Phan Tiểu Trác ngồi đó, rõ ràng vô cùng thích chí. Mặc dù không cười, nhưng đôi hàng lông mày giãn ra, nói chuyện cũng vui vẻ thoải mái.
Thạch Khải ngồi đối diện cậu, đột nhiên hỏi: “Cậu gầy đi sao?”
Tiểu Trác bị hắn hỏi mà mờ mịt, trả lời: “Tớ không biết nữa… đâu có đâu?”
Thạch Khải: “Cảm giác hình như nhỏ đi một vòng mà?”
Thoạt đầu Tiểu Trác nghiêm túc ngẫm nghĩ, sau đó “À” một tiếng, cười nói: “Chắc là mặc ít phải không? Trước đây mỗi lần gặp cậu đều là mùa đông mà, hè thì đương nhiên phải nhỏ đi một vòng rồi.”
“Cũng phải,” Thạch Khải bật cười, “Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì chưa có mùa hè nào gặp cậu cả.”
Quả thật đúng là vậy. Phan Tiểu Trác rốt cuộc cũng rõ tại sao hôm nay nhìn Thạch Khải cứ thấy có chút gì đó không giống trước đây, ngày xưa mỗi lần gặp đều là vào tháng chạp trời đông lạnh giá, mặc rất dày, hôm nay thì chỉ mặc một chiếc áo thun trắng, để lộ hai cánh tay, thoải mái mát mẻ, lại có phần trẻ trung, càng giống với ấn tượng của Phan Tiểu Trác về hắn.
Phan Tiểu Trác nghĩ kĩ rồi, chỉ càng thấy thích hơn nữa, đôi mắt tỏa sáng nhìn Thạch Khải cũng sắp lấp lánh luôn rồi.
Hôm nay Thạch Khải làm phù rể, tối qua vừa bị bắt cho đủ số lượng, một phù rể đã định trước đó đột nhiên có việc bận không đến được. Mới ba giờ sáng đã phải thức dậy bắt đầu ghi hình, tới giờ Thạch Khải sắp chết đói rồi.
Xưa giờ ăn cơm hắn không có bưng lên, cứ cắm đầu ăn vậy, nhìn hắn ăn có vẻ rất ngon miệng, Tiểu Trác thấy vậy cũng cảm giác đói, thế là hai người ai ăn phần nấy, không nói tiếng nào nhưng cũng chẳng cảm thấy xấu hổ.
Mãi đến khi Thạch Khải ăn đủ lót dạ rồi mới bắt đầu nói chuyện: “Cái nghề phù rể này đúng là không dành cho con người mà, suýt nữa hành chết người rồi.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Phía Cuối Đôi Cánh
3. Váy Hạ Thần
4. Sự Trùng Hợp Màu Mật Đào
=====================================
Phan Tiểu Trác nói: “Lần đầu tiên cậu làm phù rể phải không?”
“Lần thứ hai rồi.” Thạch Khải nói.
“Cũng đoán không phải lần đầu.” Phan Tiểu Trác nói.
“Tại sao?”
Phan Tiểu Trác mỉm cười, nói như thể đương nhiên: “Tại vì cậu đẹp trai đó.”
Thạch Khải không ngờ cậu lại nói như này, trước tiên cười một tiếng, đoạn ném thìa vào chén, cạn lời nói: “Dẹp đi! Có máy quay tới là không cho tôi đứng thẳng, nói tôi chiếm spotlight, nên đứng vậy thì sẽ không cao hơn chú rể. Mẹ nó bắt tôi khuỵu chân có khác gì a hoàn hành lễ ngày xưa đâu, lúc sau bó tay rồi nên tôi đứng như đeo nạng luôn.”
Hắn vừa nói Phan Tiểu Trác vừa ở bên kia cười, Thạch Khải nói tiếp: “Người phù rể trước mập hơn tôi 20 ký, bộ đồ đó tôi mặc rộng thùng thình, lại phải khom người chống gối liên tục, sau đó mẹ của cô dâu tới bảo tôi phí công lớn lên to con như vậy mà thể chất lại quá kém, chưa có bao nhiêu đã đứng không yên rồi.”
Phan Tiểu Trác cười không ngừng được, tay cầm đũa cũng không vững nữa, cậu đặt đũa xuống nói: “Vừa muốn tìm cậu làm phù rể lại vừa sợ cậu quá bắt mắt.”
“Cậu lo ăn đi,” Thạch Khải ra hiệu cậu, đoạn nói tiếp, “Tôi thèm vào, chú rể cao mét bảy hai, những phù rể khác toàn tầm mét bảy, tôi ở trong đó lạc quẻ lắm.”
Phan Tiểu Trác tưởng tượng ra cảnh đó, lại nghĩ tới việc Thạch Khải chỉ có thể khom lưng đứng ở đó, lập tức cười không dứt được.
Thạch Khải nói: “Đây là lần cuối cùng, sau này đừng có hòng ai tìm tôi nữa, tôi không làm nổi việc này.”
Phan Tiểu Trác cười nói: “Cậu còn có thể làm một lần nữa.”
Thạch Khải hỏi: “Sao cơ? Chuyện này mà cũng đếm nữa hả?”
“Tớ nghe nói trước khi kết hôn chỉ có thể làm phù rể tối đa ba lần,” Phan Tiểu Trác nhớ lại một chút, nói, “Lần trước nghe đàn anh tớ bảo vậy.”
Thạch Khải không đáp lời, Phan Tiểu Trác phối hợp nói tiếp: “Còn có một lần thì giữ lại cho Quý Nam đi, cậu ấy mà kết hôn thì chắc là cậu không phải khom người nữa rồi.”
Mấy giây sau Thạch Khải mới nói: “Còn chẳng biết chuyện khi nào.”
Phan Tiểu Trác rất tự nhiên nói tiếp một câu nữa: “Nhỡ đâu cậu kết hôn trước cậu ấy, vậy thì để cậu ấy làm phù rể cho cậu.”
Lúc cậu nói chuyện vẫn luôn mỉm cười, trong mắt cũng đong đầy ý cười: “Cậu mà kết hôn chắc chắn sẽ kiếm được một dàn phù rể đẹp trai xuất sắc, tới lúc đó sẽ bắt mắt lắm.”
Thạch Khải không ngờ lời này mà cậu cũng có thể nói trôi chảy đến vậy được.
Cảm giác mâu thuẫn kia lại ập đến, Thạch Khải nhìn Phan Tiểu Trác, Phan Tiểu Trác chạm mắt rồi nhìn lại, xưa giờ cậu không tránh ánh mắt của Thạch Khải. Đôi mắt của cậu đơn thuần đến mức có thể dễ dàng nhìn rõ đáy mắt, không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào.
Thạch Khải nhìn cậu chừng vài giây, hắn không nói tiếp chuyện này mà tiếp tục ăn cơm.
Phan Tiểu Trác rót trà chanh cho hắn, vì sợ đá viên trượt khỏi bình nên cậu rót rất chậm. Nhưng vẫn có một viên đá nhỏ rơi vào ly nước, “bụp” nhẹ một tiếng chìm xuống đáy ly, kèm theo đó là một giọt nước mát lạnh văng lên cánh tay Thạch Khải.
Hai ngày cuối tuần về nhà, trước khi đi Thạch Khải chỉ có thể gửi chó con ở cửa hàng thú cưng, sau khi trở lại, khi đến đón nó, chú cún vừa được thả ra khỏi lồng đã sủa inh ỏi nhào lên người Thạch Khải.
“Mày bình tĩnh chút coi nào,” Chó con chạy vòng quanh Thạch Khải, vừa nhảy vừa ra sức cọ, mắt thấy lông chó bay khắp nơi trong không khí, Thạch Khải nói, “Mấy con chó xinh đẹp trong phòng này đều đang nhìn mày nhảy ở đây đó, mày thấy đẹp mặt không?”
Đây là lần đầu tiên chú cún không ở nhà kể từ khi được Thạch Khải nhặt về, hai ngày qua nằm trong lồng chẳng ừ hử gì, bây giờ nhìn thấy Thạch Khải, nó thực sự điên luôn rồi.
Thạch Khải ngồi xổm xuống, chó con nhảy lên người hắn, cào loạn và nhảy múa không ngừng, hắn bèn dùng cánh tay kẹp nó lại.
Chủ cửa hàng thú cưng là một cô gái, cô khen nó ngoan với Thạch Khải. Thạch Khải tiện thể mua một chiếc bát hình xương trong cửa hàng, đến giờ ở nhà vẫn dùng hộp thức ăn ngoài.
Hai chân của chó con vẫn luôn cào cào lay người Thạch Khải, Thạch Khải cúi đầu liếc nó rồi nói: “Mày mà làm rách đồ tao tao ném mày ra đường liền.”
Cún con nhìn chằm chằm Thạch Khải bằng đôi mắt đã bị lông che mất phân nửa, thè nửa đầu lưỡi ra với hắn.
Thạch Khải cắp nó đi ra tới cửa, nhân viên cửa hàng ra tiễn hắn, vừa định bảo hắn đi thong thả, Thạch Khải chợt dừng lại, xoay đầu hỏi: “Có kẹp tóc không?”
Buổi chiều Phan Tiểu Trác không có lớp gia sư, vậy nên cậu mang máy tính đến thư viện để tải một số tài liệu cho luận văn, nhân tiện ở thư viện viết luận văn luôn.
Điện thoại hiển thị Thạch Khải đã gửi một tấm ảnh, là cún con với một chiếc kẹp tóc được cài trên đầu. Phần lông trên đầu được kẹp sang hai bên trái phải, hệt như hai bím tóc nhỏ.
Phan Tiểu Trác: Ha ha ha ha, đẹp quá xá.
Thạch Khải: Thiệt luôn?
Phan Tiểu Trác: Tớ sợ không nói vậy cậu sẽ ném nó đi mất……
Thạch Khải: Bây giờ tôi chỉ muốn ném nó đi thôi. Chó gì mà xấu thật sự.
Phan Tiểu Trác mỉm cười nhìn bức ảnh kia, thực ra cũng không đến nỗi nào, kẹp kẹp tóc lên xong còn có chút giống Yorkshire nữa cơ. Phan Tiểu Trác lên mạng tìm một bức ảnh chụp Yorkshire ở góc độ tương tự rồi gửi cho Thạch Khải.
Phan Tiểu Trác: Cậu xem nó không phải rất giống sao?
Thạch Khải: Yorkshire mà nghe cậu nói vậy thì khóc là chắc.
Phan Tiểu Trác: Ha ha ha ha ha.
Thạch Khải đăng bức ảnh lên WeChat Moments, còn hỏi: Thực sự không có ai muốn chó con sao? Không kén ăn, không sủa bậy, ngoại trừ xấu ra thì không bệnh tật gì cả, cứ nhìn chúng tôi nè?
Con chó này chắc chắn là không đưa ra ngoài được, Thạch Khải đã chấp nhận hiện thực, mỗi tối sau khi tan làm đều xách theo một cái thùng đỏ nhỏ xuống lầu dắt chó đi dạo, chó trong khu chung cư đều không thích chơi với nó lắm, chẳng biết có phải chê nó xấu không nữa.
Dù sao thì chính nó cũng chẳng nhớ thương gì bên ngoài lắm, khi ở ngoài luôn có chút sợ hãi, căn bản là đi một vòng giải quyết vấn đề bài tiết xong thì luôn chờ Thạch Khải dẫn nó lên lầu.
Thạch Khải thỉnh thoảng đăng ảnh Sửu Hoa tắm nắng lên WeChat Moments, vẫn như thường lệ hỏi thử xem có ai muốn nuôi chó không.
Một ngày nọ, Thạch Khải vừa tắm rửa cho chó con xong, đang sấy lông bù xù, lại đăng lên Moments, thế mà có người thật sự tìm hắn hỏi về chó con.
Thạch Khải thậm chí còn không biết người đang nói chuyện với mình, giao diện trò chuyện cho thấy họ chưa từng nói chuyện với nhau kể từ khi thêm bạn bè. Đối phương hỏi hắn: Chó con vẫn chưa tìm được nhà sao? Hồi nãy có người bạn nhìn thấy ảnh trên Moments của tôi nên muốn hỏi một chút.
Thạch Khải nghĩ mãi cũng không nhớ ra được đây là ai, xem ảnh đại diện cùng Moments cũng không nhận ra được. Chắc là add đồng nghiệp nào đó rồi, Thạch Khải trả lời: Bạn của bạn có thể nuôi lâu dài được không?
Lát sau đối phương phản hồi: Có thể, trong nhà cô ấy cũng nuôi một chú chó bản địa, tuổi có hơi lớn rồi, nhìn ảnh chụp liền cảm thấy chó con này của cậu rất giống với con chó ở nhà cô ấy.
Đối phương nói xong lại gửi mấy tấm hình tới, nhìn thoáng qua ảnh chụp thì đúng là rất giống, đều là giống chó lông rất dài đần thúi, lớn lên đều xấu.
Thạch Khải trả lời: Thực sự rất giống.
Đối phương nói: Phải phải, vậy nên cô ấy muốn hỏi thử xem có thể nhận nuôi nó được không, sẽ đối xử tốt với nó. Con chó kia ở nhà cô ấy cũng nuôi nhiều năm lắm rồi, bắt đầu nuôi từ khi nó còn nhỏ.
Tiểu Trác vừa về tới ký túc xá thì nhận được tin nhắn của Thạch Khải.
Thạch Khải: Có người muốn đón con cún xấu xí đi rồi.
Phan Tiểu Trác đọc tin thì vô thức thoáng dừng động tác lại, trả lời: “À……”
Thạch Khải: Vậy ngày mai tôi tiễn nó đi ha?
Phan Tiểu Trác gõ gõ rồi lại xóa, cuối cùng gửi một tin: Được.
Phan Tiểu Trác khó tránh khỏi nảy sinh cảm giác mất mát trong lòng, không chỉ vì cậu thích xem Thạch Khải nuôi chó con, mà còn vì mỗi ngày Thạch Khải đều gửi ảnh chụp và video cho cậu thế này, làm Phan Tiểu Trác cũng giống như đang nuôi một chú chó, cứ như vậy chứng kiến chó con trưởng thành, thực sự rất thích nó.
Nhưng mỗi ngày như vậy quả thực cũng rất phiền cho Thạch Khải, công việc của hắn đôi khi đã rất mệt mỏi, lại còn phải dọn dẹp rồi dắt chó đi dạo. Vậy nên Thạch Khải nói tiễn nó đi, Phan Tiểu Trác cảm thấy cũng được.
Tối đó cả hai cũng không nói chuyện thêm gì, Phan Tiểu Trác không biết tình huống bên phía Thạch Khải thế nào, nhưng chính bản thân cậu thì không nỡ chia tay với chó con.
Tình huống bên Thạch Khải có hơi phức tạp hơn chút.
Đối phương hỏi có thể nhận nuôi nó không, Thạch Khải suy nghĩ hai phút, đoạn thẳng thắn trả lời nói: Thực ra là tôi nói chơi vậy thôi, tôi không định tiễn nó đi [Che mặt] Ngại quá, tôi cứ cho là con chó xấu xí này thì làm gì có ai muốn, xin lỗi xin lỗi.
Vừa nói với người ta bên này xong, xoay đầu liền nói với Phan Tiểu Trác có người muốn nhận nuôi chó con xấu xí, ngày mai tiễn đi rồi?
Quá là mất nết, đùa giỡn với tấm lòng của con nhà người ta.
Thạch Khải nhìn cậu hết nhập rồi lại nhập, cuối cùng trả lời một chữ “Được”, hắn mỉm cười rồi cúi xuống ôm chó con lên, xoa xoa lông nó, nói: “Không ngờ thật sự có người không chê mày xấu.”
Chó con hơi buồn ngủ, ở trên tay Thạch Khải lẩm bẩm gì đó. Thạch Khải đặt nó vào ổ, xoay người dọn dẹp đồ chơi ném lung tung trên đất.
Dọn dẹp xong trở lại thấy đối phương trả lời hắn: À à, không sao hết không sao hết, tôi cũng cảm thấy hẳn là cậu rất thích nó, thường xuyên thấy cậu đăng ảnh của nó ha ha.
Thạch Khải nói nuôi riết cũng quen rồi.
Hai người trò chuyện qua lại vô cùng khó xử, Thạch Khải cho rằng đây là một đồng nghiệp nào đó của mình nên trả lời khá khuôn mẫu. Giọng điệu của đối phương cũng có chút cứng nhắc, nhưng cả hai cậu một câu tôi một câu thế mà đã nói chuyện hồi lâu rồi.
Lúc sau Thạch Khải không diễn được nữa, không biết ai đối diện đang nói chuyện với mình cũng không thể kiểm soát giọng điệu của mình, nên hắn chỉ có thể hỏi thẳng: “Phải chị Phi Phi đó không?”
Lát sau đối phương trả lời hắn: Ha ha ha.
Chuyện này thực sự hơi xấu hổ, Thạch Khải lại nói: “Em quên cài nickname, đầu óc Tiểu Khải tệ lắm, lần sau em chắc chắn sẽ đặt nickname đàng hoàng, ngày mai em mời trà sữa!
Đối phương trả lời hắn: Đúng là tôi tên Phi Phi, nhưng không phải là chị Phi Phi của cậu.
Lúc nhìn thấy “Phi Phi”, Thạch Khải vẫn chưa nhớ ra được.
Mãi đến khi đối phương lại nói: “Hai chúng ta trùng sinh nhật, ha ha ha.”
Đến giờ phút này hắn mới chợt nhớ ra đây là người mẹ hắn đã liên hệ rồi gửi qua cho hắn, Thạch Khải theo lễ phép nên đã kết bạn, sau đó ngay cả một câu chào hỏi cũng chẳng gửi.
Kết quả là cả đêm nay, đầu tiên cùng tán gẫu về chó con với cô, sau lại lúng túng nói chuyện không đầu không đuôi, giờ Thạch Khải nhìn câu nói kia chỉ cảm thấy loạn hết cả đầu.
Tên nhóc lương thiện bên kia không nỡ chia tay chó con, chẳng nói lời nào, Thạch Khải còn tính lát nữa dọn dẹp xong sẽ nói chuyện với cậu.
Nhưng không biết tại sao, chuyện “suýt nữa tôi đã tặng Sửu Hoa cho đối tượng mẹ tôi giới thiệu cho tôi rồi” lại khiến Thạch Khải cảm giác khó chịu chẳng nói thành lời.
Cũng khó để nói rõ đó là tâm trạng gì, dù sao thì chính là khó chịu.