Trước Mắt

Chương 24



Phan Tiểu Trác đang nhắn tin thì cảm thấy dễ thương quá đỗi, cậu quay đầu nhìn Thạch Khải, vươn tay sờ sờ mặt hắn. Thạch Khải không nói chuyện cũng không ngẩng đầu lên, nằm ở đó giả bộ ngủ.

Phan Tiểu Trác cảm thấy hắn thực sự quá đáng yêu, cậu mỉm cười rồi nhắn tin tiếp.

Khi Phan Tiểu Trác nhắn tin xong đã là một lúc sau, cậu đặt di động xuống, gọi một tiếng: “Anh Khải?”

Thạch Khải không trả lời.

“Ngủ thật rồi?” Phan Tiểu Trác lại sờ sờ mặt hắn.

Thạch Khải xoay mặt sang hướng khác, Phan Tiểu Trác khẽ mỉm cười.

“Đi lên giường nằm chứ?” Phan Tiểu Trác hỏi.

Thạch Khải nói: “Không vui rồi.”

“Sao thế?” Phan Tiểu Trác nhẹ giọng hỏi.

Thạch Khải nói bằng giọng rầu rĩ: “Dỗ anh đi.”

“Dỗ làm sao á?” Phan Tiểu Trác gần như gục ngã trước sự dễ thương của hắn, rối tinh rối mù hết cả lòng.

“Nói em thích anh.” Thạch Khải nằm ở đó nói.

Phan Tiểu Trác vội vàng nói: “Em thích anh nhất.”

“‘Thích nhất’ là thế nào?” Thạch Khải lập tức bắt lấy trọng điểm, “Em còn thích ai nữa?”

“Không có!” Phan Tiểu Trác nói, “Thích mình anh thích mình anh!”

Thạch Khải bấy giờ mới miễn cưỡng hài lòng, không nhắc lại thêm yêu cầu gì khác. Phan Tiểu Trác cử động bả vai, nói: “Đi lên giường nằm đi, anh có lạnh không?”

Thạch Khải: “Ồ, lúc này còn nhớ tới anh có lạnh không, mới nãy chỉ biết nói chuyện với người khác.”

Phan Tiểu Trác muốn cười nhưng không dám lắm, cuối cùng quay người ôm Thạch Khải một cái, vừa ôm vừa nói: “Đàn chị nhờ em đi lấy đồ giùm, tuần sau chị ấy không đến. Em nghĩ nói chuyện nhanh xong rồi lại nói với anh mà.”

“Không giúp, suốt ngày sai bảo em.” Thạch Khải nói.

Phan Tiểu Trác giải thích: “Đâu có, đàn anh với đàn chị cũng giúp em nhiều lắm, còn dẫn em đi ăn cơm các thứ, mấy hôm trước đàn anh còn giúp em giới thiệu chỗ thực tập.”

“SK sao?” Thạch Khải nhàn nhạt hỏi.

Phan Tiểu Trác nhịn không nổi nữa khẽ cười thành tiếng, vụ SK đúng là không cho qua được mà.

“Chỉ có một SK thôi,” Phan Tiểu Trác cười nói, “SK khác chẳng liên quan gì đến em cả.”

Lời này nghe còn rất thoải mái, Thạch Khải không lên tiếng, khẽ hôn tai Tiểu Trác.

Trong lòng Phan Tiểu Trác thích lắm.

Trước đây thích hắn vì hắn là một chàng trai tốt bụng, lương thiện, lạc quan và ấm áp. Bây giờ hắn trở thành một người bạn trai vô cùng tốt, tất thảy những phẩm chất ban đầu vẫn còn đó, thậm chí còn tăng thêm nhiều hơn nữa.

Cuộc sống của Phan Tiểu Trác bây giờ tựa như mỗi ngày đều nằm trong bông, phơi dưới ánh nắng mặt trời ấm áp.

Đào Hoài Nam chẳng biết gì về cuộc sống hạnh phúc của người bạn thân cả, chuyện của cậu với anh nhỏ dạo này vẫn vậy vậy, không tốt cũng chẳng xấu. Phan Tiểu Trác vẫn chưa tìm được cơ hội nói với cậu, không biết mở lời thế nào. Cậu và Thạch Khải đều là bạn thân của Đào Hoài Nam, mỗi khi định kể chuyện này đều cảm thấy cả hai cứ tư thông thế nào ấy.

Sở dĩ ban đầu không nói gì là vì Phan Tiểu Trác đơn phương hứa với Thạch Khải sẽ không nói cho ai biết, tránh gây phiền toái cho hắn, sau này là vì cậu đã đánh mất thời cơ, không tìm được cơ hội khác.

Tiểu Trác định uyển chuyển một chút, mỗi lần thẩm thấu một chút, để tự cậu đoán thử trước. Nhưng Tiểu Trác không ngờ mình đã thẩm thấu từng chút một như vậy, Đào Hoài Nam ở bên kia lại hoàn toàn hiểu lầm.

Thạch Khải được nghỉ Tết dài nên về sớm vài ngày, thậm chí còn đưa chú chó Sửu Hoa cho bên vân chuyển gửi về trước.

Trong thời gian Tết, chó con được nuôi ở chỗ Phan Tiểu Trác, Tiểu Trác đã mua một số đồ dùng cho chó con từ lâu, bởi vì Thạch Khải ở đây nên nó cũng quen với Tiểu Trác, thế là chuyển chỗ ở mà nó không hề xa lạ chút nào. Tiểu Trác cho ăn rồi dẫn nó đi dạo mỗi ngày, đối xử với nó rất tốt.

Thạch Khải rất ít ở nhà, ban ngày thì về nhà ăn bữa cơm, tối đến giờ ngủ liền bỏ chạy. Con trai lớn tướng thế rồi trong nhà cũng không quản nữa, đoán chắc là cũng yêu đương rồi.

Cặp đôi trẻ mỗi ngày đều có thể ôm nhau ngủ, mỗi ngày Thạch Khải đều được Tiểu Trác ấm nóng ôm lấy. Phan Tiểu Trác cũng mua hết đồ dùng nhà bếp, chỉ cần không ra ngoài đi học thì sẽ nghĩ đến việc ở nhà nấu ăn, học sinh giỏi nên học gì cũng không thành vấn đề, đồ ăn cậu nấu rất thơm.

Trong lúc cậu nấu ăn thì Thạch Khải ở bên cạnh tìm việc để làm, lúc thực sự không thể làm gì khác nữa thì sẽ ở bên cạnh nhìn Tiểu Trác.

Sống một cuộc sống thần tiên.

Vào ngày họp lớp cấp ba, Thạch Khải rủ Phan Tiểu Trác đi cùng mình, nhưng cậu không dám.

“Em đi với thân phận gì giờ…” Tiểu Trác dở khóc dở cười, “Họp lớp của anh mà, em đi làm chi đâu?”

“Trước đây không phải em cũng đi rồi hả?” Thạch Khải nói, “Em mà không đi là anh còn không biết em thích mình đến vậy đó.”

Tiểu Trác nói: “Lần đó là đi chung với Hoài Nam, bọn em cùng học bài, Hoài Nam dẫn em tới ăn thịt.”

“Hoài Nam dẫn thì được, anh dẫn thì không được?” Thạch Khải ở phía sau ôm mãi không buông, “Mặc kệ.”

“Em với Hoài Nam là bạn thân mà, mọi người đều biết cả. Em đi với anh thì tính là chuyện gì đây…” Phan Tiểu Trác vỗ vỗ tay hắn, “Anh đi nhanh đi, em phải dẫn Sửu Hoa xuống lầu đi dạo, anh coi nó bắt đầu xoay tròn rồi kìa.”

“Nó giả bộ đó, muốn ra ngoài chơi.” Thạch Khải liếc mắt lật tẩy mánh khóe của chó con, không thèm để ý tới nó.

Nếu Phan Tiểu Trác thực sự đi cùng Thạch Khải, vậy thì đồng nghĩa với việc họ đang công khai. Công khai trước mặt nhiều người như vậy quả thực là đòi mạng thanh niên sợ giao tiếp xã hội mà, Phan Tiểu Trác không có khả năng đi được.

Cuối cùng Thạch Khải vẫn đi một mình, mang đôi giày Tiểu Trác mới mua cho mình. Đôi giày kia Tiểu Trác đã chờ bấy lâu cuối cùng cũng về hàng size cậu cần, vừa nhận cách đây mấy ngày. Thạch Khải nhất định phải mang, khi đụng hàng kiểu giày với Quý Nam nhưng khác màu thì nói một câu: “Trác mua cho tôi đó.”

“Đúng là có người yêu mà!” Quý Nam thực sự muốn đạp giày của hắn.

Thạch Khải nói: “Dù sao thì ông cũng không có.”

“Ai mà thèm!” Quý Nam cạn lời, “Ai mà thèm vào!”

Thạch Khải ăn tối cũng không ăn đàng hoàng, cách một lúc lại gửi tin nhắn cho Tiểu Trác.

Phan Tiểu Trác vừa ra ngoài dắt chó đi dạo, tiện thể ghé qua khu chợ nhỏ trước cổng chung cư để mua một ít thịt xay, một ít lá hoành thánh và rong biển. Có lẽ Quý Nam không thể để Thạch Khải tỉnh táo trở về, nhóm bọn họ tụ tập lại với nhau luôn rất vui vẻ, lần này lại đủ người, chắc là phải uống nhiều lắm. Phan Tiểu Trác định sẽ nấu một ít hoành thánh cho Thạch Khải nếu lát nữa hắn về mà bụng khó chịu, nếu vẫn ổn thì sáng mai cậu sẽ nấu.

Thạch Khải tìm cậu trên WeChat: Trác.

Khải: Người đâu?

Phan Tiểu Trác đang xắt hành lá nên không rảnh tay trả lời hắn, Thạch Khải bèn cách một lát sau lại gửi tiếp.

Khải: Cục cưng?

Phan Tiểu Trác cho hành lá xắt nhỏ vào nhân thịt, rửa sạch tay, lau khô rồi nhanh chóng trả lời: “Đây đây.”

Khải: Đi làm gì đó?

Trác: Đang xắt đồ ăn, không có xem điện thoại.

Khải: Sáng mai anh xắt, em kệ đi.

Trác: Có gì đâu mà. Sao anh không ăn uống đàng hoàng với mọi người đi?

Khải: Ăn đàng hoàng mà, hỏi em chút vậy thôi.

Phan Tiểu Trác mỉm cười trả lời hắn một sticker [Gấu nhỏ hôn hôn.jpg], Thạch Khải cũng trả lời một sticker tương tự.

Chưa được bao lâu thì Thạch Khải lại gọi cậu, Phan Tiểu Trác lại nói chuyện với hắn vài câu, một lát sau lại gọi nữa.

Tiểu Trác hỏi hắn có phải uống nhiều quá rồi không, Thạch Khải nói không có, bảo cậu ngủ trước đi, nói bên mình sắp tan tiệc rồi, hắn sẽ về liền.

Lúc ấy đã rất muộn, Tiểu Trác nhìn thời gian cảm thấy vẫn không quá yên tâm, sợ hắn thật sự uống nhiều quá không ai đưa về, cũng sợ hắn té.

Thế nên cậu vẫn thay đồ rồi ra ngoài.

Khi cậu đến nơi thì tiệc trên lầu vừa tan, đang dọn dẹp chuẩn bị xuống lầu.

Thạch Khải đi sau, vừa xuống tới nơi đã nhìn thấy Tiểu Trác. Hắn thoạt đầu kinh ngạc, sau đó nở nụ cười.

Lúc đó Phan Tiểu Trác đang nói chuyện với Đào Hoài Nam, Quý Nam cũng không ngừng chọc ghẹo và đòi nợ cậu, Thạch Khải vắt áo khoác lên tay, đi tới choàng tay qua vai Tiểu Trác dẫn cậu đi.

Để lại Đào Hoài Nam mặt mày ngơ ngác cùng Quý Nam hằm hằm như bị thiếu nợ.

Chiếc xe vừa chở Tiểu Trác đến vẫn chưa rời đi, hai người trực tiếp lên xe, Phan Tiểu Trác quay đầu nhìn Đào Hoài Nam, đợi xe đi xa rồi thì lo lắng sờ tay Thạch Khải, hồi nãy rời đi Thạch Khải cũng không mặc áo khoác.

Thạch Khải không hỏi cậu sao lại đến đây, hắn dựa vào vai cậu, tựa như đã say bí tỉ.

“Khó chịu không?” Tiểu Trác nhẹ giọng hỏi.

Thạch Khải cũng không nói gì, chỉ nắm chặt tay Tiểu Trác. Hết bóp rồi viết chữ ở trong lòng bàn tay của cậu. Tiểu Trác ngứa ngáy buồn cười lắm rồi, Thạch Khải viết đi viết lại cũng không biết Tiểu Trác có hiểu không, cuối cùng hắn vẽ một trái tim trên tay cậu, đẩy đẩy ngón tay của Tiểu Trác để cậu nắm tay lại.

Tết năm nay, Tiểu Trác không cần ở một mình trong ký túc xá, cũng không cần phải đến canteen ăn sủi cảo nữa.

Đêm giao thừa năm ngoái Thạch Khải đột nhiên xuất hiện ở dưới tầng ký túc xá, lúc ấy Phan Tiểu cứ tưởng mình đang nằm mơ. Năm nay cùng ngày, từ sáng sớm cậu đã tỉnh dậy trong vòng tay của Thạch Khải, hắn hẵng còn chưa tỉnh, nhưng môi đã yên vị trên vành tai của cậu, tỉnh lại đã thấy rồi, chẳng biết ngậm từ khi nào nữa.

Tiểu Trác kéo chăn đắp cho hắn, cậu muốn dậy. Vừa định ngồi dậy thì đã bị Thạch Khải kéo tay cậu ôm trở về.

Sửu Hoa nhào tới giường, với cặp chân nhỏ nhắn đặt lên mép giường, giương mắt lom lom nhìn Tiểu Trác, Tiểu Trác cười cười vỗ vỗ cánh tay Thạch Khải: “Sửu Hoa gọi em, nó đói rồi.”

“Nó giả bộ.” Thạch Khải nhắm mắt nói.

Đúng lúc này chó con sủa một tiếng, Phan Tiểu Trác vươn tay sờ sờ nó.

“Sủa lần nữa thì ném nó ra ngoài đi.” Thạch Khải nói với Tiểu Trác.

Buổi sáng cả hai cùng nhau gói sủi cảo, buổi chiều Thạch Khải vẫn về nhà một chuyến. Bữa cơm đoàn viên ở nhà hắn nhất định phải về ăn, ăn xong lại nhanh chóng trốn mất.

Tiểu Trác vốn bảo hắn sáng mai hãy quay lại, hôm nay ngoan ngoãn ở nhà đi, nhưng Thạch Khải không đồng ý.

Não hắn bây giờ bị tình yêu chi phối rồi, nhà có thể không về nhưng Tiểu Trác thì không thể thiếu được.

Buổi tối hai người ôm nhau cùng xem một bộ phim, phim Tết năm ngoái. Thạch Khải mua một cái máy chiếu có sẵn rèm treo trên tường, như vậy Tiểu Trác có thể vừa nằm vừa xem phim được.

Bộ phim vừa kết thúc thì cũng sắp mười hai giờ, bên ngoài bắt đầu loáng thoáng có thể nhìn thấy pháo hoa. Dù bị cấm đốt nhưng vẫn có lẻ tẻ vài người nhân lúc không ai để ý tranh thủ đốt vài quả.

Thạch Khải hỏi cậu: “Muốn chơi không? Dẫn em ra ngoài đốt pháo?”

Tiểu Trác liền vội vàng lắc đầu: “Ngoài trời lạnh lắm, tụi mình cứ ở nhà đi.”

“Được.” Thạch Khải đặt tay trên vai Tiểu Trác, nhéo nhéo tai cậu, “Vậy thì ở nhà đón năm mới nhé.”

“Ừm.” Phan Tiểu Trác gật đầu.

Đây là cái Tết đầu tiên của đôi trẻ, giản dị, bình lặng lại yên ổn. Đây là ngày mà trước đây Phan Tiểu Trác mong chờ nhất, trong lý tưởng của cậu, ngày lễ hẳn phải như thế này.

Thạch Khải canh thời gian rồi lấy ra một phong bì dày màu đỏ từ dưới gối. Vừa quay đầu lại thì phát hiện Tiểu Trác cũng lấy ra một cái.

Hai người nhìn nhau, sau đó cùng cười lên.

Phan Tiểu Trác giơ tay sờ sờ bao lì xì đỏ của Thạch Khải, ngỡ ngàng kêu lên: “Sao dày quá!”

“Tiền mừng tuổi cho Trác của anh.” Thạch Khải ném lên cặp chân đang xếp bằng của cậu, sau đó rút đi bao lì xì trong tay Phan Tiểu Trác.

Phan Tiểu Trác không nói tiền mừng tuổi nhiều quá, mà chỉ trân trọng nhận.

Trong bao lì xì của Phan Tiểu Trác cũng là tiền mừng tuổi, chỉ là không nhiều như của Thạch Khải.

“Sau này em cũng có thể cho anh nhiều hơn.” Phan Tiểu Trác nhìn Thạch Khải, mặc dù khi nói mang theo ý cười, nhưng cũng rất chân thành.

“Đương nhiên rồi, Trác của anh ưu tú như vậy mà.” Thạch Khải tinh mắt phát hiện ra trong bao lì xì đỏ còn có một phong bì đỏ nhỏ, hắn đổ ra trên tay, lật qua lật lại.

“Em sẽ cố gắng,” Phan Tiểu Trác lắc lắc cái tay không cầm bao lì xì của Thạch Khải, cười nói, “Anh chờ em một chút.”

“Anh chờ em cái gì,” Thạch Khải sờ sờ đầu cậu, nhìn cậu nói, “Là anh đồng hành cùng em, từng ngày từng ngày ngắm nhìn em. Nhìn em càng ngày càng lợi hại, càng ngày càng đỉnh hơn nữa.”

Một lúc lâu sau Phan Tiểu Trác cũng không lên tiếng, hai mắt dần đỏ lên.

“Chờ em tốt nghiệp rồi tụi mình không yêu xa nữa, anh hết chịu nổi cuộc sống này rồi, mỗi lần từ chỗ em về Bắc Kinh anh đều thấy cô đơn lắm, em cũng cô đơn.” Thạch Khải cũng không vội mở cái phong bì đỏ ra, hắn vuốt ve mặt Tiểu Trác, “Đến lúc đó xem em muốn đi đâu, ở trụ sở mấy năm nay rồi, em muốn đi đâu anh đều có thể thuyên chuyển theo em được.”

Phan Tiểu Trác lập tức nói: “Em cũng vậy, anh muốn đi đâu em đều được hết. Em đi Bắc Kinh cũng được.”

Thạch Khải cười nói: “Vậy tụi mình từ từ nghiên cứu, không vội.”

Phan Tiểu Trác gật đầu liên tục.

Thạch Khải đang bàn chuyện tương lai với cậu.

Tim Phan Tiểu Trác đập cực kỳ nhanh, đôi mắt đăm đăm nhìn Thạch Khải. Mắt kính cậu đang đeo bây giờ là Thạch Khải mới thay cho, viền kính mỏng càng tôn lên một Tiểu Trác trắng trẻo, sạch sẽ, ngoan ngoãn lại hiền lành, đôi mắt cũng nhìn rõ ràng hơn trước.

Thạch Khải xích lại gần cậu một chút, hắn biết có thể nhìn rõ mình từ trong đôi mắt cậu.

Mùa đông năm đó, lần đầu tiên hắn nhìn thấy mình trong đôi mắt Tiểu Trác, từ đó đến nay hắn chưa từng quên ánh mắt ấy. Nhìn bản thân lấp lánh trong đôi mắt trong veo quá đỗi, khoảnh khắc ấy Thạch Khải thực sự rung động.

Thạch Khải dùng ngón tay sờ sờ mặt Tiểu Trác, đoạn dùng ngón cái nhẹ nhàng đẩy kính cậu, nói: “Anh thích em nhìn mình.”

Phan Tiểu Trác nghiêm túc nói: “Em vẫn luôn nhìn anh.”

Chiếc phong bì đỏ nhỏ trên đùi Thạch Khải phải đến sáng hôm sau mới được hắn mở ra.

Lúc đó Tiểu Trác còn đang ngủ say, tựa trán vào vai Thạch Khải. Hắn ngắm cậu một hồi, sau đó cầm chiếc phong bì đỏ nhỏ bên gối lên.

Bên trong có một mảnh giấy nhỏ, là loại giấy ghi chú thông thường, như kiểu ngày trước khi đi học thì xé vở, viết xong rồi lại nhờ các bạn trong lớp truyền thư cho vậy.

Mặt trước tờ giấy có viết một câu, giống hệt như những gì Thạch Khải viết vào lòng bàn tay Tiểu Trác đêm đó: Cảm ơn anh đã thích em.

Thạch Khải im lặng mỉm cười, hắn xoa xoa mép tờ giấy, nhìn một lát rồi mới lật ra mặt sau.

Chữ viết của Tiểu Trác vốn đã rất đẹp và ngay ngắn, trên giấy lại càng cẩn thận viết bằng mẫu chữ in. Nhìn dòng chữ này, Thạch Khải có thể tưởng tượng ra cảnh cậu chuyên tâm viết chữ thế nào.

Tiểu Trác ngồi ngay ngắn xuống bàn, cúi đầu nghiêm túc viết——

Anh là tốt nhất, thiếu niên đến từ giấc mơ tuổi trẻ của em.

——————–

Lời tác giả:

Đến đây được rồi các bạn, một câu truyện ngắn, nhẹ nhàng, và ngọt ngào. Tôi thích họ vô cùng, hy vọng mọi người cũng thích.

Hy vọng chúng ta đều có thể có một cuộc sống giản dị, bình lặng và an yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.