Như nhiều năm trước, nói chuyện hay yên lặng đều là một loại ăn ý. Thỉnh thoảng nhìn đối phương, không bị phát giác, thực ra đều có rất nhiều lời muốn nói, lại sợ thốt lên câu nào đó cách quá lâu rồi sẽ hóa thành đường đột.
Hóa ra cố nhân gặp lại, khó nhất chính là chẳng biết phải nói từ đâu.
Lúc ngang qua viện khoa học, Ninh Phong mở lời:
“Mấy năm nay anh dần dần hiểu được một chuyện, chúng ta của quá khứ nhìn nhận sự việc không đen thì trắng. Em cảm thấy không còn chung đường với anh nữa, sợ hoàn cảnh của em sẽ ảnh hưởng đến anh, cho nên lựa chọn chia tay, anh của khi ấy lại vì em nói muốn gả cho người giàu, tưởng rằng em đã có đường lui, thế nên đồng ý chia tay.”
“Mãi đến sau này, anh quen biết nhiều người hơn, hiểu thêm nhân tính, mới biết khi đó em và anh đã định nghĩa cách giải quyết vấn đề chỉ có thể như vậy, buộc phải như thế, từ đó đánh mất quá nhiều cơ hội thử nghiệm.”
“Cũng khiến chúng ta đến cuối cùng rời khỏi đối phương.”
“Nhưng em biết không? Anh có một đồng nghiệp, anh ấy và vợ mình đều từ trong núi ra ngoài. Lúc đầu họ cũng sống trong một căn phòng nhỏ hẹp, chia nhau một gói mì, mùa đông ôm nhau sưởi ấm. Nhưng họ không hề chia tay, cho nên là do anh làm chưa đủ tốt.”
“Là anh không đủ kiên định, xin lỗi em.”
Lận Vũ Lạc nhìn Ninh Phong, vén lọn tóc bị gió đêm thổi tung ra sau tai. Cô không trả lời vấn đề “không đen thì trắng” của Ninh Phong, vì chuyện đã xảy ra, cô không thể chọn lại. Hơn nữa đến tận lúc này cô cảm thấy nếu làm lại lần nữa, cô vẫn lựa chọn như vậy. Vì cô vĩnh viễn hi vọng Ninh Phong có thể ôm lấy vũ trụ của anh ấy. Cô cũng không thể so sánh hai người họ với đồng nghiệp của anh ấy, vì cảnh ngộ khác nhau.
“Nhưng Ninh Phong à.”
Lận Vũ Lạc nhìn anh ấy:
“Đừng xin lỗi em, anh biết mà, lúc ấy nếu không có anh, em không biết phải làm sao để gắng gượng tiếp. Này! Chúng ta đừng nói mấy chuyện đó nữa, chẳng phải anh thường nói em phải nhìn về trước sao?”
Cô không hỏi tình hình gần đây của Ninh Phong, ví như có phải anh vẫn độc thân, anh sống thế nào, bố mẹ vẫn ở quê hay đã đến Bắc Kinh, cô chẳng hỏi gì cả. Cô chỉ thích đi cùng Ninh Phong một đoạn đường, khiến cô hoảng hốt tưởng rằng thời gian đảo ngược.
“Anh gọi xe nhé.”
Ninh Phong lấy điện thoại ra:
“Em làm việc cả ngày rất vất vả, em sống ở đâu?”
Ninh Phong không thể làm ngơ vẻ mệt mỏi nơi đáy mắt Lận Vũ Lạc, anh ấy thương cô luôn phải vất vả hơn người khác.
Lận Vũ Lạc không từ chối, nói cho anh ấy địa chỉ. Lúc lên xe, bàn tay Ninh Phong đặt trên tay cầm, muốn nói lại thôi, cuối cùng lời anh ấy thốt ra lại là:
“Chú ý an toàn, về nhà nhắn cho anh biết, anh vẫn xài số đó.”
“Vâng.”
Xe đã lăn bánh, Lận Vũ Lạc quay đầu nhìn Ninh Phong đang ngóng theo cô, như vô số lần rời đi thuở đầu ấy. Về đến nhà, cô gọi điện cho anh ấy, nói mình đã tới nơi.
Trùng phùng không kinh thiên động địa như trong tưởng tượng, chỉ là đi một đoạn đường nói một vài câu, nhưng lại khiến người ta an lòng. Tối đó, Lận Vũ Lạc ngủ ngon trở lại, những giấc mơ kỳ lạ đã biến mất, cô ngủ một giấc đến tận khi chuông báo thức vang lên.
Hôm sau thức dậy cả người như được rót năng lượng, mặt mũi khôi phục lại màu máu. Nhân lúc rảnh rỗi khi luyện tập, Cao Phái Văn khen cô:
“Mới một ngày không gặp, sao cô đã sống lại rồi? Lẽ nào có thuật đẹp da gì đấy?”
Lận Vũ Lạc ôm cánh tay Cao Phái Văn, tựa đầu lên vai:
“Liệu có khi nào là do mỗi ngày đều được gặp cô không?”
Cao Phái Văn nổi da gà, đẩy đầu cô ra:
“Ghê tởm quá Lận Vũ Lạc, cô còn như vậy nữa chồng trước của cô sẽ cười nhạo cô đó.”
Hai người nhỏ tiếng cười đùa, cùng lúc nhìn sang Cố Tuấn Xuyên. Quả nhiên anh đang nhìn họ, ánh mắt vẫn không thân thiện như cũ, như thể nếu còn ồn ào nữa sẽ cho hai cô tập thêm.
“Cô có biết bố của Cố Tuấn Xuyên đã tỉnh rồi không?”
Cao Phái Văn bỗng dưng hỏi cô.
“Tỉnh rồi?”
Lận Vũ Lạc rất ngạc nhiên.
“Đúng vậy, ngay tối qua, có ý thức rồi.”
Chiều hôm qua Lận Vũ Lạc thấy Cố Tuấn Xuyên nhận điện thoại vội vã rời đi, chắc là vì chuyện đó. Cô do dự hỏi:
“Vậy...”
“Cụ thể thế nào tôi không rõ, nửa đêm hôm qua Tô Cảnh Thu nói cho tôi biết. Anh ấy nói gần đây tâm trạng Cố Tuấn Xuyên không tốt lắm, bảo tôi tự mình chú ý.”
Cố Tây Lĩnh tỉnh lại rồi.
Lận Vũ Lạc nhớ đến Cố Tây Lĩnh, lòng thấy ghê tởm, người đời thường nói kẻ ác sẽ bị trời phạt, ác giả ác báo, nhưng lão già khốn kiếp Cố Tây Lĩnh làm nhiều chuyện xấu như thế, một chân đã giẫm vào địa phủ, thế mà vẫn được trả về.
Lúc đập bóng có chút mất tập trung, huấn luyện viên thấy cô thật sự không được, bèn bàn với Cố Tuấn Xuyên không ổn thì để cô điểm danh thôi, đừng luyện nữa.
“Cô qua đây.”
Cố Tuấn Xuyên vẫy tay với cô, bảo cô đứng trước mặt huấn luyện viên:
“Vừa nãy những gì huấn luyện viên đã dạy cô không nhớ chút nào ư? Sao tay cô giống chân vịt thế?”
Những người khác nghe thấy “chân vịt” đều cười lén, Lận Vũ Lạc biết anh cố ý kiếm chuyện, nhưng nghĩ đến lão khốn Cố Tây Lĩnh kia tỉnh lại tâm trạng anh không tốt, cho nên cô đứng đó ngoan ngoãn nghe dạy, dù sao cũng chẳng mất miếng thịt nào. Huấn luyện viên ở bên cạnh gật đầu:
Lận Vũ Lạc chờ câu này đã lâu, nghe vậy chạy đến ngồi cạnh trưởng phòng Vương, vẻ mặt áy náy:
“Trưởng phòng, tôi thật sự đã cố hết sức. Nhưng có lẽ tôi không có tế bào kia...lần sau có hoạt động sở trường của tôi, chắc chắn tôi sẽ giành vinh quanh cho trung tâm thương mại.”
“Sở trưởng của cô là gì?”
Trưởng phòng Vương hỏi cô.
“...Biện luận?”
Chủ nhiệm Vương bị cô chọc cười, chỉ vào cô:
“Cô đấy...đúng rồi, gần đây sẽ tổ chức diễn tập phòng cháy chữa cháy, cô chú ý một chút.”
“Vâng.”
Lận Vũ Lạc muốn tìm Cố Tuấn Xuyên hỏi chuyện Cố Tây Lĩnh, nhưng mãi không biết phải mở lời thế nào. Lúc cùng lên lầu năm, cô cố ý lề mề đi bên cạnh Cố Tuấn Xuyên.
“Có gì thì nói.”
Cố Tuấn Xuyên nhìn cô, đại khái cũng đoán được ban nãy cô đã thì thầm chuyện gì với Cao Phái Văn.
“Bố anh...”
“Tỉnh rồi.”
Cố Tuấn Xuyên thẳng thắn đáp:
“Mở mắt, nói được vài câu, nghe không rõ lắm. Bác sĩ nói rất có thể ông ta đang nóng nảy.”
“Vậy chị Lận...”
“Chị Lận của cô không còn quan hệ gì với ông ta nữa. Người duy nhất có quan hệ với ông ta là tôi.”
Cố Tuấn Xuyên hận Cố Tây Lĩnh, nỗi hận đó đến nay vẫn chưa tan. Anh không muốn đến bệnh viện, nhưng vì “nghĩa vụ” mà anh phải đến đó xem thử. Ý thức của Cố Tây Lĩnh không mấy tỉnh táo, ánh mắt khi nhìn thấy người hoàn toàn chẳng còn sắc thái “con người” nữa, đầy rẫy hung ác, u ám. Cảm giác đó như thể nếu khi ấy đưa con dao cho ông ta, ông ta sẽ chém tất cả mọi người ở hiện trường.
Cố Tuấn Xuyên chỉ nhìn ông ta một lúc, không giống những người con trai khác, khom lưng trước giường gọi một tiếng “bố”, anh không gọi được.
Ra khỏi bệnh viện, anh đến chỗ Tô Cảnh Thu uống rất nhiều rượu, lại trở về nhà của Lận Thư Tuyết. Uống quá nhiều, anh chán nản tựa lên sô pha ở phòng khách của Lận Thư Tuyết, ậm ờ nói chẳng rõ ràng:
“Tôi hoang mang...”
Đến cùng hoang mang điều gì, Cố Tuấn Xuyên không có đáp án tiêu chuẩn.
Lận Vũ Lạc đi bên cạnh anh, ngửi mùi rượu thoang thoảng trên người anh. Cô rất khâm phục Cố Tuấn Xuyên, uống nhiều như vậy vẫn có thể dậy sớm, chuyện anh đã lên kế hoạch sẽ không làm lỡ dỡ dù chỉ một chút.
“Anh có muốn đến học không?”
Lận Vũ Lạc mời anh lên lớp:
“Có thể tắm rửa đấy.”
Lận Vũ Lạc rất muốn uyển chuyển, nhưng không nhịn nổi:
“Trên người anh có mùi rượu, khó ngửi.”
Vậy mà Cố Tuấn Xuyên lại không phản kích lại câu “khó ngửi” của Lận Vũ Lạc. Ngày hôm nay anh không thấy hứng thú với bất cứ thứ gì, chỉ muốn tìm một chỗ cuộn người lại. Nhưng anh không đến phòng tập yoga tắm rửa, anh đâu phải kẻ coi tiền như rác, dựa vào đâu phải tốn hơn cả ngàn chỉ để tắm rửa, anh về nhà mình.
Chuyện trùng hợp luôn xảy ra, ví dụ như anh gặp Khổng Thanh Dương ở cổng khu dân cư. Vì Khổng Thanh Dương cũng biết tin Cố Tây Lĩnh tỉnh lại, cho nên là luật sư đại diện của Lận Thư Tuyết, anh ấy trò chuyện vài câu với Cố Tuấn Xuyên.
Câu đầu tiên là:
“Vẫn ổn chứ?”
“?”
Khổng Thanh Dương đẩy gọng kính:
“Chưa chắc tất cả mọi người có thể giữ được tâm trạng vui vẻ khi đối mặt với chuyện này, tôi thấy trạng thái của cậu quả thật cũng bị ảnh hưởng đôi chút. Không biết nên khuyên cậu thế nào, nhưng tôi muốn nói khách quan một chút: Gia đình bình thường tan vỡ, rất nhiều trường hợp phía phụ nữ và trẻ nhỏ phải chịu đãi ngộ bất công, hai người thắng triệt để như thế cũng quá hiếm hoi. Điều quấy nhiễu cậu không gì khác ngoài giới hạn của luân lý đạo đức.”
Nói cách khác, rốt cuộc cậu có cần người bố này hay không, còn nếu muốn lo thì lo đến mức nào.
“Để ông ta tự sinh tự diệt đi.”
Cố Tuấn Xuyên nói.
“Cậu nghĩ thông suốt là được.”
Khổng Thanh Dương xem giờ:
“Tôi còn có việc, đi trước đây.”
“Gần đây luật sư Khổng không đến tập yoga à?”
“Phải tập chứ, chỉ là tôi vừa đi công tác về, không đủ thời gian, ngày mai trở lại bình thường.”
Cố Tuấn Xuyên rất khâm phục Khổng Thanh Dương, chuyện gì anh ấy cũng có thể bình tĩnh phân tích, giải quyết hợp lý, anh nói:
“Gặp sau.”
Về nhà tắm rửa lại uống một ly nước ép dưa hấu, anh lên giường ngủ một giấc. Mấy ngày liên tục anh làm việc vất vả, cộng thêm tối qua uống nhiều rượu, sáng nay còn dậy sớm, một giấc này ngủ đến mơ màng. Cuối cùng bị tiếng đập cửa đánh thức.
Giọng nói bên ngoài run rẩy, như sắp khóc đến nơi, anh dụi mắt mở cửa, trông thấy Lận Vũ Lạc sốt ruột đến độ vành mắt đỏ bừng. Cô không phân tốt xấu đã mắng anh liên hồi:
“Anh bị gì vậy? Gọi điện anh không nghe nhắn tin không trả lời, anh xem giờ là mấy giờ rồi? Anh muốn làm ai sốt ruột chết hả?!”
Lận Vũ Lạc cũng bị dọa sợ. Năm giờ chiều nay, Cao Phái Văn và Lận Thư Tuyết lần lượt hỏi Cố Tuấn Xuyên có ở trung tâm thương mại Đông An hay không, cô nói Cố Tuấn Xuyên đi rồi. Sau đó họ bảo cả ngày nay không liên lạc được với Cố Tuấn Xuyên, rất kỳ lạ. Cao Phái Văn và Lý Tư Lâm đang ở hồ Bạch Dương, Lận Thư Tuyết lại ở Trương Gia Khẩu, đành nhờ Lận Vũ Lạc giúp đỡ tìm kiếm.
Lận Vũ Lạc gọi điện từ năm giờ chiều đến tám giờ tối, ngay cả Tô Cảnh Thu cũng bị cô làm phiền vài lần, Tô Cảnh Thu rất kiên quyết loại người như Cố Tuấn Xuyên sẽ không nghĩ quẩn, nhưng Lận Vũ Lạc thấy có đôi khi con người sẽ để tâm chuyện vụn vặt. Sắp xếp xong chuyện trong phòng tập bèn vội vàng đến nhà anh xem thử.
“Cố Tuấn Xuyên anh có bệnh phải không!”
Lận Vũ Lạc vừa mắng anh vừa gọi cho Lận Thư Tuyết, lúc nghe máy giọng cô hơi nghẹn ngào:
“Không xảy ra chuyện ạ, anh ấy ở nhà ngủ.”
“Vâng, con đến gõ cửa đánh thức anh ấy.”
Cố Tuấn Xuyên nhìn Lận Vũ Lạc, sau khi nói vài câu giọng điệu cô đã bình tĩnh lại, cúp máy xong trừng mắt nhìn Cố Tuấn Xuyên. Qua được một giây cô bắt đầu ra tay, dùng tay chân đấm đá Cố Tuấn Xuyên một trận. Mà anh cứ đứng yên ở đó, mặc cho cô đánh. Chờ cô xả hết cơn giận mới cười nhạo cô:
“Phủi bụi hả?”
Lận Vũ Lạc không nói chuyện, vừa nãy trên đường đến đây cô đã nghĩ xong bài phúng điếu phát biểu trong tang lễ của Cố Tuấn Xuyên: Cố Tuấn Xuyên sinh thời làm nhiều chuyện ác chết không hết tội. Anh ấy rời đi thế giới bớt một mối họa, tôi tin chúng ta sẽ không nhớ anh ấy nhiều lắm đâu, trừ những đêm trăng sáng.
“Mẹ tôi bảo cô đến?”
Cố Tuấn Xuyên hỏi.
“Còn Cao Phái Văn nữa, họ không tìm được anh.”
“Họ không nhờ người khác được à? Nhất quyết bắt cô chạy một chuyến.”
Cố Tuấn Xuyên nhìn ra ngoài, trời tối mịt, một giấc này anh ngủ rất đã. Tâm trạng tốt hơn nhiều, anh hỏi Lận Vũ Lạc:
“Cô muốn vào trong ngồi một lúc hay về nhà luôn?”
“Về nhà.”
“Tôi tiễn cô, chờ chút.”
Cố Tuấn Xuyên thay đồ, lại rửa mặt đánh răng đơn giản, lúc ra ngoài trừ việc chưa cạo râu, những thứ khác đều ổn. Cầm điện thoại, thấy Lận Vũ Lạc gọi cho anh mấy chục cuộc. Còn tin nhắn buồn cười do cô gửi: “Nếu anh thật sự xảy ra chuyện tôi sẽ khua chiêng gõ trống vui mừng hớn hở.”
Cố Tuấn Xuyên đọc tin nhắn này bật cười thành tiếng.
“Anh cười cái gì?”
Lận Vũ Lạc hỏi anh.
“Cô không tìm được tôi thì thôi, đừng biểu hiện như góa phụ được không?”
Cố Tuấn Xuyên đọc một tin nhắn trong đó:
“Anh vì chuyện của bố mình mà nghĩ quẩn hả? Nếu anh nghĩ không thông suốt, cùng lắm tôi đến bệnh viện lén lút rút ống thở của ông ta.”
Cố Tuấn Xuyên buồn cười muốn chết:
“Cô thật sự không rõ khả năng của mình đến đâu ư, còn lén lút đến bệnh viện rút ống thở. Lá gan nhỏ xíu của cô mà cô còn không biết à?”
“Câm miệng.”
“Ăn cơm chưa?”
Anh hỏi Lận Vũ Lạc.
“Chưa.”
Từ năm giờ chiều Lận Vũ Lạc đã nhọc lòng đến tận lúc này, khi sốt ruột không thấy gì, thả lỏng rồi bỗng thấy rất đói. Nói đến cùng dẫu là người xa lạ xảy ra chuyện cũng sẽ lo lắng, huống hồ đâu phải người không liên quan gì.
“Cô muốn ăn gì? Tùy tiện đến gần đây ăn nhé.”
“Tôi về nhà ăn.”
“Phủi sạch quan hệ với tôi phải không?”
Cố Tuấn Xuyên hỏi cô.
“Phải!”
Lận Vũ Lạc bước vào thang máy ấn nút. Vì thời tiết đầu hạ khá tốt, lúc xuống lầu cô thấy rất nhiều người đang đi dạo trong công viên nhỏ. Ban nãy không có lòng dạ nào để quan sát, giờ liên tưởng đến công viên nhỏ đáng thương trong khu dân cư của mình, cô cảm thấy cái tên chó má Cố Tuấn Xuyên kia tốt số thật.
“Tôi muốn ăn chút đồ nướng, nếu cô không đi tôi sẽ gọi xe cho cô.”
Cố Tuấn Xuyên giả bộ lấy điện thoại ra:
“Quán nướng kia thật sự rất ngon. Đúng rồi, giúp cô đặt xe đến tận nhà nhé?”
“Tự tôi không biết gọi chắc?”
Lận Vũ Lạc cũng lấy điện thoại ra, nhưng bụng cô trống rỗng, dứt khoát cất lại:
“Bỏ đi, tôi đành hạ mình để anh mời tôi ăn đồ nướng vậy.”
Hai người lần lượt bước vào quán nướng, giẫm lên ánh trăng như nước. Cố Tuấn Xuyên thấy cái bóng của Lận Vũ Lạc đang kề vai với mình, vậy mà khiến anh dâng lên cảm xúc lãng mạn đã lâu mới có. Anh nói:
“Không thể phủ nhận, mối tình đầu là thứ không có gì thay thế được. Nhưng biển người mênh mông, muốn gặp lại cũng khó lắm đúng không? Trừ khi cô đến ngồi xổm trước cổng viện khoa học.”
“Nhưng chúng tôi đã gặp lại nhau rồi.”
Lận Vũ Lạc trả lời anh, sau khi nghĩ mãi không hiểu bèn hỏi anh:
“Sao tự dưng anh lại quan tâm cuộc sống riêng của tôi thế?”
“Vì tôi thích em?”
“Câm miệng, Cố Tuấn Xuyên. Anh ngủ đến ngu người rồi hả?”