Trường An Vũ - Mưa Phủ Trường An

Chương 7



Phủ Lại bộ thượng thư.

Phủ Lại bộ thượng thư này, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.

Không biết người xây phủ thượng thư năm đó đã nghĩ thế nào. Căn đại trạch này ngoại trừ phòng ở thì còn lại đều là hoa viên, nhiều góc nhiều lối rẽ quanh co uốn khúc, người không quen thượng thư phủ sẽ rất dễ lạc đường.

Trước khi xảy ra chuyện ở địa cung, Địch Nhân Kiệt cũng từng đến Thượng thư phủ này, nhưng chỉ biết căn phòng mình ngụ lại. Sau khi loạn Trường An kết thúc, Địch Tri Tốn phụ thân của Địch Nhân Kiệt được phong làm Lại bộ Thượng thư, Địch gia cũng dọn vào đây, nhưng phần lớn thời gian Địch Nhân Kiệt vẫn ở lại quê nhà Tịnh Châu, không muốn quay về Trường An. Cũng vì vậy, đến nay đối với Thượng thư phủ, Địch Nhân Kiệt vẫn là cảm thấy không quen thuộc.

Vương Nguyên Phương khẳng định là đang ở phủ Lại bộ Thượng thư này.

Địch Nhân Kiệt phán đoán như vậy.

Vương Nguyên Phương thực thông minh, cũng rất hiểu Địch Nhân Kiệt. Lúc trước Địch Nhân Kiệt nghĩ, nơi mình có thể nghĩ đến, Vương Nguyên Phương cũng nhất định có thể nghĩ đến, mà nơi Vương Nguyên Phương có thể nghĩ đến, mình cũng có thể nghĩ đến. Cho nên, nếu muốn tìm chỗ trốn Địch Nhân Kiệt cũng không phải dễ.

Nhưng là, tuy rằng không có cách nào làm cho Địch Nhân Kiệt đoán không được chỗ ở của mình, nhưng Nguyên Phương có thể làm cho Địch Nhân Kiệt dù biết cậu đang ở đâu cũng tìm không được cậu.

Lại bộ Thượng thư phủ này từng là nhà của Vương Nguyên Phương, cho dù đường ngang lối tắt khó nhớ thế nào thì đã sống nhiều năm như vậy, cậu hẳn đã thuộc làu rồi, nhắm mắt lại cũng đi được, so với các nơi khác trong thành Trường An quen thuộc hơn không biết bao nhiêu lần. Nhưng Địch Nhân Kiệt không giống Nguyên Phương, hắn cơ hồ không ở trong phủ, đường đi lạ lẫm, chẳng khác gì người xa lạ tới đây. Ở trong phủ này, Nguyên Phương nếu muốn trốn hắn, chẳng phải thật dễ dàng sao?

Huống hồ Địch Nhân Kiệt nghĩ, Nguyên Phương cũng sẽ không ở lại Trường An lâu, chỉ vì tiết thanh minh đến thăm Mộng Dao mới tìm chỗ dừng chân trong thành Trường An thôi.

Lại bộ Thượng thư phủ là nơi Nguyên Phương quen thuộc nhất, cũng là nơi tốt nhất để trốn Địch Nhân Kiệt, hơn nữa Nhị Bảo nói lúc trước ở trong phủ đã từng thấy Nguyên Phương, càng làm hắn tin tưởng với suy đoán của mình hơn.

Sở dĩ vừa rồi hắn hung tợn la mắng Nhị Bảo, là vì nhìn sắc trời đã sắp tối, sợ là…

Sợ là, người kia đã đi mất.

Đã đến thăm Mộng Dao, cậu cũng không cần phải tiếp tục lưu lại Trường An nữa.

Địch Nhân Kiệt có chút buồn bực nhéo nhéo lỗ tai mình, đứng trong đại hoa viên nhìn quanh quất, tự hỏi Nguyên Phương có thể sẽ trốn trong phủ sao.

Cho dù là, cho dù là có lẽ cậu đã rời khỏi, nhưng hắn…

Hắn phải tìm thử xem.

Địch lão gia yêu thích yên tĩnh, bởi vậy hạ nhân trong Thượng thư phủ không nhiều. Trời đã sụp tối, trong viện tử lại càng không có người qua lại, cho nên đây cũng là thời gian thích hợp để trốn khỏi phủ.

Vương Nguyên Phương cậu nếu đã dễ dàng lén vào Thượng thư phủ được thì một khi muốn đi cũng không phải chuyện gì khó.

Địch Nhân Kiệt đi trên một đường mòn trong phủ, vừa đi vừa ngẫm nghĩ. Bất tri bất giác lại nghĩ tới những ngày mình và Nguyên Phương cùng ở trong phủ này.

Thời điểm đó là khi quan hệ giữa cả hai tệ nhất. Khi ấy cả bọn vừa trở về Trường An không lâu, vì vụ án Lãng tướng quân mỗi người đều tự mình điều tra, mỗi ngày cũng phải mặt trời lặn mới thấy được mặt nhau. Sau đó, hai người lại vừa khéo gặp nhau ở trước phủ nha Trường An, lúc vừa đến Nguyên Phương vẫn rất ôn hòa, nhưng lúc ra khỏi nha phủ thì cậu như mất hồn, một mình bỏ đi.

Khi đó Địch Nhân Kiệt hắn còn không biết Nguyên Phương rốt cục đã gặp phải chuyện gì, chỉ khờ dại cho rằng cậu cãi nhau với ai nên tâm tình không thoải mái.

Sau đó có một đêm hắn không ngủ được nên ra khỏi phòng muốn tản bộ một lúc. Kết quả không biết ra sao lại lạc đường, đi lòng vòng một hồi thì tới một góc hẻo lánh trong viện.

Tiểu viện này thực sự rất khuất, khuất đến nỗi nếu không phải lạc đường thì muốn tìm cũng tìm không ra được. Cửa viện và tường viện đều thấp thoáng hoa lê trắng như tuyết rơi, hương hoa phiêu đầy không khí. Chẳng qua do bóng đêm ảm đạm, lại không có ánh trăng khiến cảnh trí giảm đi mấy phần tuyệt mỹ.

Địch Nhân Kiệt xưa nay thích những nơi tĩnh lặng như vậy, dù sao cũng là đi tản bộ, liền đẩy mấy cành hoa lê che kín cổng viện qua hai bên, bước vào trong viện.

Kết quả, vừa đặt chân vào sân đã phát hiện có người ở bên trong.

Vương Nguyên Phương.

Đêm yên tĩnh, Địch Nhân Kiệt tạo ra tiếng động dù nhỏ cũng trở thành to, huống chi là đẩy cây kéo cành như vậy. Vương Nguyên Phương dường như phát hiện có người tới, có chút bối rối đưa lưng về hướng Địch Nhân Kiệt lấy tay lau lau mặt, mới quay đầu lại nhìn Địch Nhân Kiệt đang đi tới.

“… Nguyên Phương?”

Địch Nhân Kiệt đến bên cạnh Nguyên Phương, kỳ quái kêu lên, tiếp theo là đối diện ánh mắt Nguyên Phương đã có chút phiếm hồng.

“… Huynh khóc?” Địch Nhân Kiệt hỏi.

“Không có.” – Hít hít mũi, Nguyên Phương dời đi tầm mắt không nhìn Địch Nhân Kiệt nữa, thanh âm dẫn theo giọng mũi hỏi – “Sao huynh lại tới đây?”

“Ta… ta đang đi tản bộ, lạc đường tới đây.” – Địch Nhân Kiệt nhún vai – “Mà đây là đâu vậy, Thượng thư phủ lại có nơi thế này sao?”

“Đây là…” – Thanh âm của Nguyên Phương dừng một chút, tiếp tục nói – “Đây là nơi tỷ tỷ ta ở trước khi tiến cung.”

“A?” – Địch Nhân Kiệt có chút khó hiểu – “Lệ phi nương nương… trước kia ở đây? Không thể nào… nơi này…”

“Nơi này gọi là Lê Hương Uyển” – Nguyên Phương không nhìn Địch Nhân Kiệt, cứ thế nói – “Tỷ tỷ yêu thích hoa lê, cũng thích yên tĩnh nên cha ta chọn nơi vắng vẻ trong phủ Thượng thư, cho xây viện tử này, trồng đầy hoa lê. Trước đây chuyện ta thích nhất là tới Lê Hương Uyển này chơi với tỷ tỷ. Tỷ tỷ từ nhỏ rất thương ta, thường dẫn ta đi chơi, còn dạy ta rất nhiều thứ… Sau này tỷ tỷ tiến cung, ta đúng là… không có cơ hội… đi gặp tỷ…”

Khi Địch Nhân Kiệt phát hiện thanh âm của Nguyên Phương dẫn theo nức nở mơ hồ, định quay lại nhìn thì người nọ đã xoay người đưa lưng về phía hắn, nhìn qua nơi khác. Nhớ tới lần trước tiến cung, Nguyên Phương liền muốn đi thăm Lệ phi nương nương, Vương đại nhân không cho phép, mà bây giờ…

Chẳng lẽ… chẳng lẽ cậu đang nhớ tỷ tỷ mình sao?

Địch Nhân Kiệt nhíu nhíu mày.

Nhớ thương thân nhân cũng là chuyện thường tình của con người.

Khi đó, Địch Nhân Kiệt căn bản không nghĩ tới, Nguyên Phương bi thương không phải vì nhớ tỷ tỷ, mà là…

Tỷ tỷ của cậu đã chết.

Địch Nhân Kiệt muốn an ủi cậu, liền bước đến trước người Nguyên Phương, dang hai tay muốn ôm cậu một cái nhưng Nguyên Phương lại tránh thoát, xoay người nhẹ nhàng nói: “Địch huynh nếu không có việc gì nữa thì về nghỉ ngơi đi, nếu tìm không ra đường, kế bên này có chỗ của hạ nhân, đến hỏi bọn họ là được”.

Địch Nhân Kiệt ngẩn người.

Thấy Nguyên Phương quay đầu rời đi, Địch Nhân Kiệt kéo tay cậu.

“Nguyên Phương, huynh gần đây làm sao vậy?”

Địch Nhân Kiệt nhìn bóng lưng Nguyên Phương.

Người nọ trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên hung hăng dùng lực, giật tay mình khỏi tay Địch Nhân Kiệt.

“Không có gì.”

Lạnh lùng bỏ lại một câu rồi rời đi.

Để Địch Nhân Kiệt một mình đứng trong sân, thật lâu cũng chưa lấy lại bình tĩnh.

Ngày đó, hắn không dự đoán được đây là lần cuối cùng hai người ở cùng một chỗ cùng nhau trò chuyện.

Sau hôm đó, hai người cơ hồ không gặp mặt, cho đến khi bọn hắn phải rời khỏi phủ Thượng thư, cũng không nói được gì.

Lại sau nữa, Vương Hựu Nhân phát động binh biến, thành Trường An hiểm nguy trùng trùng suýt lọt vào tay giặc.

Một trận loạn trong địa cung, Vương công tử mất tích.

Mọi chuyện trôi qua, cho tới bây giờ, Địch Nhân Kiệt mỗi khi nhớ tới việc này, trong lòng vẫn ẩn ẩn đau.

Mình vào lúc Nguyên Phương tổn thương đau khổ nhất, không có hảo hảo ở bên cạnh cậu.

Còn vọng tưởng tự xưng là thần thám, mà dấu vết biến hóa nho nhỏ của người bên cạnh mình cũng không có đi hỏi rõ nguyên do, cuối cùng trong lúc vô ý, bỏ qua mất.

Mà lúc này, Địch Nhân Kiệt đi một hồi bất tri bất giác đã đứng trên đường dẫn đến Lê Hương Uyển năm nào, từ xa còn thấy được từng tầng cành lê phủ kín. Còn chưa tới ngày hoa lê nở, cành lê xanh mới đầu xuân, mang theo phong vị đặc biệt. Mây che kín không thấy được ánh trăng, ven đường thắp sáng mấy trụ đèn, trong mông lung có thể thấy rõ đại môn của viện tử này.

Địch Nhân Kiệt giống hệt như đêm đó, bước tới đẩy mấy cành cây qua hai bên, đi vào.

Hắn hy vọng lúc hắn đặt chân vào sân viện cũng sẽ như cũ thấy người nọ đứng lặng ở bên trong, yên tĩnh nhìn một viện đầy hoa lê bay lả tả, không lãnh diện lãnh ngữ, chỉ là đối với mình hé ra nụ cười nhẹ.

Nhưng mà, không có gì hết.

Sân viện tĩnh lặng, người đi vắng, hoa chưa nở.

Địch Nhân Kiệt bước dưới tàng cây, lên bậc thang đi vào phòng. Trong phòng không thắp đèn, Địch Nhân Kiệt xoay người tìm hỏa chiết tử mang theo trong người, muốn đốt nến lên.

Nhưng tay hắn vừa chạm tới ngọn nến thì dừng lại.

Ngọn nến còn nóng.

Nóng, tức là có người điểm qua.

Hơn nữa tắt còn chưa lâu.

Địch Nhân Kiệt lặng đi một chút, nhanh chóng phản ứng.

Là Nguyên Phương.

Một khắc này tim Địch Nhân Kiệt như muốn nhảy ra ngoài.

Nhất định là Nguyên Phương, nhất định là cậu.

Chỗ mà tỷ tỷ cậu từng ở.

Một nơi hẻo lánh và khó tìm.

Không phải là nơi này sao!

Nền đất trong viện đầy lá rụng cành khô, hiển nhiên là đã lâu không có người tới. Nguyên Phương ở lại đây chắc hẳn cũng không ai biết.

Tìm được rồi. Địch Nhân Kiệt nghĩ thầm.

Chính là…

Người đi – nhà trống.

Nến đã tắt, coi như đi chưa bao lâu, bằng vào công phu của Nguyên Phương mà nói, cũng đã sớm tới tận đâu rồi không biết.

Địch Nhân Kiệt nắm tay, hung hăng đánh lên mặt bàn.

Nếu, nếu như có thể đến sớm một chút…

Thật vất vả hắn mới quyết định được, nhưng sao ông trời không cho hắn cơ hội lần này?

Địch Nhân Kiệt chạy ra khỏi phòng, đến trong viện, tiếng cành khô gãy vỡ dưới chân mình làm hắn tâm phiền ý loạn, phảng phất là một bụng tức giận đều chôn vào lòng.

Hắn không biết hắn đến tột cùng là tức giận cái gì, có lẽ, hắn là đang giận chính mình.

Có nhiều thứ, một khi bỏ lỡ, thật sự không tìm về được.

Hắn không biết lần sau có thể gặp lại Nguyên Phương sẽ là khi nào. Thanh minh năm sau? Thanh minh năm sau nữa? Thanh minh của ba năm nữa? Hay là… đời này không còn gặp lại?

Thế gian mênh mông, người quen thành lạ.

Địch Nhân Kiệt thất thần bước ra sân. Hắn vẫn còn nhớ rõ đêm hôm đó, hắn cũng là sau khi Nguyên Phương rời đi một lúc lâu mới ra khỏi tiểu viện, đã thấy con đường phía trước vốn tối om đã sáng bừng bởi hai hàng đèn thắp ven đường. Hắn theo đèn ***g kia, tìm được đường trở lại phòng mình.

Mà hiện giờ lúc hắn đã biết đường tìm đến, lại không người vì hắn đốt đèn ***g ven đường nữa.

Từ xa, Nhị Bảo cầm đèn ***g chạy tới, vừa chạy vừa kêu: “Thiếu gia thiếu gia! Thiếu gia sao cậu chạy tới đây, ta tìm không được cậu, lo lắng muốn chết…”

“Ngươi tự lo cho mình trước đi”. Thấy Nhị Bảo vội vàng chạy tới, Địch Nhân Kiệt liếc mắt, khẩu khí không được tốt.

“Thiếu gia, cậu… không sao chứ?” – Nhị Bảo cẩn thận hỏi. Địch Nhân Kiệt lắc đầu, Nhị Bảo nói – “Thiếu gia không phải là… không phải là muốn đi tìm Vương công tử sao…”

“Huynh ấy đi rồi”. Địch Nhân Kiệt vòng qua Nhị Bảo đi ra phía trước, Nhị Bảo đằng sau “A?” một tiếng, đuổi theo hỏi: “Vương công tử đã đi rồi? Không thể nào? Cậu ấy rời khỏi Trường An sao? Thiếu gia sao cậu biết? Tôi…”

“Nhị Bảo a.”

Địch Nhân Kiệt bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn Nhị Bảo.

“Dạ, thiếu gia?” – Nhị Bảo vội vàng đáp.

“Tháo hết đèn ***g xuống đi”

Địch Nhân Kiệt phất tay, chỉ chỉ đèn ***g treo ven đường.

“A?” Nhị bảo có điểm không kịp phản ứng.

“Ta nói, ngươi đem, mấy cái, đèn ***g, đều! Tháo! Xuống!!”

Địch Nhân Kiệt cao giọng nói, dứt lời trở về phòng mình.

“Ai thiếu gia! Thiếu gia! Ta tháo xong rồi làm gì nữa, treo chỗ khác sao?” – Nhị Bảo phía sau hỏi vọng tới, Địch Nhân Kiệt cũng không quay đầu lại – “Vứt vào phòng ngủ ấy!”, nói xong bỏ đi.

Nhị Bảo một mình đứng trên đường nhỏ, thì thào: “Thiếu gia nửa đêm nổi điên làm gì…”. Một trận gió lạnh thổi qua, Nhị Bảo sợ run cả người, ngoan ngoãn cầm đèn ***g đi về.

Đến cửa phòng mình, Địch Nhân Kiệt sắp bước vào lại giữa lúc hoảng hốt thấy một người từ cửa phòng mình đi ra ngoài. Địch Nhân Kiệt trong lòng cả kinh, vội vàng chạy tới nhìn theo hướng người nọ đi, một cái bóng đen lọt vào tầm mắt hắn.

Địch Nhân Kiệt trong lòng nghẹn chặt.

Thân ảnh kia… thân ảnh kia, rõ ràng chính là…

Người mà hắn đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa…

Quen thuộc đến cho dù chỉ là một chớp mắt, hắn cũng sẽ không nhận sai…

Là cậu.

Địch Nhân Kiệt cắn răng, nhấc chân bước tới.

Nhất định là cậu!

Địch Nhân Kiệt không hề nghĩ ngợi, liền đuổi theo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.