Trương Công Án

Chương 62



Vương Nghiên xông cửa bước ra, thiếu chút nữa đụng phải người bên ngoài cửa, người đó vội vã thụt lùi hai bước, khom người xuống.

Vương Nghiên nén nhịn nhìn lại thì phát hiện ra là Vưu thái y.

“Vương đại nhân…độc của Lan Thị lang có chút…” rồi trộm nhìn gương mặt đen thui của Vương Nghiên.

Khổng lang trung đứng kế bên vốn biết Vương Nghiên ghét nhất là người ấp a ấp úng, nên vội vàng thấp giọng nói trước khi Vương Nghiên nổi sùng: “Đại nhân, tình hình của Lan Thị lang sợ rằng không ổn rồi.”

Vương Nghiên ngẩn ra: “Không phải độc đã được giải rồi sao?”

Vưu thái y lau mồ hôi trên trán: “Hôm trước đã dịu đi rồi nhưng không biết tại sao lại trở nặng lại…”

Mọi người xung quanh nhìn thấy bộ dáng như muốn nhào đến túm lấy Vưu thái y của Vương Nghiên liền vội vàng đứng vây phía trước chặn lại. Khổng lang trung nói tiếp: “Mới nãy Lan Thị lang lại bất tỉnh nhân sự rồi, còn nôn ra máu nữa.”

Trần Trù bị hộ vệ Đại lý tự cướp khỏi tay của bộ khoái Hình bộ, đầu bị một cái túi đen trùm lại. Trong lúc mò mẫm, không biết đã trải qua bao nhiêu lần xóc nảy, kéo đẩy, lảo đảo, đến khi bị ấn quỳ xuống đất, cái túi được tháo ra, mắt lại được nhìn thấy ánh sáng thì phát hiện bản thân đang ở trong một gian thạch thất. Bốn bức tường đuốc cháy rừng rực, không phân rõ là ngày hay đêm. Ly Quán cách gã vài bước. Lòng Trần Trù đau đớn khôn cùng, gã khóc hai tiếng, bổ nhào về phía Ly Quán.

Quán nhi, đều là lỗi của ta, đều tại ta xấu số, mệnh phạm hình họa, làm liên luỵ đến muội rồi!

Ly Quán nhìn Trần Trù, hai con ngươi trong suốt tĩnh mịch, hệt như muốn nói, muội không trách huynh.

Hai mắt Trần Trù cay cay. Cửa thạch thất ình ình mở ra, Đặng Tự cùng vài tuỳ tùng thong thả bước vào.

Trần Trù vội vã bổ nhào về trước nhưng bị thị vệ giữ lại, chỉ có thể nhìn chằm chằm Đặng Tự ưm ư không thôi. Đặng Tự phất tay, thị vệ gỡ miếng giẻ trong miệng gã ra. Trần Trù vội gào thét một tràng: “Đại nhân, học trò bị oan! Đại nhân ngài biết học trò mà, học trò là người lương thiện!”

Đặng Tự ngồi xuống một cái ghế, hỏi: “Phong thư mà ngươi đưa Lan Thị lang tại sao lại có độc?”

Trần Trù gấp đến độ đầu như muốn phình ra, bên tai vang tiếng ong ong: “Đại nhân, học trò thực sự không biết! Bức thư đó là do Trương Bình, bạn hữu của học trò nhờ học trò đưa cho Lan đại nhân. Lan đại nhân là quý nhân của Trương Bình, Trương Bình tuyệt đối không thể hại ngài ấy, học trò càng không thể mưu hại Lan đại nhân được! Học trò chỉ là một thư sinh nghèo, mưu hại Lan đại nhân thì được ích lợi gì chứ?”

Đặng Tự nghe gã nói xong lại hỏi: “Vậy cô gái bên kia là ai?”

Trần Trù run rẩy, vội vã trả lời: “Cô ấy, cô ấy là biểu muội của học trò, lúc ra đời đã được đính ước với học trò! Sau đó, sau đó thì thất lạc nhau, rồi lại gặp nhau…cô ấy chỉ là đàn bà con gái, làm sao có thể biết Lễ bộ thị lang, chuyện này tuyệt đối không liên quan đến cô ấy…”

Hai mắt Đặng Tự khẽ nheo lại: “Ồ, biểu muội à. Họ? Quê quán?”

Miếng giẻ trong miệng Ly Quán được gỡ ra, cô mở miệng đáp: “Bẩm đại nhân, dân nữ tên gọi Ly Quán. Trần lang, đừng bao che cho muội trước mặt đại nhân, nếu không sẽ gặp họa đấy.” Rồi khẽ ngẩng đầu lên, “Đại nhân, dân nữ không phải là biểu muội của Trần lang, là người của thôn Hạnh Tử, trấn Song Toàn, quận Phủ Lâm. Về sau quê nhà bị lũ lụt, cha mẹ đều đã qua đời, chỉ còn lại một mình dân nữ, lưu lạc phong trần. Vốn bị mẹ bán cho Tào viên ngoại ở phủ quận Mộc Thiên, trên đường đi tình cờ gặp Trần lang rồi nảy sinh tình cảm…”

Đặng Tự liếc sang Trần Trù: “Ngươi mua lại cô gái này từ tay Tào viên ngoại à?”

Trần Trù nghẹn lời.

Đặng Tự tựa tiếu phi tiếu nói: “Bản tự hiểu rồi. Bắt cóc cơ thiếp của người ta, theo luật phải chịu hình phạt. Nhưng đây không thuộc về quyền hạn của Đại lý tự, đợi án này xong rồi xem xem phủ Mộc Thiên có quản hay không.”

Trần Trù nằm phục xuống đất.

Đặng Tự quét mắt qua Ly Quán nhưng tầm nhìn vẫn rơi xuống người Trần Trù: “Lúc bản tự vi phục ở huyện Nghi Bình từng nhìn thấy ngươi ở trên phố.”

Trần Trù nói luôn miệng: “Vâng! Vâng! Học trò ở tạm trong nhà của Trương Bình Trương Huyện thừa, lúc đại nhân vi phục có coi mệnh qua cho học trò, học trò…”

Đặng Tự nhướng mày: “Ngươi thường hay đi loanh quanh trên phố?”

Trần Trù đáp: “Bởi vì bình thường học trò không có việc gì làm, uống rượu không tồi, nên thường…”

Đặng Tự cắt ngang gã: “Sau đó sao lại không ở Nghi Bình nữa rồi?”

Việc này, nếu nói ra chuyện kia của Cao Tri phủ hình như không thích hợp lắm.

“Học trò muốn ba năm sau lại đi thi tiếp nên ở kế bên Kinh Thành khá là…”

Đặng Tự lại cắt ngang gã: “Trương Bình bảo ngươi đưa thư cho Lan Thị lang, là nhờ ai chuyển đến?”

Trần Trù đáp: “Là Chu Thừa, nha dịch ở Huyện Nghi Bình.”

Đặng Tự lại hỏi: “Lúc ngươi đến phủ Lan Thị lang đưa thư, ở trong kinh tổng cộng mấy ngày?”

Trần Trù đáp: “Hai ngày. Sau khi học trò đưa danh thiếp xong thì cũng không gặp Lan Thị lang ngay lập tức. Sợ để lỡ lệnh gọi đến nên không dám quay về nhà, nên cứ thế mà chờ.”

Đặng Tự khẽ gật đầu: “Đã đưa danh thiếp lên rồi, sao không gửi thư và đồ cho người của Lan phủ luôn thể?”

Trần Trù đáp: “Việc này…học trò cảm thấy thư rất quan trọng, vẫn nên đích thân chuyển đưa vẫn tốt hơn.”

Hai mắt của Đặng Tự khẽ nheo lại: “Ngươi nói với hạ nhân của Lan phủ rằng ngươi ở quán trọ Hồng Xương nhưng bản tự điều tra thấy sau khi ngươi đưa thư xong thì mới vào ở trong quán trọ đó, trước đó thì hoàn toàn không có.”

Trần Trù cả kinh: “Đại nhân, đó là, đó là do học trò sợ mất mặt, vì để giữ thể diện nên mới nói bản thân ở trong quán trọ Hồng Xương…chứ thật ra kinh tế học trò eo hẹp, làm sao ở nổi chỗ đó…”

Đặng Tự nhìn gã: “Vậy đêm đó ngươi ở đâu?”

Trần Trù đáp: “Cũng không ở quán trọ nào cả…chỉ là đi lung tung trên phố hết một đêm. Đại nhân, lời học trò nói toàn bộ đều là sự thật. Đại nhân, học trò thực sự bị oan mà đại nhân…”

Đặng Tự vẫn không lý giải nổi nhưng cũng không hỏi nữa, chỉ đứng dậy, dặn dò hộ vệ giam riêng Trần Trù và Ly Quán ra.

Từ lúc Lan Giác lại rơi vào hôn mê thì cho đến tối muộn vẫn chưa tỉnh lại lần nào.

Vương Nghiên đứng ở trước giường nhìn gương mặt xám nghoét của Lan Giác, cố kìm nén cơn sốt ruột trong lòng, gọi Vưu thái y đến chỗ hành lang, hỏi dứt khoát: “Độc của Lan Thị lang rốt cuộc có thể giải được không?”

Vưu thái y do dự đáp: “Lão phu và mọi người đang cố hết sức để chữa trị, chỉ xem trong hai ba ngày này nếu có chuyển biến tốt đẹp thì…”

Vương Nghiên lạnh lùng quay người đi. Ánh trăng sáng mỏng tựa lưỡi câu treo nghiêng lưng trời, chiếu ngân quang lạnh lẽo xuống lớp tuyết đọng trên mái ngói.

“Vương công tử tương lai có thể trở thành thần thám của bản triều đấy.”

Nhớ năm đó, y vì muốn cho Lan Giác biết nhập bọn chung với Vương thiếu đây sẽ có biết bao lợi ích nên đã cố ý dắt y ta đến câu lan Triều Triều Các lớn nhất Kinh Thành để mở mang tầm mắt. Tú bà dắt lên mấy nữ tử biết bập bẹ mấy câu bằng giọng điệu êm ái của vùng Giang Nam, còn bảo là người mới vừa tuyển từ Giang Nam về, nhưng Vương Nghiên chỉ bằng vào mấy câu đã bóc tách chỉ ra ngay sơ hở trong lời nói, cử chỉ, khẩu âm, tướng mạo của mấy cô này. Tú bà nằm phục dưới đất thỉnh tội, Lan Giác kế bên lại khá kinh ngạc nhìn y: “Không ngờ Vương công tử lại có nhãn lực thế này, sau này có thể làm thần thám của bản triều rồi.”

Kỳ thực Vương Nghiên trong lòng hiểu rất rõ, sau khi Lan Giác bị cái tên nghèo kiết xác kia bỏ rơi mới qua lại với y, giọng điệu thường có chút ngọt nhạt, thỉnh thoảng phụ hoạ y hai ba câu cũng giống như cam chịu vậy, có lệ vô cùng. Chỉ là Vương Nghiên không thèm so đo tính toán, khí phách của Vương thiếu y, người tiếp xúc lâu rồi tự nhiên sẽ tự lĩnh hội được thôi.

Câu này của Lan Giác khiến cho Vương Nghiên ngay lập tức mở cờ trong bụng.

Này xem như đã lĩnh hội được một hai phần rồi đấy nhỉ.

Cái này chỉ là một phần xíu xiu trên bề mặt mà thôi.

Về sau còn nhiều thứ khiến tâm ngươi mắt ngươi không thể giả vờ được nữa đâu.

Vương Nghiên quạt nhè nhẹ, cười nhàn nhạt với tú bà: “Nghĩ lại thì đây hẳn là câu đố đặc biệt dành cho bản thiếu ta. Thôi, đã giải ra được rồi, mau gọi người thật lên đi.”

Tú bà như được ân xá, liên tục dập đầu, rồi bò ra ngoài, dâng lên rất nhiều quà tạ lỗi.

Lan Giác lại nói: “Không ngờ Vương công tử lại độ lượng như vậy.”

Vương Nghiên lại quạt nhè nhẹ cười khà khà, đến kẻ như ngươi gây sự với người bản thiếu, bản thiếu còn hạ mình kết giao, mở mang trí tuệ, chẳng lẽ không phải sớm đã cảm nhận được rồi sao?

Gió lạnh thổi qua hành lang, Vương Nghiên cảm thấy ống tay áo bị kéo căng, cúi đầu nhìn xuống thì thấy Lan Huy mũi đỏ ửng đang nắm lấy ống tay áo y.

“Vương bá phụ, cha của con…”

Đứa trẻ này chỉ có mũi và trán là giống Lan Giác, còn lại đều giống mẹ như đúc, đặc biệt là dung mạo.

Nhìn thấy nó, Vương Nghiên không khỏi nhớ lại những lời phỉ báng Lan Giác phải chịu nhiều năm về trước.

Kỳ thực rõ ràng là khuê nữ của Liễu lão đầu bám dính lấy Lan Giác.

Kỳ thực theo tính toán của Vương Nghiên, Lan Giác y ta vốn phải là muội phu của y.

Năm đó khi Lan Giác đỗ thám hoa, Vương Nghiên liền nảy sinh ý nghĩ này. Tướng mạo của muội muội y là Uẩn Khởi rất xứng đôi với Lan Giác, chỉ là tính tình lợi hại hơn một chút, đã từng có ý cho nó nhập cung nhưng bị Vương Cần tìm cớ thoái thác, chỉ sợ một ngày nào đó nó không vui lại bộc phát tính tình, đem cả nhà lão Vương gia treo cổ thì nguy.

Vương Cần thường nói, tốt nhất là đừng gả nó đi, tìm một người ở rể, con dâu ở lại nhà mẹ đẻ sống là được rồi.

Vương Nghiên suy nghĩ, Lan Giác là thích hợp nhất, xuất thân kém một chút nhưng vừa hay lại có thể ở rể. Với tính cách của Lan Giác cũng sẽ không để muội muội dễ dàng bắt chẹt, nói không chừng còn có thể chống lại tính cách la sát của muội muội nữa. Tướng mạo của y ta lại đúng kiểu muội muội thích nhất. Uẩn Khởi còn hỏi thăm y: “Ca, nghe nói tân thám hoa năm nay rất tuấn tú, đẹp đến nỗi trạng nguyên cũng không bằng. Ca, có phải huynh quen với người đó không, bữa nào kêu người đó đến nhà xem mặt nhé?”

Vương Nghiên trưng mặt nghiêm túc nói: “Không biết xấu hổ, tiểu thư khuê các sao có thể nói mấy lời này.” Nhưng trong lòng lại vui vẻ khấp khởi hy vọng, nhân lúc An vương phi mừng thọ, bèn dẫn Lan Giác cùng dự tiệc, giả vờ ăn uống no say đi nhầm đường, xông nhầm vào nội hoa viên của nữ quyến ở.

Vốn theo sắp xếp, Uẩn Khởi phải đang đứng bên bờ ao tay vịn lan can đối diện với nguyệt môn ngắm cá, với dung mạo của Uẩn Khởi, nhìn nghiêng nửa mặt là đẹp nhất. Hơn nữa tư thế vịn lan can cũng toát lên nét nhã nhặn, chỉ cần liếc mắt một cái là hai người có thể đối mắt nhau, xem như là thành công rồi.

Ai mà biết được khi vượt qua trùng trùng điệp điệp trạm gác, đến trước nguyệt môn, bên bờ hồ có một thiếu nữ mang theo vài tiểu tuỳ đang cho cá chép ăn, thiên tư tuyệt sắc, Vương Nghiên nhìn thấy mắt đều nhìn thẳng. Nhưng sau đó mới tá hỏa, không phải Uẩn Khởi, Uẩn Khởi đi đâu mất rồi?

Đang kinh ngạc thì tiểu tỳ liếc ra cửa thấy có đàn ông, hét lên một tiếng kinh hãi, vị thiếu nữ kia liền đảo mắt lại nhìn.

Sau đó…

Sau đó thì bắt gặp ánh mắt của Lan Giác.

Thiếu nữ tuyệt sắc này là ái nữ của Liễu Tiễn. Uẩn Khởi vì đi bắt bướm với thiên kim của Vân Tướng, cãi vả hai ba câu mà để lỡ sự.

Chỉ vì một con bướm mà để mất một người tướng công, thiệt là ngu xuẩn quá thể!

Mới đầu Lan Giác cũng không có ý gì với con gái của Liễu Tiễn, nhưng Liễu tiểu thư lại vì một ánh mắt kia liền nảy sinh tình thâm ý nặng với Lan Giác, nghe nói còn nữ cải nam trang đến tìm Lan Giác, khăng khăng không phải y thì không gả. Nề nếp nhà Liễu gia liền trở thành trò cười, Liễu lão đầu cũng bị chọc cho tức chết đi được.

Cũng may là hôn sự sau này của Uẩn Khởi cũng không nỗi nào.

Liễu tiểu thư sau khi gả cho Lan Giác chưa tới hai năm thì qua đời, để lại cho Lan Giác một Lan Huy, cộng thêm cái danh dụ dỗ thiên kim thái phó.

Vương Nghiên xoa xoa đầu của Lan Huy, cứng cỏi đáp: “Yên tâm, cha con chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ khoẻ lại thôi. Vương bá phụ nhất định sẽ bắt cho được kẻ đã hại cha con thành ra thế này!”

Lan Huy khóc thút thít gật đầu, Ngô Sĩ Hân và vài hạ nhân dỗ nó đi ngủ.

Vương Nghiên gọi tuỳ tùng thuộc hạ: “Đi, về nha môn.”

Đợi ở nơi này chỉ hao phí tinh lực, điều tra ra hung thủ mới là việc cấp bách lúc này.

Bắt được hung thủ rồi, nói không chừng có thể tìm ra thuốc giải độc.

Tuỳ tùng sợ hãi nói: “Đại nhân, hay là trở về phủ nghỉ ngơi trước đi? Không phải vụ án đều đã bị Đại lý tự…”

Vương Nghiên cười lạnh nói: “Quan to tam phẩm bị mưu hại, vụ án lớn thế này, Đại lý tự sao có thể một mình xử lý? Hình bộ phải trợ giúp.”

Trần Trù bị giam trong một phòng lao nhỏ tối thui, dường như trải qua mấy ngàn vạn năm thì một âm thanh vang lên từ phía cánh cửa. Trần Trù kinh hỉ bò về phía cửa.

Chẳng lẽ là Trương Bình đến?

Trương Bình đến rồi, việc này khẳng định có thể tìm ra lời giải!

Cửa mở ra, hai lính canh ngục bước vào, đặt cặp lồng xuống, từ bên trong lấy ra một dĩa đậu hũ cải trắng, một dĩa bột mì xào hoàn tử, một tô canh giá đỗ, một tô cơm.

“Ăn đi, ăn xong thì đi theo chúng ta.”

Cả người Trần Trù run rẩy, hai mắt tối sầm, nước mắt chảy xuống: “Các vị đại nhân, các vị lão gia, đừng như thế này mà! Án vẫn còn chưa thẩm vấn! Tôi bị oan mà! Đây là án oan! Tôi muốn báo lên trên! Tôi…”

Lính canh ngục sốt ruột nói: “Mau ăn đi, Đại lý tự bọn ta từ trước đến nay chưa từng xử oan án. Đại nhân đang muốn hỏi chuyện ngươi đấy!”

Ơ? Hoá ra không phải là bữa ăn cuối cùng.

Ngồi đại lao ở Đại lý tự đều được ăn ngon thế này ư.

Trần Trù phi như bay lại chỗ cơm, gặp họa ngục tù này quả thực ăn uống chẳng thấy ngon lành gì. Trong bột mì xào với hoàn tử có mùi của vụn tỏi xào rất thơm, ăn hết cơm canh cũng no căng bụng rồi.

Trần Trù nuốt xuống cọng giá cuối cùng trong bát, đứng dậy: “Đã để hai vị sai gia đợi lâu, đi thôi.”

Lính ngục còng tay gã lại, rồi trùm bao bố lên đầu gã, dẫn gã ra khỏi lao ngục. Sau khi đi hồi lâu thì dừng lại, đợi đến khi mắt đã quen với ánh sáng, Trần Trù mới phát hiện mình vẫn đang ở trong gian thạch thất lần trước.

Ly Quán cũng bị giải đến, quỳ ở một chỗ không xa.

Đặng Tự vẫn đang ngồi ở cái ghế đã ngồi lần trước, ánh nhìn sắc bén ghim lên người Trần Trù.

“Bản tự vừa nhận được tin tức do người được phái đến Nghi Bình điều tra gửi bồ câu đưa đến, mấy ngày trước Chu Thừa đột nhiên mất tích, một tiều phu đã phát hiện ra xác chết của hắn ở trong rừng. Phủ Mộc Thiên cũng gửi tin đến, Trương Bình đang ở chỗ Cao Tri phủ, y chưa từng gửi thư cho ngươi hay Lan Thị lang gì cả. Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy, Chu Thừa chết bởi một nhát đao, hơn nữa là chết trước khi Trương Bình khởi hành đi Phủ nha Mộc Thiên. Ngươi nói cho bản tự biết, một kẻ đã chết nhiều ngày trước làm sao có thể đem một đống đồ cùng thư mà Trương Bình chưa từng viết qua đến tận nhà ngươi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.