Cát Thừa Hựu sau khi du lịch ở Tây Tạng về, câu cửa
miệng lại biến thành “Bầu trời hôm nay rất A Lí”.
Ngụy Nhất cười nói: “Cứ làm như sợ người khác không
biết cậu vừa đi du lịch ở địa khu A Lí, Tây Tạng về ấy”.
Cát Thừa Hựu lại không hề bận tâm tới sự giểu cợt của
Ngụy Nhất, than thở: “Phong cảnh ở Tây tạng thật đẹp! Nếu cả đời không đi ngắm
bầu trời ở A Lí một chuyến, không đi cảm nhẫn sự trong lành ở đó một lần thì sẽ
không được coi là đời người nữa!”.
Ngụy nhất lườm một cái rồi gõ lên trán cậu ta: “Dám
hỏi, thế hai mươi sau năm qua của tớ, chắc đã sống uổng phí rồi sao?”.
Mặc dù nói như vậy nhưng Ngụy Nhất vẫn rất hiếu kỳ vể
mảnh đất Tây Tạng.
Năm năm làm hướng dẫn viên du lịch, cô được đi khắp
nơi trên đất nước, có những nơi cô đã đến không dưới một trăm lần. Cô đã luyện
được bản lĩnh dù trên máy bay hay tàu hỏa cũng
có thể ngủ một cách ngon lành như đang ở trêm mặt đất. Ví lý do sức khỏe, sợ
phản ứng cao nguyên, cô vẫn chưa dám đi những tuyến đường về Tây Tạng đó. Nỗi
lo sợ đối với Tây Tạng của Ngụy Nhất cuối cùng đã bị chinh phục bởi những lời
ca ngợi đầy khoa trương của Cát Thừa Hựu, vậy là cô đã đặt chân lên máy bay,
bay đến Tây Tạng.
Máy bay bay qua những tầng mây, khi nhìn từ trên cao
xuống, mọi người mới phát hiện ra A Lí đang có chút mưa bụi.
Bầu trời của A Lí ngày hôm đó thật u ám, chẳng khác
bầu trời ờ vùng đồng bằng nội địa là mấy. Ngụy Nhất vô cùng thất vọng, cảm thấy
những lời tán thưởng của Cát Thừa Hựu quả là quá khoa trương.
Lần đầu tiên đi Tây Tạng, trong chốc lát không thích
ứng kịp cầu không khí loãng của cao nguyên, Ngụy Nhất đau đầu suốt hai ngày
trời, còn luôn có cảm giác buồn nôn nữa. Cát Thừa Hựu vô cùng lo lắng, vội đưa
cô tới bệnh viện. Vậy là hai ngày đầu ở A Lí, Ngụy Nhất lại ở bện viện chẳng
cảm thấy điểm khác nhau giữa A Lí và đồng bằng nội địa cả. Ngụy Nhất bực bội vì
ốm, nằm trên giường than vãn không ngớt, Cát Thừa Hựu gọi táo, chu đáo đưa tới
trước mặt cô, Ngụy Nhất chỉ cần há miệng ra là được.
Tâm trạng thấy vọng tràn trề, may mà than thể lại được
Cát Thừa Hựu cung phụng, thật dễ chịu.
Ngày ra viện, bầu trời quang mây.
Mảnh đất A Lí vốn là nơi rất ít mưa, quanh năm trời
nắng, nhiều lắm cũng chỉ có vài đám mây dày cộm toàn một màu trắng như tuyết,
trông thật đáng yêu. Vận may của Ngụy Nhất không tốt, lần đầu tiên đi lại gặp
phải ngày trời mưa.
Người ta thường nói, không trải qua mưa gió, sao thấy
được cầu vồng. Cũng như vậy, không trải qua những ngày mưa u ám, sao có thể
được chiêm ngưỡng bầu trời trong xanh vô ngần của Tây Tạng.
Bầu trời A Lí quả nhiên đúng như miêu tả của
Cát Thừa Hựu, trong xanh đến đáng yêu.
Cát Thừa Hựu đưa Ngụy Nhất tới một sườn núi nhỏ ngay
sát đó, hai người nhảy lên một tảng đá nhẵn nhụi, ngồi xuống, cùng ngắm đàn dê
trắng đang gặm cỏ phía xa xa và từng đám mây trắng lớn đang phiêu du trên bầu
trời. Cơn gió thổi qua, mùi cỏ thơm nồng. Phóng tầm mắt ra xa, trái tim con
người cũng theo chân trời đó mà không còn thù hận gì nữa.
Quả đúng là một cảnh sắc tươi đẹp khiến người ta thư
thái. Cát Thừa Hựu lựa chọn đúng lúc này để cầu hôn Ngụy Nhất.
Cát Thừa Hựu cúi đầu xuống, ngón tayy khe khẽ gõ một
cách không có tiết tấu lên tảng đá, như thể tùy hứng buông ra vài câu, thần
thái đó, ngũ khí đó vô cùng thoải mái, giống như đang nói “Hay là tối nay chúng
ta ăn món thịt dê nhé!”.
Nhưng, câu mà cậu nói nói chính là “Hay là chúng ta
kết hôn luôn nhé!”.
Ngụy nhất kinh ngạc, ngờ rằng mình đang bị chứng ảo
thính. Cô xoe tròn mắt hét lên: “Cái gì? Cậu nói cái gì?”.
Sau đó, Cát Thừa Hựu nhìn Ngụy Nhất, ánh mắt thận
trọng và nghiêm túc, nói: “Chúng ta cũng không còn nhỏ tuổi nữa, chi bằng hãy
kết hôn đi!”.
Ngụy Nhất nhìn bầu trời trong xanh, những đám mây
trắng nhàn nhã trôi qua, phía xa hơn một chút, một con diều hâu đang bay lượn
trên không trung. Cô bứt một cọng cỏ, khe khẽ xoay vòng trên tay, hững hờ nói:
“Tớ còn trẻ, cậu cũng đang độ thanh xuân mà”.
“Nhất Nhất, tớ rất thích cậu, từ khi còn học đại học
cho tới bây giờ, vẫn không hề thay đổi, cậu không nhận ra điều đó sao?”, Cát
Thừa Hựu nói với giọng xúc động, tiến đến nắm lấy tay của Ngụy Nhất, Ngụy Nhất
khéo léo gạt tay của cậy ấy ra, khẽ cười: “Cậu đang nói đùa, cậu còn định đùa
tới bao giờ nữa?”.
Hai người chưa từng hẹn hò, yêu đương, lại còn trực
tiếp tiến thẳng tới hôn nhân? Hơn nữa, đối phương còn là một cô gái trẻ mới ly
hôn, mặc dù chưa được coi là đã già nhưng cũng đã qua thời thanh xuân non trẻ,
cầu hôn như vậy, không phải trò đùa trẻ con thì là cái gì.
Cát Thừa Hựu sau khi tốt nghiệp, trong một lần đi du
lịch đã tình cờ gặp Ngụy Nhất đang đảm nhiệm vai trò một hướng dẫn viên du
lịch, cậu hỏi thăm một chút và biết cô hiện vẫn độc thân. Cát Thừa Hựu vui mừng
không xiết, từ đó lại tiếp tục hành trình theo đuổi Ngụy Nhất. Ngụy Nhất cũng
đã từng nói rõ với cậu ấy, giữa hai người có những chênh lệch quá lớn, hơn nữa,
lại quá hiểu về quá khứ của nhau, thực sự không phù hợp.
Cát Thừa Hựu lại không hề để ý gì tới những lý do đó.
Cát Thừa Hựu chỉ sinh sau Ngụy Nhất vài tháng, cũng đã
hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi rồi. Mặc dù không còn thanh xuân phơi phới như
hồi còn học đại học nữa nhưng vẫn có những việc làm hết sức trẻ con. Ví dụ
như, khi có người bạn khác giới nào mới Ngụy Nhất ăn cơm, cậu ta liền cầm hoa
hồng lao tới, luôn miệng gọi “Vợ ơi, anh thua rồi, đừng giận anh nữa”; hoặc là
Ngụy Nhất phải bay đi đâu công tác, cậu ta liền lén lút ghi danh đăng ký với công
ty du lịch, đem đến cho cô một niềm vui bất ngờ. Ngụy Nhất không ghét Cát Thừa
Hựu nhưng trong lòng cô biết rằng đó không phải là tình yêu. Vậy là cô liền
chọn một ngày đầu óc thảnh thơi, hẹn gặp Cát Thừa Hựu, hết sức thành thực nói:
“Tạm thời tớ không muốn nói tới chuyện yêu đương”.
Chuyến đi Tây Tạng lần này lại là một sự thay đổi lớn
về bản chất, chẳng phải em luôn nói rằng em không muốn nói chuyện yêu đương hay
sao, vậy cũng tốt, anh liền trực tiếp bỏ qua giai đoạn yêu đương, tiến thẳng
tới hôn nhân.
Gió ở thảo nguyên A Lí quá mạnh, thổi tung mái tóc dài
mềm mại của Ngụy Nhất. Hai người đang ngồi rất gần nhau, mấy sợi tóc của cô
theo làn gió mơn trớn khuôn mặt Cát Thừa Hựu, tê tê buồn buồn, Cát Thừa hựu
nghe được lời từ chối của Ngụy Nhất, sắc mặt trở nên ảm đạm một chút rồi nhanh
chóng lấy lại thần thái.
Cát Thừa Hựu thấy Ngụy Nhất mặt mày rạng rỡ, tươi vui
nhìn mình, nhưng trong lời nói của cô, có thể cảm nhận được sự xa cách và lạnh
nhạt, vậy là Cát Thừa Hựu cũng cười, lắc đầu nói: “Lại bị cậu từ chối thẳng
thắn. Ngay cả một chút hài hước cũng không có nữa!”.
Hai người ngồi thêm một lát nữa rồi ra về trong tiếng
cười đùa. Hành động cầu hôn lẽ ra phải rung động lòng người lại được hóa giải
nhẹ nhàng như vậy. Tất cả bị ném vào trong những cơn gió thổi vù vù của thảo
nguyên A Lí, mang đi reo rắc khắp nơi.
Từ khi khai thông đường bay tới A Lí, khách du lịch từ
khắp thế giới đổ về đây tăng gấp nhiều lần. Trên phố Sư Tuyền Hà, mặc dù không
phồn hoa như ở Lạp Tát nhưng dòng người qua lại cũng rất tấp nập. Hôm đó, đường
đông hơn thường ngày, rất dễ bị lạc. Cát Thừa HỰu nắm lấy tay Ngụy Nhất, cười
hì hì nói: “Không biết đường thì qua đây nắm tay tớ đi, đừng để bị lạc đấy, để
lát nữa tớ khỏi phải tới đồn
cảnh sát nhận người! Tớ lại không biết tiếng Tây Tạng, không khéo các đồng chí
dân tộc Tạng lại tưởng tớ bị lạc mất con gái ấy chứ!”.
Bởi vì từ lúc ra khỏi cửa, Ngụy Nhất đã bị lạc mất một
lần rồi, phải rất lâu sau Cát Thừa Hựu mới tìm thấy cô.
Ngụy Nhất ngẩng đầu lên, cau màu, chu miệng lại bắt
đầu rên la: “Ai không biết đường chứ? Cậu mới là ngời không biết đường, cả nhà
cậu đều không biết đường!”. Bàn tay cô giãy giụa mấy cái nhưng không thoát ra
được, đành để cậu ấy nắm tay dắt đi.
Đi được vài bước, Ngụy Nhất bị một người qua đường cao
lớn đâm mạnh một cái, người đó cũng không nhìn đường, cúi gằm mặt xuống, cứ đi
về phía trước như người mộng du nhưng anh ta lại biết mình đã
va phải người khác, lạnh lùng nói một tiếng: “Xin lỗi”, giọng nói trầm ấm, nghe
cực kỳ cuốn hút.
Ngụy Nhất khi nghe thấy tiếng ‘xin lỗi” đó, cô bỗng
rùng mình, vội vàng quay đầu lại. Cũng đúng lúc đó, cô khẽ kêu lên một tiếng
theo phản xạ “Trâu Tướng Quân”.
Trâu Tướng Quân mất tích năm năm, bặt vô âm tín, Ngụy
Nhất, bạn bè, người thân của anh đã dò hỏi khắp nơi nhưng đều không biết được
thông tin gì cả. Vì chuyện này mà bà La Anh còn đích thân tới tìm Ngụy Nhất,
gây lộn một trận lớn, bắt cô phải đền con trai cho mình.
Ngụy Nhất sao có thể đền được, cô chỉ khóc. La Anh chỉ
biết con trai bà bỗng dưng biến mất, đoán rằng đã bị kẻ thù bắt cóc đi rồi, có
lẽ bây giờ cũng không còn tồn tại trên cõi đời này nữa. Bà đau lòng, tuyệt
vọng, không còn ý thức gì nữa nên mới trút hết mọi oán hận lên đầu con dâu.
Nhưng lúc đó, Trâu Tướng Quân và Ngụy Nhất đã ly hôn, việc sống hay chết của
anh ấy rốt cuộc cũng không liên quan gì tới Ngụy Nhất. Sau khi gây chuyện vài
ngày, La Anh buông một câu: “Điều bất hạnh lớn nhất của thằng Quân, chính là
gặp phải một người phụ nữ như cô!”. Những ngày sau đó bà không tới quấy rầy cô
nữa.
Tìm kiếm đã nhiều năm như vậy, không phải là không có
người tướng mạo và thần sắc vài phần giống với Trâu Tướng Quân, mỗi lần bắt gặp
một người gần giống anh trên phố, Ngụy Nhất đều vui sướng hét gọi nhưng đối
phương lại không hề có phản ứng, rõ ràng những người đó đều không phải là anh.
Sau mỗi lần trải qua cảm giác “quá hy vọng để rồi vô cùng thất vọng”, tâm trạng
của Ngụy Nhất rầu rĩ mất mấy ngày liền. Dần dần, cô không chịu đựng được sự bấp
bênh của đời người nữa, liền nhắm mắt, học cách làm một con đà điểu, không cố
đi tìm anh nữa.
Vì vậy, câu gọi đó của ngày hôm nay thực sự phát ra
giống như một bản năng, ngay cả mặt mũi của người đó, cô còn chưa kịp nhìn rõ.
Nhưng trực giác đã mách bảo cô, người nói hai từ xin lỗi lạnh lùng đó chính là
người cô nhọc công tìm kiếm suốt mấy năm nay, vậy là cô liền buột miệng gọi
“Trâu Tướng Quân”.
Nào ngờ, người đó dừng bước và quay phắt người lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Giống anh mà không giống anh.
Trâu Tướng Quân của ngày xưa thần sắc ngông cuồng,
mạnh mẽ, tuấn tú, lông mày rậm, mắt sáng, khi nhìn người khác cũng luôn ở thế
từ trên cao nhìn xuống, cả người anh toát lên khí chất ngông cuồng, độc tôn.
Đâu giống với người đàn ông đang đứng trước mặt cô kia. Người đàn ông trước
mặt cô, nếu đem đặt trong đám đông, chỉ trong chốc lát sẽ bị nhấn chìm, tuyệt
đối không thể phát ra ánh hào quang được. Thần sắc anh mơ màng, diện mạo mặc dù
tuấn tú hơn người nhưng lại bị che phủ trong lớp râu ria lờm xờm, không thể
nhận ra sắc thái xuất chúng trong đó. Chỉ có đôi mắt sáng đen láy, hấp háy phát
sáng theo tiếng gọi của Ngụy Nhất. Anh ta quay người lại nhìn Ngụy Nhất, cặp
lông mày rậm khẽ cau lại, dần dần đứng thẳng.
Nhưng, độ tuổi của người đàn ông kia rõ ràng không phù
hợp với độ tuổi của Trâu Tướng Quân, xem ra anh ta già hơn, tiều tụy hơn gấp
nhiều lần, dễ phải tới bốn mươi tuổi rồi, lại dường như đã qua năm mươi, không
thể đoán được số tuổi thực, tóc mai hai bên đã đốm bạc, lưng hơi cúi, áo quần
rách rưới, khoác tấm áo lông kiểu Tây tạng, đội mũ da lông báo, trên người còn
toát lên mùi trà boo7, thứ mùi chỉ có người dân du mục của dân tộc Tạng mới có.
Những thứ đó làm sao giống với vẻ hùng dũng hiên ngang, chú trọng hình thức lại
có chút tính các sợ bẩn vốn có của Trâu Tướng Quân. Ngược lại, giờ trông anh
ấy giống với một chú bò tót hùng dũng, hiên ngang bước đi.
Ngụy Nhất có chút do dự, nghi hoặc, cũng có vài phần
khẳng định, cảm giác hưng phấn lúc ban đầu dần bị thu tóm lại, chần chừ rồi lại
chần chừ, ngắm ngía người đàn ông trước mặt mình từ đầu tới cuối, lại thử gọi
thêm một tiếng “Trâu Tướng Quân?”.
Người đàn ông trước mặt cô cố gắng khống chế cảm xúc
nhưng vẫn có thể nhận ra sự xúc động của anh ta trong lúc ấy qua đôi môi đang
khẽ run run. Anh như muốn nói điều gì đó, lại như có hàng nghìn hàng vạn lời
nói bị tắc nghẹn trong cổ họng, nhất thời không biết phải nói câu nào trước.
Hồi lâu, ánh mắt anh dừng lại ở bàn
tay phải của Ngụy Nhất – bàn tay đang được Cát Thừa Hựu nắm chặt. Cát Thừa Hựu
trẻ trung, tuấn tú, vui tươi hoạt bát, không biết xuất sắc hơn người đàn ông
này bao nhiêu.
Ngụy Nhất nhất thời vô cùng xúc động, chỉ cảm thấy
thời gian như ngừng trôi nhưng lại quên rằng bàn tay của mình còn đang bị Cát
Thừa Hựu nắm chặt.
Thấy bộ dạng của người đối diện rất đáng ngờ nhưng từ
đầu tới cuối anh ta lại không hề lên tiếng, Ngụy Nhất giật tay ra khỏi tay của
Cát Thừa Hựu, bước lên vài bước, lớn tiếng nói: “Xin lỗi, anh có phải là Trâu
Tướng Quân không?”.
Trong giây lát, ánh mắt người đàn ông đó tối sầm lại,
rầu rĩ buông một câu: “Cô nhận nhầm người rồi. Tôi không phải là anh ta”. Rồi
quay người định bước đi, mang theo chút luống cuống, giống như đang chạy trốn.
Mà câu nói phát ra từ cổ họng anh ta lại khiến Ngụy Nhất bật khóc thét lên:
“Trâu Tướng Quân! Anh chính là Trâu Tướng Quân!”.
Chính là anh, chồng của cô, cô sao có thể nhận nhầm
được! Cho dù bây giờ anh đang lưu lạc với dân tộc Tạng này nhưng giọng
nói của anh không thể thay
đổi, giọng nói thâm trầm, thờ ơ, khi nói chuyện với cô luôn mang theo sự dịu
dàng đó, cho dù thế nào cô cũng không thể nhận nhầm được! Ngụy Nhất chỉ cảm
thấy máu nóng trong toàn bộ cơ thể mình đều trào lên trí não, khuôn mặt xúc
động đến nổi bừng đỏ lên.
Nhưng người đàn ông đó đi mỗi lúc một nhanh, giữa dòng
người qua lại đông đúc đó, trong chớp mắt đã không thấy hình bóng của anh đâu
nữa.
Ngụy Nhất chạy tìm trong đám đông, nhìn mặt hầu hết
những người đàn ông trong dòng người, cất cao giọng hét gọi tên của Trâu Tướng
Quân, cô gần như điên dại, thét gào tới nỗi khản đặc giọng, gần như ngất xỉu.
Nhưng anh vẫn không xuất hiện.
Ngụy Nhất hẹt gọi tới hết hơi kiệt sức, khuỵu hai chân
xuống đất. Cuối cùng, Cát Thựa Hựu tiến tới khẽ vỗ vào lưng cô, lại rút khăn
giấy ra dịu dàng giúp cô lau nước mắt, khuyên nhủ: “Được rồi, Nhất Nhất, đừng
khóc nữa. Chúng ta về thôi!”.
“Anh ấy chính là Trâu Tướng Quân, chính là anh ấy! Cậu
nói đi, chính là anh ấy, có đúngkhông? Cậu nói đi chứ?”. Tâm trạng của Ngụy
Nhất vẫn đang rất kích động, cô hoàn toàn không nghe thấy lời nói của người bên
cạnh, chỉ sốt sắng nắm lấy tay chân chứng là Cát Thừa Hựu và giàn giụa nước mắt
hỏi cậu ấy.
Cát Thừa Hựu thấy bộ dạng ấy mới biết rõ vị trí của
Trâu Tướng Quân trong trái tim của Ngụy Nhất. Cậu vừa đố khị vừa cảm thấy đồng
tình. Một lát sau, cậu nói: “Anh ấy không nói dối. Anh thấy thực sự đã không
còn là anh ấy nữa rồi”. Cát Thừa Hựu luôn dùng anh mắt của người ngoài cuộc để
quan sát tất cả, rõ ràng đã nhìn rõ hơn Ngụy Nhất, cậu chậm rãi nói: “Anh ấy sẽ
không nhận cậu đâu”.
“Nhưng rõ ràng anh ấy là Trâu Tướng Quân mà!”. Ngụy
nhất kiên quyết nói.
“Cậu không hiểu đàn ông, đặc biệt là người đã từng
đứng ở đỉnh cao như Trâu Tướng Quân, anh ấy có sự kiêu ngạo của anh ấy, anh ấy
không cho phép mình xuất hiện trước mặt người con gái đã từng là của mìn trong
bộ dạng sa sút như thế”, Cát Thừa Hựu nói, nhìn theo hướng đi của Trâu Tướng
Quân, dấy lên cảm giác khâm phục: “Nếu là tớ, chắc chắn sẽ không làm được như
anh ấy”.
Ngụy Nhất suy nghĩ về câu nói của Cát Thừa Hựu hồi lâu
nhưng vẫn không thể nào hiểu được, tại sao anh không phải là anh nữa rồi, tại
sao anh đã nhìn thấy cô nhưng không đến nhận cô nữa…
Ngụy Nhất ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, khóc không thành
tiếng…