Trước Mắt

Chương 1



Hôm qua tuyết rơi dày đặc, trời lại lặng gió, chẳng thổi được tuyết đọng trên mặt đường. Bánh xe lăn qua lăn lại, đến sáng nay bùn đen đọng trên mặt đường nom đã cao hơn nửa thước.

Sáng nay Phan Tiểu Trác đưa em họ đi nhà trẻ trước, sau đó khi bắt xe thì đã hơi trễ. Buổi sáng vào khoảng thời gian này trên mấy chuyến xe buýt hầu hết đều là học sinh, nhưng học cùng trường với Phan Tiểu Trác thì không nhiều.

Suy cho cùng đa số nhập học đều phải đóng một khoản học phí kếch xù, nhóm học sinh thi đỗ được miễn học phí như Phan Tiểu Trác chỉ chiếm một phần rất nhỏ. Có thể chi được số tiền học phí cao như vậy để vào học trường tư thì chẳng mấy ai lại chờ xe buýt trong cơn gió lạnh mùa đông thế này cả.

Phan Tiểu Trác ở trên xe học một vài từ mới, cậu có một quyển sổ ghi từ vựng trong cặp, ngày nào cũng mang theo, có thời gian lúc nào sẽ học ngay lúc đó. Không biết ai đang ăn bánh bao trên xe, mùi bánh bao thịt phảng phất khắp xe, sáng nay Phan Tiểu Trác còn chưa kịp ăn gì, bây giờ ngửi thấy mùi bánh bao lập tức cảm nhận được bụng mình trống rỗng.

Mặt đường có tuyết nên xe chạy cũng không nổi, khi xe buýt loạng choạng đến được trạm trường học thì chỉ còn ba phút là chuông reo rồi. Có một tiếng “Xìiiiii” phát ra từ đuôi xe, cửa xe từ từ mở ra, Phan Tiểu Trác vội vàng nhảy xuống.

Cậu phải nhanh lên một chút. Nếu bị bắt đi trễ thì phải đứng ở phòng bảo vệ dưới tầng một cả giờ tự học buổi sáng, giáo viên và lãnh đạo nhà trường đi ngang qua có thể nhìn thấy. Phan Tiểu Trác rất sợ điều này, cậu cảm thấy khó chịu khi mọi người nhìn về phía mình, chẳng biết đặt tay ở đâu, mắt cũng chẳng biết nên nhìn hướng nào.

Nhưng hôm nay số cậu quá nhọ, có chạy thế nào cũng không kịp tiến vào tòa nhà dạy học trước tiếng chuông.

Vừa xuống xe buýt, còn chưa kịp bước đi thì một chiếc xe điện từ phía sau đã đột ngột lao đến, ông chú trên xe la to “A a”, Phan Tiểu Trác vội vội vàng vàng né sang bên cạnh, nhưng cuối cùng cũng không tránh được.

Khi bước vào cổng trường từ cửa hông bên cạnh, một nửa chiếc áo khoác ngoài của Phan Tiểu Trác đã ướt dầm dề bùn đen, cặp sách cũng vậy. Mới nãy cậu còn vươn tay vỗ nhẹ, nhưng chỉ khiến quần áo thêm bẩn, tay cũng ướt đẫm tuyết lạnh nên càng đau hơn.

Lúc đi ngang qua sân bóng, Phan Tiểu Trác thầm nghĩ, hôm nay không những phải đứng ở cửa phòng bảo vệ mà còn phải đứng trong bộ dạng nhếch nhác lấm lem bùn đất thế này. Cậu im lặng thở dài trong lòng, đúng là chạy trời không khỏi nắng mà.[1]

[1] raw là 越怕什么越躲不过去 nghĩa là càng sợ cái gì thì càng không thoát được cái đấy, nên ở đây ở mình dùng câu gần giống vậy.

“Mắt kính nhỏ!”

Có người ở sau lưng gọi một tiếng, khi nghe thấy giọng nói đó, Phan Tiểu Trác khẽ run trong lòng, nhưng vẫn vô thức quay đầu lại.

“Ơ, té hả?” Nam sinh đội mũ bóng chày đang nhai kẹo cao su, bên cạnh là hai nam sinh khác đang đẩy thùng rác, trong lời nói đầy vẻ badboy côn đồ, “Bùn đất cả người thế này, bộ dạng chẳng khác gì chó hoang thế.”

Phan Tiểu Trác đứng tại chỗ nhìn họ đi đến, cậu mím mím môi nhưng không lên tiếng.

“Té à?” Một nam sinh cao lớn khác bên cạnh nhìn cậu rồi hỏi.

Trong ba người này, anh là người Phan Tiểu Trác ít sợ nhất, hai người lại còn lại cậu đều sợ. Hồi đầu ngay cả anh Phan Tiểu Trác cũng sợ, có điều bây giờ cậu đã quen với bạn cùng bàn rồi, người này là anh nhỏ của cậu ấy, mỗi ngày đều gặp nên cậu không còn sợ nữa.

Phan Tiểu Trác “Dạ” một tiếng, cúi đầu đã nghe thấy ba người này càng lại gần hơn.

“Lại còn đi trễ, lát nữa phải mặc bồ đồ này đứng nguyên ở cửa ra vào, chào người đến tiễn kẻ đi, đứng xong một buổi tự học buổi sáng chắc kèo chảy xuống được nửa cân nước cho xem.” Cậu trai đội mũ lại nói, y luôn nói chuyện bằng giọng điệu nhây nhây như vậy.

Mí mắt Phan Tiểu Trác càng trĩu nặng hơn, thậm chí còn nghĩ đến việc cứ đứng ở ngoài, đợi kết thúc giờ tự học sáng rồi hẵng vào.

“Hoặc là cậu gọi một tiếng anh, anh Nam dẫn cậu vào.” Nam sinh đội mũ lại nói.

Phan Tiểu Trác nhìn y, nhưng vẫn không nói gì.

“Vậy cậu cứ đứng đó đi, đón khách cả một buổi sáng, còn nhỏ giọt nước đen ngòm liên tục nữa.” Quý Nam cười một tiếng, miệng nhai kẹo cao su nhóp nhép.

“Cho nợ đi.” Chàng trai mang áo khoác trắng đi phía xa lên tiếng nói một câu.

“Không thì cậu gọi cậu ấy cũng được,” Quý Nam hất cằm về phía nam sinh mặc áo khoác trắng, nói với Phan Tiểu Trác, “Cậu gọi anh Khải, nhờ anh Khải dẫn cậu đi vào.”

Phan Tiểu Trác nhanh chóng giương mắt nhìn qua, nhưng nam sinh mặc áo khoác trắng vốn không hề nhìn cậu, cậu dời mắt, cuối cùng nhìn người đi ở giữa mà mình quen thuộc nhất, gọi một tiếng “anh Trì”.

Trì Sính nhấc nắp thùng rác lên ra hiệu cho Phan Tiểu Trác, cậu hiểu ngay, lập tức cởi cặp sách ra ném vào.

Trong thùng cũng không phải trống trơn, cặp sách của Quý Nam cũng đang ở trỏng.

Bản thân Quý Nam cũng đến muộn, thấy đã muộn bèn nhờ hai anh trai lớp tự nhiên đây ra ngoài đổ rác, như vậy y có thể trà trộn theo sau đi vào.

Phan Tiểu Trác đi theo ba người họ, cậu thấp hơn khoảng chừng mười centimet, nhìn chẳng khác gì cái đuôi nhỏ.

“Tận bốn người đổ một cái thùng à?” Chủ nhiệm bắt học sinh đi muộn liếc bọn họ.

Phan Tiểu Trác bị dọa khẽ run, Quý Nam vui vẻ cười “khà khà” hai tiếng, trả lời: “Vâng ạ, chào buổi sáng chủ nhiệm Triệu! Tuần này lớp em trực nhật, khu phía trên.”

Chủ nhiệm Triệu lạnh giọng “hừ” một tiếng, hiển nhiên không thật sự định tranh cãi với y: “Còn chẳng phải học cùng lớp, lớp cậu trực nhật cái quái gì.”

Quý Nam vẫn cười: “Cảm ơn lãnh đạo! Lãnh đạo vất vả rồi!”

“Xéo đi!” Chủ nhiệm Triệu lườm y, để bọn họ đi vào.

Phan Tiểu Trác còn chẳng dám ngẩng đầu, cứ thế đi theo phía sau, đến tầng của mình, cậu cởi áo lông đã dính bùn ra, nhặt cặp sách trong thùng rác rồi đeo lên. Quý Nam đã đi trước, Phan Tiểu Trác cúi đầu nói “Cảm ơn” với Trì Sính và Thạch Khải.

“Không có gì, đi vào đi.” Không biết là ai nói một câu. Giọng điệu nhàn nhạt, Phan Tiểu Trác lo lắng trong lòng, giọng nói của hai người kia đều trầm thấp, cậu không phân biệt được.

Giáo viên không có trong lớp, Phan Tiểu Trác ôm quần áo và cặp sách tới chỗ ngồi, cảm thấy cả người lạnh ngắt.

Bạn cùng bàn ngồi bên cạnh đang sờ sách của mình, nghe thấy Phan Tiểu Trác ngồi xuống thì quay đầu hỏi: “Cậu tới rồi hả Tiểu Trác? Không bị bắt đi trễ chứ?”

Phan Tiểu Trác thở dài một hơi, nhỏ giọng trả lời: “Suýt chút nữa! Tình cờ gặp nhóm anh nhỏ của cậu, tớ đi theo họ vào.”

“Anh nhỏ nhà tớ á? Ảnh đi làm gì vậy?” Đào Hoài Nam chớp chớp đôi mắt to nhưng trống rỗng, hỏi.

“Ảnh đi đổ rác.” Phan Tiểu Trác nói.

Đào Hoài Nam lập tức hiểu ra, cười một tiếng hỏi: “Ảnh với anh Khải? Còn cả anh Nam nữa phải không?”

Phan Tiểu Trác gật gật đầu, chợt nhớ ra bạn mình không nhìn thấy, bèn nói: “Ừm phải.”

“Ý hay đó, sau này nếu cậu tới trễ thì cứ báo trước với tớ để tớ bảo bọn họ đi đổ rác.” Đào Hoài Nam cười cười, “Chuyện này cũng chỉ có mỗi anh Nam mới nghĩ ra được.”

Nhưng Phan Tiểu Trác không dám, cậu thì dám sai bảo ai? Ngoài Trì Sính ra thì hai người còn lại đều là chủ nợ của cậu.

Hồi lớp mười Phan Tiểu Trác đang đi trong nhà ăn thì bị trượt chân, khay thức ăn trên tay đổ hết lên người hai cậu chàng kia. Cảnh tượng khi ấy đối với một Phan Tiểu Trác mắc chứng sợ giao tiếp xã hội quả thật như một cơn ác mộng. Đến giờ mỗi khi nhớ lại cũng vẫn cảm thấy khó thở, không thể suy nghĩ được gì.

Khi đó, Quý Nam bắt cậu đền bốn nghìn đồng, Tiểu Trác rất nghèo, cả một học kỳ cậu cũng chỉ tiêu sáu nghìn, bốn nghìn đã là sinh hoạt phí trong ba tháng của cậu mất rồi.

Cuối cùng cả Quý Nam và Thạch Khải chẳng ai lấy bốn nghìn đó cả, thực ra Quý Nam chỉ hù dọa cậu, “khẩu xà” vậy thôi. Phan Tiểu Trác giữ cuộn tiền đó rất lâu, hết lần này đến lần khác đến lớp của họ trả tiền. Khoản tiền này “không đi” sẽ không thể khiến cậu nhẹ nhõm được, không trả được tiền đồng nghĩa với chuyện này vẫn chưa giải quyết xong, xưa nay cậu chưa từng đụng chạm đến mấy thiếu gia kiểu này, cậu cũng đụng không nổi.

Vì chuyện này mà Phan Tiểu Trác đã lo lắng suốt một học kỳ đó, thấy ba người đều sẽ hồi hộp trong lòng, cậu vẫn luôn đấu tranh giữa việc trả tiền hay tránh xa bọn họ.

Hiện tại cậu ngồi cùng bàn với Đào Hoài Nam, gặp ba người họ cũng nhiều, mặc dù không còn sợ như trước, nhưng cũng không dám nói chuyện với họ.

“Trác Nhi ơi, hình như có cọng lông trên mặt tớ, hay là tóc á?” Đào Hoài Nam đụng đụng cổ tay cậu, xích mặt lại gần, “Cậu thấy được không? Tớ ngứa nãy giờ nhưng mà không sờ được.”

Phan Tiểu Trác quay đầu nhìn, đoạn ấn nhẹ đầu bạn mình về phía cửa sổ, hướng đón ánh sáng.

“Có sợi lông nhỏ, ở trên nón của cậu.” Phan Tiểu Trác vừa định dùng tay lấy ra giúp bạn thì nhớ ra sáng nay mình bị té, sau đó còn lấy cặp sách từ thùng rác ra, giờ vẫn chưa rửa tay nữa. Cậu bèn cầm cây bút trên bàn, dùng nắp gạt sợi lông trắng trên mặt bạn mình ra.

Đào Hoài Nam không thể nhìn thấy, cậu là một người mù. Sau khi chia lớp, Phan Tiểu Trác ngồi cùng bàn với cậu, là do Phan Tiểu Trác đề xuất.

Trước đây Đào Hoài Nam đã giúp cậu giải vây không chỉ một lần, là một người rất ôn hòa.

Để người mù đi học ở trường bình thường gần như là điều không thể, cậu không thể nhìn thấy bảng đen lẫn sách vở, nhưng nhiều năm như vậy gia đình Đào Hoài Nam vẫn kiên quyết để cậu học ở trường bình thường, không muốn khiến cậu cảm thấy bản thân chỉ có thể ở trong một nhóm đặc biệt.

Đôi bạn nhỏ cùng bàn này có quan hệ rất tốt, Phan Tiểu Trác sợ giao tiếp xã hội, nhưng ngược lại rất thoải mái nói chuyện riêng với Đào Hoài Nam, hai người chuyện trò mỗi ngày, tan học nói, trong giờ học đôi khi cũng nói. Giáo viên cũng hết cách với cả hai, trong lớp, Phan Tiểu Trác là học sinh giỏi đứng hạng nhất, còn Đào Hoài Nam thì được cưng chiều nhất, vậy nên khi cả hai to nhỏ nói chuyện trong tiết giáo viên cũng không nỡ nói gì.

“Cậu ăn cơm chưa đó, Trác Nhi?” Đào Hoài Nam hỏi.

“Chưa, buổi sáng phải dẫn em họ đi học, đến trường còn không kịp.” Phan Tiểu Trác nói.

Đào Hoài Nam lấy gì đó ra từ trong hộc bàn, đưa qua nói: “Tớ đã đoán được sáng nay cậu không có thời gian ăn, nên mang cho cậu nè.”

Phan Tiểu Trác mỉm cười, cũng không khách sáo, nhận lấy nói: “Cảm ơn bạn cùng bàn.”

Giáo viên không đến giờ tự học sáng, Phan Tiểu Trác vừa học thuộc bản đồ, vừa gặm bánh gạo vị sữa, cậu cầm nó qua lớp túi nhựa, còn rất nóng.

Đào Hoài Nam cũng không thích nói chuyện với người ngoài, mặc dù không hẳn là người hướng nội, nhưng ở trong một môi trường đông người, người khiếm thị vẫn luôn không có cảm giác an toàn. Trước giờ Phan Tiểu Trác vẫn để bạn mình ngồi phía trong, giờ thể dục hay bình thường đi vệ sinh cũng đều dẫn bạn theo. Chiếc bàn dài này tựa như một lớp bảo vệ của cả hai, mà ở trong đó họ sẽ được an toàn.

Bọn họ biết rất nhiều bí mật của nhau.

Tỉ như Phan Tiểu Trác biết Trì Sính không phải anh ruột của Đào Hoài Nam, tỉ như Đào Hoài Nam và Trì Sính không chỉ đơn thuần là anh em, bọn họ rất thân mật.

Đào Hoài Nam biết Phan Tiểu Trác sống ở nhà cô từ nhỏ, biết từ khi còn rất nhỏ cậu đã không còn ba, mẹ thì đi nơi khác rồi tái hôn, chưa từng trở về thăm cậu.

Phan Tiểu Trác không có phòng riêng, cậu ngủ trên sô pha ở phòng khách. Căn hộ ba phòng ngủ của cô rộng một trăm mét vuông, cô và dượng ở một phòng, một phòng cho em gái, vốn còn một phòng để cho Tiểu Trác ở, nhưng sau này cô sinh em trai, bà nội đến chăm em, Tiểu Trác bèn chủ động dọn ra ngoài.

Mỗi đêm cậu phải ôm chăn mền ra ngoài, chờ mọi người ngủ hết rồi mới tắt đèn, sáng ra thì phải dậy sớm nhất để đánh răng rửa mặt nếu không sẽ không đủ phòng tắm.

Gần đây bà nội về quê xử lý chuyện nhà cửa, buổi sáng Phan Tiểu Trác phải dẫn em họ đi nhà trẻ. Em họ rất ngoan, tích cách cũng khá giống Tiểu Trác, không thích nói chuyện.

Tối đến trước khi về nhà, Phan Tiểu Trác gửi áo lông vũ đến tiệm giặt ủi, cặp xách có thể mang về nhà tự giặt được nhưng áo lông vũ thì không. Giặt một chiếc áo khoác ngoài thôi mà tận ba mươi đồng, Phan Tiểu Trác trả tiền, mặc đồng phục đi về nhà, vừa đi vừa nghĩ trong lòng, vô duyên vô cớ tự nhiên ngã phát đi tong ba mươi đồng.

Nhưng mà so với bốn nghìn năm đó thì chừng này dường như chẳng thấm vào đâu.

Nghĩ đến bốn nghìn tệ không trả được kia, Phan Tiểu Trác lập tức nhớ tới hai vị chủ nợ của mình. Cậu xoa xoa mặt, cúi đầu đi nhanh hơn chút.

Mỗi sáng sớm cậu đều nắm tay dẫn em họ đến nhà trẻ, đi sớm quá thì nhà trẻ chưa mở cửa, thế nên mỗi ngày đưa em xong cậu đều rất vội.

Mấy ngày kế tiếp, cậu đều cố gắng chạy vào tòa nhà cùng lúc chuông reo, thứ sáu này nhà trẻ mở cửa muộn vài phút, làm lỡ mất một chuyến xe buýt, vậy nên hôm nay cậu lại trễ mất rồi.

Phan Tiểu Trác phải băng qua sân bóng và tòa nhà dạy học, cậu vừa mới chạy đến sân bóng thì đã nghe tiếng chuông reo lên. Ngoài mặt Phan Tiểu Trác chẳng biểu lộ gì, nhưng trong lòng lại đau đớn kêu một tiếng “Aaaaaaaa-” chạy cả một đường, lồng ngực lạnh buốt, sặc cả bụng gió lạnh, rốt cuộc vẫn không kịp.

Đối với một cậu bé sợ xã hội mà nói thì phải đứng ở đó như vậy quá mức đáng sợ.

“Lại đi trễ?” Có tiếng người nói sau lưng, Phan Tiểu Trác quay đầu, thấy Thạch Khải đang đi đến, trong tay cầm một cây chổi lớn để quét tuyết. Bên cạnh hắn còn có một nam sinh khác, nhưng Phan Tiểu Trác không biết người kia. Bọn họ đang nói chuyện, Thạch Khải hơi nghiêng cằm tỏ ý đang nghe, ánh mắt đầy ý cười nhìn về phía Phan Tiểu Trác.

Phan Tiểu Trác đang lúc tuyệt vọng, lúc này nhìn thấy hắn cũng không khẩn trương như mọi ngày, cậu rũ mi cụp mắt “Ừm” một tiếng.

Thạch Khải và cậu bạn kia bước đến, Phan Tiểu Trác không đi theo bọn họ. Cậu còn đang cúi đầu buồn bã đợi lát nữa bị phạt đứng, Thạch Khải đi được vài bước, thấy cậu không đi theo thì quay đầu nói: “Đi nào ơ hay.”

Phan Tiểu Trác mờ mịt nhìn hắn, trong tay Thạch Khải chỉ có cây chổi, cũng không mang theo thùng rác, đi theo cậu ta cũng không lẻn vào được.

Thạch Khải nhíu nhíu mày, cười hỏi: “Không có anh Trì nên không dám đi theo tôi à?”

Phan Tiểu Trác thoáng sửng sốt, như phản xạ có điều kiện mà lắc đầu.

Thạch Khải cười lên rất đẹp trai, ý cười có thể đọng lại nơi khóe mắt, đuôi mày và khóe mắt đều trở nên rất dịu dàng, không giống với khí chất lưu manh khó tả thường thấy khi nhìn hắn.

Phan Tiểu Trác dùng ngón trỏ gãi nhẹ ngón cái, đoạn bước nhanh đuổi theo.

Thạch Khải nói chuyện với bạn học, Phan Tiểu Trác không có chút cảm giác tồn tại mà bước theo sau. Rẽ thêm lần nữa sẽ tiến vào tòa nhà, trong đầu Phan Tiểu Trác đã mường tượng ra viễn cảnh lát nữa sẽ bị hỏi lớp nào, tên gì.

“Cặp sách.” Thạch Khải nói.

Lúc này Phan Tiểu Trác mới hoàn hồn, thấy Thạch Khải đưa cây chổi cho bạn học cầm, kéo khóa kéo một phát, đã cởi áo khoác ra. Hắn không mặc đồng phục bên trong, độc mỗi cái áo phông trắng. Trong cái lạnh âm hai mươi độ thế này, hắn vừa cởi áo nháy mắt đã lạnh cóng đến độ rụt cổ lại, da gà trên cổ nổi hết cả lên.

Phan Tiểu Trác không hiểu tại sao hắn lại cởi áo ở ngoài thế này, cậu giật nảy mình, trừng mắt nhìn hắn qua lớp mắt kính.

Thạch Khải thở hắt ra khí trắng rồi trực tiến vươn tay qua lấy cặp sách của cậu, lạnh đến nỗi giọng cũng run rẩy: “Nhanh lên chút! Cậu còn nhìn nữa chắc anh Khải tôi chết cóng ở đây luôn quá.”

Phan Tiểu Trác ngây người nhìn Thạch Khải đeo ngược cặp sách của mình trước người, sau đó mặc lại áo khoác.

Chiếc áo khoác lông vũ màu xám nhạt mà Thạch Khải mặc hôm nay rất lớn, vô cùng rộng rãi, gần đây kiểu này đang hot. Con trai cao cao hơi gầy mặc gì cũng đẹp, kiểu áo này ai không cao mét tám mà mặc e rằng đều không ổn, Phan Tiểu Trác cảm thấy bộ đồ kia có thể nhét được hai người như cậu vào trong.

Thạch Khải kéo khóa lên, lại cầm cây chổi trong tay, nhìn Phan Tiểu Trác, nói với cậu: “Đi theo tôi.”

Người bắt đi trễ hôm nay là Tổ trưởng Tổ Bảo vệ, Phan Tiểu Trác cúi đầu đi vào với Thạch Khải, tim đập thình thịch. Tổ trưởng Bảo vệ thấy bọn họ cầm cái chổi quét tuyết thì cũng không nhìn thêm nữa, cúi đầu tiếp tục xem điện thoại.

Cặp sách của Phan Tiểu Trác áp sát vào bụng Thạch Khải qua chiếc áo phông mỏng, Thạch Khải vừa lên lầu vừa “rít” một tiếng: “Lạnh buốt bụng tôi rồi.”

Phan Tiểu Trác không biết nên biểu đạt thế nào, chỉ có thể nhìn hắn.

Đến tầng lầu của bọn cậu, Thạch Khải không có ý định dừng lại, Phan Tiểu Trác đứng ở đầu cầu thang nhìn hắn, Thạch Khải đã bước chân định đi tiếp lên lầu.

Phan Tiểu Trác đành phải mở miệng, gọi gì cũng không phù hợp, cuối cùng chỉ có thể nhỏ giọng nhắc nhở: “Cặp sách của tớ……”

Lúc này Thạch Khải mới nhớ ra, hắn đứng tại chỗ cởi áo đưa cặp sách cho cậu, Phan Tiểu Trác định vươn tay cầm, nhưng Thạch Khải lại giơ tay lên không cho cậu với tới: “Cảm ơn anh Khải đi.”

Phan Tiểu Trác chớp chớp mắt, lớp sương trắng trên mắt kính hẵng còn chưa tan hết, cậu ấp úng hai giây, ánh mắt rơi xuống trên chân Thạch Khải, đoạn nói: “Cảm ơn……anh Khải.”

“Đi đi.” Thạch Khải cười đưa cặp sách cho cậu, sau đó xoay người tiếp tục lên lầu.

Phan Tiểu Trác ôm cặp sách, xung quanh đều là nhiệt độ ấm áp từ cơ thể và quần áo của Thạch Khải.

Phan Tiểu Trác ôm cặp sách như vậy cả giờ tự học, cũng không phải cố ý, chỉ là lấy sách xong cứ thẫn thờ rồi quên luôn bỏ xuống.

Đến giờ cơm trưa, Phan Tiểu Trác đang ở trong canteen thì được Đào Hoài Nam gọi qua ngồi ăn chung với bọn họ. Tiểu Trác ngồi xuống cạnh Đào Hoài Nam theo thói quen, đối diện là Thạch Khải và Trì Sính.

Thạch Khải mới ăn mấy miếng đã ngừng, Tiểu Trác ngồi đối diện hắn, nhớ tới chuyện hồi sáng, cậu thật sự không dám ngẩng đầu.

“Không ăn nữa hả?” Trì Sính hỏi Thạch Khải, “Không phải ông bị đau dạ dày à?”

“Nuốt không trôi, cơm cứng quá.” Thạch Khải nói.

“Anh Khải bị đau dạ dày hả?” Đào Hoài Nam nghiêng đầu về phía Thạch Khải.

“Một chút à, không sao đâu.” Thạch Khải liếc nhìn Phan Tiểu Trác vẫn luôn cúi đầu, cười nói, “Bị lạnh quá đó.”

Đào Hoài Nam chỉ nghe thấy tiếng muỗng của Phan Tiểu Trác ngồi bên cạnh chạm nhẹ vào đĩa ăn.

Phan Tiểu Trác vội vàng ngẩng đầu nhìn Thạch Khải, đôi mắt tròn to sau kính mắt mở lớn, hơi hoảng sợ nhìn hắn, trong mắt còn hiện lên một chút xấu hổ và áy náy.

“Sao lại bị lạnh? Anh mặc ít sao?” Đào Hoài Nam ở bên cạnh quan tâm hỏi.

Thạch Khải và Phan Tiểu Trác bốn mắt nhìn nhau, Thạch Khải nhìn thấy vẻ mặt “Tôi lại gặp rắc rối rồi” của Phan Tiểu Trác thì bị cậu chọc cười thành tiếng.

Thạch Khải nói: “Ừ, có thể là mặc ít quá đó.”

Phan Tiểu Trác lại nhìn Thạch Khải một hồi, lát sau lại nghĩ tới cái cặp mình ôm cả một buổi sáng, ăn bữa cơm này cũng không yên nữa.

Sau đó, để buổi sáng không phải đi muộn, mỗi ngày Phan Tiểu Trác đều dậy sớm nửa tiếng rồi bắt đầu tắm rửa sạch sẽ, nhân tiện cố gắng đánh thức em họ sớm hơn một chút. Nhưng em họ xưa nay vẫn luôn được cưng chiều từ nhỏ, Tiểu Trác gọi nó không dậy, gọi riết thì nó bực bội nằm trên giường gào khóc. Tiểu Trác rất sợ nó khóc, đứa trẻ nào ăn nhờ ở đậu mà chẳng sợ con của chủ nhà khóc, dù cô cậu cũng sẽ không vì thế mà nói gì cậu.

Em họ cứ như muốn chống đối cậu vậy, Tiểu Trác muốn dẫn nó ra ngoài sớm một chút thì nó càng cà nhây đến tận phút cuối cùng. Tiểu Trác lo lắng trong lòng, nhưng cậu không thể nói gì cả. Không thể nói với cô mình không dẫn được đã đành, cũng không thể làm dữ với em họ bắt nó nhanh lên chút.

Mỗi ngày trôi qua, cậu chỉ có thể càng cố gắng học tập hơn nữa, cậu rất muốn được vào đại học.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.