Trước Sông Mưa Tạnh Gió Lắng

Chương 16: 16: Lận Vũ Lạc Sợ Hãi Bật Khóc




"Tôi không muốn sinh con cho anh."
"Nhưng cô lại quan tâm đ ến t*ng trùng của tôi?"
Cố Tuấn Xuyên nhìn Lận Vũ Lạc:
"Không thể nào Lận Vũ Lạc, cô nghĩ gì trong lòng cô hiểu rõ, đừng giả vờ vô tội với tôi."
"Tôi mặc kệ anh nghĩ gì, tôi chỉ muốn tránh rủi ro thôi."
Lận Vũ Lạc vừa dứt lời, đã bị Cố Tuấn Xuyên đ è xuống giường, không uổng công anh chơi bóng bầu dục, Lận Vũ Lạc phát giác cơ bắp căng chặt và khớp xương rõ rệt của anh, cấn vào khiến chân cô đau đớn.
Cô thấy sợ hãi, hơi thở tự động nghẹn lại ở cổ họng, mãi không thoát ra được.

Còn Cố Tuấn Xuyên đột ngột thẳng người dậy, tuy bị quần áo ngăn cách nhưng sức sống mạnh mẽ, Lận Vũ Lạc muốn nhấc đầu gối đá anh lại bị anh đè mạnh về.
"Anh giở trò lưu manh."
Lận Vũ Lạc buộc tội anh.
"Tôi vốn chẳng phải người tốt."
Một tay Cố Tuấn Xuyên nhẹ nhàng khống chế hai tay Lận Vũ Lạc.
"Tôi nói cho cô biết Lận Vũ Lạc, đừng chơi chiêu trò với tôi."
Bàn tay còn lại của Cố Tuấn Xuyên đặt lên cổ cô, ra vẻ muốn bóp cổ cô:
"Tôi không phải người tốt, cô cũng đừng trêu chọc tôi.

Tại sao cô phải đặt lịch kiểm tra ngu ngốc kia, tự trong lòng cô hiểu rõ."
Cổ của Lận Vũ Lạc rất ấm, lòng bàn tay anh dán vào, thậm chí có thể cảm nhận được tốc độ máu chảy dưới làn da mỏng manh và mịn màng của cô.
Cố Tuấn Xuyên được thấy đôi mắt đẫm lệ của Lận Vũ Lạc như ý muốn, thầm nghĩ: Hù chết cô! Lời nói ra lại càng đáng sợ:
"Sau này nếu mất cả chì lẫn chài cũng là do cô đáng đời, một người đàn ông như tôi, nhắm mắt giả vờ hồ đồ, ăn sạch rồi vứt bỏ cô, nào có thiệt thòi gì?"
"Cô thật sự không biết đám đàn ông sẽ làm thế nào à?"
"Cô ra đời được mấy năm? Dám chơi với tôi?"
Tay Cố Tuấn Xuyên hơi dùng sức, nghiến răng nói:
"Bóp ch3t cô!"
Cục tức trong lòng cuối cùng cũng xả ra ngoài, anh thả Lận Vũ Lạc ra còn mình lăn sang một bên, nhẫn nhịn nỗi xúc động muốn cười to, lấy cánh tay che mặt, khóe môi nhướng lên sắp rách đến nơi.
Đầu óc Lận Vũ Lạc trống rỗng, nỗi sợ hãi dần dần rút lui, lại kéo về, rồi lại tan biến.

Nước mắt không biết cố gắng, mũi cũng nghẹt cứng, dùng sức hít một hơi, bật khóc.
Cô bị Cố Tuấn Xuyên dọa sợ.

Cố Tuấn Xuyên nghe thấy tiếng động quay đầu qua, thấy Lận Vũ Lạc thút thít bỗng ngẩn người.
"Cô khóc cái gì?"
Cánh tay Cố Tuấn Xuyên huých nhẹ Lận Vũ Lạc:
"Cô lau nước mắt cho tôi, đừng làm như tôi ức hiếp cô vậy."
Lận Vũ Lạc sụt sùi nói:
"Anh nhục nhã tôi."
Cố Tuấn Xuyên bật dậy, thuận tiện nắm cổ áo kéo cô ngồi dậy theo:
"Cô đừng có lừa đảo ăn vạ! Tôi nhục nhã cô cái gì? Hôm nay người bị tính kế phải t.h.u d.a.m là tôi chứ đâu phải cô!"
"Anh..."
Lận Vũ Lạc lau nước mắt, càng nói càng giận, dùng bàn tay mang theo nước mắt đập lên mu bàn tay Cố Tuấn Xuyên:
"Anh muốn bóp ch3t tôi!"
Tiếng "bốp" vang lên hơi đột ngột, Cố Tuấn Xuyên không ngờ Lận Vũ Lạc lại ra tay với anh, còn Lận Vũ Lạc bỗng cảm thấy sảng khoái.

Lại gom đủ sức đánh anh tiếp:
"Chỉ mình anh có tay thôi hả! Giỏi lắm sao! Muốn bóp ch3t người ta!"
Đánh ba cái liên tiếp, Cố Tuấn Xuyên còn chưa kịp khống chế cô, cô đã chạy đến bên cửa, nước mắt trên mặt chưa khô hết, trông vô cùng đáng thương.

Dù là thế, vẫn buộc tội anh:
"Anh thì hay lắm, người ta hoàn toàn vô tâm, đến chỗ anh lại thành có ý đồ với anh.

Xin lỗi anh cũng không được, anh còn muốn báo thù, bóp cổ tôi!"
"Ai thèm ngủ với anh? Anh coi thường người khác, người ta phải xem trọng anh chắc?"
"Nếu tôi có suy nghĩ không yên phận gì với anh, sẽ bị sét đánh!"
Lận Vũ Lạc học Cố Tuấn Xuyên đặt tay lên cổ, nước mắt lại rơi xuống, giọng nói nghẹn ngào:
"Đây rõ ràng là muốn lấy mạng người ta, tôi có sai cũng đâu đến mức đó?"
Cố Tuấn Xuyên sắp bị Lận Vũ Lạc làm cho phát điên, cố tình lúc này Lận Thư Tuyết lại ở ngoài gõ cửa:
"Cố Tuấn Xuyên, con ra xem hình khách sạn đi!"
Lận Vũ Lạc muốn nhân cơ hội này lên tiếng tố cáo, Cố Tuấn Xuyên vội bước nhanh tới bịt miệng cô lại, hung dữ với cô:
"Đừng được nước lấn tới!"
"Xin lỗi đi!"

Lận Vũ Lạc ú ớ nói trong lòng bàn tay anh.
"Bịt chết cô cho xong!"
Cố Tuấn Xuyên thật sự muốn chơi chết Lận Vũ Lạc, nhanh chóng thốt lên một câu "xin lỗi" rồi buông tay.
Lận Vũ Lạc thấy được cũng thôi, lau nước mắt, coi như bỏ qua chuyện này, nhưng hai người thật sự đã kết thù với nhau.
Nhận thức của cả hai dành cho đối phương là: không phải người tốt, đầy một bụng xấu xa, cần phải đề phòng mọi lúc, nếu không sớm muộn gì cũng bị tính kế.
Lận Thư Tuyết thấy hai người chật vật bước ra, rõ ràng đã trải qua một trận đánh lớn, bà ấy chẳng tò mò chút nào.

Lận Vũ Lạc có tính cách của mình, cô sẽ không chịu đựng để mình bị ức hiếp, nếu không cũng sẽ không ở Bắc Kinh yên ổn cho đến nay.

Tất nhiên Cố Tuấn Xuyên cũng có suy nghĩ của mình, anh bất mãn cuộc hôn nhân này, nhìn chỗ nào cũng thấy Lận Vũ Lạc chướng mắt, hai người gây gỗ cũng là chuyện bình thường.
"Hai đứa điều chỉnh lại tâm trạng đi, chẳng phải nói sáu giờ Tiểu Châu sẽ đến sao?"
Lận Vũ Lạc vội vàng kéo áo thun, muốn vuốt phẳng nếp nhăn.

Cố Tuấn Xuyên liếc cô, trở về phòng mình, sập cửa lại.
Lận Thư Tuyết bĩu môi với Lận Vũ Lạc, nghiêm túc an ủi cô:
"Tính tình Cố Tuấn Xuyên rất xấu, nhưng con người thì tốt, nó mềm lòng."
Lận Vũ Lạc không nói gì, lúc Cố Tuấn Xuyên bóp cổ dọa nạt cô không hề mềm lòng, tuy cô biết anh không dùng sức chút nào, nhưng ánh mắt và trạng thái của anh rất dọa người.

Cô không cảm thấy người có sắc mặt như vậy lại là kẻ mềm lòng.
Lúc Lận Vũ Châu đến, tất cả đã trở lại như lúc đầu.
Lận Thư Tuyết rất thân thiện, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lận Vũ Châu bà ấy đã thật lòng cảm thán:
"Dáng vẻ của thanh niên đầy hứa hẹn.

Tướng mạo đoan chính quá!"
Bà ấy khen đến độ Lận Vũ Châu xấu hổ, hơi đỏ mặt, không biết phải làm sao.
"Người lớn mới khen có một câu đã đỏ mặt."
Lận Thư Tuyết cười, chỉ vào Cố Tuấn Xuyên nói:
"Anh rể của con không biết đỏ mặt đâu, da mặt anh rể con dày lắm."
Cố Tuấn Xuyên nhếch khóe môi, xem như trả lời.

Lận Thư Tuyết quá chân thành, làm dịu cảm giác bất an và thận trọng của Lận Vũ Châu.

Dì giúp việc chuẩn bị bưng đồ ăn lên, Lận Thư Tuyết bóc trái cây sấy khô cho Lận Vũ Châu, thấy Lận Vũ Châu ngồi thẳng ở đó, thật sự là đứng có dáng đứng ngồi có dáng ngồi, không kiêm tốn cũng chẳng kiêu ngạo.

Hai chị em này trông như con cái của gia đình giàu có, tuy trước mắt hoàn cảnh hơi đáng lo, nhưng gia giáo vẫn còn ở đó, khiến người ta yêu thích.
Lận Thư Tuyết rất thích Lận Vũ Châu, thi thoảng còn bùi ngùi:
"Sao Lạc Lạc lại dạy được em trai tốt đến vậy?"
Lận Vũ Lạc không phải người có thói quen than khổ, thậm chí rất nhiều chuyện trong quá khứ cô cũng sẽ không nói với vẻ hời hợt ở đây.

Cô chỉ bảo:
"Tiểu Châu tự mình cố gắng, trước giờ không khiến người ta nhọc lòng."
"Nếu không có chị con, có lẽ bây giờ con không biết mình đang làm gì."
"Nói bậy, dựa vào tiền học bổng em cũng có thể sống được."
Lận Vũ Lạc không cho phép Lận Vũ Châu phóng đại vai trò của cô, trừ vất vả ra, cô không hề có áp lực tâm lý nào.

Lận Vũ Châu giỏi giang biết mấy, mỗi khi cô thấy phiếu điểm của Lận Vũ Châu đều vô cùng tự hào.

Mà cô đặc biệt nhớ kỹ ngày đó, trong thẩm mỹ viện nơi cô làm việc, khách hàng vừa cho cô xem chiếc áo mới mua, bên ngoài có vài người trông như giáo viên nói muốn gặp cô.

Mọi người tò mò ra ngoài, nghe có người kể vài câu, mới biết là trường đại học đến giành người.
Khi đó Lận Vũ Lạc lên tiếng trong ánh mắt chăm chú của mọi người;
"Tôi phải nghe ý kiến của em trai tôi, tôi không làm chủ thay em ấy được."
"Em trai cô bảo nghe lời cô."
"Vậy tôi muốn bàn bạc với em ấy."
Lận Vũ Lạc cảm thấy từ sau năm mười tám tuổi, đó là ngày mà cuộc sống của cô bừng sáng trở lại, dù cô biết đường đời có ngàn vạn lối, chưa chắc chỉ có học hành mới là đường ra.

Nhưng cô vẫn hi vọng Lận Vũ Châu có thể học tiếp.

Với cậu mà nói, học tập mới là đường tắt.
Những khoảnh khắc nhỏ nhoi kia, Lận Vũ Lạc chưa từng nhắc đến với người khác.
Nhưng Lận Thư Tuyết có thể mường tượng được, dù sao bà ấy cũng từng nuôi dạy một đứa nhỏ.
Lận Thư Tuyết mỉm cười đứng dậy gắp đồ ăn cho họ, nói chuyện như có hai nghĩa:
"Ngày tháng vất vả đã qua, sau này đều là người một nhà, trên cùng một con thuyền, gọi là Vũ tuyết cùng thuyền* đi!"
(*): Chữ Châu trong tên Lận Vũ Châu có nghĩa là thuyền.
Bà ấy không hề làm giá, không cố ý giả ngốc, thật sự xem Lận Vũ Châu như người nhà, dù sao họ đều mang họ Lận.

Một bữa cơm vui vẻ.
Lận Thư Tuyết đá chân anh mấy lần dưới gầm bàn, anh đều né tránh, "không cần thiết sẽ không lên tiếng".

Cố Tuấn Xuyên lười nói, ba người trước mặt trông có vẻ tình cảm thân thiết, thực ra hai người trong đó đang diễn kịch, chỉ có Lận Vũ Châu bị lừa gạt, tưởng chị mình thật sự tìm được tình yêu.

Cả cái bàn này cũng chỉ có một mình Lận Vũ Châu là người tốt.
"Em không ngờ chị em lại kết hôn chớp nhoáng như thế."
Lận Vũ Châu đột nhiên nói vậy, mày mắt cực giống Lận Vũ Lạc nhìn về phía Cố Tuấn Xuyên.
"Anh cũng không ngờ."
Cố Tuấn Xuyên đặt đũa xuống, nghiêm túc trả lời Lận Vũ Châu:
"Nhưng chuyện tình cảm có ai nói rõ được? Trước đây anh còn tưởng cả đời này mình sẽ không kết hôn! Ai ngờ..."
Cố Tuấn Xuyên kéo dài giọng, thấy Lận Vũ Lạc hít sâu một hơi, lại cố ý uống hớp nước xong mới nói:
"Ai ngờ lại gặp được chị cậu."
Lận Vũ Lạc thở phào nhẹ nhõm, lại khẽ mỉm cười.
Cố Tuấn Xuyên nắm tay cô kéo đến trước người mình, siết chặt lòng bàn tay, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt nồng nàn đến độ khó tan.

Người không biết chuyện còn tưởng tình cảm giữa họ rất sâu đậm, chỉ có chính họ mới hiểu, tình cảm cũng có thể diễn.
Bàn tay Lận Vũ Lạc bỗng rịn mồ hôi, hai người đều có cảm giác khó chịu mãnh liệt, nhưng cố gắng nhẫn nhịn.

Cố Tuấn Xuyên thậm chí còn duỗi chân ra, móc lấy ghế cô về phía mình, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Chuyện này rất cần thiết nhưng dường như cũng chẳng quan trọng đến vậy.
Lận Vũ Lạc chưa từng nghiên cứu về nước hoa, nhưng hương nước hoa thoang thoảng trên người Cố Tuấn Xuyên có mùi của đất mùa thu, không khiến người ta chán ghét.
Chỉ là động tác nhỏ mà thôi, Lận Vũ Châu đã đỏ mặt quay đầu nhìn Lận Thư Tuyết, không dám nhìn họ nữa.
Lận Vũ Lạc rút tay lại hai lần, Cố Tuấn Xuyên không buông ra.

Anh nổi hứng đùa giỡn, không chỉ siết chặt, còn dùng đầu ngón tay gãi nhẹ mặt trong cổ tay cô, cảm giác tê ngứa bắt đầu từ cổ tay lan ra khắp toàn thân.
Lận Vũ Lạc biết Cố Tuấn Xuyên đang đùa dai, cô mất mấy giây để làm quen rồi mới phản ứng lại, cô cũng gãi anh.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng cong lại trong lòng bàn tay anh từng chút một.

Anh đến tôi đi, không ai chịu thua.
Họ chỉ đang hơn thua nhau, nhưng người khác nhìn vào lại ngỡ tình cảm của vợ chồng son mới cưới đang nóng lên nhanh chóng.
Như thể gấp không chờ nổi muốn xảy ra chuyện gì đó..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.