Trương Công Án

Chương 17



Vương Nghiên ngồi kiệu đến nhà của Phong Nhược Kỳ.

Phong Nhược Kỳ có một ngôi nhà ở Kinh Thành, nằm ở hẻm Thái Dung Thành Tây. Con hẻm nhỏ hẹp, kiệu của Vương Nghiên đi quanh co vòng vèo rất lâu rồi mới dừng lại trước cửa nhà nằm sâu tít trong cùng.

Tuỳ tùng của Vương Nghiên gõ lên cánh cửa cũ kỹ, chốc lát sau có một người đàn ông ra mở cửa. Người đó mặc trường y xanh nhạt, trên đầu buộc khăn vuông đã cũ, tuổi chừng tam tuần. Tuỳ tùng của Vương Nghiên bước lên trước nói: “Dám hỏi Phong đại nhân có…”

Lời chưa nói dứt đã bị Vương Nghiên cắt ngang: “Ngươi đứng đợi ở đây đi”, rồi trực tiếp mở cửa đi vào bên trong viện.

Người đàn ông đó đóng cửa viện lại, Vương Nghiên chắp tay cười nói: “Phong đại nhân thật mộc mạc khiêm tốn, ở trong tiểu viện nhỏ thế này, đến một kẻ hầu người hạ cũng không có.”

Người kia cúi người đáp lễ: “Vương Thị lang khen nhầm rồi, nơi đây là nhà cũ của hạ quan, lần này tới Kinh cũng không nán lại bao lâu nên ở nhà mình vẫn tiện hơn nơi khác. Hạ quan được biết hôm nay Vương Thị lang sẽ đến, cho nên đã bảo những người khác lui đi, để tiện đại nhân hỏi việc.”

Vương Nghiên vòng qua tường chắn, cùng với Phong Nhược Kỳ bước lên con đường mòn rải đầy những viên đá màu li ti. Phong Nhược Kỳ dẫn Vương Nghiên vào tiền đình, mời ngồi ở ghế đầu.

“Hạ quan biết hôm nay Vương Thị lang đến là vì chuyện của sĩ tử Mã Liêm bị giết. Trước đây hạ quan và Mã Liêm có chút ân oán với nhau, nhưng dù sao đó cũng đã là những chuyện nhỏ nhặt quá khứ. Hơn nữa, đêm Mã Liêm bị giết, hạ quan đang ở nhà ân sư Cung đại nhân, nói chuyện suốt đêm với thầy.”

Vương Nghiên đón tách trà Phong Nhược Kỳ đưa tới, nhấp một ngụm, nước trà được chuẩn bị từ sớm, không nóng không lạnh, uống rất vừa miệng.

Vương Nghiên khen một tiếng trà ngon rồi đặt tách trà xuống, nói: “Lúc trước Cung Thượng thư sinh bệnh, bản bộ viện cũng từng thay gia phụ đi thăm ngài ấy, cũng may chỉ là bệnh vặt, nhưng vẫn phải điều dưỡng cẩn thận, tránh quá lao lực.”

Phong Nhược Kỳ thở dài một tiếng: “Tuổi tác ân sư đã cao, nhiều lần có ý muốn cáo lão hồi hương nhưng hoàng thượng, thái hậu và Hoài vương điện hạ cứ níu giữ nên vẫn chưa được như ước nguyện. Bản thân thầy cũng cứ lo lắng suốt, mãi không buông được. Giống như lần này hạ quan đi thăm thầy, nhiều lần khuyên thầy đi ngủ sớm, vậy mà cuối cùng cũng thức nói chuyện với thầy thâu đêm.”

Vương Nghiên nói: “Những hậu bối như tôi đều nên học tập tấm gương một lòng một dạ báo đáp triều đình của Cung đại nhân. Phong đại nhân, bản bộ viện nhận được đơn tố cáo, nói rằng giữa ngài và Mã Liêm từng có ân oán, chuyện này chỉ nói mà không có bằng chứng. Bản bộ viện nói việc này cho Phong đại nhân nghe, có chỗ nào bịa đặt, ngài cứ nói với tôi.”

Phong Nhược Kỳ nói: “Thị lang đại nhân quá khách khí rồi, đại nhân dù có nghi ngờ hạ quan, bắt giải hạ quan về Hình bộ cũng là chuyện hợp lý mà. Hạ quan cũng muốn sớm làm rõ, gỡ bỏ hiềm nghi, mời đại nhân cứ nói.”

Mấy thư sinh trong đại lao than thở, gào thét cả đêm đều đã mệt, chờ hoài đợi mãi mà không thấy thẩm vấn, Củng Tần Châu than thở: “Hy vọng trong số chúng ta không xuất hiện oan hồn. Đào Thượng thư là người tốt, nhưng Vương Thị lang kia lại cố chấp tự cho mình là đúng, không phân phải trái trắng đen đã bắt chúng ta vào đây, tới nay không hỏi cũng chẳng tra, chẳng biết ra sao nữa.”

Trần Trù nói: “Củng huynh à, tôi nhiều chuyện nói với huynh câu này, tại sao huynh lại ở trước mặt Vương Thị lang nói người tên Phong gì đó khả nghi? Tôi và Trương huynh đã biết cách ngài ấy xử án, ai mà càng chỉ người khác, ngài ấy càng nghi ngờ người đó hơn.”

Củng Tần Châu nói: “Phong Nhược Kỳ là mệnh quan triều đình, nếu không phải hắn ta và Mã Liêm thực sự có thâm thù đại hận, tôi cũng sẽ không nói hắn ra đâu. Phong Nhược Kỳ còn có một cái tên khác, có lẽ mọi người đã từng nghe qua rồi, chính là Mộ Diệp Sinh.”

Trần Trù biến sắc nói: “Hoá ra chính là Mộ Diệp Sinh, người viết truyền kỳ, danh tiếng của người này chẳng ra sao cả.”

Trương Bình lật người trên miếng đệm cỏ, tất cả mọi người đều vểnh tai lắng nghe.

Củng Tần Châu cười nhạt nói: “Tác phẩm làm nên danh tiếng của Mã Liêm là sao chép từ một tập truyện truyền kỳ của Mộ Diệp Sinh. Danh tiếng của Mộ Diệp Sinh cũng bị huỷ hoại trong tay Mã Liêm, đến mức không cầm bút viết được nữa. Các người nói xem hắn có hận Mã Liêm hay không?”

Từ bé Phong Nhược Kỳ đã thích đọc truyện truyền kỳ, đặc biệt ngưỡng mộ mấy người như Tây Sơn Hồng Diệp Sinh, Phong Tửu Khách, thế là cũng cầm bút viết truyền kỳ, còn tự đặt cho bản thân một bút danh là Mộ Diệp Sinh.

Phong Nhược Kỳ viết được mấy truyện truyền kỳ, hành văn cứng đơ, tình tiết cường điệu, nhưng do viết rất nhanh lại viết nhiều nên cũng có chút danh tiếng.

Lúc Mã Liêm mới bắt đầu viết kịch, đã dùng tình tiết và câu chữ trong truyện của Phong Nhược Kỳ. Vở kịch đó được Thôi ban chủ của đoàn Bách Hà chấm trúng, thế là đem lên diễn, ông chủ Thôi còn giới thiệu vở kịch này với chủ tiệm in Tư Hiền, in ra đem bán.

Thôi ban chủ mời một số văn sĩ đến tiến cử giới thiệu cho vở kịch này, Phong Nhược Kỳ cũng được mời.

Mã Liêm công khai bày tỏ do ngưỡng mộ Phong Nhược Kỳ cho nên mới dùng văn của y, Thôi ban chủ cảm thấy nếu Phong Nhược Kỳ tiến cử gã, vừa hay lại là cách tốt, như thế danh tiếng cả hai sẽ được nâng lên.

Nhưng Phong Nhược Kỳ lại là một kẻ lòng dạ hẹp hòi, không chịu tiến cử Mã Liêm. Vở kịch dựng xong tập thử, có người nói Mã Liêm đã biến thứ văn chương như gỗ mục của Phong Nhược Kỳ thành mỹ ngọc. Hơn nữa, kịch Mã Liêm viết là vở ái tình, nhân vật chính là một nữ tử vùi thân chốn giang hồ, hầu hết nam nhân yêu nàng ta như si như dại. Mã Liêm đã dùng câu từ đoạn văn mà Phong Nhược Kỳ viết về đám hiệp khách nhà y chuyển sang cho nhân vật nữ nhi mê đảo chúng sinh của mình.

Phong Nhược Kỳ giận tím tái mặt mày, mắng, một ả đàn bà cợt nhả lẳng lơ phóng túng mà cũng dám huênh hoang hai chữ đại hiệp. Đây là cái loại gì chứ! Đúng là làm ô uế văn chương của ta!

Mã Liêm bị làm cho mất mặt. Vài kẻ ghen ghét vì kịch bản của hắn được ban chủ của một đoàn kịch lớn chọn, nên nhân cơ hội đó mượn lời của Phong Nhược Kỳ mắng gã. Thôi ban chủ cũng giận dữ vô cùng, ngồi ở tiệc rượu cùng Mã Liêm mắng Phong Nhược Kỳ một hồi.

“Tên Mộ Diệp Sinh nghèo kiết xác kia đúng là không biết xấu hổ, hắn viết truyền kỳ cả đời này cũng đừng mong được đăng lên mấy nơi thanh nhã. Vở kịch này mà diễn, cả thiên hạ đều biết, lúc đó hắn há chẳng phải sẽ trở thành đống bùn dưới chân của Đông Hồ Cư Sĩ hay sao? Nể mặt hắn mới dùng văn của hắn, hắn còn cho rằng bản thân là Lý Bạch, Đỗ Phủ à? Thơ Lý Bạch, Đỗ Phủ ngày nào chả ai không dùng, cũng có thấy bọn họ nhảy ra khỏi quan tài đến cắn người đâu.”

Sau khi vở kịch công diễn, danh tiếng Mã Liêm nổi lên rất nhiều, nhưng cũng không ít người không ngừng nói gã ăn cắp văn của Phong Nhược Kỳ.

Mã Liêm rất đau đầu. Lúc gã chưa nổi tiếng, Mộ Diệp Sinh là hòn đá lót đường hữu dụng, nhưng nay gã có danh có tiếng rồi, Mộ Diệp Sinh lại hoá thành cái gai trong mắt nhất định phải loại bỏ. Gã đã đạp lên Mộ Diệp Sinh để đi lên, tuyệt đối không thể để bị đạp lại, vì tiền đồ tương lai, nhất định phải xử lý sạch sẽ Mộ Diệp Sinh. Nếu như Phong Nhược Kỳ phong bút, văn chương mai một không tung tích, thế là những câu chữ kia sẽ trở thành của Mã Liêm. Cho dù không thể khiến Mộ Diệp Sinh phong bút, cũng phải huỷ hoại danh tiếng của hắn, tốt nhất nên khiến người khác gào mắng muốn đánh, như thế dù có dùng văn của hắn cũng là thay trời hành đạo. Những câu chữ đó, vốn nên để Mã Liêm gã dùng mới không bị thui chột trong tay của Mộ Diệp Sinh.

Thế là, Thôi ban chủ vung tiền, Mã Liêm mướn người, mua lại hết tác phẩm của Phong Nhược Kỳ, nghiên cứu kỹ càng, cho dù là trong trứng gà cũng phải tìm cho ra xương cá. Nhưng Phong Nhược Kỳ cẩn thận vô cùng, trong tác phẩm tuy có trích dẫn nhưng đều là điển tích mấy trăm ngàn năm trước, hoàn toàn tìm không ra chỗ sơ hở nào.

Đúng lúc này, ông trời lại ban cho Mã Liêm một cơ hội tốt. Thì ra gia cảnh Phong Nhược Kỳ vốn nghèo khó, tiền nhuận bút viết truyền kỳ của y rất thấp, thế là y giúp hiệu đính chỉnh sửa bản in trong nhà in Tụng Thế – nơi xuất bản tác phẩm của mình để kiếm thêm chút tiền. Chủ nhà in Tụng Thế có đứa cháu vợ, cũng viết một truyện truyền kỳ, thế là để Phong Nhược Kỳ chỉnh sửa, rồi giới thiệu giúp nó.

Phong Nhược Kỳ giúp đứa cháu của ông chủ gọt giũa lại câu văn, viết lời giới thiệu, nhưng y lại không biết câu chuyện này lại ăn cắp của một người khác.

Sách của thằng cháu sau khi xuất bản chẳng bán được cuốn nào, cũng không ai phát hiện hắn đạo văn người khác, nên khi việc này bị phát giác ra phải đến một năm sau. Do Mã Liêm không tìm thấy nhược điểm của Phong Nhược Kỳ, nên bèn lật xem mấy tác phẩm y đề tên giới thiệu, trùng hợp sao lại lật đúng cuốn này.

Mã Liêm vui mừng vô cùng, lập tức sai người đi tìm khổ chủ bị đạo văn, nói cho khổ chủ biết chuyện này, còn chỉ dạy hắn, truyện truyền kỳ này do Phong Nhược Kỳ chỉnh sửa giới thiệu, sao lại không nhìn ra là đạo văn chứ? Nói không chừng còn do Phong Nhược Kỳ giựt dây, cho nên chẳng cần tìm thằng cháu, không cần tìm nhà in, cứ nhắm vào tên Phong Nhược Kỳ đó.

Khổ chủ muốn dựa vào đám người “đồng đạo nhiệt tình” như Mã Liêm đòi lại công bằng cho hắn, liền y lời mà làm, chỉ cắn một mình Phong Nhược Kỳ, làm um trời lên. Phong Nhược Kỳ có nỗi khổ không nói ra được, cảm thấy bản thân oan ức vô cùng, nhưng cũng không thể dâng thằng cháu của ông chủ ra, chỉ đành nghiến răng làm bia đỡ đạn.

Mã Liêm tìm vài kẻ là bậc thầy mô phỏng chữ viết, mạo danh bút tích của Phong Nhược Kỳ, viết một bài thanh minh, hăm doạ khổ chủ không biết tốt xấu, lại dám đối đầu với Phong Nhược Kỳ y. Trong nha môn có người của Phong Nhược Kỳ, y chuẩn bị báo lên nha môn, tìm một trăm trạng sư và thầy kiện, kiện cho khổ chủ không ngẩng mặt lên nổi.

Bài thanh minh này được truyền đi rộng rãi, văn sĩ của nhà in Tư Hiền chế ra vài bài hịch, sau khi ném đi ngoài, rất nhiều người sôi nổi hưởng ứng. Thôi ban chủ cũng sai đoàn kịch diễn mấy vở kịch nhỏ, hát hát múa múa, châm biếm Mộ Diệp Sinh có người trong nha môn và trăm kẻ đại cáo trạng. Có một khoảng thời gian, ba chữ “Mộ Diệp Sinh” bị người người mắng chửi, người người chỉ trích. Đến đứa trẻ ba tuổi trên phố cũng biết hát – “Mộ Diệp Sinh, không tầm thường, lưng thẳng quá, lưỡi dài quá, thích nhất dạy người trộm văn chương, ai dám nói hắn kiện chết ngươi, người ta có đường vào nha môn, lại có trăm thầy cãi…”

Củng Tần Châu nói: “Thực không giấu giếm, năm đó trong các bài đả kích Mộ Diệp Sinh có một bài là do tôi viết, chủ quán nhận uỷ thác của Thôi ban chủ, còn dặn dò chúng tôi, phải mắng sao cho Mộ Diệp Sinh không dám ngẩng mặt lên mà sống nữa, khiến hắn phải nghĩ quẩn, chết là hay nhất. Lúc đó tôi mắng Mộ Diệp Sinh, vài năm sau, người bị Mã Liêm ám hại lại trở thành tôi, đây có lẽ là báo ứng chăng.”

Mộ Diệp Sinh trải qua chuyện này, từ đó về sau mai danh ẩn tích, không bao giờ xuất hiện nữa. Ngày nay nếu mọi người nhắc đến y, vẫn sẽ nhớ đến chuyện cười trong nha môn có người quen và trăm thầy cãi kia.

Vương Nghiên nói với Phong Nhược Kỳ: “Chuyện mà bản bộ viện đã nghe chính là như vậy, Phong đại nhân xem có sai lệch gì hay không?”

Phong Nhược Kỳ nói: “Có chút không đúng lắm, kỳ thực chuyện đứa cháu vợ của ông chủ không phải do Mã Liêm chủ mưu. Hôm đó hạ quan ở nhà in chỉnh sửa bản thảo, có một người viết luận sử, do bình thường không thạo việc nên đắc tội với người trong nhà in, vừa đúng lúc đó anh ta có một tập bản thảo phạm chút lỗi nhỏ thế là bị nắm thóp, do đó không được đem đi in. Do tôi với người đó có mâu thuẫn lợi ích, rồi có mấy người có hiềm khích với tôi, nói là tôi ghen ghét anh ta, có ý muốn loại trừ, cũng là kế một mũi tên trúng hai đích. Thật ra tôi chỉ chỉnh sửa truyện truyền kỳ, vốn không dính líu đến luận sử. Nhưng người này lại tin thế, chuyện đứa cháu vợ của ông chủ đạo văn là do anh ta biết được, là người nhắc đến chuyện này đầu tiên, Mã Liêm chỉ là mượn gió bẻ măng. Nhưng thế lực người này không mạnh bằng Mã Liêm, về sau thì quả thực Mã Liêm ra tay rất nhiều. Ha ha, bây giờ nghĩ lại, lúc đó thế gian chỉ to như miếng đậu phụ khô thế mà lại ác liệt không kém gì quan trường.”

Vương Nghiên lại uống một ngụm trà, nói: “Phong đại nhân đã chịu đả kích lớn như thế, sao lại dễ dàng buông bỏ mọi chuyện vậy?”

Phong Nhược Kỳ nói: “Lúc đó trong lòng hạ quan quả thực vừa hận vừa oán, hận không thể thuê một chiếc xe đến bên Hoàng Hà nhảy xuống chết luôn cho rồi. Sau đó có một ngày, tôi đi ra ngoài thành, nghe thấy tiếng chuông vọng đến từ một ngôi chùa trên núi, tôi đột nhiên nghĩ, người sống ở đời cùng lắm cũng chỉ mấy chục năm, mọi thứ tựa như mây trôi, chớp mắt một cái là tan biến hết. Thế là tôi buông bỏ, sau đó tham gia thi cử, vậy mà lại đậu, coi như có được có mất đi.”

Vương Nghiên khều khều lá trà: “Đó là vì Phong đại nhân thấu hiểu cái gì gọi là độ lượng. Nhưng, trước khi Phong đại nhân buông bỏ mọi thứ, có phải đã làm chuyện gì rồi không? Thật sự là đã buông hết rồi à?”

Phong Nhược Kỳ sững người một lát, cười nói: “Hiểu được rồi thì tự khắc sẽ buông bỏ thôi. Giờ nghĩ lại, chỉ là chuyện nhỏ như hạt vừng, vì nó mà phiền não quả thật là không đáng.”

Vương Nghiên cười cười, rút từ trong tay áo ra một cuốn sách cũ, bìa màu xanh mực.

“Quyển Cửu tùng sơn kiếm khách này là do bản bộ viện vô tình mà có được, vị hiệp khách trong này tự tay đâm chết kẻ thù của mình, quả thực rất thống khoái! Nhưng sao bản bộ viện cảm thấy, những oan ức mà vị kiếm khách này phải chịu đựng có nét gì đó giống với những ngày xưa cũ của Phong đại nhân nhỉ… Ừm, người viết quyển truyền kỳ này, tên gọi Hàm Thái Sinh (dưa muối), quả thật là thú vị…”

Sắc mặt Phong Nhược Kỳ thoáng thay đổi, húng hắng nói: “Hình bộ quả nhiên là lợi hại, chỉ trong thời gian ngắn đã tìm thấy quyển sách này. Quả nhiên chuyện gì hạ quan cũng không giấu được Thị lang đại nhân. Hàm Thái Sinh… chính là một bút danh khác của hạ quan… Quyển sách này, chính là do hạ quan viết…”

Vương Nghiên cười cười nói: “Ồ? Chẳng phải Phong đại nhân đã buông bỏ hết mọi thứ rồi sao? Sao lại vẫn còn quyển sách này vậy? Phong đại nhân viết quyển sách này là để kêu oan? Rửa tội? hay là…”

Phong Nhược Kỳ nói: “Lúc viết cuốn này tôi còn chưa quyết định buông bỏ, không phải là vì kêu oan, càng làm sao có thể rửa tội chứ. Mã Liêm ám hại như thế, tôi không thể làm bẩn tay mình bằng cách đi báo thù hắn, cho nên trong cuốn sách này, tôi biến hắn thành một xác chết để xả giận đấy.”

Vương Nghiên hạ tầm nhìn, đập đập vào quyển sách: “Ừm, xả giận xong, Phong đại nhân liền từ bỏ hết?”

Phong Nhược Kỳ nói: “Thật ra là sau đó còn một đoạn nữa, vì để xả giận hạ quan mới viết quyển sách này. Có một ngày tôi đi đến quán trà, gặp một thanh niên trẻ tuổi cùng một thiếu niên đang bàn luận về tác phẩm này. Người thanh niên trẻ tuổi kia nói, thật đáng tiếc làm sao, quyển này vốn có thể là một tác phẩm hay nhưng tâm người viết lại chứa đầy oán hận, cái viết ra không phải là hiệp khách, hoàn toàn không có tinh thần kiếm hiệp. Thiếu niên kia liền nói, nếu như chuyện gì cũng so đo tính toán, thì làm sao có thể nhìn thấy thiên hạ? Hạ quan nghe mấy lời này, liền sáng tỏ thông suốt, rồi mới đi ra ngoài thành đạp thanh. Về sau, hạ quan mới biết, người mà ngày đó hạ quan gặp trong trà quán, lại chính là đương kim thánh thượng và Hoài vương điện hạ. Trong lúc vô tình, hạ quan lại được hoàng thượng và Hoài vương điện hạ chỉ dạy! Từ đó hạ quan cố gắng đọc sách, tham gia thi cử, quyết tâm đền đáp cho quốc gia!”

Vương Nghiên thở dài: “Bản bộ viện thật ngưỡng mộ Phong đại nhân, bản bộ viện nhận được sự che chở của gia phụ, làm quan tới ngày hôm nay rồi mà vẫn chưa được hoàng thượng hoặc Hoài vương điện hạ đích thân chỉ dạy, thật sự là phúc phần bạc bẽo. Bữa nào bản bộ viện cũng viết một câu chuyện truyền kỳ, lấy bút danh là Oa Đầu Sinh (bánh ngô), Phong đại nhân thấy thế nào?”

Phong Nhược Kỳ đứng dậy cúi người nói: “Vương thị lang nói đùa rồi.”

“Tóm lại, trong chuyện này rõ ràng kẻ đáng nghi nhất là Phong Nhược Kỳ.” Củng Tần Châu ngồi xuống bên cạnh chiếu rơm, “Quyển Cửu Tùng sơn kiếm hiệp ám chỉ việc năm đó, nhất định là hắn dùng bút danh khác để viết, tên tiểu nhân nham hiểm Lữ Đầu trong truyện bị ám khí của ma giáo gây thương tích đầy mình, cầu cứu kiếm khách, kiếm khách sau khi kéo hắn tới bên vách núi, hắn còn muốn đẩy kiếm khách xuống núi, ngay sau đó liền bị vị kiếm khách này một chưởng kình phong đánh rơi xuống dưới. Cách này với cách chết của Mã Liêm có phải hơi giống nhau không? Trương huynh, đầu óc huynh nhạy bén, biết phá án, huynh xem việc này không phải quá trùng hợp rồi sao?”

Trương Bình suy nghĩ giây lát, thận trọng nói: “Chứng cứ không đủ.”

Cao Dương Quý thấp giọng nói: “Theo tôi thấy, có khả năng không phải Phong Nhược Kỳ làm đâu. Mã Liêm, hừ, chết rất kỳ quặc. Theo những gì tôi biết, vì để đậu kỳ thi này mà hắn đã sử dụng tà môn ma đạo. Các người chưa nghe qua việc thỉnh linh phù à?”

Vương Nghiên trở về Hình bộ, thư lệnh nghênh đón y, hỏi chuyến đi này có kết quả gì hay không.

Vương Nghiên nói: “Có.”

Y có hơi phiền não, trước mắt xem ra vụ án này nghi phạm lớn nhất chính là Phong Nhược Kỳ. Vốn Vương Nghiên muốn tìm chứng cứ chứng minh y vô tội, nhưng sau khi nghe lời phân trần của y, càng nghe càng thấy đáng ngờ. Lời nói của Phong Nhược Kỳ úp úp mở mở, còn đem thầy của y là Cung Tụng Minh ra để chứng minh bản thân không có khả năng giết Mã Liêm. Đến hoàng thượng và Hoài vương đều lôi ra cả, ý muốn chứng minh rằng, y sẽ không đố kị việc Mã Liêm nương nhờ Vân thái phó mà sau này có khả năng sẽ vượt qua y trên con đường quan lộ. Y liều mạng rửa sạch nghi ngờ thế này, càng rửa lại càng thêm đáng nghi.

Hơn nữa, thầy y là Cung Tụng Minh, trong Lễ bộ có đồng môn của y, tất nhiên có cơ hội để nhét tờ giấy kia lên cửa của Lễ bộ.

Thư lệnh nói: “Vừa nãy có một vụ án được trình báo, Thượng thư đại nhân đích thân nhận vụ này, là nhà của Liễu Viễn Liễu đại nhân xảy ra một chuyện rất cổ quái.”

Trong đầu Vương Nghiên chỉ toàn nghĩ về vụ án này, nên thuận miệng ừm một tiếng.

Thư lệnh nhìn quanh, thấp giọng nói: “Vụ này có thể nói đích thực là do ma quỷ gây nên. Mấy ngày trước Liễu đại nhân có một ống bút, nói là mua được ở chợ ma, sau khi đem về nhà thì liên tục xuất hiện những chuyện kỳ lạ. Sáng sớm hôm nay, cái ống bút đó tự nhiên lại biến thành một đống tro cốt…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.