Với cơn tức giận đầy mình, Trâu Tướng Quân ngấu nghiến
đôi môi của Ngụy Nhất như đang muốn trừng phạt cô, hành động thô bạo chẳng có
kỹ năng, kết cấu, bố cục gì cả, chỉ vì muốn trút hết sự bất mãn trong lòng mà
thôi.
Nhưng đôi môi của Ngụy Nhất lại dịu dàng thơm mát hơn
nhiều so với tưởng tượng của anh, cơ thể khẽ run rẩy của cô không ngờ lại mềm
mại như vậy, còn cả mùi hương đặc biệt chỉ có ở những thiếu nữ mới lớn nữa chứ.
Trâu Tướng Quân mới chỉ khẽ chạm vào Ngụy Nhất, toàn thân anh đã râm ran như có
hàng nghìn hàng vạn con kiến đang bò quanh, ngưa ngáy một cách kỳ lạ và cũng
nóng bỏng thật khó chịu. Còn chưa kịp suy ngẫm về phản ứng của cơ thể, nụ hôn
của anh đã chuyển từ trạng thái cướp đoạt cường bạo sang sự tiếp xúc thưởng
thức, cứ nếm hết lần này tới lần khác một cách không khống chế được. Đợi đến
khi ý thức quay trở về đại não thì anh đã đang dịu dàng lướt qua lướt lại trên
đôi môi của cô rồi.
Đây là nụ hôn đầu đời của Ngụy Nhật.
Ngụy Nhật bị kinh động tới nỗi phải rất lâu sau vẫn
không phản kháng, cô luôn không dám tin rằng người đàn ông luôn tự cho mình là
đệ nhất thiên hạ đó lại đích thân hôn cô! Một giây trước đây thôi, chẳng phải
là họ còn cãi nhau sao? Liệu có phải anh ta đã uống say tới nỗi không biết bản thân
mình đang ôm ai nữa? Ngụy Nhất trợn tròn hai mắt, quên béng mất việc mình phải
phản ứng như thế nào.
“Ngoan, nhắm mắt vào”, Trâu Tướng Quân khẽ thì thầm.
Đúng lúc đôi môi cô hé mở vì hoang mang, chưa biết phải phản ứng thế nào thì
một thứ mềm mềm, ươn ướt, lành lạnh chui tọt vào trong khoang miệng cô, mang
theo mùi thơm nồng nặc của rượu tây, tận tình khuấy động, liếm láp, như rồng
bay, như rắn lượn, lanh lợi mà giảo hoạt ở trong đó. Phải rất lâu sau Ngụy Nhất
mới ý thức được rằng Trâu Tướng Quân đang đè sát lên người cô, còn lưỡi của anh
ta lại bỗng nhiên nằm gọn trong khuôn miệng mình!
Một cảm giác tủi hổ dâng trào mạnh mẽ, ngay ngoài
đường phố mà người đàn ông này lại cợt nhả mình như vậy! Ngụy Nhất định thần
lại, cố gắng giãy dụa.
Trâu Tướng Quân đang say sưa với nụ hôn, cảm thấy cơ
thể áp sát mình đang không ngừng chuyển động, đôi tay của cô bé ngốc nghếch kia
liên tục đẩy mạnh vào vầng ngực của mình, có vẻ muốn thoát ra. Dù thế tấn công
đó đối với anh lúc này không mấy khó khăn nhưng lại làm hỏng bầu không khí và
ảnh hưởng tới tinh thần. Vậy là anh rút một tay ra, tóm gọn hai cổ tay của Ngụy
Nhất, ấn hai tay của cô ra phía sau, hai đùi anh cũng khóa chặt đôi chân không
chịu nghe lời của Ngụy Nhất khiến cô không thể cử động được nữa.
Trong khi thực hiện những động tác ấy, có thể nói, đó
là những phản ứng bản năng của cơ thể, đôi môi anh vẫn không hề rời khỏi môi
cô, tâm tư của anh cũng vẫn đắm chìm trong sự ngọt ngào và thanh khiết. Dù đang
đắm chìm trong men say tình ái nhưng anh vẫn nhủ thầm: Cô bé này bình thường
luôn có vẻ tẻ nhạt, không ngờ cơ thể dậy thì lại hấp dẫn như vậy, ngực đầy,
mông nở, đúng là hàng thật, giá cả phải chăng. Ngụy Nhất chưa từng trải qua
những cảm giác như vậy, dường như muốn ngất lịm, hai chân mềm nhũn, nếu không
nhờ Trâu Tướng Quân đang ghì chặt lấy thân thể thì cô sớm đã ngã khụy rồi.
Lúc bấy giờ, toàn thân cô không thể cử động nổi, cũng
không hét lên được, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đang đắm chìm trong tình ái
trước mặt trở nên lạ lẫm đến nỗi khiến cô lo sợ. Trong phút chốc, Ngụy Nhất cảm
thấy trời như sắp sập đến nơi, cô bật khóc vì bất lực. Nước mắt lẫn với mùi vị
của lớp phấn tan chảy vào miệng của hai người, vừa mặn vừa chát.
Nụ hôn đã kết thúc, Trâu Tướng Quân cuối cùng cũng
buông tha cho đôi môi của Ngụy Nhất, ghé sát mũi mình vào mũi của cô. Đôi mắt
sáng vốn tự cho mình là nhất trên đời của anh đang ngập tràn khát vọng. Ngụy
Nhất cho rằng anh ta cuối cùng cũng có lương tâm và buông tha cho mình rồi, vừa
có được sự tự do, cô liền mở miệng thở gấp.
Ngón tay cái thô ráp của Trâu Tướng Quân lướt nhẹ trên
đôi môi đang phồng lên vì nụ hôn vừa rồi, nhìn sâu vào mắt cô, một câu nói phát
ra từ cổ họng mang đầy vẻ khiêu khích:
Toàn thân Ngụy Nhất run lẩy bẩy vì phải thở gấp, nỗi
xấu hổ và cơn tức giận khó có thể che dấu được, cô nhắm chặt hai mắt lại, không
thèm nhìn.
Hình như Trâu Tướng Quân lại rất hài lòng với phản ứng
của cô, cúi xuống nhìn cô, ngoác miệng đầy quỷ quyệt rồi phát ra tràng cười như
ma quỷ.
“Buông tôi ra!”, Ngụy Nhất hét lên, giọng điệu vẫn còn
run.
Trâu Tướng Quân thấy bộ dạng thảm thương của Ngụy Nhất
có vẻ đã phải chịu nỗi ấm ức lớn, trong lòng cũng thấy không vui, khẽ quát:
“Không được khóc, nghe rõ không hả?”
“Rõ…” Ngụy Nhất đồng ý không khóc nữa nhưng nước mắt
vẫn không ngừng tuôn rơi khiến Trâu Tướng Quân vừa xót thương vừa chịu đầu
hàng.
Anh khẽ cử động cơ thể, nói: “Xin tôi đi. Tôi sẽ thả
cô ra”.
“Xin anh…”, Ngụy Nhất nức nở.
“Gọi anh!”
“Anh.”
“Sau này không được gọi Tô Thích là anh nữa!”
Ngụy Nhất nghĩ tới Tô Thích, càng thấy ấm ức, nước mắt
vừa khô lại vội vã tuôn trào: “Anh tha cho tôi đi…Bây giờ chắc chắn anh Tô đang
tìm tôi!”.
Không nhắc tới Tô Thích còn tốt, hễ nhắc tới, nỗi chua
xót trong lòng Trâu Tướng Quân lại trào dâng như long trời lở đất, không có chỗ
nào để trút giận, anh liền nâng khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ to bằng một bàn tay của
cô lên, hằn học cắn một cái vào đôi môi đang tấy đỏ của Ngụy Nhất.
Ngụy Nhất đau tới nỗi cao giọng hét lên, vừa khóc vừa
nói: “Tôi xin anh, anh buông tôi ra đi!”.
Trâu Tướng Quân lại nói vẻ hống hách: “Ông đây thay
đổi ý kiến rồi!”.
Hóa ra, người có quyền được thay đổi ý kiến, ngoài phụ
nữ ra còn có cả cụ ông nữa.
Ngụy Nhất tức đến run người, mắng tới tấp, không cần
lựa chọn từ ngữ gì cả: “Anh! Anh là đồ lừa đảo! Lưu manh! Đồ đểu! Tiểu nhân!
Thổ phỉ!”.
“Tôi thích thế!”, Trâu Tướng Quân không ngần ngại trêu
chọc lại.
Ngụy Nhất không nói gì nữa, đầy căm phẫn nhìn anh ta,
hai hàng lệ vẫn lăn dài trên má, bộ dạng vừa bướng bỉnh vừa đáng thương lại có
phần hài hước.
Trâu Tướng Quân chợt mềm lòng, không khống chế được
cảm xúc, đưa tay ra giúp cô lau nước mắt, Ngụy Nhất bèn quay ngoắt sang một
bên.
Trâu Tướng Quân tự thấy mình đã làm bừa, có phần bối
rối, khẽ hắng giọng một tiếng, tìm vài lời khác để nói: “Cô và Tô Thích, rốt
cuộc có quan hệ như thế nào?”.
Ngụy Nhất trợn mắt lên nhìn anh ta, nói: “Tôi đã nói
rồi, anh ấy là học trưởng của tôi!”.
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Nếu không còn thế nào nữa?”
Một niềm vui sướng trào dâng trong lòng Trâu Tướng
Quân, anh không kịp kiềm chế, khóe môi mang theo nụ cười, đôi đồng tử đen láy
được tưới đẫm thêm một chút tình cảm dịu hiền. Thấy Ngụy Nhất đang run rẩy,
không biết do tức giận hay bị lạnh, anh dịu dàng hỏi:
“Lạnh không?”
Ngụy Nhất vốn là người sợ lạnh, lúc này chỉ mặc mỗi
chiếc áo len trên người, lại đứng ngay đầu gió đông nên đã lạnh tới nỗi run lẩy
bẩy lên từ lâu rồi. Tính khí vô cùng bướng bỉnh, cô quay mặt đi, không thèm đáp
lại sự quan tâm của Trâu Tướng Quân.
Trâu Tướng Quân bỗng khom người ôm chặt lấy eo Ngụy
Nhất, không màng tới sự phản kháng của cô, sải từng bước lớn về phía bãi đậu
xe.
Đi đến trước một chiếc xe thể thao hiệu Porsche màu
huyết dụ, mở cửa bên ghế phụ, không nói không rằng đẩy Ngụy Nhất ngồi vào trong
đó. Ngụy Nhất bật dậy định chạy ra ngoài liền bị Trâu Tướng Quân ấn ngồi xuống,
anh kéo dây bảo hiểm, thắt qua người cô một cách thô bạo, sau đó nhanh chóng
ngồi vào ghế lái, mở khóa khởi động xe.
Đợi đến khi Ngụy Nhất kịp phản ứng thì chiếc Porsche
đã đang lăn bánh trên đường rồi.
Chẳng bao lâu sau, xe đã ra khỏi thành phố, Trâu Tướng
Quân chạy xe với tốc độ cực lớn, Ngụy Nhất sợ quá, chỉ dám bịt mắt lại hét
toáng lên.
“Đồ điên, anh là đồ điên! Anh muốn mang tôi đi đâu hả?
Aaaaaaa... Chạy chậm lại một chút! Anh lái xe sau khi uống rượu, tôi sẽ kiện
anh đây!”
Trâu Tướng Quân không nói không rằng, nắm chặt lấy vô
lăng, khóe môi khẽ nhếch.
Bây giờ đang là đêm khuya, không còn cảnh tắc đường
nữa. Chiếc Porsche màu huyết dụ lao nhanh về hướng Tây của thành phố. Khoảng
hai mươi phút sau, giọng nói của Trâu Tướng Quân vang lên: “Bỏ tay xuống, nhìn
xem đây là đâu”.
Ngụy Nhất nhìn ra ngoài cửa xe, thấy một địa điểm quen
thuộc tới mức không có nơi nào quen thuộc hơn được nữa. Cô rất ngạc nhiên, quay
đầu sang hỏi Trâu Tướng Quân:
“Sao anh biết tôi tốt nghiệp trường Trung học phổ
thông Bắc Kinh No4 vậy?”
“Đương nhiên là tôi biết”, Trâu Tướng Quân nói, “Tôi
cũng từng học ở đây hai năm”.
Anh cho xe chạy chầm chậm tới sát cổng trường, rồi nói
với Ngụy Nhất: “Xuống xe đi”.
Ngụy Nhất cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn mở cửa xe bước
ra ngoài. Trong màn đêm tối đen, mỗi tòa nhà lớn trong khuôn viên ngôi trường
cũ đều chỉ nhìn thấy những đường nét mờ mờ, còn chút ánh sáng hắt ra từ phía
tòa nhà lớp học, sân vận động văng vẳng tiêng ồn ào, ký túc xá của học sinh
cũng thưa thớt ánh đèn. Ba năm phổ thông trung học, giọt mồ hôi của những năm
đã qua, ý chí quyết tâm phấn đấu, tinh thần đoàn kết, sự nỗ lực, dường như chỉ
cần nhắm mắt lại, tất cả những điều đó đều hiện ra ngay trước mắt. Đề thi, bài
thi, sách tham khảo, sách tiếng Anh, vở ghi, bút viết, dường như vẫn còn có thể
nghe thấy tiếng thở của chúng nữa.
Mặc dù Ngụy Nhất không biết dụng ý của Trâu Tướng Quân
khi đưa cô tới đây, nhưng từ một học sinh cấp ba với lịch học căng thẳng đến
một cô tân sinh viên năm thứ nhất thảnh thơi, giống như bãi bể nương dâu, tựa
như đã cách một đời. Giờ đây, nhớ lại cảnh tượng nỗ lực phấn đấu học tập để thi
đỗ đại học, dường như mỗi giọt mồ hôi rớt xuống ngày đó đều có ý nghĩa, đều
mang theo khát khao mãnh liệt. Quay lại ngôi trường cũ sau nửa năm xa cách,
Ngụy Nhất có muôn vàn suy nghĩ. Đứng trước cổng trường Bắc Kinh No4, cô ngây
người ra nhìn ngắm.
“Tại sao anh lại đưa tôi tới đây?”, Ngụy Nhất hỏi
chàng trai đang đứng cạnh mình.
Trâu Tướng Quân tựa vào cửa xe, châm một điếu thuốc,
lạnh lùng nói: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô, chính là ở trước cổng trường
này”.
Ngụy Nhất nói: “Anh đến trường Bắc Kinh No4 này làm
gì?”.
“Chị cô tìm cô có việc, tôi và cô ấy cùng tới đây. Khi
ấy tôi ngồi trong xe. Đó là việc xảy ra từ hai năm trước, lúc ấy là mùa hè, cô mặc
váy, còn tết tóc đuôi sam, nhìn có vẻ rất ngốc nghếch.”
Ngụy Nhất buột miệng hỏi luôn: “Ngay cả những chi tiết
đó mà anh cũng nhớ hết?”.
Trâu Tướng Quân lạnh lùng nói: “Trí nhớ tốt, chẳng có
cách nào khác”.
Thực ra, anh không chỉ nhớ những chi tiết đó, hai năm
trước, Ngụy Nhất mới mười sáu tuổi. Cô mặc bộ váy liền cổ màu xanh da trời kiểu
hải quân, buộc dây nơ trắng, đi giày da nâu, để lộ đôi tất bông màu trắng cao
tới bắp chân, chiếc tất bên trái còn vấy chút bùn đất. Tóc rẽ ngôi lệch, hai
bím tóc được buộc bằng dây buộc tóc hình quả tròn màu hồng phấn. Tay trái ôm
một chồng sách, tay phải đeo đồng hồ, hình như đang rất vội, mắt liếc nhìn đồng
hồ liên tục. Ngụy Trích Tiên chỉ nói với anh đó là một người họ hàng. Lúc đó,
Trâu Tướng Quân vốn không hề biết rằng, cô bé ngốc nghếch đang đứng dưới ánh
nắng, khẽ nheo đôi mắt, không ngừng liếc nhìn đồng hồ đó cũng họ Ngụy. Khi ấy,
cơ thể Ngụy Nhất còn chưa dậy thì, vẫn là một thiếu nữ còn e ấp phong nhụy chờ
ngày nở rộ, dù rất ngây thơ đáng yêu nhưng cũng không đên nỗi thu hút hết mọi
sự chú ý của Trâu Tướng Quân Nhưng không hiểu tại sao, Trâu Tướng Quân lại nhớ
rất rõ hình ảnh của cô lúc bấy giờ, thậm chí cả chiếc cặp hình dâu tây cài trên
mái tóc của cô nữa. Có lẽ là bởi, trường Trung học phổ thông Bắc Kinh No4 là
trường trong nước duy nhất mà Trâu Tướng Quân từng học. Sau khi trưởng thành,
trở về trường cũ, cũng có những tâm trạng khác khi nhìn thấy những lớp học sinh
mới. Nhưng khi ấy, anh sao có thể ngờ rằng, hôm nay của hai năm về sau, anh lại
đưa cô trở về trường cũ như ma xui quỷ khiến thế này?
Ngụy Nhất gãi gãi đầu, nói: “Lúc đó chắc tôi quê mùa
lắm nhỉ?”.
Trâu Tướng Quân hình như không nghe thấy nên vẫn im
lặng.
Cả hai đều lặng lẽ đắm chìm trong hồi ức ngày xưa của
riêng mình.
Khi ấy, hai người đang đứng dưới cột đèn đường, Ngụy
Nhất khẽ nghiêng đầu nhìn Trâu Tướng Quân trong chiếc áo len cố chữ V màu xám
nhạt, quần tây màu be, lộ rõ thân hình cao lớn và hoàn mỹ, trông thật thoải mái
mà không mất đi vẻ tôn quý; làn da nâu bóng đúng tiêu chuẩn; đường nét ngũ quan
rõ ràng, lông mày rậm, mắt sáng, đôi môi mỏng, khóe môi khẽ nhếch lên; mái tóc
đen bóng, có vài sợi xoăn tự nhiên, mấy lọn tóc lòa xòa trước trán bị gió thổi
rối tung càng làm tăng thêm vẻ đàn ông, bá chủ; tay phải cầm điếu thuốc, đứng
dựa vào cửa xe, đôi mắt sáng khi long lanh lúc lại ảm đạm như đang đắm chìm
trong suy nghĩ. Những cô nữ sinh đi ngang đó, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng sau khi
liếc mắt nhìn thấy Trâu Tướng Quân, đều e thẹn rảo nhanh vài bước, rồi lại khe
khẽ quay đầu lại nhìn.
Ngụy Nhất thầm nhủ, chàng trai này quá đẹp, nếu không
có những bản tính tồi tệ như vậy thì quả là một người đàn ông hoàn mỹ.
Ngụy Nhất đang say sưa ngắm nghía, Trâu Tướng Quân
lạnh lùng quay đầu lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, Ngụy Nhất bối rối mặt đỏ
bừng, vội vàng quay đi chỗ khác. Chân trái giẫm lên chân phải, cuống quýt tìm
một câu nói bừa: “Ờ, à, ừ, ha ha, anh cũng từng học ở trường Bắc Kinh No4?”.
“Ừm.” Trâu Tướng Quân dụi tắt điếu thuốc.
“Thành tích học tập của anh lúc đó có tốt không?”
“Thành tích? Điểm thi ư?”
“Đương nhiên là điểm thi rồi.”
“Thấp nhất lớp”, anh lại tỏ ra rất thật thà.
Ngụy Nhất cố gắng kiềm chế nhưng vẫn lộ rõ vẻ mặt hí
hửng khi thấy người khác gặp nạn: “Ha ha, hồi còn học phổ thông, tôi luôn đứng
trong top đầu của lớp”.
“Tôi không quen với cách giáo dục ở trong nước”, Trâu
Tướng Quân nói.
“Ờ, cũng đúng, anh đã lớn lên ở nước ngoài, nghe nói
cách giáo dục ở nước ngoài là để cho trẻ em được tự do phát triển.”
“Cũng có thể nói như vậy.”
“Kết quả là anh đã tự do phát triển thành đức tính như
thế này”, Ngụy Nhất khẽ lẩm bẩm, thấy khóe môi Trâu Tướng Quân thu lại, cô bèn
tranh nói trước, “Thành tích của anh Tô có tốt không? Nghe nói các anh đều học
cùng lớp với chị tôi!”.
Lời vừa nói xong, Ngụy Nhất liền hận một nỗi không thể
cắn lưỡi tự vẫn.
Trâu Tướng Quân quả là người đàn ông nhỏ nhen, lời vừa
định nói ra lập tức dừng ngay lại, ánh mắt tối sầm đi, lôi điện thoại ra xem,
nói: “Ba mươi hai cuộc gọi nhỡ”.
“Đưa tôi về đi, tôi lạnh quá”, Ngụy Nhất nói rồi phụ
họa bằng cách hắt hơi một cái, “Anh Tô quả thực rất lo lắng rồi, anh ấy đã nhận
lời sẽ đưa tôi về ký túc xá lúc mười một giờ!”.
Trâu Tướng Quân chăm chú nhìn Ngụy Nhất. Ngụy Nhất
tưởng anh ta lại nổi giận lần nữa, nhưng không, anh không nói câu gì, rồi đưa
Ngụy Nhất trở về Chí Tôn.
Xe dừng ở bãi đỗ, Trâu Tướng Quân để Ngụy Nhất tự vào
tìm Tô Thích. Hình như anh không hề có ý định xuống xe.
Tô Thích quả nhiên đang rất lo lắng, đi khắp nơi để
tìm cô. Vĩ thấy Ngụy Nhất quay về an toàn liền gọi điện cho Tô Thích, bấy giờ
anh mới nhanh chóng quay lại, sa sầm nét mặt, kéo tay Ngụy Nhất và hét lên: “Em
chạy đi đâu vậy? Bọn anh tìm em khắp nơi!”.
“Em đi vệ sinh bị lạc đường”, Ngụy Nhất vừa mở lời nói
dối, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên, cứ nhìn chằm chằm xuống đầu ngón chân,
không dám nhìn thẳng Tô Thích.
Chí Tôn vô cùng rộng, các phòng thuê riêng cũng rất
nhiều, Ngụy Nhất lần đầu tiên tới đây, hoàn toàn có khả năng bị lạc đường. Tô
Thích liền tin ngay, thấy đôi mắt Ngụy Nhất đỏ tấy như mắt thỏ, lòng chợt dịu
lại, giọng nói cũng trở nên ân cần hơn:
“Anh không có ý trách em! Chỉ là anh quá lo thôi.”
Ngụy Nhất nghĩ đến chuyện bị đánh cắp nụ hôn đầu đời,
lại phải chịu sự dọa nạt của Trâu Tướng Quân, cô có chút ấm ức, có chút xấu hổ,
vậy là liền sà vào lòng Tô Thích, bật khóc nức nở.
Tô Thích sững người, trong tiếng ho hắng trầm bổng
không mang ý đồ ngay thẳng của mọi người, anh xót thương ôm lấy cơ thể bé nhỏ
đang không ngừng run rẩy vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô:
“Không sao, ngoan nào, lần sau nêu đi lạc thì gọi điện
cho anh, nếu không mang theo di động thì cứ đứng yên đó chờ, anh sẽ đi tìm em.”
“Ngộ nhỡ, không tìm thấy thì làm thế nào?”, Ngụy Nhất
ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mở to đôi mắt lá răm nhìn anh, nghẹn ngào hỏi.
Tô Thích nói: “Nhất định sẽ tìm được”.
Giọng nói ấm áp của Tô Thích luôn khiến người ta vững
tâm, Ngụy Nhất vùi mặt mình vào lồng ngực Tô Thích, dần bình tâm hơn.
Lúc bây giờ, Trâu Tướng Quân bước vào phòng với vẻ mặt
tối sầm.
Hóa ra ban nãy, anh luôn đi theo sau Ngụy Nhất, khi
xác định rõ rằng cô đã về đúng phòng, một lát sau anh mới bước vào - độ ngốc
nghếch của Ngụy Nhất luôn khiên anh không dám khẳng định rằng cô có thể tìm về
đúng phòng ban nãy. Vừa bước vào đã nhìn thấy ngay cảnh cô bé ngốc nghếch đáng
ghét đó đang cuộn tròn trong vòng tay Tô Thích khóc nức nở. Trong ý thức của
Trâu Tướng Quân, Ngụy Nhất là người của anh, đó là chuyện không sớm thì muộn,
vậy mà hành động của cô giờ đây lại đang đi lệch quỹ đạo, đã cắm lên đầu anh
một cái sừng thật lớn.
“Đúng là đồ ngốc không biết tốt xấu gì cả!”, Trâu
Tướng Quân rủa thầm.
Trâu Tướng Quân không buồn nhìn thêm cảnh hai người
đang dính chặt lấy nhau một lần nào nữa, liền kéo cô nàng nhan sắc mỹ miều đang
ngồi trên ghế không nói lời nào mà bước ra ngoài.
Mọi người hỏi anh đi làm gì thế, anh cũng không trả
lời, vẻ mặt vẫn tối sầm. Ngụy Nhất khẽ liếc về phía anh ta một cái, không hiểu
vì sao, cô luôn cảm thấy bóng dáng ấy có chút gì đó cô đơn.
Tô Thích đưa Ngụy Nhất về trường.
Ngụy Nhất ngồi trong xe, vừa phải hứng chịu gió lạnh
bên ngoài nên có vẻ hơi sốt, dù điều hòa nóng đã mở lớn hết cỡ, cô vẫn không
ngừng run. Ban đầu, cô còn nắm chặt tay, câu được câu chăng nói chuyện với Tô
Thích:
“Tô Thích, hồi trước, khi anh còn học ở trường Trung
học phổ thông Bắc Kỉnh No4, thành tích học tập có tốt không?”
“Cũng tạm được.”
“Thuộc hàng xuất chúng ư?”
“Ừm. Điểm số thực ra cũng chẳng nói lên điều gì”, Tô
Thích lúc nào cũng tỏ ra khiêm nhường.
“Vậy thành tích của Trâu Tướng Quân có tốt không?”,
Ngụy Nhất đột nhiên hỏi lại.
Tô Thích trầm ngâm hồi lâu, đúng vào lúc Ngụy Nhất
nghĩ rằng mình lại hỏi nhầm, đang rầu rĩ tự trách bản thân thì giọng nói tròn
vành rõ tiếng của Tô Thích vang lên:
“Thành tích học tập của cậu ấy không được coi là tốt,
nhưng cậu ấy rất thông minh, đều được thầy cô yêu quý. Anh đã nói rồi, điểm số
không nói lên điều gì cả.”
Ngụy Nhất nghĩ, giữa Tô Thích và Trâu Tướng Quân rõ
ràng có hiềm khích, nhưng Tô Thích lại đại lượng hơn Trâu Tướng Quân rất nhiều,
trong lòng càng thêm ngưỡng mộ.
“Điểm số đối với các anh không có ý nghĩa gì cả, nhưng
đối với em, nó lại là tất cả! Chỉ có điểm số mới có thể chứng minh rằng em đang
sống... Anh Tô, ban nãy em đứng ngoài cổng trường, vẫn thấy áp lực rất lớn đến
nỗi toát cả mồ hôi...”
Người Ngụy Nhất càng lúc càng nóng, giọng nói cũng trở
nên mơ hồ.
Tô Thích nhìn vẻ đầy lo lắng, ngờ rằng cô đã sốt rất
cao và bắt đầu nói nhảm.
Tô Thích đi tới hiệu thuốc thì dừng xe. Anh xuống xe
mua thuốc, cầm cốc nước ấm cho Ngụy Nhất uống. Anh lại cởi áo khoác của mình ra
khoác lên người Ngụy Nhất, sau đó, một tay đặt trên vô lăng, tay kia đặt trên
trán Ngụy Nhất, vỗ nhè nhẹ giống như một người cha, người anh, như mùa xuân,
như ngọn gió mát bên hồ, còn cả ánh nắng nữa... Nếu cô biết rằng, một năm sau,
cô sẽ được gặp Tô Thích, vậy thì cô của năm trước, nhất định sẽ không cảm thấy
điểm số là toàn bộ sinh mệnh của mình, nhất định sẽ có một ước vọng khác sinh
động hơn rất nhiều.
Ngụy Nhất uống xong viên thuốc cảm, thấy toàn thân mệt
mỏi, liền ngoẹo đầu sang một bên ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại, thấy người nhễ
nhại mồ hôi, xe của Tô Thích cũng đã đậu ngay dưới tòa nhà ký túc xá, điều hòa
nóng đang được bật ở chế độ to nhất.
Tô Thích không muốn đánh thức Ngụy Nhất, đôi mắt lá
răm quyến rũ kia đang chăm chú nhìn cô đầy lo lắng, thấy cô tỉnh dậy, anh vội
vàng đưa tay sờ thử lên trán cô, vẻ căng thẳng mới dịu đi đôi chút:
“May quá, loại thuốc này nhạy thật, toát mồ hôi là hết
sốt ngay. Tối nay em về phòng, nhớ đắp thêm chăn nhé!”
Ngụy Nhất thấy khuôn mặt khôi ngô trắng ngần như ngọc
của Tô Thích đang ghé sát mặt mình như vậy, suýt nữa thì sặc nước bọt, cô ngồi
ngay ngắn lại, ngượng ngùng túm mái tóc, cười hì hì rồi nói xin lỗi vì không
cẩn thận nên đã ngủ quên mất. Sau đó vội túm vạt áo lên lau nước dãi đang vương
trên mặt.
Đang lau nửa chừng, cô chợt cảm thấy vạt áo hết sức
quen thuộc nhưng lại không phải áo của mình, bây giờ mới phát hiện mình đang
khoác áo khoác của thiên thần họ Tô. Thấy thiên thần chỉ mặc mỗi áo len, đôi
mắt hấp háy nhìn mình, cô vô cùng áy náy, liền lè lưỡi, nở một nụ cười nịnh bợ
rồi trả lại áo khoác cho Tô thiên thần.
Tô Thích nói: “Em mới đỡ cảm, không nên ra gió lạnh”.
Anh kiên quyết yêu cầu Ngụy Nhất khoác áo vào.
Ngụy Nhất đoán chắc chắn thiên thần thích sạch sẽ, chê
áo khoác đã bị nước dãi của cô vấy bẩn, muốn cô giặt sạch rồi mới trả lại cho
anh. Nghĩ vậy, cô bèn vui vẻ đồng ý.
Vừa bước chân vào phòng thì đúng lúc ký túc cúp điện.
Nhưng ba cô bạn cùng phòng không hổ danh là những tên cầm đầu trong đám săn tin
của trường, trong giây phút ngắn ngủi trước khi điện bị cúp, họ còn nhận ra áo
khoác trên người Ngụy Nhất chính là chiếc áo mà hôm nay Tô Thích đã mặc, vậy là
ba cô thi nhau hét toáng lên.
Ba người bọn họ vốn đã nằm cuộn tròn trong chăn lúc
bấy giờ đều lồm cồm bò dậy, nhảy từ trên giường xuống dưới đất, thi nhau lắc
mạnh người Ngụy Nhất trong bóng tối:
“Cậu thành công rồi, cậu thành công rồi! Tất cả mọi
mối tình đều bắt đầu từ việc mượn sách! Có cơ hội mượn sách, sẽ có cơ hội để
trả lại! Mượn quần áo cũng giống như vậy!”
Sau đó, ba cô bạn xông lên trong tư thế của kẻ cướp,
lột ngay chiếc áo khoác mà Ngụy Nhất đang mặc trên người ra.
Ngụy Nhất vốn đang bị sốt, giờ lại bị lắc qua lắc lại
tới mức chóng hết cả mặt. Phải khó khăn lắm cô mới tỉnh táo lại được, thấy ba
cô bạn cùng phòng châm nến lên, nước mắt lưng tròng, không ngừng sờ sờ nắn nắn
chiếc áo khoác. Trông giống như con hắc hùng tinh khi lấy được chiếc áo cà sa
của Đường Tăng trong phim Tây du ký vậy.
Nguyệt Nguyệt nói:”Trời ạ, cuối cùng thì tớ cũng được
tận tay chạm vào thiên thần rồi!”.
Như Như nói: “Tôi đang mơ ư! Nhất định là đang nằm mơ!
Đình Đình, cậu nhéo tớ một cái... Á! Cậu đúng là đứa xui xẻo! Nhẹ tay chút
thôi! Nhéo thật ư? Đau quá!”.
Đình Đình nói: “Mùi hương tỏa ra từ quần áo của thiên
thần thật kỳ diệu đến mức khó có thể hình dung nổi! Những người tầm thường đâu
có thể phát ra mùi ngát hương như thế!”.
Trong phòng có mấy cây nến cũng đều bị ba cô bạn đem
ra châm lửa để ngắm nghía chiếc áo khoác hết, Ngụy Nhất đành phải lần mò trong
bóng tối để rửa mặt, vừa rửa vừa nhủ thầm: “Chẳng phải đó là mùi bột giặt hiệu
Tide hay sao?”.
Ba cô bạn trong phòng không thể chấp nhận được việc
mùi hương trên quần áo của thiên thần lại là thứ mùi của loại bột giặt bình dân
ấy, tất cả đều tình nguyện cho rằng đó nhất định là mùi hương trên cơ thể Tô
Thích, do hoóc môn trên người anh tiết ra.
Ngụy Nhất đang bị ốm, tinh thần uể oải, rửa ráy xong
liền trèo lên giường nằm, không quên dặn dò vài câu:
“Mấy người cẩn thận một chút, áo giặt sạch sẽ xong còn
phải trả cho người ta nữa đấy.”
Còn chưa nói hết câu, liền nghe thấy ba cô bạn nhất
loạt hét lên: “A! Mẹ ơi!”, “Tròi ơi! Bén lửa rồi!”, “Oh, My Lady GaGa! Mau dập
lửa đi!”. Hóa ra cây nến đã bị đổ lên chiếc áo khoác của Tô Thích. Mọi người
tận mắt nhìn thấy chiếc áo đang bén lửa nhưng đều bị ánh sáng chói lọi của ngọn
lửa làm cho phát hoảng, phải rất lâu sau mới kịp định thần lại, dưới nỗ lực dập
lửa của ba người, chiếc áo đã không bị cháy rụi, chỉ để lại một lỗ thủng đen sì
to bằng nắm đấm trên ngực áo.
Nguyệt Nguyệt nói: “Lỗ thủng to thế này, khuôn ngực
của anh ấy có thể bị lộ ra hết mất”.
Như Như nói: “Ngụy Nhất, nêu cậu tin vào tài nghệ của
tớ, tớ có thể giúp cậu vá lại, cậu có tin không?”.
Đình Đình nói: “Thôi đi, tài nghệ đó của cô, cầm đũa
còn không nổi nữa là”.
Ngụy Nhất từ trên giường lao vội xuống, cầm chiếc áo
lên xem, nước mắt lập tức rơi lã chã: “Làm thế nào đây! Tô Thích nhất định sẽ
bắt đền tớ!”.
Nguyệt Nguyệt là chị cả trong phòng, bình thường rất
có uy tín, cũng có chút tài trí, những lúc quan trọng thường không bị rối trí,
ai có khúc mắc gì đều tìm cô để xin lời khuyên, trong lúc này, mọi người đều
phó thác vận mệnh lận đận ấy cho cô. Nguyệt Nguyệt quả không phụ lòng mong đợi
của mọi người, vuốt râu suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đưa ra được một phương
pháp:
“Tốt nhất là bốn người bọn mình góp tiền, đế cửa hàng
Metersbonwe mua một cái mới để trả thiên thần.”
Ngay cả một người máu lên não chậm nhất như Như Như cũng
tỏ vẻ nghi ngờ về ý kiến tồi đến tột đỉnh ấy: “Cái áo khoác này đúng là hiệu
Metersbonwe sao?”.
Nguyệt Nguyệt chống chế: “Đương nhiên! Mấy hôm trước
tớ nhìn thấy lớp trưởng mặc rồi mà, giống hệt chiếc áo này, chỉ có điều cỡ nhỏ
hơn. Tớ đã hỏi cậu ấy rồi, cậu ấy nói là hiệu Metersbonwe”.
Mọi người nghe xong đều cảm thấy rất vui mừng. Ngụy
Nhất cầm chiếc áo lên, ngồi ngây ra, không thể không chỉ ra một sự thật tàn
khốc: “Nhưng trên mác áo lại ghi là PRADA”
Nguyệt Nguyệt miệt mài ghép hồi lâu cũng không ghép ra
được chữ Meters hay Bonwe. Tới tận đêm khuya mới chợt bừng tỉnh, nói thảo nào
không thể ghép lại được, hóa ra là chữ Baleno.
Ngụy Nhất không nghĩ đó là hãng Baleno, mà cho rằng đó
là hàng hiệu PRADA của Ý cơ, làm sao mua được một cái mới để đền cho anh ấy bây
giờ. Vì lo Tô Thích trách tội, mấy ngày sau đó cô luôn tìm cách né tránh anh.
Cuối cùng, vào một đêm không trăng nhiều gió, sau giờ
tự học buổi tối, Ngụy Nhất và ba cô bạn cùng phòng bị Tô Thích đón đầu ở cổng
sau của trường.
Ngụy Nhất thấy người ta đã tìm đến tận đây, cũng không
nên tiếp tục né tránh nữa, nói thẳng vấn đề:
“Ờ à! Anh Tô, ha ha, anh đến lấy áo phải không? Em để
ở ký túc xá, đã giặt sạch rồi, nhưng thật không may, bây giờ em lại có việc
phải đi gấp, anh có nhất định phải lấy lại áo ngay bây giờ không?”
Theo dự đoán, với phong độ của Tô Thích, anh ấy sẽ bao
dung nói rằng: “Không cần ngay đâu, lần sau đưa anh cũng được”. Nhưng không
ngờ, Tô Thích lại nghiêm túc hỏi: “Muộn thế này rồi, còn đi làm việc gì nữa?”.
Ngụy Nhất chưa kịp mở miệng thì Như Như - cô bạn thật
thà nhất phòng đã nhanh nhảu cất cao giọng: “Bọn em muốn đi ăn thịt dê nướng!”.
Tô Thích khẽ mỉm cười, nói: “Thế thì anh cũng cảm thấy
đói rồi, mọi người có phiền khi anh cùng đi không? Anh sẽ mời!”.
Điều này quả thực có thể còn vui hơn sự kiện lớn năm
1997 Hồng Kông trở về với Trung Quốc, mọi người không những không cảm thấy
phiền mà còn hò reo ầm ĩ. Chỉ riêng Ngụy Nhất, vì làm một việc sai trái nên
trong lòng phiền muộn tới nỗi không thể ngẩng đầu vui vẻ được, cũng chẳng dám
nhìn thẳng vào đôi mắt lá răm sáng long lanh kia của Tô Thích.
Chú bán thịt dê nướng uốn tấc lưỡi, nói tràng giang
đại hải tiếng Tân Cương, những xiên thịt vừa nướng xong thơm phức, tương ớt còn
đang xèo xèo trên những miếng thịt dê nướng vàng ươm.
Tô Thích nói đã đói rồi nhưng chỉ ăn một miếng mang
tính tượng trưng rồi ngồi nhìn Ngụy Nhất ăn. Đôi mắt hút hồn của Tô Thích nhìn
đến nỗi Ngụy Nhất đỏ ửng mặt, giống y như hôm cô bị sốt cao vậy. Tô Thích bèn
hỏi:
“Cô bé, đã hết sốt chưa? Hôm đó anh đã dặn em về phải
đắp chăn ấm cho ra thêm mồ hôi thì mới khỏi hẳn được, em có nghe lời không
đấy?”
“À à, khỏi từ lâu rồi, về đến phòng, mồ hôi cũng túa
ra rất nhiều”, Ngụy Nhất nói. Quả thực vì hôm đó chiếc “Baleno” bị bén lửa nên
cô đã toát rất nhiều mồ hôi. Nhớ tới chiếc áo khoác của Tô Thích, Ngụy Nhất lại
rầu rĩ.
Ăn thịt dê nướng xong, Tô Thích lại nói muốn đi dạo
cùng mọi người một lúc, Ngụy Nhất thầm nghĩ, chắc chắn anh ấy đang nhớ đến
chiếc “Baleno” của mình, bụng dạ cô cồn cào như lửa đốt, muốn khéo léo từ chối,
nào ngờ ba cô bạn cùng phòng lại quá nhiệt tình, cứ bám lấy Tô Thích, vừa đi
vừa kể những chuyện cười mà Ngụy Nhất đã gây ra trên lớp. Tô Thích đút hai tay
vào túi quần, chăm chú lắng nghe, mỗi lần cười xong, anh đều quay đầu lại nhìn
Ngụy Nhất một cái, nửa yêu chiều nửa chế giễu.
Về đến ký túc, Ngụy Nhất thấy dù thế nào thì cũng
chết, liền chạy phăm phăm lên lầu, ôm chiếc áo đã giặt sạch nhưng bị thủng một
lỗ to trên ngực chạy xuống.
Tô Thích ung dung đứng dưới gốc cây hoa quế đợi, thấy
Ngụy Nhất chạy tới, liền cười nói: “Bé con, chạy chậm thôi, vội gì chứ!”.
Sau khi nhận lấy chiếc áo, anh lại rất tự nhiên đưa
tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc xòa trên trán cô.
Ngụy Nhất úp úp mở mở, ấp a ấp úng chỉ vào chiếc áo:
“Sao anh không kiểm tra xem có đúng là chiếc này không... À, gì nhỉ, ngộ nhỡ bị
đánh tráo…”
Tô Thích sững sờ, sau đó liền mỉm cười dịu dàng “Đúng
chiếc này rồi”.
Ngụy Nhất càng cúi gằm mặt xuống, kiên quyết nói:
“Em... em khuyên anh nên xem lại đi, xem thật kỹ rồi hãy khẳng định”.
Tô Thích lúc bây giờ mới cảm thấy có điều gì kỳ lạ,
giở chiếc áo ra xem, vô cùng sửng sốt - trên ngực chiếc áo khoác hiệu PRADA màu
đen ấy đã được chắp thêm một mảnh vá hình gấu trúc to bằng nắm tay. Rất lâu sau
Tô Thích mới tìm lại được giọng nói của mình, ngạc nhiên hỏi: “Em khâu à?”.
Ngụy Nhất vặn vẹo ngón tay, giọng như tiếng muỗi kêu,
“ừm ừm” hai tiếng coi như thừa nhận.
“Đường kim mũi chỉ cũng không tồi”, Tô Thích mỉm cười
nói.
Lần này lại đến lượt Ngụy Nhất sửng sốt, cô cứ tưởng
Tô Thích sẽ nổi giận lôi đình, đáng ra dù anh ấy vì muốn giữ trọn hình ảnh của
một thần tượng, có thể khống chế bản thân không có những hành động thô bạo đối
với phụ nữ, thì cũng không tránh khỏi việc sẽ thốt lên vài câu thô lỗ kiểu như
“ông mày” hay “bà cô già” gì đó chứ. Nhưng Tô Thích không những mỉm cười mà còn
khen ngợi đường kim mũi chỉ của cô không tồi nữa!
Nhận được lời khen của Tô Thích, Ngụy Nhất lại càng
sợ, muốn bỏ chạy nên nói bừa một câu: “Ha ha, ha ha! Gấu trúc không mang nhiều
ý nghĩa lắm, nếu có cơ hội em sẽ vá giúp anh hình vua sư tử vào đó... À, ờ, đã
muộn rồi, em lên đi ngủ đây, hẹn gặp lại!”, nói rồi Ngụy Nhất liền quay người
đi.
Tô Thích bỗng đưa tay ra kéo Ngụy Nhất lại, Ngụy Nhất
lo sợ, nhắm nghiền hai mắt, đau khổ quay đầu lại, lòng tự nhủ: Gió bão tới rồi
đây! Gió bão tới rồi đây! Anh ấy đấm hay tát trước nhỉ...
Nhưng một giây sau đó, Tô Thích nói: “Cô bé, tất cả
mọi thứ của anh không phải là đặc biệt chuẩn bị cho em, ngoài vị trí còn trống
ở bên cạnh anh”.
Ngụy Nhất vẫn giữ nguyên tư thế đứng cúi đầu, nhắm
nghiền hai mắt, lẳng lặng cân nhắc tới bốn, năm lượt về câu nói của Tô Thích
rồi mới ngạc nhiên khi nhận ra ý tứ của anh. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh một cách
khó hiểu, buột miệng nói: “Anh... liệu có phải anh tức giận quá đâm ra hồ đồ
không?”.
“Cô bé, em có đồng ý không?”, Tô Thích nhẹ nhàng vuốt
mái tóc của Ngụy Nhất, nhìn sâu vào đôi mắt cô.
Khoảnh khắc ấy, Tô Thích đứng dưới ánh đèn đường trong
khuôn viên trường Đại học S, nét mặt dịu dàng, chân tình, nói những câu tình tứ
khiến Ngụy Nhất cảm thấy đó là những lời nói rung động lòng người nhất.
Ngụy Nhất tròn xoe đôi mắt, chăm chú nhìn anh hồi lâu,
khi đã chắc chắn rằng Tô Thích đang rất nghiêm túc, không hề có ý định công
kích để trả thù, lập tức cảm thấy ngượng ngùng, bối rối nhưng lại thầm vui
sướng trong lòng, sau đó đưa tay lên ôm lấy khuôn mặt nhỏ xinh đang ửng đỏ, cắm
đầu chạy biến lên phòng ký túc.
Nhưng dáng điệu và đôi mắt lá răm đó của Tô Thích, ai
có thể từ chối được cơ chứ.