Trước Mắt

Chương 23



Trong mắt Phan Tiểu Trác, mặt mày Thạch Khải khi vô tư cười nói rất tỏa nắng, nghiêm túc tập trung làm việc gì đó thì vô cùng đẹp trai, nhưng khi gục mặt lên vai cậu ngân nga nói này kia lại rất dễ thương.

Hệt như lúc này đây, Thạch Khải đang đứng trước mặt cậu, khi hắn hơi nghiêng đầu hôn cậu, Tiểu Trác cảm thấy đến cả hô hấp của Thạch Khải cũng rất gợi cảm.

Mỗi một nụ hôn, mới đầu Tiểu Trác đều sẽ mở to mắt nhìn, cậu sẽ nhìn Thạch Khải càng ngày càng đến gần, dùng ánh mắt mình mà phác họa đường nét mắt, sống mũi, môi và cằm của hắn. Đôi khi Thạch Khải sẽ lấy tay che mắt cậu lại, không cho cậu nhìn.

Lúc này trong phòng không bật đèn, giữa màn đêm chỉ le lói chút ánh trăng, Phan Tiểu Trác mở to đôi mắt sáng ngời ngắm nhìn Thạch Khải.

Thạch Khải hôn cậu, đồng thời nhẹ nhàng đặt ngón tay lên một bên lông mày của cậu, Phan Tiểu Trác bèn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Thạch Khải hôn rất dữ dội, hắn ép Phan Tiểu Trác vào giữa mình và tường, một tay giữ eo cậu, tay kia thì đặt trên mặt cậu.

Hai tay Phan Tiểu Trác đều ôm Thạch Khải, quần áo của cả hai ma sát vào nhau trong không gian yên tĩnh phát ra âm thanh mập mờ nhưng cũng hết sức quyến rũ.

Phan Tiểu Trác bị hôn đến mức gần như không thở được, cậu hôn vẫn chưa thành thạo lắm, tuy đã rất tích cực đáp lại, nhưng khi thật sự hôn môi thì vẫn lộ ra vẻ bị động. Cậu là một học sinh chăm chỉ học hành nhưng vẫn không thể tự tổ chức được, lúc đầu còn có thể có qua có lại nhưng chẳng mấy chốc cậu sẽ bị cướp phần, chỉ có thể tiếp nhận.

Mỗi khi Thạch Khải mãnh liệt đến độ khiến cậu hít thở thôi cũng khó khăn, Phan Tiểu Trác đều sẽ không đẩy hắn ra, cậu chỉ nhẹ nhàng lùi về sau trốn đi, thường thì cậu không trốn được, Thạch Khải đều sẽ vịn gáy bắt cậu trở lại. Lúc này Phan Tiểu Trác sẽ càng ngoan hơn, dung túng mà nâng nhẹ cằm, để lộ hoàn toàn chiếc cổ xinh đẹp, bàn tay đang vòng ra để sau gáy Thạch Khải sẽ nhịp nhàng vuốt ve sau tai hắn.

Chiếc áo khoác dày cộm vẫn còn trên người, Thạch Khải giật khóa kéo thẳng từ trên xuống, nhưng bị kẹt lại ở đoạn cuối. Phan Tiểu Trác lúc nào cũng nghe lời hắn lúc này đột nhiên “Đừng” một tiếng, cậu bỏ tay đang ôm hắn ra, đoạn nắm chặt tay hắn.

“Sao?” Thạch Khải buông cậu ra, hôn rồi lại hôn lên môi cậu, “Không cho cởi?”

“Anh đừng làm hư…” Phan Tiểu Trác tự mình mở khóa, sau đó lại vòng tay ôm chầm lấy Thạch Khải, chủ động hôn hắn.

Đồ này là Thạch Khải mua cho, bình thường Phan Tiểu Trác mặc đều rất quý.

Lúc này nhìn cậu cẩn thận tự mở khóa kéo, sau lại ôm rồi hôn hắn, Thạch Khải chỉ cảm thấy tim mình cũng sắp bốc cháy rồi.

Khi bị Thạch Khải đột nhiên bế lên rồi đặt ngồi trên sô pha, Phan Tiểu Trác không hề giật mình, thậm chí còn dịu dàng và ngoan ngoãn nói với hắn: “Ở trên giường cũng được… Em trải ga giường rồi.”

“Em đừng có nói nữa.” Thạch Khải cầm áo cậu đã cởi ra ném qua một bên, sau đó cũng cởi áo của mình, đoạn lại cúi người xuống, đặt tay lên eo của Phan Tiểu Trác, vén quần áo của cậu lên, “Còn nói nữa anh chỉ muốn cắn em.”

Phan Tiểu Trác đã nóng bừng cả người vì bị ép vào tường hôn lâu như vậy, lúc này mặt và cổ đều như lửa đốt, nhưng cậu vẫn cười. Thạch Khải cắn xương quai xanh, hôn cổ cậu, Phan Tiểu Trác ngước cổ lên, trở tay sờ sờ đầu Thạch Khải.

“Trác.” Hơi thở Thạch Khải nặng nề, hắn dán lên cổ cậu, gọi một tiếng.

“Hả?” Khi nói chuyện, ngực Phan Tiểu Trác khẽ run lên, “Sao thế?”

“Em có lạnh không?” Thạch Khải hỏi.

“Em không lạnh…” Phan Tiểu Trác nói khẽ, “Em sắp đổ mồ hôi rồi.”

Thạch Khải “ừm” một tiếng, sau đó ôm eo Phan Tiểu Trác, hai tay ở trong áo cậu trượt đến sau lưng, đoạn cứ vậy nâng dần lên, động tác tay không hề dừng lại, Phan Tiểu Trác cũng ngoan ngoãn phối hợp giơ tay lên. C.ởi quần áo thế này khiến cậu cảm thấy như bản thân vẫn luôn được ôm, chỉ là có chút ngứa ngáy khi cổ tay cứ đâm vào mạng sườn.

Phan Tiểu Trác bị cởi áo, chênh lệch giữa nhiệt độ cơ thể và nhiệt độ phòng khiến cậu vô thức co tay lại, hai hạt đậu nho nhỏ trên ngực cũng rắn lại phồng lên.

Khi Thạch Khải cúm xuống ngậm mút, Phan Tiểu Trác không khống chế được mà rên thành tiếng.

Ngực Phan Tiểu Trác vô cùng nhạy cảm, mỗi lần Thạch Khải chạm vào đầu v* đều khiến cậu cảm giác như có đầu dây thần kinh nào đó căng lên, truyền xung thần kinh lên nửa người, từ điểm đó đến cạnh eo, xuống đầu gối, đến ngón chân, toàn bộ các dây thần kinh đều theo động tác của Thạch Khải mà nóng lên. Thạch Khải lại rất thích hôn điểm này, cắn thành một vòng nhỏ nơi mép, vươn đầu lưỡi qua lại trêu chọc cậu.

Phan Tiểu Trác nhắm mắt lại gọi “Anh Khải.”

Gọi tên nhau lúc này đơn thuần chỉ là những lẩm bẩm vô nghĩa, nhưng Thạch Khải vẫn buông cậu ra, tiến đến trước mắt cậu, liên tiếp hôn môi, đoạn hỏi, “Sao vậy cưng?”

Ánh mắt Phan Tiểu Trác đã mê man mờ mịt, cậu nằm đó chân thành nhìn Thạch Khải.

Thạch Khải không đỡ nổi ánh mắt này của cậu, hắn vòng hai tay ôm lấy mặt cậu, cười hỏi: “Gọi anh làm gì?”

Phan Tiểu Trác vẫn không lên tiếng, chỉ nhìn hắn, cậu chớp chớp mắt, đột nhiên nâng cánh tay trần từ dưới đất lên, ôm mặt Thạch Khải xuống hôn hắn.

Thạch Khải vừa vô cùng vất vả dịu dàng được một lát thì động tác nhỏ này của Phan Tiểu Trác lập tức khiến hắn nổi sóng.

Tiểu Trác cũng là một thanh niên hai mươi tuổi to xác, cậu thích Thạch Khải như vậy, khát khao người yêu như vậy cũng không có gì đáng xấu hổ.

Thạch Khải dùng sức hôn cậu, siết chặt eo cậu. Phan Tiểu Trác nắm lấy tay Thạch Khải đặt lên lưng quần mình, nhắm mắt lại nói: “Anh Khải, anh sờ đi.”

Thạch Khải cụng lấy chóp mũi cậu, hỏi: “Sờ chỗ nào?”

“Chỗ nào cũng được.” Phan Tiểu Trác thở gấp gáp, “Anh thích sờ ở đâu thì sờ ở đó.”

Thạch Khải cười thành tiếng, lại vươn tay lên sờ hai mắt Tiểu Trác.

Phan Tiểu Trác vốn cũng không mở mắt, nhưng Thạch Khải dùng đầu ngón tay khẽ gảy lông mi cậu, xúc cảm mềm mại châm chích đã chạm thẳng vào trái tim Thạch Khải. Phan Tiểu Trác biết hắn thích đôi mắt của mình, bởi vì Thạch Khải thích nên hiện tại Phan Tiểu Trác cũng thích đôi mắt của mình.

Sau khi sờ xong đôi mắt cậu, Thạch Khải đột nhiên đứng dậy, chống đầu gối lên mép ghế sô pha. Trước khi Tiểu Trác kịp phản ứng hắn đã bế cậu lên, tuột thẳng quần cậu xuống đầu gối.

Phan Tiểu Trác quỳ ở đó, Thạch Khải cúi đầu hôn cậu, cậu lập tức ôm lấy hắn.

Trước giờ Tiểu Trác đều thuận theo để Thạch Khải dẫn dắt, Thạch Khải chỉ cần biểu đạt một phần, cậu liền có thể tự làm được ba phần. Cậu tự cởi nốt cái quần còn đang mắc ở đầu gối, vớ cũng cởi nốt. Bản thân trầ.n truồng trước mặt Thạch Khải, cậu không sợ.

Thường xuyên có những khoảnh khắc, Thạch Khải sẽ bị động tác và lời nói của Tiểu Trác khiến cho mờ mịt. Đối với phần tình cảm vô cùng chân thành và ấm áp này của Tiểu Trác, hắn không biết bản thân phải làm sao mới có thể yêu lấy cậu.

Thạch Khải nhìn chằm chằm cậu, con ngươi cậu đen nhánh, hắn gọi một tiếng: “Trác.”

“Hả?” Phan Tiểu Trác không biết là do lạnh hay bởi vì điều gì khác, giọng cũng đã run rẩy.

“Anh vẫn luôn sợ em không yên tâm.” Thạch Khải nói, “Anh sợ em cho rằng mình có ý đồ gì đó, không thật sự thích em.”

Phan Tiểu Trác kinh ngạc nhìn hắn, cuống quýt nói: “Không có, em không có nghĩ vậy mà…”

“Nên là anh một mực chưa muốn làm.” Thạch Khải sờ sờ thái dương cậu, nói, “Mạch não của em luôn khác anh, anh vẫn luôn sợ lúc nào đó sơ ý khiến em hiểu lầm, xong rồi lại để tâm vào mấy chuyện vụn vặt.”

“Em sẽ không.” Phan Tiểu Trác vội vàng nói, “Em với anh sẽ không để ý mấy chuyện đó.”

“Biết em giỏi mà.” Thạch Khải lại cúi đầu khẽ hôn cậu, nói.

“Anh muốn làm không, anh Khải?” Phan Tiểu Trác hỏi.

Thạch Khải vốn còn đang thủ thỉ nhẹ nhàng, Phan Tiểu Trác hỏi một câu đột nhiên khiến hắn không dịu dàng nữa, cau mày nói: “Em đoán xem!”

Phan Tiểu Trác thoáng do dự rồi nói: “Trước đó em sợ anh vẫn chưa tiếp thu được chuyện này… Dù sao trước đây anh cũng là trai thẳ…”

“Thẳng thẳng cái lồng ấy, anh đã có em đây rồi,” Thạch Khải ngắt lời rồi xoa xoa mặt cậu, “Góc nhìn của em cũng kỳ lạ thật đấy, mỗi lần anh thế nào em đều không nhìn ra à?”

Phan Tiểu Trác gật gật đầu, nói đã nhìn ra rồi.

“Anh muốn chờ em yên tâm hẳn đã rồi mới làm với em, nhưng em lại cứ dụ dỗ anh.” Thạch Khải bất đắc dĩ cười cười, nói, “Anh hai mươi bốn tuổi rồi, trai tráng ở tuổi này thực sự không thể cưỡng lại sự quyến rũ của em.”

Phan Tiểu Trác ngơ ngác há miệng, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải diễn đạt thế nào, thế là bèn im lặng, chỉ nhìn Thạch Khải.

“Vậy nên anh muốn nói với em là,” Thạch Khải đột nhiên bế cậu lên, bước đi về phía giường, “Anh thật sự thích em, em có thể yên tâm.”

Không chờ Phan Tiểu Trác đáp lại, Thạch Khải đã đặt cậu lên giường, hắn đè cả người mình lên, dán môi lên môi Phan Tiểu Trác nói: “Anh muốn lên giường với em. Hôm nay, bây giờ, lập tức, anh muốn làm ngay.”

Phan Tiểu Trác được Thạch Khải ôm tới đặt trên giường, miệng lập tức bị chặn, lúc này tuy đã choáng váng nhưng vẫn có thể lờ mờ đáp lại hai tiếng “ừm ừm”.

Hôm nay Thạch Khải thực sự bị Phan Tiểu Trác kích động. Từ khi ở bên ngoài cậu bảo đã thuê một căn hộ nhỏ để sau này mình về không phải ở ngoài nữa, hay khi ở cửa không nỡ buông tay phải đang nắm tay ra mà dùng tay trái cố gắng lấy chìa khóa, hay việc cậu lo lắng giải thích năng lực cậu có hạn, nhưng lại muốn làm rất nhiều chuyện vì cả hai, đến cả vừa nãy dẫu run rẩy nhưng vẫn ung dung nói “Anh Khải anh sờ đi.”

Hai người đều là thanh niên đã hơn hai mươi, cũng không còn ngây thơ gì. Khi cả hai đã tr.ần truồng nằm xếp chồng lên nhau, lúc này Phan Tiểu Trác mới dứt ra một chút, cậu vươn tay mở ngăn kéo nhỏ ở đầu giường, lấy hai hộp đồ ở bên trong ra.

Thoạt đầu Thạch Khải thoáng kinh ngạc, nhưng ngẫm lại thì đúng là việc Tiểu Trác có thể làm.

Phan Tiểu Trác không hề lên tiếng, cậu chỉ đặt đồ vào trong tay Thạch Khải, đoạn quay lại vị trí cũ, nằm xuống ôm lấy bả vai của hắn.

Trong bóng tối chỉ có thể nghe thấy tiếng da chạm da rất nhỏ, tiếng nước ám muội từ những nụ hôn, cũng như những tiếng hít thở đan xen chẳng biết của ai.

Thạch Khải xoa xoa chỗ lõm trên chân của Phan Tiểu Trác, cậu không chịu nổi hết co rồi lại duỗi chân, nói với Thạch Khải mình ngứa. Thạch Khải đè lên chân còn lại của cậu, hai hạt đậu nhỏ trước ngực của Phan Tiểu Trác đã bị cắn đến nỗi không nỡ nhìn nữa.

Từ nhỏ Tiểu Trác đã là một cậu bé không biết khóc, bị cắn đau cũng không biết lên tiếng giả bộ đáng thương, chỉ nằm đó ra sức hít thở. Thạch Khải cũng không cắn thật sự, hắn chỉ muốn đùa giỡn, cậu càng không biết nói đau hắn càng không nỡ khiến cậu đau.

Thạch Khải làm rất dịu dàng, quá trình khuếch trương cũng làm rất lâu, mỗi lần Tiểu Trác nói được rồi hắn đều bảo không vội, cuối cùng Tiểu Trác bèn tự xé một cái bao cao su rồi mò mẫm đeo vào cho Thạch Khải.

“Đau thì nói với anh, đừng mù quáng mà chịu đựng.” Thạch Khải nói với cậu.

“Được…” Phan Tiểu Trác nằm sấp, bụng được đệm lên một cái gối đầu, nghe nói lần đầu tiên thì tư thế này là tốt nhất, dù thực ra hai người đều thích đối mặt với nhau hơn. Phan Tiểu Trác thích ôm, còn Thạch Khải thì yêu thích đôi mắt của cậu.

Phan Tiểu Trác ngậm chặt miệng, không kêu đau dù chỉ một tiếng, khi lên tiếng chỉ gọi “Anh Khải”.

Thạch Khải không biết là cậu không đau thật không, hay là không nói, nên chỉ có thể nhìn sắc mặt cậu.

Tiểu Trác không để cho hắn nhìn mặt, gác trán lên cánh tay nằm lì trên giường, sau đó cậu nắm lấy tay Thạch Khải sờ xuống bên dưới người mình, Thạch Khải sờ thấy cậu vẫn cương cứng, biết đây ý là thật sự không đau.

Qua màn dạo đầu mới nãy, Thạch Khải cũng tự tin buông tay ra. Phan Tiểu Trác không nhịn được cọ trán vào cánh tay, gọi hắn từng tiếng từng tiếng, thỉnh thoảng quay đầu sờ sờ Thạch Khải, có thể chạm được chỗ nào thì sờ chỗ đó, đôi khi sờ đùi, lúc khác lại là cánh tay. Lòng bàn tay cậu cũng ướt đẫm mồ hôi.

Thỉnh thoảng không biết đụng vào đâu, toàn thân Phan Tiểu Trác sẽ căng lên, các cơ trên mu bàn tay và thậm chí các ngón tay cũng sẽ căng lên một chút.

Chiếc gối ở bên dưới cũng bắt đầu có những vệt nước tròn tròn nhỏ nhỏ.

Thạch Khải ở bên trong cơ thể Tiểu Trác, được cậu bao lấy chặt chẽ, không để lại dù chỉ một khe hở nhỏ xíu. Mỗi lần rút ra, hắn đều có thể cảm giác mình được mềm mại giữ lại, lần xâm nhập tiếp theo lại được hoàn toàn tiếp nhận, Thạch Khải chỉ cảm thấy cả da đầu cũng tê rần.

Hắn cúi xuống hôn lên vai Tiểu Trác, sau đó nâng cầm cậu lên hôn cậu.

Tiểu Trác vừa bị đâm rút quá nhanh vừa hôn môi với hắn, Thạch Khải nhìn thấy giọt nước mắt trượt ra nơi khóe mắt cậu.

“Sao vậy?” Thạch Khải ngừng lại, lau đi giọt nước mắt kia, “Đau? Hay là sướng?”

Hơi thở Tiểu Trác hỗn loạn đến mức không nói được thành tiếng, ngắt quãng vừa thở vừa nói “sướng.”

Phan Tiểu Trác trên giường sẽ không rên, chỉ im ỉm thở hổn hển nằm đó, nhìn thoáng qua có vẻ chìm đắm, nhưng cũng giống như là đau khổ. Thế là cảm giác đau lòng bao lấy dụ.c vọng của Thạch Khải, hai cảm xúc đan xen lẫn vào nhau, khiến Thạch Khải bị cuốn vào đến mức chẳng biết làm gì.

Giữa chừng còn có vài phút Tiểu Trác gần như co rúm người lại, cổ họng phát ra những âm thanh đứt quãng, thậm chí vươn tay đẩy chân Thạch Khải.

Thạch Khải xác định không phải cậu khó chịu rồi liền không buông cậu ra. Phan Tiểu Trác thậm chí còn co rút các ngón tay ngón chân, toàn bộ cơ thể tựa như sắp dính vào nhau. Thạch Khải nghiến răng động viên, thái dương hằn lên gân xanh, hắn rất muốn nhìn xem đôi mắt say đắm vào tì.nh dục của Tiểu Trác.

Thạch Khải lật Tiểu Trác lại, Phan Tiểu Trác ngoan ngoãn nằm xuống, hai tay thoát lực như thể đã liệt.

Khi Thạch Khải tiến vào lần nữa, Tiểu Trác nhịn không được “aa” một tiếng trầm thấp.

Lúc này Thạch Khải mới lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Hai người vẫn luôn không bật đèn, Thạch Khải không nhìn được tình huống cụ thể, nhưng trong không khí phảng phất mùi mà Thạch Khải mơ hồ ngửi được. Hắn nhướng mày, chạm vào bụng Tiểu Trác rồi trượt tay xuống dưới.

Phan Tiểu Trác bắt lại tay hắn không cho sờ.

“Vừa rồi em cảm thấy tim gần như ngừng đập…” Phan Tiểu Trác thở ra một hơi thật dài, ồ ồ nói.

“Em…” Thạch Khải cảm thấy rất bất ngờ, đoạn bật cười, “Sướng vậy à, cục cưng?”

“Ừm,” Phan Tiểu Trác hít mũi, vươn tay với tới Thạch Khải, “Anh Khải.”

“Đây, đến đây.” Thạch Khải tức khắc cúi xuống ôm cậu, hết sờ tóc rồi lại sờ lỗ tai.

Phan Tiểu Trác ôm cổ hắn, chôn mặt ở cổ, lặng lẽ ghé vào tai hắn nói: “Giống như ấy vậy…”

“Ấy gì?” Thạch Khải hôn hôn mặt cậu, hỏi cậu.

“Là không khống chế được…” Phan Tiểu Trác thẳng thắn chia sẻ cảm giác của mình với người yêu, trên mạng nói đừng keo kiệt trong việc chia sẻ với nhau, Phan Tiểu Trác trước giờ vẫn luôn rất cởi mở với Thạch Khải, “cứ vậy chảy ra.”

Thạch Khải giật giật ngón tay, dứt khoát cắn nhẹ vào cằm Phan Tiểu Trác, một lát sau mới hỏi cậu: “Nghỉ xong chưa?”

“Xong rồi..” Phan Tiểu Trác nói.

Lần này là tư thế mặt đối mặt mà cả hai đều thích, nằm như vậy có thể giúp Tiểu Trác luôn nhìn thấy Thạch Khải, thực ra cậu không nhìn được rõ lắm, nhưng cũng không ngăn cản việc cậu muốn nhìn.

Thạch Khải có thể thấy rõ đôi mắt của Tiểu Trác nhưng câu lại không thấy rõ hắn. Trong khoảnh khắc mờ ảo này tựa như có một tấm màn đen che phủ đôi mắt của Tiểu Trác, Thạch Khải có thể ngang ngược nhìn chằm chằm cậu.

Dù sao Thạch Khải cũng là một cậu trai tân, hắn có thể làm Tiểu Trác bắn một lần nhưng cũng không thể làm cậu ra hai lần liên tiếp.

Cuối cùng hắn bóp lấy chân Tiểu Trác, đâm đến mức làm eo cậu tê rần. Tiểu Trác cảm nhận được hắn sắp mất khống chế bèn giơ tay lên muốn ôm hắn.

Thạch Khải hơi cúi đầu, Tiểu Trác liền ôm hắn, hơi dùng lục cắn vào vai hắn.

Chút đau đớn này khiến Thạch Khải hoàn toàn mất kiểm soát, đồng thời làm hắn cảm thấy thoải mái hơn, cuối cùng xuất tinh trong cơ thể nóng rực của Tiểu Trác.

Xong việc, nhịp tim cả hai đều rối bời nhưng quyện vào nhau. Thạch Khải dùng sức ôm Tiểu Trác, áp cậu vào mặt mình, lại hôn tai cậu, nói: “Anh thật sự thích em.”

Yêu thích của Thạch Khải rất thẳng thắn và nồng nhiệt, Phan Tiểu Trác run rẩy nằm trong ngực Thạch Khải, cả trái tim đều nóng lên.

“Em cũng thích anh.” Dù cho đã mất tiếng, nhưng Phan Tiểu Trác vẫn nghiêm túc đáp lại.

“Anh biết.” Thạch Khải lau lau mồ hôi trên trán Tiểu Trác, hai người hẵng còn thở hổn hển.

Họ lại trao nhau một nụ hôn thật dài, đầy dịu dàng.

Phan Tiểu Trác đã dọn dẹp căn hộ nhỏ này suốt cả hôm qua và hôm nay, mọi thứ cũng đã khá tươm tất. Căn phòng sạch sẽ sau khi bật đèn trở nên ấm áp, ánh đèn mang sắc ấm dịu nhẹ, ga trải giường và gối màu xám trên giường có hơi lộn xộn, nhưng tổng thể lại giống như một tổ ấm kiên cố và an toàn.

Một bộ ga giường và chăn bông khác còn chưa chuyển đến, tạm thời Tiểu Trác chỉ có một bộ ở đây, làm dơ xong cũng không thay được. Sau khi hai người tắm xong, Phan Tiểu Trác ở đó tháo vỏ gối bị mình làm bẩn ra.

“Đừng làm nữa, em gối cái kia đi.” Thạch Khải đang mặc bộ đồ ngủ Tiểu Trác mua cho mình, hắn cầm lấy cái gối trong tay Tiểu Trác, hất cằm ra hiệu cho cậu ngủ ở bên kia giường.

Phan Tiểu Trác nhích vào, cậu xấu hổ khi nhìn chiếc gối trong tay Thạch Khải.

Vừa nãy còn rất thoải mái, lúc này mới bắt đầu bình tĩnh lại. Thạch Khải cười cười, sờ sờ đầu Tiểu Trác, đoạn lật chiếc gối ra vỗ vỗ.

“Đưa em cái đó đi.” Phan Tiểu Trác ngượng ngùng cười nói.

Thạch Khải tắt đèn, nằm xuống ôm Tiểu Trác.

Đôi trẻ vừa ân ái giờ đây dù ôm thế nào cũng cảm thấy không đủ chặt, có thân mật đến mấy vẫn cảm thấy còn có thể hơn. Tất cả những giấc mơ của Thạch Khải đêm ấy đều có liên quan đến Tiểu Trác.

Trong mơ Tiểu Trác cũng không nói chuyện với hắn, chỉ luôn lẳng lặng ngắm nhìn hắn. Trong ánh mắt cậu đầy trầm tĩnh và bình yên, có hơi cô độc, nhưng lại chẳng hề đáng thương.

Ngoài đời thì Phan Tiểu Trác từ đầu đến cuối vẫn luôn ôm hắn. Thạch Khải nghiêng người ôm Tiểu Trác vào lòng, cậu không tỉnh, chỉ là vô thức vỗ vỗ lưng Thạch Khải trấn an hắn.

Trong căn phòng nhỏ giữa đêm đông giá lạnh, mọi ngóc ngách đều rất ấm áp.

Căn phòng Phan Tiểu Trác thuê rất gần trường học, hôm sau Thạch Khải khăng khăng đòi phải giúp cậu đi chuyển đồ. Phan Tiểu Trác nói không cần, bảo chờ khi nào mình rảnh thì từ từ chuyển.

“Tự mình chuyển để chi?” Thạch Khải cười hỏi, “Em có bạn trai mà không biết dùng à?”

Phan Tiểu Trác lắc đầu nói: “Không cần, đồ đạc lung tung lắm, dù sao cũng không gấp.”

“Em đừng quan tâm.” Thạch Khải ngồi trên sô pha ôm Phan Tiểu Trác, gác cằm lên vai cậu, ngồi đó gửi tin nhắn WeChat, “Anh Khải chuyển giúp em.”

Bốn mươi phút sau, Thạch Khải nhận tin nhắn, liếc mắt đọc rồi nói: “Đi thôi, đến ký túc nào.”

Phan Tiểu Trác đành đi thay đồ, đoạn nắm tay Thạch Khải đi xuống tầng dưới. Có một chiếc ô tô đậu trước cổng chính khu chung cư. Phan Tiểu Trác không để ý lắm, còn bỏ tay Thạch Khải vào trong túi mình.

Nhưng vừa ra đến cửa chung cư, người trên xe đã bước xuống, chưa nói năng đàng hoàng gì đã nghe thấy một tiếng “Yo!” kỳ quái.

Phan Tiểu Trác giật nảy mình, đoạn mới đứng vững lại nhìn đối phương.

“Ai đây ta? Để tôi xem hai bé gay nào ở đây nắm tay thế nhỉ?” Quý Nam nghiêng cổ cố tình chế giễu Thạch Khải.

Phan Tiểu Trác đã thả tay ra từ nãy, cũng cuống quýt bỏ tay Thạch Khải ra khỏi túi.

“Giấu đầu lòi đuôi à?” Quý Nam hỏi Tiểu Trác, “Để người ta nhìn thấy rồi thì cậu có buông ra cũng vô ích thôi? Khi còn đi học tôi cũng bị hiệu trưởng bắt thế này đấy!”

“Vì ông xứng đáng.” Thạch Khải đẩy y ra, không cho y nhìn Tiểu Trác, “Cách xa một chút giùm, Trác nhi của tôi sợ giao tiếp xã hội.”

“Nó còn thiếu tiền tôi mà.” Quý Nam nhớ tới chuyện này, nói với Thạch Khải, “Trả tiền đây.”

Thạch Khải đẩy đẩy Tiểu Trác ra sau lưng, ra hiệu cho cậu lên xe, Tiểu Trác nhanh chóng ngồi vào ghế sau. Thạch Khải đóng cửa lại giúp cậu, đoạn nói với Quý Nam: “Vậy sao ông không đưa tiền mừng cưới?”

Quý Nam vui vẻ phì cười một tiếng: “Mẹ nó tôi còn phải cho hai người tiền mừng cưới nữa hả?”

“Tùy tình cảm đi.” Thạch Khải ngồi vào ghế phụ lái, “Nếu cảm thấy quan hệ bình thường thôi thì không mừng cũng được.”

“Mừng, mừng.” Quý Nam nói, “Vậy ông nói xem bao nhiêu thì thích hợp?”

Thạch Khải quay đầu lại hỏi Tiểu Trác: “Trác, nó mừng bao nhiêu thì thích hợp?”

Phan Tiểu Trác phản ứng mấy chuyện thế này rất nhanh, nhìn Thạch Khải rồi lại nhìn Quý Nam, đoạn mở miệng nói: “Hai ngàn.”

Thạch Khải quay đầu nói: “Ba ngàn.”

Quý Nam cười chửi “Đệt” một tiếng: “Hai ngàn là đủ rồi, tôi làm quái gì phải thêm một ngàn nữa?”

“Chờ ông kết hôn thì một ngàn này trả lại ông.” Thạch Khải nói.

Hai người bạn cùng phòng đang chơi game trong ký túc xá, Phan Tiểu Trác mở cửa bước vào, ban đầu họ không để ý, mãi đến khi nghe thấy còn có tiếng hai người nói chuyện thì mới cúi đầu nhìn thử.

Khách quan mà nói, Thạch Khải và Quý Nam đều là trai đẹp thứ thiệt. Cả hai đều có khí chất và phần nào đó hơi cao ngạo, thoạt nhìn khá bắt mắt.

Bạn cùng phòng chăm chú nhìn thêm chút, đoạn hỏi Tiểu Trác: “Tiểu Trác, bạn của cậu hả?”

Phan Tiểu Trác ngẩng đầu nói: “Đúng, hai người họ là bạn của tớ, tới giúp tớ chuyển đồ.”

“Chuyển đi đâu á?” Bạn cùng phòng hỏi.

Phan Tiểu Trác trả lời, sau đó người bạn cùng phòng cũng không nói gì khác nữa.

Quý Nam bị một cuộc điện thoại của Thạch Khải bảo đến làm lái xe phụ chuyển đồ, Phan Tiểu Trác không dám làm phiền y, Thạch Khải nói: “Đừng khách sáo với nó, cái gì phải chuyển đi em cứ nói.”

Đồ đạc của Phan Tiểu Trác thực ra rất nhiều, những người khác đều chỉ có quần áo theo mùa ở ký túc, còn cậu thì vì đã chuyển từ nhà dì ra ngoài nên về cơ bản toàn bộ đồ đạc đều ở trong ký túc xá. Hết rương này đến rương khác chất đống dưới gầm bàn.

Thạch Khải không cho Tiểu Trác động tay, chỉ bảo cậu đứng đó chỉ huy dọn dẹp, không cho cậu bưng rương, tất cả đồ đạc đều là Thạch Khải và Quý Nam chuyển đi.

Ở trong ký túc Quý Nam gần như không nói lời nào, nhưng khi khiêng đồ xuống lầu luôn phải khịa Thạch Khải vài câu.

“Sao ông yêu vào lại thành ra thế này hả!” Quý Nam lố lăng nói, “Khiêng có cái rương cũng không nỡ nữa chứ!”

“Cậu lo chuyển đi.” Thạch Khải nói.

Thạch Khải nhìn lên lầu thấy Phan Tiểu Trác đang xách một cái rương lớn từ ký túc xá ra, bèn nói: “Để anh.”

“Không sao.” Phan Tiểu Trác né sang bên cạnh từ chối.

Lúc này trong hành lang chỉ có hai người họ, Thạch Khải nói với âm lượng chỉ đủ để hai người nghe: “Bảo em đừng chuyển thì em đừng chuyển.”

Phan Tiểu Trác “ờ” một tiếng, nói: “Cũng không đau đến mức đó…”

Quý Nam bước lên cầu thang, Thạch Khải chỉ chỉ y, nói: “Để nó.”

“Nhanh đưa tôi, đưa tôi, chậc, cậu nhìn cái kiểu của nó đi.” Quý Nam đi tới lấy cái rương ở trong tay của Phan Tiểu Trác, “Hôm nay tôi chính là một công nhân bốc vác, xong việc hai ta tính sau.”

Lúc sáng tỉnh dậy Phan Tiểu Trác cảm thấy xương cụt hơi đau, Thạch Khải xoa bóp cho cậu một lúc, trước khi ra ngoài còn đặc biệt dặn dò Phan Tiểu Trác đừng khom lưng nhiều quá.

Quý Nam đã lâu không yêu đương gì, lúc này nhìn cả hai cứ ngọt ngào sến súa mà phiền chết. Y cạn lời chở nguyên một xe đồ đạc đến nơi, đã thế còn phải phụ mang lên nữa chứ.

Tối đến, ba người đi ăn đồ Nhật, Thạch Khải và Tiểu Trác ngồi một bên, Quý Nam ngồi một bên khác.

Thạch Khải ngồi xem thực đơn với Phan Tiểu Trác, hỏi cậu ăn cái này không, cái kia thì sao, món nào có thì hắn trực tiếp gọi luôn. Hai người ngồi đó nhỏ giọng nghiên cứu, Quý Nam ngồi đối diện thấy vậy thì bốc hỏa luôn: “Hai bay có phải là cố tình không hả? Khải Khải? Trước đây tôi từng show ân ái trước mặt ông hả? Mà bây giờ ông phải trả thù tôi?”

“Ai thèm xem ông show ân ái.” Thạch Khải order món rồi tranh thủ trả lời y một câu, “Mà ông từng yêu đương rồi hả?”

“Hứ.” Quý Nam quay mặt đi không nhìn hai người họ nữa, “Cặp đôi thối.”

Hôm nay Thạch Khải gọi Quý Nam chính là muốn y phụ làm việc, buổi tối ăn cơm thì tiện thể dẫn y theo. Người ta chủ yếu là dẫn Tiểu Trác đi ăn đồ Nhật.

Cơm nước xong xuôi Quý Nam còn phải đưa hai con người này về, thua luôn.

Quý Nam ở trên xe nói với Tiểu Trác: “Mắt kính nhỏ này, gặp Hoài Nam thì nói với nó hai ngày nữa tôi đi gặp nó nhé.”

“Được.” Phan Tiểu Trác gật đầu nói.

“Mà này, tôi hơi tò mò,” Quý Nam liếc nhìn Tiểu Trác qua kính chiếu hậu, mỉm cười hỏi, “Hai người yêu nhau thế nào vậy?”

Phan Tiểu Trác bị y hỏi mà sững sờ, cậu còn chưa kịp nói gì, Thạch Khải đã lên tiếng: “Đừng hỏi, nợ nần gì đâu?”

Phan Tiểu Trác ở phía sau yếu ớt đáp một câu: “Thì là…”

Quý Nam lên tiếng “cắt”: “Không nói thì thôi.”

Trước kia Quý Nam và Thạch Khải đều là chủ nợ của Phan Tiểu Trác, lúc đầu Phan Tiểu Trác nhìn hai người họ trong lòng đều hốt hoảng, hận không thể trốn mất, sợ hai thiếu gia này tìm mình gây sự.

Không ngờ tới đã nhiều năm như vậy, thế mà chính hai chủ nợ lại giúp Tiểu Trác chuyển đồ khỏi ký túc xá.

Khi Thạch Khải nghĩ đến chuyện này bèn cười, đoạn ôm Tiểu Trác nói: “Người thắng trên đường đời nhỉ, Trác.”

“Sao vậy?” Phan Tiểu Trác nghiêng đầu, hỏi.

Thạch Khải nói cho cậu, Phan Tiểu Trác ngẫm lại, bản thân cũng vui vẻ hồi lâu. Thạch Khải sờ bụng cậu qua lớp áo ngủ, từ tối qua đến giờ, chỉ cần hai người ở nhà, Thạch Khải đều nhất định phải ôm cậu.

“Nói sao nhỉ,” Phan Tiểu Trác làm bộ đắc ý: “Em cũng có chút bản lĩnh đó chứ.”

“Đúng đúng,” Thạch Khải hôn hôn cổ cậu, “Sau này em chính là đại ca của anh, anh là tay sai cho em.”

Phan Tiểu Trác cười ồ lên, Thạch Khải hỏi cậu: “Gốc đuôi còn đau không?”

“Đó là xương cụt mà…” Phan Tiểu Trác nói, “Vẫn hơi hơi.”

“Xương cụt không phải là phần gốc cái đuôi sao?” Thạch Khải cười nói, “Cùng một chỗ cả.”

Phan Tiểu Trác “hả” một tiếng, cậu không tập trung tán gẫu lắm, đang ngồi đó trả lời tin nhắn của đàn chị.

Thạch Khải ôm cậu một hồi, mấy phút sau Tiểu Trác vẫn đang nhắn tin trên WeChat, Thạch Khải nói: “Xong việc rồi là lập tức thay đổi hả?”

“Sao cơ?” Phan Tiểu Trác hỏi.

“Nhìn anh cũng không nhìn, nói chuyện với anh cũng không nói tử tế.” Thạch Khải quay mặt sang chỗ khác, gối đầu lên vai Tiểu Trác, “Anh ngủ đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.