Trước Mắt

Chương 4



Kể từ khi Phan Tiểu Trác có những tâm tư bé nhỏ của riêng mình thì cảm xúc vẫn luôn bình lặng, cậu cảm thấy mình rất may mắn khi thời niên thiếu được quen biết hắn. Phan Tiểu Trác lúc nào cũng tỉnh táo, chưa từng tham lam điều gì, thế nên tất cả những cảm xúc hay rung động đó đều được cậu nhẹ nhàng khắc chế.

Phan Tiểu Trác chưa bao giờ để mặc dòng cảm xúc của mình tuôn trào như lúc nào, hệt như thủy triều cuồn cuộn, một cơn sóng lớn ập vào lồng ngực, xuyên qua lớp xương cốt mảnh mai, muốn cuốn Phan Tiểu Trác vào.

“Cứ đờ ra nhìn tôi thế à?” Thạch Khải búng ngón tay trước mặt Phan Tiểu Trác, “Sốt ngốc đến nỗi không biết tôi luôn rồi?”

Phan Tiểu Trác nhất thời không kiềm chế được cảm xúc, hô hấp khá nhanh.

Thạch Khải thuận tay sờ sờ trán cậu: “Ngốc thật rồi?”

Lúc này Phan Tiểu Trác mới khẽ lắc đầu, lắc một cái mà ngỡ như đầu đầy bùn lầy, khiến người ta choáng váng.

“Không phải hôm kia vẫn còn khỏe sao?” Thạch Khải thu tay lại, “Hôm đó bị đông luôn hả?”

“Đâu có,” Phan Tiểu Trác hít mũi, cố gắng để giọng mình bình thường nhất, nói, “Buổi tối ở dưới ôn bài không có mặc áo khoác.”

“Ký túc xá các cậu lạnh vậy à?” Thạch Khải hỏi.

“Ừm, ban đêm lạnh, lúc học bài nên mặc nhiều một chút, hôm đó tớ chỉ mặc áo ngủ thôi.” Phan Tiểu Trác thành thật một hỏi một trả lời.

“Quá đáng thương,” Thạch Khải lấy cháo trong túi ra, “Thuốc này cậu uống sẽ kích thích dạ dày, ăn chút gì đi đã.”

Phan Tiểu Trác nhìn Thạch Khải mở nắp hộp cháo, lấy muỗng ra, hỏi cậu: “Tay trái có thể ăn được không?”

“Được.” Phan Tiểu Trác nói.

Thực ra cậu vốn không đói, nhưng lúc này Thạch Khải đặt một quyển sách dưới đáy hộp cháo rồi bỏ cả lên đùi cậu, Phan Tiểu Trác lại ngoan ngoãn cúi đầu bắt đầu ăn.

Thạch Khải mở tiếp một bịch hạt óc chó cho cậu, nói: “Phần ăn ban đầu vốn là sầu riêng xốp giòn, tôi đổi thành món này, cậu sốt thì đừng ăn nhiều dầu quá.”

Phan Tiểu Trác gật đầu, Thạch Khải tách đôi đũa ra, đặt ở trên gói óc chó. Phan Tiểu Trác đặt cháo xuống, gắp một hạt óc chó lên ăn, lúc cắn thì nhớ ra bèn nói: “……Cảm ơn anh Khải.”

“Đừng khách sáo.” Thạch Khải ngồi bên cạnh nhìn Phan Tiểu Trác ăn, chợt cười lên, “Tôi phát hiện cậu…”

Phan Tiểu Trác ngẩng đầu nhìn về phía hắn: “Tớ làm sao?”

“Cậu thật sự giống mấy đứa trẻ đặc biệt nghe lời.” Thạch Khải nói, “Bảo làm gì thì làm nấy, hỏi thì ngoan ngoãn trả lời, cho ăn gì liền ăn cái đó. Bình thường còn cực kỳ cố gắng học tập, không để người nhà phải bận tâm.”

Tâm tình Tiểu Trác vốn vẫn chưa bình tĩnh lại, lúc này Thạch Khải còn vừa nhìn vừa khen cậu như vậy, Phan Tiểu Trác không được tự nhiên, “Ớ” một tiếng nói: “Cũng đâu có.”

Thạch Khải nói: “Hồi cấp ba cậu cũng đâu thế này, khi đó cậu bướng bỉnh lắm mà.”

Phan Tiểu Trác ăn hết bịch óc chó xong thì lại cúi đầu húp cháo tiếp, nhiệt độ vừa vặn, cháo âm ấm, nhưng không phỏng miệng, Tiểu Trác nói: “Ừm… Hồi đó tớ sợ mọi người, cũng có hơi ngốc.”

Thạch Khải nói với cậu: “Không cần phải sợ, chẳng ai làm gì được ai cả, mọi người đều có việc riêng của mình, người khác không quản được cậu, cậu cũng không cần phản ứng người khác làm gì.”

Phan Tiểu Trác ngẩng đầu nhìn hắn, gật đầu: “Được.”

Hôm đó Phan Tiểu Trác húp hết nửa phần cháo hải sản, ăn hai gói hạt óc chó. Cậu ăn xong thì Thạch Khải dọn dẹp các thứ, sau đó bắt đầu ngồi bên cạnh ăn vịt quay, ăn bồ câu non, ăn thịt bò nạm.

Các bác ngồi đối diện đều cười, nói: “Chưa từng thấy ai đi chăm người phải tiêm mà như này cả, để người ta húp cháo rồi ăn màn thầu trước, ăn no xong thì cậu mới ngồi đây ăn thịt. Cậu đây là thèm bệnh nhân quá nên tới phải không?”

Thạch Khải vừa ăn vừa cười, nói: “Chăm bệnh nhân không phải đều thế này sao ạ? Cháu ăn còn cậu ấy nhìn.”

Phan Tiểu Trác cũng cười, vất vả dùng tay không cắm kim truyền rút một tờ khăn giấy, đưa cho Thạch Khải để hắn lau tay.

“Thèm không?” Thạch Khải cười hỏi Tiểu Trác, “Ăn một miếng đi?”

Phan Tiểu Trác thực sự không có khẩu vị, nửa miếng cũng không thèm, chỉ cười khoát tay.

“Bác thấy đó, cậu ấy không ăn.” Thạch Khải còn quay đầu nói với bác trai đối diện, “Cậu ấy không thèm ăn.”

Bác trai cười to “ha hả”, nói: “Thì đương nhiên rồi! Cậu cho người ta ăn cả một hộp cháo to vậy, còn có màn thầu nữa, cậu ta còn muốn ăn mới là lạ.”

Một phòng toàn người ai nấy đều vui vẻ, Phan Tiểu Trác cười đến nỗi đôi mắt sau cặp kính cong cong, Thạch Khải cũng không sợ mọi người nhìn, ăn đến là ngon miệng.

Phan Tiểu Trác tựa lưng vào ghế ngồi, bên cánh tay bị chích vừa lạnh vừa tê, nhưng lại không cảm thấy khó chịu. Cậu dựa ở đó nghiêng đầu nhìn Thạch Khải, mang theo một chút ý cười, trong mắt đong đầy tình cảm trong sáng và dịu dàng.

Thiếu niên đến từ những giấc mơ tuổi trẻ.

Hôm sau Phan Tiểu Trác lại đi truyền ba bình nước, ban đầu vốn dĩ còn phải truyền ba bình thêm một ngày nữa, nhưng ngày thứ hai xong đã khỏe rồi.

Trong điện thoại Thạch Khải hỏi cậu đỡ hơn chút nào chưa.

Phan Tiểu Trác trả lời: “Khỏe rồi.”

Thạch Khải: “Vậy được, sau này mặc nhiều một chút.”

Phan Tiểu Trác: “Ừm ừm.”

Trong năm tiếp theo, Phan Tiểu Trác thường xuyên nhớ lại buổi sáng đi truyền nước này. Sẽ nghĩ đến cảnh vừa mơ mơ màng màng mở mắt ra đã thấy Thạch Khải ngồi xuống bên cạnh mình, bộ dạng Thạch Khải vừa cười vừa ăn thịt. Hắn vẫn luôn phóng khoáng, chẳng hề gò bó bản thân trong bất kỳ tình huống nào.

Phan Tiểu Trác hầu như cũng có thể nhớ tới khoảnh khắc bản thân mình kịch liệt rung động, thứ cảm giác này quá khó quên. Hệt như bước đi một mình trong đêm tối, khi ngẩng đầu lên đột nhiên nhìn thấy mặt trăng sáng tỏ. Ánh trăng dịu dàng chiếu lên người cậu.

Bốn năm đại học này, Phan Tiểu Trác rất chịu khó, khi không có tiết trên trường thì tìm được công việc bán thời gian trong một lớp phụ đạo bình thường, dạy toán cho học sinh cấp hai, ngoài ra còn có những lớp gia sư trước đây, ngoại trừ những việc này thì cậu dành gần như toàn bộ thời gian còn lại để ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi tuyển nghiên cứu sinh.

Mùa đông đến, bà nội của Phan Tiểu Trác qua đời.

Sức khỏe bà nội vẫn luôn không tốt, quanh năm phải uống đủ loại thuốc. Hai năm nay sức khỏe bà càng lúc càng kém, mỗi lần Phan Tiểu Trác về nhà cô là bà nội đều kéo lấy cậu nói chuyện một hồi. Người đã già sẽ suy nghĩ rất nhiều, hai năm nay nói chuyện với Phan Tiểu Trác bà nội vẫn luôn nhắc đến ba cậu.

Ấn tượng của Tiểu Trác với ba mình không được sâu đậm lắm, dù sao lúc ấy cậu cũng còn quá nhỏ.

Sau khi bà nội mất, Phan Tiểu Trác thu dọn đồ đạc và chuyển ra khỏi nhà cô mình. Đồ đạc của cậu không nhiều, sau khi tốt nghiệp trung học thì đã bán hết sách vở, quần áo có thể mặc sau khi lên đại học cũng mang đi hết.

Sau khi tốt nghiệp cô và dượng bảo cậu trở về ở, nơi này vẫn là nhà của cậu. Phan Tiểu Trác biết đây là lời khách sáo, cậu không có lý do gì để về ở nữa, mà từ sau khi tốt nghiệp trung học cậu cũng chưa từng quay về ở lần nào.

Phan Tiểu Trác tham gia kỳ thi lên nghiên cứu sinh chuyên ngành tài chính, Đào Hoài Nam cũng thi lên nghiên cứu sinh, hai người thường xuyên học bài cùng nhau, đi thư viện hoặc quán cà phê. Đào Hoài Nam cũng rất nỗ lực, mắt cậu không nhìn được, nên học tập toàn bộ đều nhờ tai nghe, tay sờ.

“Tiểu Trác, tớ cảm thấy trong đầu nhồi nhét nhiều thứ quá, bây giờ đầu nặng nề xỉu.” Đào Hoài Nam thất thần nói với Phan Tiểu Trác.

“Cậu nghỉ một lát đi,” Phan Tiểu Trác đặt bút xuống, “Hai đứa mình ăn chút gì đó nha?”

“Ăn gì giờ.” Đào Hoài Nam xoa xoa huyệt thái dương, “Tớ ngất xỉu, tớ mơ hồ, dung lượng não tớ không chứa nổi.”

Đào Hoài Nam học hành chỉ có thể dựa vào não bộ để ghi nhớ, thật là đốt não mà. Phan Tiểu Trác nói: “Tớ mời cậu ăn ramen? Mì Ý? Mì xào?”

“Được, ramen.” Hiện tại Đào Hoài Nam cũng không kén ăn lắm, một lời đã đồng ý, “Mua thêm cho tớ cái bánh nang nữa nhen.”

“Được.” Phan Tiểu Trác thu dọn đồ đạc của mình trước, dọn xong thì lại giúp Đào Hoài Nam. Đào Hoài Nam ôm chiếc cặp sách đã được mở khóa, đợi Phan Tiểu Trác đóng lại giúp mình.

“Lần trước không biết anh tớ mua sườn cừu non cho anh Thang ở đâu nữa, ngon lắm á. Để tớ hỏi ảnh thử, lần sau tụi mình đi ăn.”

“Được, tớ muốn ăn thịt.” Phan Tiểu Trác thành thật nói, “Tớ nghèo, ăn chay nhiều ngày lắm rồi, lần sau cậu dẫn tớ đi ăn thịt.”

“Ăn, ăn.” Đào Hoài Nam liên tục gật đầu nói.

Cả hai chưa kịp ra ngoài thì điện thoại của Đào Hoài Nam đã vang lên.

Đào Hoài Nam nhận điện, giọng của Quý Nam ở bên kia điện thoại rống lên: “Tiểu Hoài Nam! Đang ở đâu vậy?”

“Đang phấn đấu, đang cố gắng học tập.” Đào Hoài Nam nói.

Quý Nam “phì” một tiếng bật cười: “Nhanh nào, đừng tích cực thế nữa, đang ở đâu anh Nam qua đón cậu, buổi tối ra ngoài ăn cơm. Đều đã về hết rồi mà còn không gặp?”

“Đều đã về rồi?” Đào Hoài Nam vô thức hỏi, “Ai đều đã về vậy?”

“Thì chỉ có mấy người bọn này thôi, còn có thể có ai nữa.” Quý Nam nói xong lại bồi thêm một câu, “Trừ anh Trì ra thì đều về hết rồi.”

Đào Hoài Nam “à” một tiếng.

“Nhanh nào, gửi định vị qua đây.” Quý Nam nói.

Đào Hoài Nam hỏi: “Đi ăn gì vậy?”

Quý Nam nói: “Bố anh mới mở một chỗ mới.”

Đào Hoài Nam lại hỏi: “Có thịt không?”

Quý Nam cười không ngừng được: “Còn phải hỏi, có thể không có thịt sao? Chúng ta nhiều người như vậy mà phải ăn chay à? Sao thế Tiểu Hoài Nam, hoàn cảnh gia đình không ổn hả? Thịt cũng không có ăn?”

Đào Hoài Nam nói: “Vậy cậu tới đón tớ đi, tớ với Tiểu Trác, tớ gửi định vị cho cậu.”

Sau khi cúp điện thoại, Đào Hoài Nam xoay người về phía Phan Tiểu Trác: “Đi thôi Tiểu Trác, đi ăn thịt.”

Phan Tiểu Trác trừng mắt nhìn, hỏi: “Quý Nam?”

“Đúng, bọn họ đều về hết rồi.” Đào Hoài Nam cảm thán nói, “Được nghỉ thật sớm.”

Mấy giây sau Phan Tiểu Trác lại hỏi: “Đều đã về rồi sao?”

“Nói là thế đó,” Đào Hoài Nam thở dài, “Ngoại trừ anh nhỏ của tớ.”

Phan Tiểu Trác ngoài ý muốn không từ chối, cậu kéo cặp sách lên cho Đào Hoài Nam, nói: “Vậy đi thôi.”

Đây là lần đầu tiên sau một năm Phan Tiểu Trác gặp lại Thạch Khải.

Thạch Khải mặc một chiếc áo khoác mỏng ngắn màu đen, quần túi hộp, mang giày bóng rổ. Một phòng toàn người nhưng Phan Tiểu Trác chỉ liếc mắt đã nhìn thấy hắn. Khi Thạch Khải thấy cậu thì mỉm cười rồi hếch cằm, một lời chào đẹp trai nhưng cũng rất du côn.

Ngoại trừ Phan Tiểu Trác thì những người này đều là bạn cùng lớp mười của Đào Hoài Nam, xét ra thì ở đây cậu là người ngoài. Nhưng trong hai năm cuối cấp ba vì có quan hệ tốt với Đào Hoài Nam nên đối với họ cũng tính là nửa lạ nửa thân.

Mỗi lần tụ tập lại đều vô cùng ầm ĩ, nhất là đám Quý Nam, giống hệt hồi cấp ba, chạy loạn khắp cả phòng. Phan Tiểu Trác ngồi bên cạnh Đào Hoài Nam, một mình gắp đồ ăn cho hai người, những người khác đều ở bên kia vừa ồn ào vừa uống rượu, cả hai lại ngồi ở đây thoải mái ăn uống.

Khách sạn do bố Quý Nam mở thì hương vị không thể chê vào đâu được, sau khi món tôm viên xoay một vòng trở lại, còn lại đều là hai người họ ăn hết.

Đào Hoài Nam xích lại gần nói với Tiểu Trác: “Tôm viên này ăn ngon ghê á.”

Phan Tiểu Trác gật đầu đồng ý: “Ngon.”

Đào Hoài Nam hỏi: “Còn nữa không?”

Phan Tiểu Trác: “Hết rồi, trong chén tớ còn một con nè, cậu muốn không?”

Đào Hoài Nam nói: “Cậu ăn đi.”

Đào Hoài Nam còn chưa kịp nói đợi lát nữa lại gọi thêm một phần thì đột nhiên nghe thấy tiếng cười của ai đó sau lưng. Hai cái đầu đồng thời quay lại, một cái có thể nhìn thấy, một cái không nhìn được nhưng cũng di chuyển theo.

“Phục vụ.” Thạch Khải quay đầu gọi về phía cửa, “Món tôm viên gì đó, thêm hai phần nữa, một phần để riêng ở đây cho hai người này.

Nhân viên phục vụ dạ rồi ra ngoài, Thạch Khải quay đầu lại gõ gõ tùy ý trên ghế dựa của cả hai: “Đáng thương đến độ này, muốn ăn gì thì cứ nói.”

Đào Hoài Nam cười híp mắt nói: “Cảm ơn anh Khải.”

Phan Tiểu Trác không lên tiếng, Thạch Khải cười nhìn cậu: “Cậu không cảm ơn à?”

Hắn cũng không thật sự bảo Phan Tiểu Trác cảm ơn, chỉ là đùa chút, nói xong liền quay người về chỗ của mình.

Đào Hoài Nam từ đầu đến cuối không thấy Phan Tiểu Trác đáp lời, còn hỏi cậu: “Tiểu Trác, có phải cậu còn sợ họ không á?”

Phan Tiểu Trác khụ khụ mãi cũng chẳng nói ra được gì, mãi một lúc lâu mới rặn ra được một tiếng “không có”.

Vốn dĩ mọi người đều ăn uống rất ngon lành, nhưng cái tên Quý Nam này chẳng biết ăn nói, nhắc đến Trì Sính không chỉ một lần.

Mỗi lần y nhắc đến Trì Sính, Đào Hoài Nam rõ ràng đều trầm mặc hơn trước đó một chút. Sau đó Đào Hoài Nam cũng uống rượu, một mình lẳng lặng ngồi ở đó uống.

Phan Tiểu Trác cảm nhận được cậu rất cô độc.

Phan Tiểu Trác cũng muốn uống rượu, bèn tự rót cho mình một ly. Cho đến bây giờ cậu chưa từng say lần nào, nhàn nhạt nhấp một ngụm, thật sự khó nuốt à nha.

“Anh Trì đoán chừng là có bạn gái, Khải Khải của tao có vẻ cũng sắp rồi. Hôm nay không dưới một lần ra ngoài gọi điện thoại, gọi cho ai vậy?” Sau khi Thạch Khải một lần nữa bước từ ngoài vào phòng, Quý Nam oang oang nói.

“Uống rượu của ông đi.” Thạch Khải không phản ứng y.

“Ông nói đi! Ông nói ông gọi điện thoại cho ai đi?” Quý Nam sấn tới, chen đầu sang điện thoại đặt bên cạnh Thạch Khải, khăng khăng phải nhìn.

“Tránh xa tôi ra, ông phiền quá, chê.” Thạch Khải dùng cánh tay đẩy y.

“Hơ, còn không cho nhìn! Ông có tật giật mình!” Quý Nam “gào khóc” một tiếng rồi nhảy dựng lên, “Khải Khải ông có tật giật mình!”

Thạch Khải cầm điện thoại lên, trên nét mặt cũng không nhìn ra được biểu cảm gì, đẩy Quý Nam sang một bên.

Phan Tiểu Trác không nhìn sang đó, nhưng phòng thì lớn mà giọng Quý Nam lại vang nên Phan Tiểu Trác và Đào Hoài Nam đều có thể nghe thấy rõ ràng.

“Anh Khải cũng hẹn hò rồi.” Đào Hoài Nam gục xuống bàn, ngón tay nhẹ nhàng gõ từng cái trên bàn, “Đều sắp có bạn gái hết rồi.”

Phan Tiểu Trác nhấp một ngụm rượu nhỏ, cũng nằm xuống, “ừ” một tiếng.

“Tiểu Trác.” Đào Hoài Nam gọi cậu.

Phan Tiểu Trác trả lời: “Ở đây.”

“Cậu nói…” Đào Hoài Nam mờ mịt chớp chớp đôi mắt trống rỗng, nhẹ giọng hỏi, “Bạn gái, sẽ là như thế nào?”

Quý Nam vừa nãy nhắc đi nhắc lại nhiều lần, nói Trì Sính có bạn gái ở Bắc Kinh rồi.

Đào Hoài Nam lại hỏi: “Sẽ rất xinh đẹp nhỉ?”

Phan Tiểu Trác ngẩng mặt lên khỏi cánh tay, liếc nhìn nhanh về phía Thạch Khải, thấy anh chàng đẹp trai ngầu lòi kia đang mỉm cười. Phan Tiểu Trác lại nằm xuống, gật đầu, cười nói: “Nhất định là vậy rồi.”

Đào Hoài Nam dường như đã uống quá nhiều, lại nhẹ nhàng hỏi: “Tính tình có tốt hông?”

Phan Tiểu Trác nghĩ nghĩ rồi nói: “Tốt chứ? Tốt một chút.”

Lát sau Phan Tiểu Trác lại đột nhiên đáp một câu: “Không tốt cũng không sao, sống chung hạnh phúc là được.”

Rất lâu sau đó Đào Hoài Nam mới lên tiếng nói: “Ừm, ừm.”

Cả hai giống như đang tán gẫu nhưng cũng hệt như ai nói chuyện của người ấy.

Đây là lần đầu tiên Phan Tiểu Trác uống rượu, cậu rót cho mình một ly rượu đỏ, uống hết sạch. Cuối cùng có đeo kính mà cảm giác cứ như không, trước mắt chuyển động qua lại mơ hồ, không nhìn rõ được gì cả.

Thạch Khải không uống chút nào, tối nay hắn ra ngoài gọi điện thoại mấy lần, trước khi đi Quý Nam còn lý sự bắt bẻ hắn, bảo lần sau hắn phải uống bù, lần này sao còn học được cách che giấu tâm trí nữa vậy.

Quản lý đã sắp xếp vài chiếc xe, dặn dò phải đưa những người này an toàn trở về. Thạch Khải mang theo hai con ma men nhỏ này lên một chiếc xe, Đào Hoài Nam ở gần đây, nên đưa cậu về trước. Đến cổng khu chung cư, Thạch Khải nói với bác tài chờ mình một lát, trước khi xuống xe thì nhìn Phan Tiểu Trác đã ngủ thiếp đi, lại nói với bác tài đừng tắt máy, tăng nhiệt độ máy lạnh trong xe một chút.

Tài xế là một anh trai tầm ba mươi, anh cười trêu chọc hắn: “Chú em tinh tế quá nha, cô gái nào mà hẹn hò được với chú thì phước quá.”

Thạch Khải cười trả lời một câu: “Còn phải nói.”

Đào Hoài Nam uống nhiều quá rồi, cứ ngồi ở đó nói anh nhỏ của mình. Tên Thạch Khải này được cậu hô anh Khải nhất định đáng tin cậy thế nhưng lại sờ sờ điện thoại rồi thẳng tay quay phim lại. Đào Hoài Nam không nhìn thấy, cậu chẳng biết gì cả, cứ ngồi đó ngoan ngoãn thành thật nói “mỗi ngày đều nhớ anh.”

Khi Thạch Khải thu xếp xong cho Đào Hoài Nam và xuống lầu lần nữa, anh trai lái xe quả nhiên không tắt máy, vẫn luôn mở máy lạnh. Thạch Khải ngồi vào xe, nói: “Cảm ơn anh.”

“Ôi, này có là gì.” Anh trai lái xe trả lời.

Thạch Khải quay đầu nhìn Phan Tiểu Trác, thấy cậu dựa vào cửa sổ xe ngủ, thái dương kề sát mặt kính. Thế là Thạch Khải xuống khỏi ghế phụ, ngồi ra phía sau, nói với lái xe: “Đi thôi anh.”

Giữa mùa đông như này mà dán mặt lên kính xe chắc chắn không ổn, có thể lạnh đến độ đau đầu luôn, huống hồ Phan Tiểu Trác còn uống rượu. Thạch Khải nhớ lại năm ngoái Phan Tiểu Trác đáng thương ngồi một mình trong phòng khám bệnh truyền nước, bèn đưa tay tới, chụp lấy cổ Phan Tiểu Trác nắn thẳng đầu cậu lại.

Xe đã bắt đầu lăn bánh, trong lúc mơ mơ màng màng Phan Tiểu Trác cảm giác được cơ thể lắc lư, lại bị Thạch Khải nắn đầu, cậu mở to mắt thoáng nhìn một lượt.

Vừa mở mắt lại lần nữa thấy Thạch Khải đang nhìn mình. Chỉ là ánh mắt không có tiêu cự, nhìn hồi lâu cũng không thấy được đôi mắt của Thạch Khải.

Lần này Phan Tiểu Trác không đờ ra nữa, ngược lại cậu lập tức bật cười.

“Sao cậu lại tới nữa rồi…” Phan Tiểu Trác hơi bất đắc dĩ lắc đầu, “Tớ vừa mở mắt… luôn có thể nhìn thấy cậu.”

“Tổng cộng có mỗi hai lần.” Thạch Khải cười nói.

Phan Tiểu Trác gật gật đầu, nói: “Đủ rồi.”

Thạch Khải hỏi: “Ban đêm trường cậu có giờ giới nghiêm không, Trác?”

Phan Tiểu Trác nói: “Có, đến mười một giờ.”

Thạch Khải liếc nhìn thời gian, mười giờ rưỡi, anh tài nói: “Kịp.”

Phan Tiểu Trác dựa ở đó, lúc thì ngắm cảnh ngoài cửa sổ, lúc thì nhìn Thạch Khải. Tuyết rơi ngoài trời đông giá rét, nhưng trong xe lại ấm áp, mặt Phan Tiểu Trác được hun đến độ hơi nóng. Vừa là vì máy lạnh vừa là do số rượu đã uống.

Phan Tiểu Trác uống nhiều không làm phiền người khác, ngồi trên xe cứ luôn nhìn ra ngoài hoặc nhìn Thạch Khải, chẳng nói chẳng rằng một câu. Thạch Khải hỏi cậu có khó chịu không, cậu cũng chỉ lắc đầu. Nếu không phải sắc mặt đỏ bừng cùng ánh mắt có hơi mông lung thì chẳng ai rõ liệu cậu có uống rượu không nữa.

Thạch Khải cúi đầu tùy ý xem điện thoại, mấy lần Phan Tiểu Trác đang nhìn chằm chằm thì Thạch Khải giương mắt nhìn sang, Phan Tiểu Trác chỉ đơ đơ dời mắt đi nơi khác, hoặc là cười cười với hắn.

Xe dừng ở cửa bên hông gần ký túc xá nhất, Thạch Khải đỡ Phan Tiểu Trác xuống xe. Anh tài ngồi trên xe chờ, Thạch Khải đi xuống tiễn Phan Tiểu Trác.

Phan Tiểu Trác đút tay trong túi, đi phía sau Thạch Khải, Thạch Khải còn chờ cậu hai lần, nhưng hắn dừng lại thì Tiểu Trác cũng dừng, sau đó Thạch Khải phát hiện là Tiểu Trác cố tình đi vào cái bóng của mình. Dưới ánh đèn đường, bóng của Tiểu Trác hoàn toàn được bóng của Thạch Khải che khuất, dường như Phan Tiểu Trác cảm thấy rất thú vị, bước từng bước một theo Thạch Khải, cúi đầu như một đứa trẻ giẫm lên cái bóng.

Thạch Khải không đợi cậu nữa, nhưng bước đi không nhanh, mỗi một bước Tiểu Trác đều có thể giẫm lên, quấn mình vào bên trong cái bóng của Thạch Khải.

Sắp đến giờ đóng cửa nên dưới lầu ký túc xá lúc này cũng không có bao người, lẻ tẻ vài nam sinh vừa mới trở về hoặc là xuống lầu mua nước.

“Tự mình lên lầu được mà phải không?” Thạch Khải hỏi.

Phan Tiểu Trác còn đang cúi đầu nhìn theo cái bóng, trả lời: “Được chứ.”

“Đừng chơi nữa, lên đi.” Thạch Khải cười cười, nói với cậu, “Tôi đi đây.”

“Ừm,” Phan Tiểu Trác gật gật đầu, “Ừm.”

Uống nhiều quá xem ra phản ứng vẫn chậm hơn chút, Thạch Khải nói: “Đi vào đi.”

Phan Tiểu Trác nhìn cổng lớn ký túc xá, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Thạch Khải. Cả đoạn đường này cậu đều chưa từng ngẩng đầu, vẫn luôn cúi đầu chơi với cái bóng. Tựa như lúc này cậu mới định thần lại, Thạch Khắp sắp đi rồi.

Thạch Khải nhìn qua điện thoại, cười nói: “Giờ là mười giờ năm mươi bốn rồi, cậu còn mỗi sáu phút thôi, cậu ở lầu mấy?”

Phan Tiểu Trác thành thật trả lời: “Phòng ở lầu bốn, giám thị ở lầu hai, lầu hai khóa cửa là lên không được nữa.”

“Vậy cậu còn không tranh thủ đi đi?” Thạch Khải nói, “Nhanh đi.”

Phan Tiểu Trác không đáp lời nào, chỉ nghiêm túc nhìn ngắm Thạch Khải.

Một Tiểu Trác đã quá chén không còn nhớ rõ phải che giấu tâm sự bí mật nhỏ bé của mình, cũng chẳng buồn bận tâm. Có lẽ cậu cảm thấy mình đây chỉ là đang mơ mà thôi.

Trong mắt Phan Tiểu Trác chất chứa rất nhiều những lời cậu chẳng thể cất lời. Mới đầu Thạch Khải vẫn còn cười, cảm thấy Tiểu Trác uống nhiều quá, nhưng sau mấy giây cả hai nhìn nhau, Thạch Khải dần dần thu lại nụ cười, khẽ chau đôi lông mày.

“Tiểu Trác?” Thạch Khải gọi cậu một tiếng.

Phan Tiểu Trác không phản ứng, chỉ bất chợt vươn tay, ôm lấy mặt Thạch Khải.

Thạch Khải vô cùng bất ngờ, lòng bàn tay Tiểu Trác nóng hổi, hoàn toàn trái ngược với nhiệt độ trên mặt trong ngày đông lạnh giá.

Tiểu Trác thoáng nghiêng đầu, khẽ nâng cằm, cứ vậy nhìn thẳng người trước mắt. Ánh mắt của cậu dịu dàng, dưới ánh đèn lờ mờ, dù xuyên qua lớp kính, vẫn khiến người khác cảm nhận được sự ấm áp và bao dung.

“Cậu…” Tiểu Trác cứ nghiêm túc như vậy nhìn Thạch Khải, như thể họ đã thân thuộc và quen biết nhiều năm rồi, “Cậu phải tìm một công việc tốt.”

Thạch Khải cảm thấy một loạt cảm giác rối loạn, rũ mắt xuống liền thấy Tiểu Trác, hắn chưa kịp lên tiếng thì Tiểu Trác đã nói tiếp.

“Tìm một người bạn gái mà cậu thích… sống một cuộc sống tốt đẹp.” Tiểu Trác nói chuyện chậm rãi, chân thành nói, “Tớ nghĩ cuộc sống của cậu sẽ toàn những chuyện hạnh phúc, suôn sẻ một đời, nên đừng lạc lối nhé.”

Thạch Khải nhìn xuyên qua cặp kính, từ trong đôi mắt của Phan Tiểu Trác thấy được bản thân mình.

Phan Tiểu Trác nâng gò má của Thạch Khải, ngón cái rất khẽ vuốt ve hai lần, đoạn nhìn thẳng vào mắt Thạch Khải nói: “Khi cậu sắp cười… trong mắt luôn tỏa sáng.”

Nói xong câu này cậu liền thả tay xuống, vẫy vẫy tay về phía Thạch Khải, đoạn xoay người chuẩn bị lên lầu.

Thạch Khải lên tiếng, trong đôi mắt chứa đựng ý điều tra, hỏi: “Tôi là ai?”

Phan Tiểu Trác quay lại, thành thật trả lời: “…Thạch Khải.”

“Ai là Thạch Khải?”

Phan Tiểu Trác không trả lời, chỉ chợt bật cười, một nụ cười thẳng thắn đúng nghĩa, vô cùng thoải mái. Cậu vỗ vỗ tim mình, xem như chuyện đương nhiên mà nói: “Thạch Khải chính là Thạch Khải.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.