Hôm nay <Có cái khách sạn> sang ngày thứ ba, ngoại trừ hai vợ chồng Lý Thù Minh tới tối qua, còn có hai vị khách nữa tới ở.
Xét thấy vợ chồng Lý Thù Minh tới trước, bọn họ sẽ ở hai tối rồi lại rời đi, Hoàng Tâm Nhuế là vị khách đầu tiên ở một buổi tối, còn xin wechat của Lý Thù Minh, hôm nay cô sẽ mang tâm tình không tệ rời khỏi khách sạn.
Tổ tiết mục cũng không quy định bọn họ phải thức dậy vào giờ nào, nhưng mọi người cũng rất tự giác, khoảng 8 giờ đều rời giường, Lâm Lập Thư ngày thường hay ngủ nướng, đồng hồ báo thức ở di động vang lên ba lần bốn lượt mời bò dậy, nhìn sang giường ngủ bên cạnh, biết ngay mà, bạn cùng phòng của hắn lại trở thành tấm gương dậy sớm.
Bữa sáng hôm nay vẫn rất phong phú, dưa muối, cháo và bánh bao, Lý Quân và Hạ An Mẫn làm bánh bao thịt, khách sạn bọn họ tổng cộng có 8 người, sẽ không bị thiếu, các cô gái ăn rất ít, một đến hai cái là đủ, còn cánh đàn ông thì ăn uống nhiều hơn một chút, có lẽ phải từ ba cái trở lên.
Khương Hành ăn uống không tồi, nhưng mặt ngoài hắn vẫn giữ vẻ lãnh khốc trầm mặc như cũ, không ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Lý Thù Minh và Hạ An Mẫn ăn xong bữa sáng liền đi dạo xung quanh, khi chuẩn bị bữa sáng chung với Lý Quân, Hạ An Mẫn biết được xung quanh có vài chỗ có thể chơi, vườn vải là một trong số đó, còn có một vườn hoa đang được xây dựng một nửa, giữa trưa còn có thể tới thôn xóm du lịch bên cạnh ăn một bữa các món địa phương, thời gian một ngày được an bài đầy đủ.
Sáng ngày hôm qua khi Hoàng Tâm Nhuế tới lại không có cái đãi ngộ này, mà cô cũng không cần, mỗi một minh tinh tính cách khác nhau, sở thích cũng khác nhau, nội dung biểu diễn trước máy quay cho khán giả xem tự nhiên cũng khác nhau.
Buổi sáng, sau khi tiễn đi Hoàng Tâm Nhuế, Khương Hành thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ngày hôm qua Khương Hành đã viết thời khóa biểu sắp xếp phục vụ phòng cho bốn người Lý Quân, hôm qua mọi người cùng nhau xuất lực, cũng coi như thời gian học tập, cũng không có sự phân chia. Tuy nhiên, thời gian của bọn họ đã được lên kế hoạch cho vài ngày tới, hôm nay bắt đầu do Lương Chỉ Duyên và Lâm Lập Thư phụ trách, ngày mai chính là Lý Quân và Hà Uyển Tinh, sắp xếp rất hợp lý.
Sắp xếp trong mỗi tuần đều là do tổ tiết mục đã nói cho hắn trước, sau đó hắn lại căn cứ vào nhu cầu của tổ tiết mục mà làm một ông chủ khách sạn, không có cái gì gọi là kịch bản, nhưng lại có lưu trình.
Sau khi Hoàng Tâm Nhuế rời đi, khách sạn lại khôi phục yên lặng.
Công việc buổi sáng tương đối nhiều, hôm nay Lương Chỉ Duyên và Lâm Lập Thư phụ trách quét tước phòng cho khách, còn Khương Hành thì mang theo Lý Quân và Hà Uyển Tinh lên thị trấn lấy đồ mà lúc trước hắn đã đặt, trong hai ngày qua cũng đã chế tác xong rồi.
Từ thôn Thanh Thủy mà bọn họ ở tới trấn Thanh Dương cần nửa giờ đi xe, trên đường về có thể thuận tiện đi đón khách nhân sẽ tới ở trưa nay, là một vị khách nam, còn vị khách nữ thì buổi chiều mới tới, người này là từ sân bay nên không cần bọn họ tới đón.
Hôm nay lái xe là Lý Quân, Khương Hành không chút nghĩ ngợi trực tiếp ngồi ở trên ghế phụ lái, mới vừa thắt xong dây an toàn, hắn liền cảm thấy động tác của mình có phải quá nhanh một chút hay không, còn may Lý Quân đang điều chỉnh ghế dựa cũng không chú ý tới hắn đang tự mình nho nhỏ nghi hoặc.
Thôi, không quan trọng.
Dựa theo hướng dẫn, ba người đi tới thị trấn, dọc theo đường đi phong cảnh vô hạn, Hà Uyển Tinh là một cô gái thành phố tiêu chuẩn, nhìn gió nhẹ thổi qua từng mảnh ruộng lúa xanh mượt, liên tục cảm thán phong cảnh tuyệt đẹp cỡ nào, quả thực đẹp không sao tả xiết.
Có lẽ do không cảm nhận được hơi thở "Ta chính là hướng về một mục đích nào đó mà tiếp cận các ngươi, muốn đạt được thứ gì từ trên người các ngươi" trên người Hà Uyển Tinh, nên Khương Hành vẫn sẵn sàng hàn huyên cùng cô vài câu.
"Khương lão sư, khi anh ở bên ngoài, nơi nào khiến anh có ấn tượng sâu sắc nhất? Là thành phố hay danh lam thắng cảnh mà anh cảm thấy cực kỳ đẹp, vô luận là đi bao nhiêu lần cũng không cảm thấy chán ấy?"
Khương Hành thực sự suy nghĩ cẩn thận: "Tôi đi qua rất nhiều nơi, đóng phim khá vất vả, tôi nhớ rõ lúc ấy quay bộ <Lawlessness> (Vô pháp vô thiên) ở Mỹ, vốn dĩ tiến độ là hai tháng, chúng tôi 45 ngày liền quay xong, căn bản là không có thời gian giống khách du lịch đi khắp nơi nhìn xem một chút. Nói tới nơi mà bản thân ấn tượng nhất, hẳn là trên đảo quay <33 ngày trên đảo>, nơi đó là một hòn đảo mới ở Maldives, bầu trời trong xanh và nước rất trong, chỉ là bị cháy nắng, lúc ấy tôi vì quay bộ phim này mà cả người cơ hồ là bị cháy nắng hết, không có chỗ nào hoàn hảo."
"Khương lão sư được đi nhiều nơi như vậy thật tốt, em còn chưa đi Maldives lần nào, cũng không biết bơi." Hà Uyển Tinh thở dài cảm thấy rất là tiếc nuối.
Khương Hành: "Cô còn trẻ, còn nhiều thời gian, tùy thời đều có thể đi, không cần vội."
Hà Uyển Tinh nghĩ nghĩ cũng đúng: "Cũng phải, anh Quân, còn anh thì sao? Anh thấy nơi nào mà anh đi qua là đẹp nhất?"
Lý Quân không trả lời ngay, anh nói: "Để anh nghĩ đã." Khi Hà Uyển Tinh và Khương Hành đều cho rằng Lý Quân sẽ không trả lời, anh lại mở miệng, ngữ điệu không cao không thấp: "Hẳn là khi còn nhỏ lần đầu tiên đi du lịch cùng người nhà, khi đó du lịch không thuận tiện như bây giờ, không có đường sắt cao tốc, cũng không có điện thoại thông minh vô địch, người nhà anh bọn họ rất bận, có thể bớt thời gian dẫn anh ra ngoài chơi đã tốt lắm rồi, trong trí nhớ của anh, đó là một ngọn núi rất cao, cảnh sắc cũng rất đẹp, buổi sáng bọn anh còn dậy sớm nhìn mặt trời mọc, ấn tượng đó khá là sâu đậm."
Hà Uyển Tinh: "Oa, ký ức này cũng đẹp quá rồi, lúc nhỏ em cũng thường xuyên đi du lịch với ba mẹ, ở nhà còn rất nhiều ảnh chụp."
Lý Quân không nói thêm gì nữa.
Khương Hành có thể nghe thấy một chút thương cảm nhàn nhạt trong giọng nói của anh, Lý Quân lần này không quay đầu lại nhìn hắn, trầm mặc mà lái xe.
Dọc đường đi Hà Uyển Tinh ríu ra ríu rít, như là bạn học nhỏ được ra ngoài thông khí sau một tháng học hè vậy, đôi lúc Khương Hành sẽ nhìn qua Lý Quân, cuối cùng phát hiện Lý Quân không ổn, sau khi nói xong chuyện đi du lịch kia, một đường tới thị trấn anh hoàn toàn im lặng.
Hai ngày trước cho dù Lý Quân không nói lời nào nhưng trên mặt cũng sẽ treo lên mỉm cười lễ phép, mà hiện tại anh như là đắp lên mặt một tấm màn trong suốt, ngăn cách anh với thế giới này, Khương Hành có chút không nhìn rõ anh, trong lòng hơi không thoải mái.
Thứ Khương Hành đặt là khung ảnh lồng kính, vì có vải che, không nhìn được bên trong là gì, bọn họ đem khung ảnh dọn lên xe.
Khương Hành thấy sắc mặt Lý Quân vẫn nhàn nhạt, khi đứng bên cạnh anh, thuận miệng hỏi Hà Uyển Tinh đang thử màu sắc bút chì màu: "Thời tiết thật nóng, Tinh có muốn ăn kem không, tôi mời khách."
Hà Uyển Tinh giơ lên một cái bút chì màu đỏ: "Muốn ạ, nằm mơ cũng muốn, quá nóng."
Bên cạnh cửa hàng làm khung ảnh là một quán kem nhỏ, Khương Hành hỏi bọn họ muốn ăn vị gì.
Hà Uyển Tinh muốn ăn kem ốc quế sô cô la, Khương Hành tự chọn một cái mà hắn muốn sau đó theo bản năng cũng lấy cho Lý Quân một cái vị vani, thanh toán tiền xong, đem kem ốc quế đưa cho anh.
Lý Quân nhìn vị kem ốc quế ghi bên ngoài, giấu đi nụ cười lại lần nữa hiện lên trên mặt, khi Lý Quân lột bỏ cái nắp đậy ngẩng đầu, Khương Hành nhanh chóng ngoảnh đầu đi, cắn miếng kem ốc quế.
Ây, quá ngọt.
Lý Quân nhìn thấy Khương Hành mặt vô biểu tình, chỉ cười cười gặm kem ốc quế, sau đó lại từ từ biến mất, cái gì cũng không nói.
Ba người còn phải đi siêu thị hoàn thành nhiệm vụ mua sắm khác nữa, sau khi ăn xong kem ốc quế liền trực tiếp lên xe.
Hà Uyển Tinh hỏi Khương Hành có thể ra ngoài nhiều một chút hay không, có thể mua kem ăn!
Khương Hành: "Tôi sẽ tính cô là bỏ bê công việc."
Hà Uyển Tinh: "Ông chủ, ngài cũng thật nghiêm túc."
Lý Quân nói thầm trong lòng vẻ nghiêm túc của Khương Hành chỉ có ở mặt ngoài thôi, nhưng mà vừa được ăn kem nên anh cũng không đi hạ bệ Khương Hành.
Thị trấn Thanh Dương có một siêu thị to, người cũng không ít, bọn họ có một tờ danh sách các thứ phải mua, đều là Khương Hành viết, lúc ở trên xe hắn có đưa cho Lý Quân xem qua, chủ yếu là hỏi anh còn cần bổ sung thêm gì không.
Bọn họ lấy một chiếc xe đẩy hàng, đều mua những vật dụng hàng ngày, còn có một ít đồ dùng thủ công, giấy màu, kéo gì đó.
Lý Quân cảm thấy hơi bình phục một chút, trở lại nội dung chương trình: "Mua những thứ này có tác dụng gì sao?"
Khương Hành: "Buổi chiều cậu sẽ biết."
Lý Quân suy đoán có lẽ có liên quan tới cô gái sẽ tới vào buổi chiều.
Ngoài những đồ dùng thủ công này ra, danh sách mua sắm cũng không có gì nhiều, nhưng khi Khương Hành nhìn thấy bia, lại từng kiện từng kiện bỏ vào trong xe đẩy, Hà Uyển Tinh thì đi tới khu đồ ăn vặt cầm một đống đồ ăn vặt về.
Lý Quân: "......" Anh cảm thấy danh sách mua sắm là tổ tiết mục quy định, nhưng bia và đồ ăn vặt là hai người bọn họ tự mình quyết định.
Làm bộ không biết Lý Quân cũng đi tới khu gia vị cầm một đống đồ hộp và mì gói, có Laoganma, quả ô liu, mù tạt, măng chua, ngoài những thứ đó còn hai bịch mì ăn liền to, một bịch là vị dưa muối, một bịch là vị cay.
Khương Hành nhìn thấy quả ô liu liền thấy có chút quen mắt, hắn cảnh giác nói: "Cậu mua thứ này làm gì?"
Lý Quân nói: "Khi nào không muốn nấu ăn chúng ta có thể ăn những thứ này với cơm, cái này không phải vừa lúc hợp với bia của anh sao?"
Khương Hành trầm mặc một chút, yên lặng đem từng kiện bia thả lại trên kệ hàng, chỉ để lại hai kiện, hắn lại liếc nhìn Lý Quân một cái, phát hiện đối phương chỉ nhìn hắn cười cười, sau đó đem quả ô liu thả lại trên kệ hàng, Khương Hành lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Hắn biết, người tập thể hình có thể không chạm vào rượu thì không nên chạm vào rượu là tốt nhất, hắn chỉ muốn thừa dịp người đại diện không ở đây thả tự do cho bản thân một thời gian mà thôi!
Nhưng mà, vì sao hắn phải sợ Lý Quân!?
Khương Hành quyết định coi như không có gì xảy ra.
Người quay phim đã quay lại toàn bộ quá trình hỗ động này của bọn họ.
Khu rau củ và khu thịt thà cũng rất phong phú, có một vài loại mà bọn họ không mua được ở trong thôn.
Tính tiền xong, ba người đẩy hai xe hàng tới bãi đỗ xe, trước khi lên xe, Khương Hành muốn hỏi hai người họ có muốn đi vệ sinh hay không, Hà Uyển Tinh lắc đầu nói không đi, còn Lý Quân lại nói muốn đi.
Hai người bọn họ liền kết bạn mà đi, người quay phim đang ngồi ở trên xe uống nước, không đi theo, đến chỗ này đã có thể lựa chọn không quay, đến toilet quay chụp chắc chắn sẽ bị người qua đường đánh cho một trận, vẫn là nên làm người văn minh lịch sự đi.
Hôm nay Khương Hành đội một chiếc mũ ngư dân, khi đi dạo ở siêu thị thì cúi đầu, cũng không có người qua đường nhận ra hắn, tránh được không ít phiền toái.
Hai người cùng đi tới toilet ở tầng một, thời gian này bãi đỗ xe ở tầng hầm cũng rất ít người, nơi nơi đều an tĩnh.
Đi tới toilet cần phải đi một đoạn đường, bọn họ dựa theo biển báo chỉ dẫn, đoạn đường còn có mấy cái ngã rẽ, quả thật giống như mê cung.
Khương Hành đi ở phía trước tìm đường, Lý Quân đi ở phía sau hắn, con đường phía trước càng lúc càng tối, biển hướng dẫn chỉ bọn họ đi lên trên cầu thang, đèn ở nơi này hình như bị hỏng, có chút tối tăm, cơ hồ không thấy rõ mặt người.
Khương Hành vừa muốn bước chân lên, tay phải đột nhiên bị một bàn tay ấm áp giữ chặt lại, không chú ý một cái liền bị người thấp hơn hắn 5cm Lý Quân áp vào bức tường sau lưng.
Khoảng cách của hai người bỗng nhiên bị kéo gần, Khương Hành bị đôi mắt phượng của Lý Quân nhìn chăm chú, hô hấp của hắn không khỏi cứng lại: "....." Nhìn Lý Quân ở khoảng gần cũng khá đẹp trai.
Sau đó nam nhân khá đẹp trai này mất đi vẻ dịu dàng lúc trước, trong giọng nói ẩn chứa phẫn nộ: "Khương Hành, anh tốt nhất mau nhớ ra chuyện của chúng ta đi."
Khương Hành gần như sợ hãi vì hành động bất thình lình của anh, bỗng nhiên đẩy Lý Quân ra: "Nếu không nhớ ra thì sao?" Lý Quân có trừng mắt với hắn, hắn cũng không nhớ ra được, hắn cứng miệng nói: "Tôi căn bản không quen biết cậu, hơn nữa cậu cũng không phải là loại hình tôi thích, kỳ thực, cậu là muốn mượn danh tiếng của tôi để nổi tiếng phải không, muốn nổi tiếng đến điên rồi sao."
Lý Quân cười lạnh một tiếng, lại lần nữa ấn Khương Hành lên tường, giống như phát điên nói: "Đúng vậy, tôi điên rồi." Anh nhân lúc Khương Hành không phòng bị, cắn một cái thật mạnh lên môi hắn.
Khương Hành ăn đau muốn đẩy Lý Quân ra, nhưng lúc này hắn lại không đẩy được, Lý Quân liều mạng giữ hắn, tận đến khi trong miệng bọn họ có mùi máu tươi, hai mắt Lý Quân đỏ bừng giống như ném giẻ rách mà ném hắn đi.
Giống như miếng rẻ rách bị ném đi Khương Hành che lại khóe miệng bị đau, máu tươi như mùi rỉ sắc rỉ ra đầy miệng: "......"
Lý Quân quay lưng biến mất trong phạm vi tầm mắt của hắn.
Khương Hành nhìn theo bóng dáng anh quát một câu thật lớn: "Lý Quân, cậu bị điên à, cắn tôi một mồm đầy máu!"
Trong lối đi loáng thoáng truyền tới tiếng đáp lại: "Đúng vậy, tôi bị điên." Nhưng anh lại không phải là thuốc.