Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử

Chương 64: Đi hết đi!



“Một màn kịch ái tình tuyệt vời quá nhỉ!”, Trâu Tướng Quân bước ra từ trong bóng tối, cặp lông mày rậm nhíu lại, lạnh lùng nói, “Xem lâu như thế rồi, tôi có nên vỗ tay cổ vũ không nhỉ?”. Nói xong. Anh lại vỗ tay vài cái mang tính tượng trưng.

Trâu Tướng Quân râu ria lởm chởm, gầy gò, đen sạm, quầng mắt thâm đen, nửa tháng không gặp mà trông anh thật tiều tụy. Chỉ có đôi mắt sáng sâu thẳm đen láy lúc này chăm chú nhìn Ngụy Nhất vẫn có hồn như trước đây, cơ thể cao lớn đứng trước mặt hai người, thật ngang tàng ngạo ngược.

Lại nói đến việc Trâu Tướng Quân mất tích lâu như vậy, tại sao bây giờ lại đội nhiên xuất hiện dưới sân ký túc xa của Ngụy Nhất, chuyện này cũng có vài nguyên nhân của nó. Ngụy Trích Tiên nói cô ta đã cùng Trâu Tướng Quân đi Hồ Nam, đó không phải là lời nói dối. Hai người bọn họ đã cùng nhau đi Hồ Nam nhưng không phải để đi du lịch, mà là đi mời Trâu lão gia – ông nội của Trâu Tướng Quân ra mặt cứu giúp.

Dạo đó, trong giây phút khi mẹ của Tiểu Thất nhảy từ trên tầng làm việc của Trâu Tướng Quân xuống, anh đã biết rằng, tất cả đã kết thúc. Quả nhiên, dư luận đến từ các giới còn dữ dội hơn là dự liệu của anh, tất cả như muốn nhấn chìm anh. Cách đó một đêm, Trâu Tướng Quân về nhà một chuyến thì bố mẹ anh đều không có ở nhà, điện thoại cũng không thể liên lạc được. Trong lòng thầm đoán đã có chuyện không hay xảy ra. Vậy là anh liền tìm cách nghe ngóng kháp nơi, cuối cùng biết được một thông tin tàn khốc: Bố anh bị kỷ luật trước Đảng và đang bị điều tra.

Trung ương một khi đã muốn điều tra về một nhân vật nào đó thì làm gì có chuyện không tìm ra được vấn đề gì. Hồi đó, khi La Thái Tông còn thuộc sự quản lý của La Anh, đã từng nhiều lần mượn uy thế của chồng, đấu thầu được những dự án tốt nhất với giá rẻ. Mảnh đất ở trung tâm thành phố vốn có quy hoạch để xây dựng một công viên có quy mô rộng lớn cho thành phố, nhưng vì mối quan hệ đặc biệt của Bộ trưởng Trâu nên đã bị phá bỏ, mảnh đất đó được Tập đoàn La Thái Tông xây dựng thành cao ốc, trung tâm thương mại, thu về khoản lợi nhuận lớn. Bộ trưởng Trâu mê chơi đồ cổ, bức văn họa Văn phong ngư đĩnh đồ của Đường Bá Hổ hay bức điêu khác khổ lớn có bút tích của Tô Đông Pha … từ đâu mà có?

Một khi bộ trưởng Trâu đã ngã ngục, tất sẽ liên đới tới Tập đoàn La Thái Tông. Bây giờ mới chỉ là những khó khăn ban đầu, vậy mà đã có không ít ngân hàng tỏ ý không muốn cho La Thái Tông vay vốn nữa. Tập đoàn bỗng chốc lâm vào tình thế cực kỳ khó khăn mà từ trước tới giờ chưa từng xảy ra. Sự thê lương khi cây đổ thì đàn khỉ tan, Trâu Tướng Quân mới chỉ nếm trải được một phần trăm của đau thương đó, sau này vẫn còn những hiện thực tàn nhẫn khắc nghiệt hơn nhiều đang chờ đợi anh.

Trâu Tướng Quân biết, tất cả đề do anh tạo ra, nhưng là con cái của một quan chức cấp cao, sự phong lưu cuồng dại của bản thân chính là ngòi lửa thổi bùng sự phẫn nộ của công chúng, vì thế mới khiến bố anh phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc này. Điều ấy cũng tạo cơ hội thuận lợi cho các thế lực thù địch của bố trên chính trường được dịp tấn công.

Trâu Tướng Quân vô cùng ân hận, một mặt tìm mọi cách, nhờ người nghe nóng quá trình kiểm tra kỷ luật của bố, mặt khác gắng hết sức phong tỏa thông tin ra bên ngoài, để những sóng gió mà La Thái Tông gặp phải được hạ tới mức thấp nhất. Nhưng, nếu chỉ dựa vào sức lực của mình anh thì thực sự rất khó có thể chống lại cơn sóng dữ dội đó. Trâu Tướng Quân liền nhớ tới Trâu lão gia, nguyên Phó chủ tịch Trâu Thần Quốc.

Trâu lão gia nguyên quán tại Hồ Nam, sau khi về hưu liền về quê an dưỡng tuổi già.

Việc trọng đại trước mắt không cho phép anh nghĩ tời chuyện tình cảm nam nữ, vì vậy Trâu Tướng Quân vội vàng lao đi Hồ Nam, trước khi đi cũng không nói với Ngụy Nhất một tiếng. Anh tranh thủ từng giây từng phút, điều anh lo nhất là phải nhận những cú điện thoại từ báo giới, vì vậy, ngay cả di động anh cũng không mang theo.

Ngụy Trích Tiên cũng có thể coi là một cô gái thần thông quảng đại, lại nghe ngóng được mọi động tĩnh của Trâu Tướng Quân nên đã chặn đường anh ngay tại sân bay. Khi Ngụy Trích Tiên còn là bạn gái của Trâu Tướng Quân, Trâu lão gia đã từng gặp cô, ông rất yêu thích cô cháu dâu tương lai xinh đẹp, giỏi giang này, thường xuyên thúc giục hai người mai chóng bàn tính chuyện hôn nhân. Trâu Tướng Quân suy nghĩ, lúc này nếu đưa cô ta cùng đi, thì hại ít lợi nhiều nên liền đồng ý.

Đến Hồ Nam, Trâu Tướng Quân vừa nhìn ông thì hai mắt đã đỏ hoe, quỳ sụp xuống đất, vô cùng ân hận: “Ông ơi, Tướng Quân cháu đến chịu tội đây!”.

Trâu lão gia đã ngoài tám mươi tuổi, mặc áo dài thời xưa, vẫn khỏe mạnh, dường như không hề có biểu hiện của tuổi già. Hồi còn trẻ, ông đã từng tham gia rất nhiều trận chiến. Mấy năm gần đây không bon chen với thế sự, sống những ngày tháng nhàn nhã thanh thản. Vì vậy, sắc mặt ông rất hồng hào.

Ông nghe cháu trai kể lại mọi chuyện từ đầu tới cuối, tức giận đến nỗi chòm râu bạc trắng cứ nhếch lên từng hồi. Ông không nói lời nào, tiện tay cầm cây gậy chống lên, cứ thế nhằm thằng vào lưng Trâu Tướng Quân mà đánh.

Trâu Tướng Quân tính tình mạnh mẽ, ngông cuồng, dù là dung mạo hay tính cách đều giống ông lúc còn trẻ tới bảy tám phầm. Vì vậy, trong số rất đông con cháy, dù đã có một nhân tài hoàn mỹ như Tô Thích nhưng đứa cháu được ông yêu quý nhất chính là Trâu Tướng Quân.

Từ nhỏ, Trâu Tướng Quân đã được ông nội hết mực thương yêu, không ai được phép động tới anh dù chỉ một chút, tuy nhiên, cũng không ít lần cây gậy của ông rơi trên người Trâu Tướng Quân. Có thể thấy, đây cũng là một kiểu bênh vực của người già.

Giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, Trâu lão gia nổi cơn thịnh nộ, cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa, vốn đã quyết định phủi tay không quan tâm tới chuyện chính trường nữa, nhưng sự việc lại có liên quan tới sự sống còn của nhà họ Trâu. Trong hoàn cảnh bất đắc dĩ, Trâu lão gia đành phải chường khuôn mặt già cả ra, đi cùng Trâu Tướng Quân một chuyến. Ông tìm gặp Bí thư Đảng ủy trung tương dàn xếp một mối thâm tình.

Rất nhiều quan chức chính phủ đương nhiện đều do Trâu lão gia cân nhắc, đề bạt, dù ông đã nhiều năm không tham gia chính trường nhưng vẫn rất có uy tín. Vì vậy, vẫn phải nể mặt ông một chút.

Án phạt tù của Bộ trưởng Trâu và La Anh có thể được bãi miễn nhưng chức Bộ trưởng chắc chắn không thể giữ được. Hơn nữa, số tiền mà La Thái Tông phải bồi hoàn cho chính phủ cũng khiến tập đoàn phải chịu tổn thất lớn.

Lúc bấy giờ, Ngụy Trích Tiên đã nói với Trâu Tướng Quân: “Em biết công ty anh đang gặp khó khăn, em có thể giúp”.

Trâu Tướng Quân khụt mũi coi khinh động cơ của cô ta: “Cô cũng có lòng tốt như vậy sao?”.

“Chỉ cần anh đồng ý lập tức ly hôn với Ngụy Nhất thì em sẽ giúp anh vượt qua khó khăn này.”

Trâu Tướng Quân nổi cơn thịnh nộ, bật cười, tán thưởng nói: “Cô thích nằm mơ như vậy nhỉ!”.

Ngụy Trích Tiên lại chẳng để ý gì tới tới thái độ ác ý của Trâu Tướng Quân, mỉm cười nói: “Ngay cả bản thân anh bây giờ cũng khó có thể lo liệu được, còn có thể mang lại điều gì tốt đẹp cho em gái em? Hơn nữa, người mà em gái em luôn ngưỡng mộ lại chính là Tô Thích, hồi đó, là do anh cưỡng ép nên tình hình mới thế! Giờ anh gặp hoạn nạn, chưa biết chừng, Ngụy Nhất đã ở trong vòng tay của Tô Thích từ lâu rồi!”.

Trâu Tướng Quân không tin vào sự khiêu khích của Ngụy Trích Tiên, anh trở về nhà thì thấy vắng tanh, gọi điện cho Ngụy Nhất mới biết cô để điện thoại ở nhà. Suy nghĩ một lát, cô gái này cũng chẳng có nơi nào để đi, vậy là anh liền tới trường tìm cô.

Nửa tháng không gặp, Trâu Tướng Quân vô cùng thương nhớ Ngụy Nhất nhưng lại bị cảnh tượng ôm hôn lưu luyến trước mắt dập tăt mọi nỗi nhớ trong anh.

Trâu Tướng Quân bước ra từ bóng tối, sắc mặt ảm đạm, đôi mắt như mắt diều hâu cứ chằm chằm nhìn Ngụy Nhất. Cho dù ngọn lửa tức giận trong lòng bùng cháy tới cỡ nào nhưng ngoài mặt anh lại cố tỏ ra bình tĩnh, nhếch mép cười, vỗ tay nói: “Một lời thổ lộ thật cảm động! Anh Tô, thế mà trước đây Trâu mộ không cảm thấy rằng mình đã đánh giá thấp anh! Xem ra đúng là mặt người dạ thứ, đào trộm góc tường của anh em để trục lợi!”.

Tô Thích nhìn Trâu Tướng Quân một cái, sắc mặt không chút biểu cảm, nói “Như nhau cả thôi!”.

Trâu Tướng Quân nắm chặt hai tay, hằn học nhìn vào bàn tay đang đặt trên vai Ngụy Nhất, nghiến răng nói: “Bây giờ, liệu có phải anh nên buôn bàn tay đang đặt trên vai vợ tôi ra không?”.

Tô Thích cũng không chịu thua kém, nói: “Còn phải xem quyết định của Nhất Nhất nữa. Tôi tôn trọng sự lựa chọn của Nhất Nhất. Nam tử hán đại trượng phu, Trâu Tướng Quân, xin cậu đừng cưỡng ép cô ấy”.

Trâu Tướng Quân đã vô cùng tức giận nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng đưa tay về phía Ngụy Nhất nói: “Ngụy Nhất, lại đây”.

Ngụy Nhất nép trong vòng tay của người đàn ông khác, bị chồng bắt gặp, lúc này cô vừa xấu hổ vừa lo sợ, vội vàng đẩy Tô Thích ra.

Cô thấy khuôn mặt vô cùng tiểu tụy của Trâu Tướng Quân, nỗi nhớ nhung đau khổ suốt nửa tháng qua trái dâng, muốn lao ngay tới bên anh. Nhưng Tô Thích nắm chặt tay, kéo cô lại, Tô Thích nhìn vào mắt cô bé, hỏi: “Cô bé, em đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Lúc này, Ngụy Nhất giống như vừa tỉnh ngộ, nhớ tới chuyện tư tình giữa Trâu Tướng Quân vào Tiểu Thất, họ còn giấu cô chuyện đã có con chung với nhau. Nỗi oán hận trong cô lại dâng trào, Ngụy Nhất nhìn chằm chằm vào Trâu Tướng Quân, đôi chân cô lại không buồn nhúc nhích.

Trâu Tướng quân thấy Ngụy Nhất thản nhiên đón nhận vòng tay của người đàn ông khác ngay trước mặt mình, anh nổi cơn thịnh nộ, giọng nói càng trở nên thâm trầm hơn: “Ngụy Nhất, em có nghe rõ không hả? Lại đây!”.

Ngụy Nhất vẫn không nhúc nhích.

Trâu Tướng Quân có phần lo lắng, tiến lên một bước, anh muốn kéo Ngụy Nhất về phíc mình nhưng bị Tô Thích ngăn lại, anh hạ giọng hàn học: “Muốn động chân tay ở chỗ này hay sao hả?”.

Trâu Tướng Quân suốt ba, bốn ngày nay không hề chợp mắt, lúc này trông bộ dáng vô cùng tiều tụy, trong đôi mắt anh hằn lên toàn tia máu đỏ nhưng khí thế mạnh mẽ cũng không hề thua kém Tô Thích. Anh ngẩng đầu lên nói: “Anh mau buông tay ra!”.

Tô Thích buông Ngụy Nhất ra, nhìn vào mắt cô, phát ra những tia nhìn đầy mê hoặc, giọng nói dịu dàng: “Cô bé, em hãy lựa chọn đi!”.

Ngụy Nhất cúi đầu thật thấp, cô chỉ nói: “Em không thể đi với anh được, Trâu Tướng Quân.”

Tô Thích mặt mày rạng rỡ, liếc nhìn Trâu Tướng Quân một cái, chậm rãi nói “Nghe rõ chưa?”.

Trâu Tướng Quân không thèm để ý tới Tô Thích, anh lao tới túm lấy cánh tay của Ngụy Nhất, gào lên: “Em nói gì? Em nói lại một lần nữa cho anh xem!”.

Tô Thích gạt tay anh ra.

Mọi hy vọng của Trâu Tướng Quân lúc đó đã tan thành mây khói, còn hơi sức đâu mà giằng co đấu đá với Tô Thích nữa, anh chỉ trừng trừng nhìn Ngụy Nhất, nghiến răng nói: “Ngụy Nhất, anh hỏi em lần cuối cùng, cho em một cơ hội cuối cùng, em đi theo anh hay theo anh ta?”.

Lúc này, Ngụy Nhất không thể kìm được những giọt nước mắt, đưa tay lên ôm mặt, nức nở nói “Anh đi đi, anh đi đi!”.

Trâu Tướng Quân trừng mắt nhìn cô hồi lâu, nặng nề thờ dài, cuối cùng cũng dịu lại, nói “Tiểu Trư, đừng gây chuyện nữa, chúng ta về nhà thôi!”.

Ngụy Nhất nhìn anh, vừa khóc vừa gào lên: “Đến bây giờ mà anh vẫn chưa nhận ra vấn đề của mình ở đâu sao? Anh mãi mãi chỉ nhìn vào sai lầm của người khác, còn anh thì sao? Con người anh không có chút sai sót và khuyết điểm gì sao? Lúc nào cũng nói tôi gây chuyện, tại sao tôi lại gây chuyện, anh đã bao giờ tự hỏi bản thân chưa?”.

Trâu Tướng Quân sững sờ khi bị Ngụy Nhất la mắng.

Ngụy Nhất vô cùng đau khổ, nhưng vẫn nhìn anh, nói một cách rõ ràng: “Sự gia trường, ngông cuồng, thô bạo, phong lưu buông thả của anh, tôi đều có thể chịu đựng được. Anh không thèm để ý đến cảm nhận của tôi, anh biến mất một cách bí ẩn suốt nửa tháng qua, bặt vô âm tín, tôi cũng có thể chịu đựng được. Anh và chị tôi muốn đi Hồ Nam hay Hồ Bắc, tất cả những điều đó, tôi đều có thể tỏ ra như không hề hay biết, hoặc anh nói dối biện giải một hồi, tôi sẽ ngốc ngếch mà tin anh, tiếp tục đi cùng anh. Nhưng, anh đã qua lại với người bạn thân nhất của tôi rồi có con riêng… Anh… anh bảo tôi phải chịu đựng thế nào đây?”.

“Đứa trẻ đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn! Anh đã đưa tiền cho cô ta bỏ đứa trẻ đi rồi!”, Trâu Tướng Quân lo lắng giải thích.

“Sự cố ngoài ý muốn? Có con rồi lại có thể dùng một câu sự cố ngoài ý muốn để che đậy là xong sao? Trâu Tướng Quân, bao giờ anh mới trưởng thành, bao giờ anh mới biết suy nghĩ cho người khác. Khi cần tới phụ nữ thì vẫy tay gọi Tiểu Thất, giờ người ta có thai, anh không muốn có đứa trẻ nên quẳng ra mấy đồng tiền, nói đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn và bắt người ta bỏ đứa bé đi sao? Anh đã nhìn thấy Tiểu Thất lần đầu được làm mẹ, đã nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của cô ta chưa? Anh có thể nhận thấy điều đó không? Một người phụ nữ nếu đã yêu một người đàn ông, cách thức trực tiếp nhất để bày tỏ tình cảm là sinh con cho anh ta. Những điều đó, anh có hiểu không? Anh không hiểu, anh chỉ biết tới danh vọng, cảm nhận và tiền bạc của anh thôi! Một câu sự cố ngoài ý muốn của anh, đã đẩy Tiểu Thất và đứa con tới bờ vực thẳm! Nếu nói tới sự cố ngoài ý muốn, haha, thế thì sự ra đời của một đứa con hoang như tôi đây mới là sự cố ngoài ý muốn to lớn nhất. Chỉ là, tôi may mắn hơn con của Tiểu Thất một chút, bố tôi cuối cùng cũng không phũ phàng bỏ tôi đi.” Ngụy Nhất nói từng chữ từng chữ mộ, rất rõ ràng, nước mắt như những hạt ngọc bị đứt khỏi chuỗi hạt, lã chã rơi xuống.

“Tiểu Trư…” Trâu Tướng Quân thấy bộ dạng của Ngụy Nhất như vậy, bỗng thấy sợ hãi, ban nãy còn hăm hở khí thế mà giờ đây đã không còn chút tự tin nào nữa.

Vốn nghĩ rằng, bố đã thất thếm thói đời lạnh nhạt, nhân tình mỏng manh như tờ giấy, ai cũng có thể rời xa anh, nhưng Ngụy Nhất sẽ không thể, Ngụy Nhất là người phụ nữ duy nhất khiến anh tràn trề niềm tin và sự kiên định, cô ấy sẽ không rời xa anh. Thế là người con gái ấy lúc này cũng đang lùi từng bước về phía sau, lùi vào trong vòng tay một người đàn ông khác.

Trâu Tướng Quân chăm chú nhìn cô, đôi môi run rẩy hỏi: “Tiểu Trư, em thật sự nỡ rời xa anh sao?”.

Ngụy Nhất nghe câu nói đó, trong lòng đau đớn vô ngần, cô cúi đầu, nước mắt lã chã rớt xuống bậc thềm. Nhưng chỉ ba phút sau, cô vẫn thốt lên một câu nói nhỏ nhẹ: “Đúng vậy!”.

Lúc này, Tô Thích liền nói: “Trâu Tướng Quân, hãy buôn tha Nhất Nhất đi. Nếu cô ấy đi theo cậu mà thật sự cảm thất vui vẻ, nếu cậu thật sự có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy, cô ấy sẽ không phải ba lần bảy lượt chạy tới trước cửa nhà tôi ngồi khóc một mình đâu.”

Trâu Tướng Quân ngẩng đầu lên nhìn Tô Thích: “Anh nói cái gì?”.

Ngụy Nhất ba lần bãy lượt chạy tới ngồi khóc trước nhà Tô Thích? Mặc dù Tô Thích đã ra nước ngoài mấy năm nay rồi, cô ấy vẫn không thể quên được, vẫn chạy tới nơi đã từng ở bên Tô Thích, dù chỉ là để gợi nhớ một chút ký ức có liên quan tới anh ta?

Điều này là sao? Có nghĩa Trâu Tướng Quân anh chẳng qua chỉ là một người chồng thô lỗ, một vật thay thế tạm thời mà mãi mãi không thể bì nổi Tô Thích! Còn cô ấy lại có thể ngụy trang tốt đến như vậy, toàn tâm toàn ý chăm sóc anh, làm tình với anh. Mỗi lần anh gặng hỏi có yêu anh không, cô luôn tìm cách né tránh, anh cũng chỉ nghĩ rằng cô xấu hổ nên không nói. Thảo nào cô không trả lời, trái tim của cô vốn đã giành cả cho Tô Thích, chưa biết chừng, cô ấy có lúc còn thầm cười nhạo cái tên họ Trâu này cứ nghĩ rằng cô yêu anh thật lòng! Cũng có thể trong trái tim cô, anh chẳng qua chỉ là một chú cún ngu xuẩn!

Trâu Tướng Quân không dám tin, có chút bừng tỉnh, mãi lâu sau mới rít lên qua kẽ răng: “Tốt lắm! Tốt lắm! Cả đời Trâu Tướng Quân này ngạo nghễ nhìn đời, coi phụ nữ là đồ chơi, coi tiền bạc và quyền lực là trò chơi. Vậy là hôm nay, cô lại ngả vào vòng tay người khác. Chỉ trong một sớm một chiều mà tất cả tan thành mây khói”.

Trâu Tướng Quân ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Ngụy Nhất như một con sư tử đực trong tư thấ chiến đấu, hai mắt đỏ ngầu, lớn tiếng nói: “Đàn ông chí tại giang sơn, tôi sao có thể mất đi ý chí vì một người phụ nữ! Giang sơn gấm vóc, mỹ nữ chốn hồng trần, Trâu Tướng Quân này đều không coi ra gì, huống hồ là một người như cô! Ngụy Nhất ! Cô chưa từng yêu tôi, cô nghĩ tôi cũng nghiêm túc với cô ư? Tôi chẳng qua cũng chỉ chơi bời một chút thôi! Bây giờ tôi chơi chán rồi, bản thân cô hãy tự lo liệu lấy và chạy theo hạnh phúc của cô đi!”. Nói xong, anh quay đầu bước đi.

“Trâu Tướng Quân…”, Ngụy Nhất kêu lên một tiếng, mang theo cả tiếng khóc.

Trâu Tướng Quân bước được hai bước, nghe thấy Ngụy Nhất gọi , anh liền dừng lại. Nhưng anh không quay người, lưng vẫn quay về phía Ngụy Nhất, sống lưng thẳng như cán bút, hai bàn tay nắm chặt đến trắng bệch. Anh đứng sừng sững một cách ngoan cường mà kiêu ngạo.

Nhưng đợi rất lâu, Ngụy Nhất lại không hề có câu nói tiếp theo, chỉ nghe thấy tiếng khóc như đang kìm nén của cô, trong màn đêm tĩnh lặng của trường đại học S, tiếng khóc đó nghe thật thê lương.

Cũng chính vào lúc đó, một giọng nói hèn mọn chưa từng có từ trước tới nay của Trâu Tướng Quân vang lên từ phía trước. Cổ họng anh đã tắt nghẹn, nhìn về nơi xa xăm, âm thanh giống như một cơn gió Bắc xa xôi, nhẹ nhàng, gần như đang khẳn cầu.

Anh khe khẽ nói: “Thực ra anh cũng không nỡ. Tiểu Trư, theo anh về nhà đi… có được không?”

Cũng chính vào lúc đó. Ngụy Nhất đã hoàn toàn suy sụp, cô giật phăng chiếc nhẫn trên ngón tay áp út ra, ném xuống dưới chân của Trâu Tướng Quân, tiếp đó ôm chầm lấy mặt, nước mắt thi nhau tràn qua các kẽ ngón tay. Cô dùng một giọng điên cuồng, bất lực nhất gào thét lên: “Anh đi đi! Anh đi đi! Anh đi đi! Anh đi đi! …”.

Cô như đang lên cơn điên dại, cứ hết hơi hết sức gò thét, mãi tới khi cô họng khản đặc lại mới thôi.

Rất lâu sau, Tô Thích mới gỡ bàn tay cô ra, nhẹ nhàng nói: “Cô bé, cậu ta đã đi rồi”.

Ngụy Nhất lập tức mở to mắt, nhìn theo hướng Trâu Tướng Quân đã đi nhưng chỉ thấy một màn đêm tăm tối, đâu còn hình bóng cao lớn ngạo mạn đó nữa.

Ngụy Nhất bình thản lau nước mắt, cũng không buồn nhìn Tô Thích một cái, cô đã rất mệt mỏi rồi, thều thào nói: “Anh cũng đi đi”.

Sau đó, cô lê tấm thân mệt mỏi rệu rã, một mình đi vào trong tòa nhà ký túc.

Không hề quay đầu nhìn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.