ cho nó một gậy, đến lúc đó thì ngay
cả đứa con gái không biết xấu hổ như mày cũng được xóa bỏ luôn
đấy!”.
Tiểu Thất không còn cách nào khác, đành muối
mặt gọi điện cho Trâu Tướng Quân. Gọi mấy lần, Trâu Tướng Quân mới
chịu bắt máy, vừa nói tới hai từ có thai, anh chỉ lạnh lùng nói:
“Bỏ đi”, rồi cúp máy.
“Anh ấy cúp máy rồi”, Tiểu Thất nói khẽ.
“Mày… mày tìm được người đàn ông tốt nhỉ! Tao,
cái bà già này thật sự bị mày làm cho tức chết mất thôi! Hự… hự…”
Mẹ Tiểu Thất tức đến nỗi đưa tay ôm ngực, không thể thở được, Tiểu
Thất sợ hãi vội vàng chạy tới, vỗ nhẹ lên lưng mẹ.
Mẹ Tiểu Thất nhìn con gái đang giàn giụa nước
mắt, điệu bộ thật đáng thương thở dài não nề: “Con ạ! Con còn quá
trẻ, chưa hiểu hết về lũ đàn ông! Con là cô gái tốt, trong sáng, lại
xinh xắn thế kia, con vội vàng trèo lên giường của nhà người ta làm
gì? Bây giờ bụng tướng lên rồi, có mất mặt không hả? Mẹ không phải
là người ham tiền của, không phải là người đòi hỏi anh ta phải bày
tiệc cưới như thế nào, nhưng cũng phải hợp tình hợp lý chứ! Bây giờ
đã có con rồi, lễ cưới không thể không tổ chức được! Nó thậm chí
còn không chịu xuất hiện nữa, thế là thế nào? Nó muốn thế nào hã?
Không chịu thừa nhận? Trốn tránh trách nhiệm? Liệu có phải nó thấy
chúng ta là người nhà quê thì dễ bắt nạt hay sao?” .Bà nói đến đó
lại kích động hơn, năm tay Tiểu Thất, hằn học nói: “Tiểu Thất, đừng
sợ, ngày mai đưa mẹ đến công ty Trâu Tướng Quân, cũng ta đến tìm lãnh
đạo của nó!”.
Trâu Tướng Quân là Chủ tịch hội đồng quản trị
của Tập đoàn La Thái Tông, trên anh làm gì còn lãnh đạo nào nữa
chứ.
Tiểu Thất muốn khóc mà không thể rơi nước mắt,
nhưng sự kiên quyết của mẹ khiến cô không biết phải làm thế nào.
Mẹ Tiểu Thất nhìn bộ dạng hèn kém của con,
đầy một bụng tức giận, buôn một câu thề độc: “Nếu ngày mai mày không
dẫn tao đi tìm nó, tao… tao… tao đập đầu chết ngay trước mặt mày, đi
gặp hồn ma của bố mày để nói cho ông ấy biết, con gái của ông ấy
đã làm chuyện mất mặt như thế nào!”.
Tập đoàn La
Thái Tông, Ngụy Nhất đã từng dẫn Tiểu Thất qua đó, cô vẫn còn nhớ
đường.