Từ núi Tây Tuấn đến thủ phủ Trường An ước chừng còn khoảng một trăm năm mươi dặm, đoàn kiệu hôn từ Mạc Bắc đến, vất vả, mệt mỏi lúc này đang ở trên đường núi gập ghềnh uốn khúc, thong thả mà đi.
Công tử tài giỏi tuấn lãng trong thành Trường An cũng có tám mươi, một trăm, đều là mối tốt, lại còn chưa hề lập gia thất. Hiện giờ, đương kim Thánh thượng lấy chữ trị quốc, công tử thế gia trong thành phần lớn đều lấy nói nhiều, văn vẻ làm tài mới. Phu nhân Định Viễn Hầu chọn tới chọn lui mãi không thấy ai vừa mắt. Trưởng nữ năm nay đã mười sáu. Từ thành Trường An truyền tới một thánh chỉ, phong trưởng nữ của Định Viễn Hầu làm Thái tử phi. Chọn ngày lành tháng tốt hộ tống Thịnh Trì Mộ tới thành Trường An.
Định Viễn Hầu phu nhân sau một đêm trắng tóc, Thái tử thành Trường an kia là một công tử quần là áo lượt hay sao? Tài năng của hắn vang tới cả Mạn Bắc, sao có thể xem là người bình thường.
Lúc này đoàn người đã đi tới núi Tây Tuấn, tiếp tục đi về phía nam, cũng đã sắp tới Trường An.”Quận chúa, chúng ta còn mấy ngày nữa mới tới thành Trường An, Thánh thượng nếu đã chọn người làm con dâu, sao tới giờ vẫn chưa phái người đi đón?”người nói chuyện bên cạnh Thịnh Trì Mộ là nhũ mẫu của nàng.
Cũng không thể trách nhũ mẫu nóng giận, chẳng là lúc đó, thiên hạ đại loạn, Nhâm gia từ trong loạn thế trở nên giàu sang, chiếm núi làm vua, vào rừng làm cướp là giặc. cũng có thể xưng vương một vùng. Thế nhưng lại bị triều đình phái quân đàn áp. Nhâm gia thừa dịp đó muốn thâu tóm toàn bộ thiên hạ.
Cụ cố của Thịnh Trì Mộ đã có công bình định thiên hạ, được hoàng đế sắc phong làm Định Bắc Hầu. mấy năm nay vẫn luôn sống ở Mạc Bắc.
Thỏ khôn mà chết chó săn cũng không còn. Kéo dài mấy đời, mọi chuyện cứ như thế mà ăn sâu bán rễ, núi sống từ đó vừng như thạch bàn.
Con cháu Thịnh gia trước giờ không hề có bất cứ dã tâm gì, ngược lại an cư lạc nghiệp nơi quan ngoại. Thay Hoàng thượng trấn áp bọn người man di ở Mạc Bắc, cũng coi như là có công lao xuất sắc. được Hoàng đế coi trọng, Thịnh Trì Mộ được phong làm quận chúa.
Thịnh Trì Mộ đang ngủ bị xe ngựa lắc lư làm tỉnh dậy, trước mắt vẫn là nghìn dặm đường xa, xe ngựa đi trên đường núi rất lâu nữa mới tới. Một lúc mới nhớ đến những lời nhũ mẫu vừa nói, đôi môi mấp máy, “Những lời này từ nay về sau đừng nói thêm nữa. Đến Trường An chính là sống nhờ sống gửi, mặc kệ ta gả cho ai, đều phải tuân theo quy tắc trong thành. Nhũ mẫu, trước mắt người là người thân cận nhất của ta, nên lời nói càng phải cẩn trọng mới phải.”
“Vâng.” Nhũ mẫu tuy miệng trả lời như thế, nhưng trong lòng có chút không phục.
Nàng tuy được gả vào Trường An để kết thông gia, nhưng không phải vì muốn nịnh bợ này kia. Nàng là viên ngọc quý trên tay Định Viễn Hầu, từ nhỏ đã là một thiên kim tiểu thư, lại được giáo dục kĩ lưỡng, cầm kỳ thi họa, ca phú thêu thùa đều có tay nghề đứng đầu. Tuy người Mạc Bắc phần lớn đều thô lỗ cẩu thả. Nhưng quận chúa lại là một mỹ nhân trong veo như nước, yêu kiều như hoa. Sao có thể để người ở đây coi thường?
Đây là tại tâm lý của phu nhân không muốn nhi nữ phải gả đi xa, không muốn nàng chịu ủy khuất, chọn tới chọn lui không được ai. Bất thình lình thánh chỉ rớt xuống đầu. Thái tử gia muốn lấy, không muốn gả cũng phải gả.
Nhũ mẫu tự thấy ủy khuất thay cho quận chúa. Thịnh Trì Mộ hòa nhã, tuyệt hảo, trí tuệ hơn người, Thái tử kia cùng lắm là tên vô dụng bất tài, không làm nên trò trống gì, làm sao xứng với nàng?
Xe ngựa đi ra khỏi khe núi, Thịnh Trì Mộ hạ màn che xuống. đúng lúc đến giờ ăn cơm, đoàn xe dừng lại ăn một bữa.
“Gì vậy?” nhũ mẫu bước ra dò hỏi.
Đột nhiên bốn xung quanh vang lên tiếng tuốt kiếm. Nhũ mẫu vô cùng lo sợ cổ tay không kìm được mà run, sắc mặt trắng bệch. Chỉ nghe thấy tiếng gió lạnh thấu xương trong sơn cốc làm mấy lá cờ bay bay.
“Đã sảy ra chuyện gì? Tiểu thư được Hoàng thượng ngự phong Ninh An quận chúa, kẻ nào dám lớn mật như thế?”nhũ mẫu cũng giống như những nữ nhân khác ở Mạc Bắc, đều học chút võ phòng thân. Hiện giờ trước tình thế nguy cấp, bà theo bản năng đứng trước bảo vệ Thịnh Trì Mộ.
Gương mặt Thịnh Trì Mộ trắng nõn, lạnh lùng như hoa lê đầu mùa xuân, nàng buông nhẹ tay của nhũ mẫu, giọng nói khe khẽ, trầm trầm. “Chớ lên tiếng.”
Nhũ mẫu không dám nói thêm nữa.
Lúc này, người đánh xe gõ gõ lên vách ba cái, cung kính nói rằng, “Quận chúa, có phỉ khấu cướp đường, người của chúng ta đã giao ra cờ hiệu và binh khí nhưng đối phương vẫn không chịu đi.”
Thịnh Trì Mộ thân là nữ nhân, không tiện xuất đầu lộ diện, mày liễu khẽ nhướn, “Có bao nhiêu người?”
Người đánh xe đi nghe ngóng một lượt, sau đó nói, “Không dưới trăm người, xem ra bộ dạng không giống phỉ khấu cho lắm.”
Lúc này, nhũ mẫu mới hừ một tiếng, lẩm bẩm nói, “Tới đây đi, chúng ta là người của Định Viễn Hầu, ngay cả bọn man di còn không sợ, còn sợ mấy tên giặc cỏ này?”
Lời này Thịnh Trì Mộ đã nghe quá nhiều, nhưng chiến công của Thịnh Gia là do phụ thân và ca ca giành về, không phải của nàng. Tuy rằng trong đoàn rước dâu hơn phân nửa là tinh binh do đích thân Định VIễn Hầu chọn lựa, nhưng trong quân hiện giờ không có chủ soái, muốn đánh nhau chưa chắc chiếm được thế thượng phong.
Thịnh Trì Mộ cắn môi, hỏi nhỏ, “Hôm qua sau khi săn thú về, chúng ta còn lại bao nhiêu cây kiếm trúc?”
“Hồi quận chúa, chỉ còn hơn ba trăm.”
Trong đội ngũ rước dâu, mang theo vũ khí là không đúng với quy định. Cho nên số lượng đem theo cũng có hạn, bởi không thể đem một số lượng lớn binh khí vào hoàng đô, các tướng sĩ hiện giờ đến cung tên còn không có. Thịnh Trì Mộ dựa vào xe ngựa tập trung suy nghĩ, hình như đám người kia cũng không có ý định động thủ trước.
Thanh âm đẹp đẽ và tịch mịch tựa như dòng suối của Thịnh Trì Mộ truyền tới. “Truyền lệnh xuống, đem mũi kiếm cột vào kiếm tre, bọn họ dám xông tới, các ngươi cứ việc giết không tha, không cần lo lắng cho ta.”
Binh khí đúng là dài một tấc thì mạnh một tấc, người đánh xe hiểu rõ điều này vội vã gật đầu.
Thịnh Trì Mộ lại nói, “Người của Trung thúc đi lên phía trước lấy nước, các ngươi phóng một ngọn diễm hỏa để báo cho bọn họ một tiếng. Trung thúc nhìn thấy sẽ tự biết phải làm sao.”
Quận chúa muốn họ vây đối phương lại từ hai phía khiến bọn chúng trở tay không kịp?
Người đánh xe suy nghĩ một chút, cho rằng trước mắt chỉ còn cách này. Hắn vội vàng nhảy xuống xe. Chỉ trong chốc lát, nhũ mẫu nghe thấy tiếng mưa tên bay đầy trời ầm ầm vang dội. Nghĩ đến tam quân do Thịnh Trung dẫn đầu liền cảm thấy lòng dạ yên ổn. Đám lưu manh không tài không nghệ bị dọa một trận mất hồn bỏ chạy.
Lúc này ngoài xe truyền tới một trận âm thanh hỗn loạn. hình như là tiếng vó ngựa, theo tiếng gió bay tới từ cõi chết. Thịnh Trì Mộ nghe thấy tiếng chém giết, rồi sau đó là những tiếng kêu thảm thiết.
Thật sự động thủ?
Nàng từng nghĩ đám người này thực sự không sợ chết, vậy mà chúng lại kêu gào thê thảm như vậy. đỉnh núi đối diện truyền tới một tiếng cười, binh lính thu lại binh khí, không khí bốn phía phảng phất yên tĩnh trở lại, hồi lâu sau, ngoài xe vang lên tiếng nói trầm ổn tựa núi của Trung thúc, “Mạt tướng tới chậm, khiến quận chúa sợ hãi rồi.”
“Bọn họ đi hết rồi sao?” Thịnh Trì Mộ không chắc chắn, trên mặt vẫn còn chiếc khăn che.
“Đã đi.” Thịnh Trung đem một vỏ kiếm để vào trong xe. “Vừa mới lấy về được, mời quận chúa xem qua.”
Thịnh Trì Mộ nhận lấy cầm trong tay, ngón tay mềm mơn trớn trên vỏ kiếm có khảm một viên minh châu đỏ. Cảm xúc bóng loáng trơn tuột. ngón tay nàng dừng lại, lo lắng nói: “Trung thúc, có thể đi rồi.”
Dứt lời nàng cầm vỏ kiếm vứt xuống khỏi ghế.
Nhũ mẫu thấy tiếng động cảm thấy có chút không bình thường nhưng không dám lên tiếng.
Thịnh Trung vuốt cằm, “Được.” ngay sau đó bàn tay vung lên, “Khởi hành.”
Trải qua một phen náo loạn, đoạn đường sau đó không có bất cứ thứ gì xen ngang, trước mắt là quang cảnh náo nhiệt phồn hoa của Trường An. Hầu như không ai là không hiểu, đang ngồi trong kiệu hoa khảm ngọc châu tím kia chính là thái tử phi do hoàng thượng đích thân hạ chỉ.. Người người đều bóp cổ tay thở dài một phen, nghe nói cũng là một nữ nhân tài ba nổi danh ở phương Bắc, nếu không thì đã không được chọn làm Hoàng hậu tương lai. Nhưng tại sao hồng nhan cứ nhất định phải gả cho vị thái tử gia trong đầu chẳng có mấy chữ kia?
Lúc mọi người tỏ ý đáng tiếc thì cũng là lúc, đoàn xe kia không được đưa ngay vào hoàng cung mà phải ở lại trong một dịch quán. Người xem lấy làm ngạc nhiên.
Thịnh Trì Mộ lại được dịp nghe nhũ mẫu nói, “Bọn người Nhậm gia thực sự khinh người quá đáng!”
Lúc đó Thịnh Trì Mộ đã thu xếp xong xuôi mọi việc trong dịch quán, y phục được đặt may trước đó cũng đã được mang tới. Thịnh Trì Mộ mặc bộ xiêm y màu cánh sen mềm mại, ngoài cửa sổ, bóng tùng hương đổ lên khuôn mặt thoát tục như ánh trăng của nàng, dáng vẻ quả không vương chút bụi trần, tuyết tư yên phách. Ngọc cốt lê hồn.
Thịnh Trì Mộ quả nhiên không chút nào để ý, nhàn nhạt hỏi lại, “Làm sao vậy?”
“Quận chúa biết vì sao hôm hay chúng ta vốn sẽ nhập cung lại bị an bài tại dịch quán không?” nhũ mẫu đỏ mặt tức giận, không đợi Thịnh Trì Mộ đáp lại đã nói, “Người đã bất đắc dĩ gả cho thái tử điện hạ kia, vậy mà hắn còn không muốn thành thân. Lão nô đã hỏi thăm rõ ràng, hôm nay một tên tiểu thái giám đưa bức họa của người tới Đông cung. Vốn định treo ở đầu tường để hắn nhìn ngắm vài lần, nếu hắn thích ngay thì cũng là chuyện tốt. Vốn là chủ ý của Hoàng hậu nương nương. Ai dè, hắn nhất định đâm đầu vào tường kia, đang hôn mê!”
Nghe nhũ mẫu liên tiếp thở dài, nàng cuối cùng nhẹ nhàng hỏi, “Ta… xấu đến thế sao?”
Thấy quận chúa nhà mình đang có chút không tự tin về dung mạo, nhũ mẫu kinh ngạc lắc đầu, “Quận chúa sao có thể nghĩ như vậy? người là viên ngọc đẹp nhất, thái tử Nhâm gia có mắt như mù, hồ đồ hết nói nổi. người biết không, ở Mạc Bắc có biết bao tướng sĩ muốn hỏi cưới người?”
Những điều đó Thịnh Trì Mộ đương nhiên biết, tự mình dọn dẹp hành lý, đối mắt thanh nhuận như nước lấp lánh, “Chúng ta chờ một ngày đi, nếu thái tử không muốn thành thân, không đợi hoàng thượng hạ chỉ, chúng ta sẽ lập tức về Mạc Bắc.”