Trường An Thái Bình

Chương 236: Trường An - Hoàn chính văn



“Ngươi muốn làm gì? Ngươi điên rồi sao?!” Trịnh Dương ôm chặt Tô Sầm, nhìn chòng chọc hai thái giám đang lấy con dao sáng loáng trong hòm ra, từ từ lại gần.

Cung hình[1], chỉ thua tử hình, chẳng sướng bằng chết ngay cho xong. Đây là Trạng Nguyên tân khoa đề tên bảng vàng năm xưa, là người đứng trên đại điện dõng dạc cất lời, tài hoa phong nhã trong thiên hạ cũng chỉ tới vậy. Mà nay Lý Thịnh muốn thực hiện cung hình với cậu trước mặt quần thần, thế có khác gì là lăng trì tại chỗ?!

[1] Cung hình là một hình phạt thời phong kiến. Theo hình phạt này, đối tượng phạm tội bị cắt và đốt bộ phận sinh dục.

Tô Sầm vùi đầu ho mãi mới có thể thẳng người dậy, cậu vỗ tay Trịnh Dương, giống như đang an ủi y.

Trịnh Dương tức thì hiểu ra, cậu cố ý chọc giận Lý Thịnh, để một mình cậu gánh vác cơn giận của Lý Thịnh, không liên lụy tới người khác.

Tên điên này, tên ngốc này!

Trịnh Dương cắn răng, y dang tay bảo vệ Tô Sầm sau lưng, tư thái như muốn liều mạng, mắt gần như nứt ra: “Ai dám lại đây! Kẻ nào dám tới đây ta sẽ liều với hắn!”

Phía trước chợt tối sầm, chỉ thấy Trương Quân, Trương đại nhân luôn giỏi giữ mình nhất bước lên, ưỡn bụng đứng sừng sững phía trước.

“Muốn đụng tới họ, thì phế cái thân già này trước đã!”

“Ta nữa!” Ôn Tu đưa Thiên tử nhỏ tới cạnh Trịnh Dương, xắn tay áo bước lên: “Mấy lão già thôi, mạng chẳng đáng mấy đồng, có giỏi thì ngươi giết đi!”

Các triều thần nhìn nhau, rồi cũng lần lượt bước lên, vây quanh Thiên tử nhỏ và Tô Sầm như một bức tường bằng người.

Thấy cảnh này, Lý Thịnh xoa cằm, cười: “Hay đấy.”

Trước kia đám quần thần này chẳng khác gì chim cút, rụt cổ mặc cho hắn chèn ép, chút ân huệ nho nhỏ, hoặc nắm được cái thóp nhỏ thôi là chúng sẽ cúi đầu nghe lệnh. Chẳng ngờ đến khi chết lại dồn ra được chút can trường thế này.

Tiếc là đã muộn rồi.

“Bệ hạ, đừng khóc.” Tô Sầm dịu dàng lau nước mắt cho Thiên tử nhỏ: “Vương gia bảo thần chuyển lời cho bệ hạ, bảo ngài đừng sợ, ngài ấy sẽ tới cứu bệ hạ.”

“Trẫm… trẫm không sợ… trẫm tin hoàng thúc…” Thiên tử nhỏ vừa nói vừa khóc, như thể khóc cho hết nước mắt đã kìm nén suốt năm qua: “Khanh… khanh cũng đừng sợ, trẫm là hoàng thượng… trẫm bảo vệ khanh!”

Tô Sầm khẽ cười, vịn vai Trịnh Dương từ từ đứng dậy. Cậu tách đám người ra, thong thả bước tới trước mặt Lý Thịnh.

“Ngươi thấy rồi chứ? Dù ngươi có dao trong tay cũng không uy hiếp được lòng người. Cho dù ngươi trở thành hoàng đế cũng sẽ chỉ có một thân một mình, ngươi không giết được hết người trong thiên hạ, lúc nào cũng có người muốn kéo ngươi từ trên ngai vàng kia xuống. Ngày không được yên, đêm không thể ngủ, vì cứ nhắm mắt sẽ chỉ toàn oan hồn lệ quỷ tới đòi mạng. Ngươi muốn làm hoàng đế như vậy sao?”

Lý Thịnh híp mắt nhìn người phía trước, lần đầu tiên trong đời hắn có xúc động muốn lùi bước.

Nên hắn đứng lại, đôi mắt lạnh lẽo như tẩm độc: “Đó là vì bọn chúng vẫn chưa biết sợ là gì, sợ đến tận xương tủy, thành ma rồi cũng không dám tới gần. Ta khuyên ngươi đừng đặt nặng mình quá, nhìn Lý Thích xem, không phải vẫn làm ổ ngoài thành không dám vào sao? Nếu hắn thật sự coi trọng ngươi thì giờ đã đánh vào lâu rồi.”

Tô Sầm nghe vậy thì cười, chợt nghiêng đầu nhìn ra ngoài, màn trời đen kịt không có ngôi sao nào, nhưng Tô Sầm vẫn chăm chú ngắm nhìn như cảm nhận được điều gì.

Như có tiếng hô hào xé toang đêm dài yên lặng ở Trường An, có thứ gì đó đang ấp ủ, xao động, khuấy đảo trong bóng tối.

Lát sau, tiếng pháo rền vang, ánh lửa bùng lên trên bầu trời phía Tây Nam.

Cùng lúc đó, một thị vệ phá cửa vào, vừa vào phòng đã quỳ xuống: “Hoàng… Hoàng thượng, đánh nhau rồi!”

Mặt Lý Thịnh biến sắc.

Mọi thứ xung quanh như ngừng lại, mọi người mừng rỡ, hoặc kinh ngạc, bỗng chốc không biết phải ứng thế nào. Chỉ có Tô Sầm rời mắt nhìn lại, cười với Lý Thịnh: “Ngươi đấu với hắn, không bao giờ thắng được.”

Lát sau, Lý Thịnh phất tay áo, cười lớn: “Xem hoàng thúc tốt của ngươi, Vương gia tốt của các ngươi đi, hắn có quan tâm đ ến sống chết của các ngươi không?”

Thiên tử nhỏ lau nước mắt, đứng dậy giữa quần thần: “Các khanh nghe chỉ.”

Người trong phòng đồng loạt quỳ xuống.

“Trẫm rất vui vì lúc này còn nhiều người đứng cùng trẫm như vậy, các khanh đều là hiền tài nghĩa sĩ của Đại Chu ta, trẫm may mắn vì có các khanh, Đại Chu may mắn vì có các khanh! Những lời trẫm nói sau đây, trẫm muốn các khanh thề độc trước Hoàng đế Thái Tổ, Hoàng đế Thái Tông và cả Tiên đế, nếu như trái lời, hổ thẹn làm con dân Đại Chu ta. Nếu đêm nay trẫm có mệnh hệ gì, truyền ngôi cho tứ hoàng thúc Lý Thích. Những người hy sinh hôm nay, đợi hoàng thúc bắt được kẻ gian thần sẽ được bồi thường theo quy chế quốc sĩ. Chỉ cần còn một người sống, đều phải nghe lệnh tứ hoàng thúc, truyền ý chỉ của trẫm, nghe theo lệnh này. Các khanh nghe rõ chưa?”

Thần tử bên dưới đã bắt đầu khóc than, một lát sau, Ôn Tu mới dẫn mọi người giơ tay thề: “Thần… xin thề trước Hoàng đế Thái Tổ, Hoàng đế Thái Tông, cùng Tiên đế, nếu… nếu như bệ hạ gặp chuyện chẳng may, ắt tuân theo thánh ý, phò tá Ninh Vương kế thừa đại thống, nghe theo lệnh vua, chỉnh đốn triều cương. Nếu như làm trái, thẹn làm con dân Đại Chu!”

“Tốt, tốt lắm, các khanh bình thân.” Thiên tử nhỏ ngẩng đầu cười với Lý Thịnh, chỉ cần còn một người ở đây sống sót, ngai vàng sẽ không rơi vào tay Lý Thịnh.

Lý Thịnh lạnh lùng quan sát tất cả, song chỉ cười khẩy: “Sao các ngươi biết chắc người các ngươi muốn đợi có thể sống sót tới đây, chỉ với binh lực của phủ Chiết xung cũng mơ tưởng chống lại Cấm quân của Hoàng thành ta! Người đâu!”

Bạch Trù dâng một bộ chiến giáp vào, đích thân thay cho Lý Thịnh.

Tô Sầm chợt hiểu vì sao Lý Thịnh lại mặc như thế này.

Hắn đang đợi, vẫn luôn chờ đợi.

Sớm muộn gì họ cũng phải đánh trận này, không phải ngươi chết thì là ta chết, hắn đã đợi trận chiến này lâu quá rồi, lâu hơn cả Hoàng đế, lâu tới nỗi khi nghe tin Lý Thích tiến đánh, hắn kích động khó kìm lòng.

Giáp bạc kỳ lân, oai phong lẫm liệt, vừa đúng khắc với áo giáp giao lân Lý Thích thường mặc ở Mạc Bắc. Dù trong mơ hắn cũng muốn đánh một trận thực thụ với Lý Thích, trước mặt mọi người, chém đầu Lý Thích, rồi giẫm đạp ngàn vạn lần!

Khi nắm cây thương huyền thiết trong tay, hắn kích động đến rơi nước mắt.

Lý Thịnh vung giáp, sải bước đi về phía cuộc chiến định mệnh của mình.

Khi bóng lưng của Lý Thịnh biết mất trong bóng tối, đám đại thần vừa quyết liệt liều chết mới hoàn hồn. Lý Thịnh đi thật rồi, để lại họ ở đây rồi đi.

Tô Sầm vỗ nhẹ lên vai Trịnh Dương, chân y nhũn ra, suýt thì không đứng nổi.

Thiên tử nhỏ ngơ ngác nhìn hướng Lý Thịnh vừa đi, hỏi Tô Sầm: “Khanh nghĩ… hoàng thúc sẽ thắng chứ?”

Tô Sầm đứng cùng Thiên tử nhỏ, gật đầu chắc chắn: “Sẽ thắng, Vương gia là tướng quân giỏi nhất Đại Chu ta, bách chiến bách thắng, đánh đâu thắng đó.”

Tiếng chém giết từ xa lại gần, khói lửa ngày càng mù mịt, có người đâm vào cổng thành, có mũi tên xé gió bay qua, có người cầu xin, có người gào thét.

Thành Trường An chìm trong biển lửa, không ai được yên giấc.

Tất cả mọi người ở đây, cũng như ở mọi ngóc ngách khắp Đại Chu, đều sợ hãi chờ đợi số mệnh ập tới.

Đêm đó như dài hơn bình thường, nhưng cũng như chớp mắt trời đã sáng.

Khi trời tờ mờ sáng, có hai thái giám với vẻ mặt thận trọng đi vào, Trịnh Dương hỏi họ tình hình bên ngoài cũng không ai trả lời, chỉ bảo họ mau thay triều phục, vẫn lên triều như cũ.

Tiếng pháo nổ bên ngoài có vẻ nhỏ đi, nhưng mùi lưu huỳnh vẫn tràn ngập trong không khí. Họ bị mười mấy thị vệ xua tới điện Hàm Nguyên, trời còn chưa sáng hẳn, đại điện tối tăm không một bóng người.

Không lâu sau, có hai thái giám vào thắp từng ngọn đèn trong điện Hàm Nguyên, vừa vội vàng vừa hoảng hốt, họ run rẩy, như sợ chậm chút thôi là sẽ mất mạng.

Ánh đèn lay động chiếu sáng đại điện, cái bóng lung lay càng thêm phần quái quỷ.

Thắp xong hai ngọn đèn cuối cùng, hai thái giám chạy vội ra ngoài.

Song chưa đi hết lối đuôi rồng đã bị một người chém đứt cổ.

Tiếng thét của ai đó vang lên ngoài điện: “Tân hoàng giá đáo!”

Tất cả nhìn ra ngoài điện, chỉ thấy Lý Thịnh thong thả bước vào giữa một đám thái giám run rẩy, hắn mặc long bào, đội mũ miện mười hai tua.

Mọi người đều thấy cõi lòng lạnh toát.

Tô Sầm bước lên: “Vương gia đâu?!”

Lý Thịnh ngó lơ, bước qua cậu từ từ lên trên vị trí tối cao kia, hắn phất tay áo, thái giám bên cạnh lập tức hô: “Tân hoàng yên vị, chúng khanh nghênh bái.”

Quần thần bên dưới nhìn nhau, không ai quỳ xuống.

Lý Thịnh cũng không giận, chỉ hiền hòa nhìn những người bên dưới.

Tô Sầm không hơi sức đâu nghĩ đến cảnh tượng hoang đường này nữa, cậu chạy khỏi đám đông, vọt ra ngoài điện.

Cậu không tin… Lý Thích sẽ không thua, càng không thể chết, nhất định hắn đang đợi cậu ở đâu đó, cậu phải đi tìm hắn!

Vừa chạy khỏi cửa điện, cổng Đan Phượng phía trước bỗng ầm ầm mở ra!

Một đoàn quân hùng hậu tiến vào, cờ bay phấp phới, tiếng hô rung trời. Một người cưỡi ngựa đi đầu, mặc áo giáp đen, hắn đón lấy ánh nắng rực rỡ mới ló rạng trên núi Đầu Rồng, chói rọi không dám nhìn thẳng.

Đến trước lối đuôi rồng, người nọ xuống ngựa, bước lên từng bước như mọi buổi chầu khác, hắn bước lên tới đỉnh, dưới chân là đường rộng thênh thang, sau lưng là hào quang rực rỡ.

Tô Sầm cảm giác sức lực bị rút hết, cậu trượt dần xuống trên cửa điện.

Cho đến khi bàn tay đeo nhẫn ban chỉ ngọc đen đưa tới, kéo cậu vào lòng.

Vào tới đại điện, đám lão thần bên trong khóc rấm rứt, thi nhau gọi “Vương gia”, không ai nói được gì khác.

Thiên tử nhỏ lao tới, không quan tâm bộ giáp lạnh băng, kiên quyết không buông tay.

Lý Thích phải tốn chút sức mới bảo cậu bỏ tay được, rồi hắn nhấc người nọ lên, bế cậu như hồi còn nhỏ.

Trịnh Dương cũng muốn nhào tới, nhưng thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lý Thích lại dừng bước.

Đúng là phân biệt đối xử cháu nội với cháu ngoại!

Một tay Lý Thích nắm tay Tô Sầm, tay còn lại bế Thiên tử nhỏ, sức đâu đỡ Trịnh Dương nữa.

Chuẩn bị xong hết thảy, hắn mới ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy Lý Thịnh vẫn tủm tỉm nhìn xuống, trông cũng có đôi chút uy nghi của thiên tử.

“Ngươi đến tham gia lễ đăng cơ của trẫm thật rồi.”

“Đúng vậy, người cô độc thật sự.” Lý Thích bước lên ngự đài, cúi nhìn Lý Thịnh ngồi trên ngai vàng: “Tống Phàm đã chết, Bạch Trù cũng đã chết, Ám Môn của ngươi cũng bị diệt gần hết, Cấm quân phản bội đã đầu hàng, ngươi chỉ là hoàng đế của mình ngươi thôi.”

“Ta không thua! Ta mới là chính thống, ta là con của Thái tử Sùng Đức!” Lý Thịnh rũ tay áo: “Sau này, ngàn vạn con dân Đại Chu đều phải sùng bái ta!”

Binh mã bên ngoài cũng theo tới, Kỳ Lâm dẫn quân bao vây quanh đại điện, còn hắn thì canh chừng Lý Thịnh, đề phòng hắn chó cùng rứt giậu.

Cùng đường mạt lộ, giờ đây đã là thế cờ chết, hắn đã thua rồi.

Lý Thịnh ngồi trên ngai vàng, cười lớn: “Chỉ với các ngươi… chỉ các ngươi mà cũng muốn bắt tay, thứ con hoang của kẻ tiểu nhân bỉ ổi, các ngươi là cái thá gì!”

Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, không ngờ dưới long bào kia còn có một con dao!

“Hộ giá!”

Cả đại điện tức thì rối loạn!

Mà Lý Thích chỉ chắn trước Tô Sầm, nhẹ nhàng ấn Thiên tử nhỏ vào lòng.

Máu tươi văng lên, Lý Thịnh tự vẫn trên ngai vàng.

Chiếc ghế này, xưa giờ luôn sống cùng máu tươi.

Lý Thịnh sống cả đời, say ở đây, mê ở đây, cuối cùng cũng chết ở đây.

Cuối cùng, hắn ngây dại nhìn ra ngoài điện Hàm Nguyên, hóa ra phong cảnh trên vị trí này là như vậy.

Đợi người của Đồ Đóa tam vệ vào dọn dẹp đại điện Lý Thích mới buông Thiên tử nhỏ ra, hắn dặn dò như mọi ngày: “Hôm nay không vào triều nữa, con về thu xếp lại một ngày, từ mai mọi thứ sẽ như bình thường.”

Thiên tử nhỏ trề môi nhìn Lý Thích, hạt đậu vàng đảo quanh hốc mắt.

Cuối cùng hắn vẫn mềm lòng, xoa đầu cậu: “Làm tốt lắm.”

Dứt lời không nán lại thêm nữa, hắn kéo Tô Sầm đi ngay trước mặt mọi người.

Tô Sầm nhìn thấy từng ánh mắt nóng bỏng phía sau cậu, như mũi nhọn ghì lưng, song cũng thấy buồn cười. Những người này trao gửi sai người rồi, họ cứ đợi Ninh Vương sẽ trấn an từng người, sau đó khóc lóc chia sẻ tâm sự cùng họ, ngờ đâu Ninh Vương làm hết việc của mình chỉ muốn về nhà ngủ.

Trấn an quần thần là việc của Thiên tử.

Ánh nắng ngoài đại điện sáng chói, Tô Sầm híp mắt, đêm tối quá dài làm cậu chưa thể quen ngay với ánh sáng.

Lý Thích chiều ý cậu, sóng vai cùng cậu đi xuống lối đuôi rồng, từng bước từng bước, dài như đi qua nửa cuộc đời.

Xuống đến thềm đá cuối cùng, trái tim trôi nổi của Tô Sầm mới bình tĩnh lại.

Cậu tươi cười nhìn sang: “Chúng ta đi đâu đây?”

“Về nhà.” Lý Thích nói: “Về nhổ cỏ, lấp tường.”

Hơn nửa tháng qua đi, cuối cùng thành Trường An cũng bước khỏi khói mù từ vụ việc Dự Vương mưu phản. Dư đảng của Lý Thịnh bị tiêu diệt hoàn toàn, Ám Môn cũng không còn tồn tại.

Sau này Tô Sầm nghe Khúc Linh Nhi nói mới biết, Tống Phàm chết bởi loạn tiễn, mà mũi tên ấy vốn không bắn về phía gã. Đêm hôm đó, sau khi Tô Sầm vào cung, họ sơ tán dân chúng trên đường Chu Tước theo lệnh của Lý Thích, mà nhà họ Hoàng cũng ở trong đó. Người của Ám Môn thẹn quá hóa giận, bắn tên về phía dân chúng, Hoàng Uyển Nhi bế con bị tụt lại, nằm trong phạm vi tên bắn.

Cơn đau trong tưởng tượng không tới, đứa bé trong lòng chưa ngừng khóc, Hoàng Uyển Nhi run rẩy mở mắt, trông thấy một đôi mắt hoa đào mỉm cười nhìn nàng.

Phần nhiều thời gian nàng gặp Tống Phàm trong đời chỉ có sợ hãi và căm ghét, duy hai lần là từng rung động. Một là trong đình Vãn Tình trên núi Khuê Phong, lá đỏ ráng chiều, người kia mỉm cười nói: “Ta là Tống Phàm, hai ta có hôn ước, sau này ta sẽ là lang quân của nàng.”

Một lần nữa, là hiện tại.

Sau đó, Hoàng Uyển Nhi đổi tên cho con. Người kia từng nói con của gã sao có thể mang họ Hoàng, nhưng hắn còn chẳng biết mình họ gì mới phải, thôi thì lấy luôn họ Bạch, sinh ra trong sạch, làm người trong sạch, không cần có liên quan gì tới họ nữa.

Tô Sầm hiểu, cuối cùng gã đã biết mình muốn điều gì.

Sau này, mọi người dùng niên hiệu chỉ xuất hiện trong một khắc của Lý Thịnh, gọi vụ biến loạn này là “Biến loạn Thiên Thành”.

Hai chợ Đông-Tây mở cửa trở lại, phố Chu Tước lại giăng đèn kết hoa, Ninh Vương vẫn nói một không hai trên triều như trước, Thiên tử nhỏ vẫn bị mắng hai câu là khóc. Nhưng may mà giờ cậu đã có người để cầu cứu, cứ bị mắng là Thiên tử nhỏ sẽ hỏi “Tô ái khanh thấy sao?”. Tô Sầm ngại ngùng hòa giải mấy câu, hoàng thúc sẽ không còn nghiêm khắc quá nữa.

Kỳ khoa cử bị gác lại gần một tháng cũng chọn được ngày tổ chức, vì có nửa triều theo phe Lý Thịnh trong “Biến loạn Thiên Thành”, sau này những người đó đều bị cách chức hoặc xét xử, Đại Chu cần thêm nhiều quan viên mới bù vào chỗ trống. Vậy nên mọi người đều rất coi trọng kỳ thi lần này, mà vị trí quan chủ khảo lại càng quan trọng hơn.

Chẳng qua, không ngờ mọi người đều nhất trí đẩy Tô Sầm ra nhận vị trí nặng nề này.

Tô đại nhân dở khóc dở cười, cậu không phải quan viên Lễ bộ cũng chẳng phải Hàn Lâm Viện, một quan biên soạn hình luật ở Đại Lý Tự như cậu làm quan chủ khảo, đâu ra chuyện như vậy chứ?

Nhưng trước sự nhiệt tình của quần thần, mỗi người một câu suýt dìm cậu trong nước bọt, không sao thoái thác được. Tô Sầm đành lùi một bước, nhận làm phó khảo, còn chủ khảo sẽ mời lão thần bốn triều Ninh Nghệ đảm nhận, bấy giờ mọi người mới dừng lại.

Bây giờ Tô đại nhân ở trong cung Hưng Khánh, lý do là vì căn nhà kia bị Kỳ Lâm và Khúc Linh Nhi chiếm rồi. Kỳ Lâm bị đuổi khỏi cung Hưng Khánh vì chuyện Ninh Vương phi, không nơi nương tựa, bèn đến ở rể nhà Khúc Linh Nhi.

Từ đó, hai người sống cuộc sống hạnh phúc không biết xấu hổ.

Suy cho cùng, Kỳ Lâm bị đuổi là vì cậu, huống chi cậu đã tặng căn nhà đó cho Khúc Linh Nhi rồi, giờ cứ ở lì mãi cũng không biết điều cho lắm.

Khúc Linh Nhi vừa khóc vừa nhanh tay nhanh chân gói ghém đồ cho cậu, sau đó ra cửa gọi chiếc xe lừa tiễn cậu vào cung Hưng Khánh.

Thấy Lý Thích cười sâu xa, Tô Sầm nghiêm túc nói cậu chỉ ở tạm một thời gian, lúc nào tìm được nhà ở Trường An sẽ chuyển đi ngay.

Chẳng qua cậu quên tính đến thành Trường An tấc đất tấc vàng, giờ cậu không phải công tử nhà họ Tô nữa, với chút bổng lộc này thì e rằng tới bảy, tám mươi tuổi mới mua được nhà.

Những ngày sống chung mái nhà với Ninh Vương, cậu còn phải chịu đựng nhiều.

Tiếng mõ canh ba vang lên, Tô Sầm thò đầu khỏi màn để thở, bờ vai trắng hồng lộ ra, mắt rưng rưng nước.

“Em… không được nữa, ngày mai còn phải vào triều.” Tô đại nhân quở trách: “Ngài còn ngang ngược như thế, em… em tố cáo với bệ hạ đấy!”

Ninh Vương khẽ cười: “Tố cáo chuyện gì? Tố cáo ta trăm trận trăm thắng? Hay giương cờ không nghỉ?”

Tô Sầm cúi người cắn lên vai hắn: “Tố cáo ngài là cáo già thành tinh, áp bức hại người!”

Cáo già híp mắt, đè cậu xuống dưới: “Hại em đấy.”

Ngoài cung Hưng Khánh vẫn còn sáng đèn, khắp thành Trường An đều yên lặng say giấc, canh phu gõ từng tiếng: “Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa, một đêm an lành, Trường An thái bình.”
HẾT CHÍNH TRUYỆN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.