Trương Công Án

Chương 69



Hoài vương nói xong rồi lại nhìn xuống Liễu Đồng Ỷ bên dưới công đường, thoáng mỉm cười: “Ô, ngươi là cháu của Liễu Tiễn, tân khoa trạng nguyên năm nay nhỉ. Mới nãy chẳng qua tiểu vương chỉ so sánh thôi, không có ý gì đâu. Ngàn vạn lần đừng hiểu lầm đấy.”

Liễu Đồng Ỷ mỉm cười thi lễ: “Thần hiểu.”

Vĩnh Tuyên đế nói: “Hoàng thúc nói có lý lắm, đã nhắc nhở trẫm. Các khanh trong triều đều là rường cột quốc gia, là những người trẫm phải dựa vào. Cho dù có người phụ trẫm, trẫm cũng tuyệt đối không phụ chúng khanh.”

Mọi người trong công đường lại nhao nhao quỳ xuống, cảm động khấu tạ thánh ân.

Vĩnh Tuyên đế bãi giá hồi cung, mọi người cung tiễn, đi đến trước cửa thì đột nhiên Hoài vương quay người lại nói: “Đúng rồi Lan Thị lang, ngươi có thể nhớ kỹ lại những lời Cô Thanh Chương kia đã từng nói với ngươi không. Nếu hắn đã từng lầm ngươi là đồng đảng của Lưu Tri Hội thì nhất định trong lời nói sẽ có ý thâm dò, có thể từ đó mà tìm được điểm mấu chốt đấy.”

Lan Giác ngừng lại.

“Huynh đừng không tin, trong ba vị trí tam giáp tất có phần huynh.”

“Bội Chi, kỳ thi năm nay huynh nhất định có thể đậu…”

Thi hội bình quyển, người chọn Lưu Tri Hội chính là Liễu…

Lan Giác cúi người: “Thần sẽ suy nghĩ thật kỹ, đã cách vài năm, quả thật đã không nhớ rõ nữa.”

Vĩnh Tuyên đế khẽ cười: “Hoàng thúc cũng phá án rồi kìa.”

Hoài vương nheo mắt lại: “Thần ngồi xem thẩm tra, bất giác cũng nổi hứng tay ngứa ngáy. Không nhịn được đã múa rìu qua mắt thợ trước mặt ba chuyên gia của tam ty rồi. Hoàng thượng và các vị đừng cười nhé.”

Bốc Nhất Phạm lạy một cái: “Hoài vương điện hạ vừa hỏi cũng chính là sơ sót của chúng thần lúc thẩm tra, đa tạ điện hạ chỉ điểm.”

Vĩnh Tuyên đế hai mắt khẽ cong: “Hoàng thúc hỏi rất đúng chỗ, Lan ái khanh, nếu nhớ lại được gì thì nhớ, dù không báo cho Đặng đại nhân cũng phải nói cho Hoàng thúc biết đấy.”

Hoài vương nhướng nhướng mi: “Thôi, thôi, đừng tiếp tục làm xấu mặt nữa. Chẳng qua thần nhất thời nhanh nhẩu đoảng, vụ án này đành để Đặng khanh và các vị chuyên gia đây tiếp tục phí tâm rồi. Thần được thánh ân, ngồi xem thẩm án, xem xong thì mê quá thôi.” Ánh mắt lại lướt tới chỗ Lan Giác, rồi lại rơi trên người Liễu Đồng Ỷ, rồi lại khẽ cười: “Nói ra thì, Lan Thị lang là dượng của Liễu Đoạn thừa nhỉ? Lan Thị lang khí chất cao quý, Liễu đoạn thừa dung mạo thanh nộn, tuy không cùng họ cùng huyết mạch nhưng đều sáng ngời như ngọc, có thể nói lan tư liễu phương.”

Đám Đặng Tự một bề câm nín.

Sở thích của Hoài vương ai cũng biết cả. Nhưng không ngờ giờ này khắc này, ngay trước mặt hoàng thượng cư nhiên lại thèm muốn lộ liễu như vậy. Quả thật làm người ta không còn gì để nói.

Lan Giác cúi lạy: “Điện hạ quá khen, thần thẹn không dám nhận.”

Liễu Đồng Ỷ cũng hành lễ theo: “Tạ điện hạ, thần bỉ lậu khó xứng lời khen này.”

Hoài vương ngậm cười, chừng như còn muốn tiếp tục nói thì Vĩnh Tuyên đế đã ho nhẹ một cái, thần sắc nghiêm túc hẳn lên: “Trẫm thật sự hy vọng, chỉ có một vụ án này thôi, từ đây thiên hạ sẽ không còn vụ thứ hai nữa.”

Mọi người đều cúi đầu.

Đào Châu Phong nói: “Hoàng thượng thương xót thiên hạ, bốn bề thanh bình, chúng thần tận tuỵ vất cả chỉ mong có một ngày, đất nước không còn hình phạt nhà tù, thế gian không còn khói mù.”

Trương Bình cũng cúi người theo, Vĩnh Tuyên đế lên xe khởi giá.

Đào Châu Phong và Bốc Nhất Phạm cũng theo đó rời đi. Tình tiết vụ án sau này sẽ do Đại lý tự bí mật tự điều tra. Trước khi Lan Giác rời đi, Đặng Tự đã mời y vào trong một gian phòng yên tĩnh, nói: “Vật của cố nhân của Lan Thị lang là chứng cứ quan trọng, sợ rằng sẽ phải để lại Đại lý tự.”

Lan Giác cười nói: “Quả hạnh đó Đặng đại nhân có đưa lại cho hạ quan, hạ quan cũng không dám giữ đâu.”

Vật chứng chẳng qua chỉ là vật chứng, trong lòng có là được, hà tất chi phải cố chấp vật này.

Đặng Tự nghiêm mặt nói: “Đặng Tự tôi là người thẳng thắn, có gì đều nói thẳng, mong Lan Thị lang cứ yên tâm, vụ án mưu phản này quả thật hóc búa, nhưng từ đây về sau chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến Lan Thị lang. Nếu như không có Lan đại nhân, án này tuyệt đối không thể phá, Đặng mỗ và Đại lý tự cảm kích không thôi, những lời sáo rỗng không cần nói nhiều, nhất định sẽ cố sức đáp đền.”

Lan Giác đáp: “Đặng đại nhân nói thế này quá nặng nề rồi. Lần này hạ quan chẳng giúp được gì cả, kỳ thực là Đặng đại nhân giúp hạ quan mới đúng. Mấy năm nay chuyện của Cô Thanh Chương luôn đè nặng trong lòng hạ quan, cuối cùng cũng có thể tháo xuống được rồi, chấm dứt một nỗi tiếc nuối.”

Trương Bình rời khỏi đại đường, cầm theo lệnh bài Đại lý tự do Đặng Tự sai Liễu Đồng Ỷ đưa cho hắn đi tìm Trần Trù.

Trần Trù vẫn còn ngồi trong tĩnh thất của Đại lý tự, thị vệ Thẩm Thiếu khanh dẫn Trương Bình đến trước cửa, mở cửa ra. Trần Trù đầu tóc rối bù ngồi trong góc phòng, không cử động gì.

Thẩm Thiếu khanh nói: “Trần sinh, án đã thẩm xong, do yêu nữ mê hoặc ngươi là tay sai của loạn đảng, sợ đồng đảng của ả sẽ hại ngươi nên mới để ngươi chịu ấm ức ở trong này. Bây giờ ngươi có thể theo Trương Huyện thừa rời khỏi đây rồi. Ngươi có công giúp Đại lý tự phá án, lúc kết án dâng tấu nhất định sẽ xin thưởng công trạng xứng đáng cho ngươi.”

Trần Trù vẫn ngồi thất thần trong góc tối, không động đậy cũng không lên tiếng.

Trương Bình đi đến trước mặt gã: “Trần huynh, đi thôi.”

Trần Trù lại im lặng một hồi rồi mới đứng dậy.

Thẩm Thiếu khanh lại nói: “Hậu viện có chuẩn bị rượu thịt, có thể đi rửa mặt chải đầu trước.”

Trần Trù không nói gì, đi vòng qua Thẩm Thiếu khanh, theo Trương Bình ra khỏi tĩnh thất.

Ra khỏi hành lang, bước vào trong viện, Trần Trù dừng bước: “Ly Quán ở đâu?”

Trương Bình  nhìn gã, đáp: “Chết rồi.”

Trần Trù run rẩy một hồi, mặt vô biểu tình, tầm mắt trong đám tóc rối bắn về phía Trương Bình.

“Trương huynh, việc tôi rời khỏi Huyện Nghi Bình là do huynh sắp xếp?”

Trương Bình gật gật đầu.

“Cao Tri phủ vốn chẳng để mắt gì đến Trần Trù tôi cả, càng không phải muốn lấy tôi ra để bắt chẹt huynh, tất cả chỉ là một vở kịch phải không?”

Trương Bình lại gật gật đầu: “Huynh đã bị thôn đó nhắm trúng, sớm muộn gì đều sẽ…”

Trần Trù cắt ngang câu nói của hắn: “Trương huynh, huynh biết phá án, liệu việc như thần, thực sự quá thông minh rồi.  Đem Trần Trù tôi so sánh với huynh, thật đúng ngu không gì bằng, tầm thường không chịu nổi. Người như Trương huynh nên kết giao với những người thông minh có thân phận, có phẩm cách như Lan Thị lang, Đặng đại nhân. Một kẻ ngu dốt như Trần Trù tôi không xứng để làm bạn cùng huynh. Giao tình của chúng ta chấm dứt ở đây vậy.”

Trương Bình ngẩn ra.

Trần Trù xoay người bỏ đi.

Trương Bình nhanh chóng đuổi theo, giữ tay Trần Trù lại.

“Trần huynh, xin lỗi.”

Trần Trù rũ mạnh tay hắn ra, con ngươi đỏ thẫm dưới mái tóc rối bù.

“Trương Bình, tôi huynh đừng nói nhiều lời vô ích nữa. Kiều quy kiều, lộ quy lộ[1], chỉ đành giả vờ chưa từng quen biết nhau.”

Khoé miệng Trương Bình giật giật, cuối cùng hắn cụp mắt xuống, lùi về sau một bước.

“Cổng ở bên này.”

Trần Trù dời tầm mắt, không nhìn Trương Bình nữa, đi nhanh qua mặt hắn.

Trương Bình vẫn đứng nguyên chỗ cũ, nhìn theo hướng Trần Trù rời đi.

Ngày hôm sau Lan Giác lên triều, không ít đồng liêu đã nhìn y bằng ánh mắt có chút khang khác.

Lan Giác trúng độc là để bí mật giúp Đại lý tự phá một vụ án lớn. Trong triều đều đã biết, những người vốn tưởng rằng y hết hy vọng với chức Thượng thư cũng cảm thấy, chuyện này chưa chắc đâu.

Ai đã từng nghĩ Lan Giác lại có thể vứt mạng xuất đại chiêu, đột phá tạo nên kỳ công?

Đúng thật là cầu vinh hoa trong hiểm nguy, không sợ thì vô song.

Sau khi bãi triều, Vương Nghiên bước thong thả đến bên cạnh y: “Lan đại nhân, nói không chừng không bao lâu sau, Vương mỗ ở trước mặt ngài phải tự xưng hạ quan rồi.”

Lan Giác bất đắc dĩ nói: “Thôi đi, Vương đại nhân, đừng lấy mấy lời khó tin như mặt trời mọc từ đằng Tây để đùa chứ.”

Vương Nghiên nhếch miệng cười, sáp lại gần thấp giọng nói: “Huynh đem chuyện huynh đóng kịch nói cho tôi nghe đi. Lão Đặng sẽ không vì thấy tôi đột nhiên không có động tĩnh gì mà sinh lòng nghi ngờ chứ hả?

Lan Giác nói: “Lúc này Đặng đại nhân đang bận túi bụi, có lẽ sẽ không chú ý điều này đâu. Ồ, tôi chỉ hy vọng vụ án này sẽ không khiến tôi gặp phải chuyện gì.”

Vương Nghiên nói: “Yên tâm, bây giờ mắt lão Đặng sáng lắm, huynh chỉ có công thôi. Mà nếu không phải vì huynh, vụ án kiểu này tôi cũng chẳng muốn dính vào.” Rồi đưa mắt nhìn về phía trước, phẩy phẩy tay, “Nghe nói dạo này lão Phùng vui vẻ lắm, hô hô, tôi chuẩn bị tặng cho lão một bất ngờ đây.”

Lan Giác nhướng nhứơng mày: “Mặc Văn huynh, nhịn xuống chút đi. Cẩn thận hoàng thượng sợ Phùng đại nhân khóc lóc sập cả bàn trong Ngự thư phòng sẽ thật sự dạy cho huynh một bài học đấy.”

Vương Nghiên nói: “Cũng có phải giành công gì với lão đâu. Án do tôi xử, công lao đưa cho Kinh triệu phủ bọn họ, cho lão hời như thế lão còn khóc cái gì? Các ty bộ đều nên vì xã tắc đồng tâm hợp lực, đây là giáo huấn của Đào đại nhân bọn tôi đấy.”

Lan Giác không còn gì để nói nữa, phía trước một tiểu Hoàng môn rảo bước tiến đến: “Lan Thị lang mau đến Ngự thư phòng một chuyến.”

Vương Nghiên ý vị thâm trường nhìn Lan Giác rồi rời đi trước.

“Vương công tử, triều lên tắc rút, trăng tròn tắc khuyết, thế sự như ngôi sao luân chuyển, minh minh tự có thứ tự. Vương công tử vinh thịnh chi thế, thật giống con sóng thuỷ triều, lúc này đang khởi, thịnh niên có thể đạt đến cực hạn, song càng cao càng hiểm, sợ rằng khó qua bốn mươi.”

Lan Giác nhìn bóng lưng Vương Nghiên một hồi.

Tiểu Hoàng môn cúi người: “Lan Thị lang mời đi bên này.”

Lan Giác thu ánh mắt lại: “Phiền tiểu công công chỉ đường.”

Vào trong Ngự thư phòng, đầu tiên Vĩnh Tuyên đế quan tâm hỏi han sức khoẻ của Lan Giác, rồi lại khen công lao giúp đỡ Đại lý tự của y, rồi nói: “Lan ái khanh vì xã tắc lập được công này, trẫm vẫn không nghĩ ra nên thưởng cho khanh thế nào mới xứng với công sức lần này.”

Lan Giác lập tức nói: “Thần là người hiểu rõ tình hình. Theo luật pháp phải phối hợp tra án, chỉ làm đúng phận sự sao dám nói là công?” Dừng lại một chút lại cúi người, “Nhưng thần cả gan khẩn cầu hoàng thượng một chuyện.”

Vĩnh Tuyên đế mỉm cười: “Lan ái khanh chỉ việc nói ra.”

Lan Giác nói: “Thần bất hiếu, mộ của tiên từ[2] đã lâu rồi không sửa sang quét dọn. Thần xin năm sau được nghỉ mấy ngày để bái tế tiên từ.”

Vĩnh Tuyên đế đáp: “Việc này hoàn toàn chính đáng, ái khanh là nhân sĩ Kinh Giao nhỉ, một tháng đủ không?”

Lan Giác cúi người tạ ân.

Trong lòng Vĩnh Tuyên đế thở hắt ra một cái. Việc lựa chọn người tiếp nhận Lễ bộ thượng thư sớm đã quyết xong. Nhưng Lan Giác đột nhiên lại lập được công lớn, song không thể thăng chức. Vĩnh Tuyên đế sợ y trách móc, hơn nữa lại khiến các viên quan khác chỉ trích nên cố ý gọi Lan Giác đến, an ủi khen thưởng cũng như dò xét ý của y.

Lan Giác vô cùng thức thời xin nghỉ làm việc hiếu, cáo nghỉ một tháng, tránh được thời khắc quan trọng trước và sau khi tân Thượng thư nhậm chức. Lúc Thượng thư đến nhậm chức y vẫn đang trong kỳ nghỉ, chuẩn bị cho bản thân một chút, lại nhượng tân thượng thư một bước. Thức thời hiểu biết như vậy khiến Vĩnh Tuyên đế vô cùng vui mừng.

Lan Giác rời khỏi Ngự thư phòng, vừa mới qua cầu nổi trong Ngự hoa viên đã nhìn thấy Hoài vương đối diện đi đến. Y bèn lách người sang bên đường hành lễ.

Hoàng vương nói một tiếng bình thân rồi dừng lại trước mặt Lan Giác: “Đúng rồi Lan khanh, mặc dù cô đã nói với hoàng thượng không nhiều chuyện nữa nhưng vẫn không nhịn được hiếu kỳ, chuyện hôm qua đã nói ở Đại lý tự ấy, khanh đã nhớ ra gì chưa?”

Lan Giác khẩn thiết đáp: “Điện hạ, thần quả thật đã cố hết sức nhớ lại rồi nhưng…vẫn chưa nhớ ra được gì cả. Thần sẽ tiếp tục cố gắng.”

Hoài vương chừng như tiếc nuối thở dài, rồi lại nở một nụ cười nhạt: “Cô chỉ là tuỳ tiện hỏi thôi, Lan khanh đừng lấy làm quan trọng quá nhé.”

Lan Giác đợi y đi khỏi rồi tiếp tục bước về trước. Đi không bao xa lại gặp Thái phó Vân Đường từ phía trước đi đến.

Vân Thái phó chừng như có việc gấp, chỉ nói vài ba câu thân thiết với Lan Giác rồi vội vàng đi đến Ngự thư phòng.

Lan Giác quay lại đường cũ, một câu nói của ngày cũ đột nhiên hiện lên trong lòng.

“Huynh đừng không tin, trong ba vị trí tam giáp tất có phần huynh.”

Mặc dù Lưu Tri Hội là do Liễu Tiễn chọn, nhưng chủ khảo Hội thi khoá đó là…

Lan Giác dừng bước quay người lại, Vân Đường đã đi lên cầu nổi, một bóng sắc tím lọt vào khoé mắt, Lan Giác giật mình, là Hoài vương đang đứng bên cột trên hành lang nhìn sang hướng này.

Lan Giác đương muốn giả vờ nhớ lại một chuyện đuổi theo hỏi Thái phó. Hoài vương đã bước xuống hành lang, cười đi về hướng Vân Đường, nhưng không phát hiện Lan Giác quay người lại.

Lan Giác âm thầm quay đi, tiếp tục bước về trước.

Cho dù Đặng Tự có thể hốt trọn ổ môn phái đó nhưng vẫn có một số chuyện nhất định trong thời gian ngắn không thể nào hiểu được.

Ai, không nên dây dưa chuyện cố nhân nữa, việc đã rồi thì không liên quan gì nữa.

Nước đục chớ giẫm vào, lo tốt cho bản thân là được rồi.

Chạng vạng tối, Lan Giác vẫn như trước nay rời khỏi Lễ bộ nha môn, lệnh tuỳ tùng chuẩn bị một chiếc xe ngựa, thay quan phục ra, chỉ mang theo hai ba tuỳ tùng đi về phía Nam thành.

Trời cũng sập tối, bên đường đầy ắp nhà trọ quán xá như cũ, trong cái rét lạnh sực nức mùi thơm ngọt lịm của hạt dẻ ngào đường.

Lan Giác khẽ nhấc rèm xe lên, giữa sắc chiều u tối tựa như nhìn thấy chính mình nhiều năm về trước, trong tay áo cất một bọc hạt dẻ ngào đường đứng bên vệ đường.

Hoàng hôn đèn lên, nhìn không thấy đường phía trước, hạt dẻ trong tay áo trở nên nguội lạnh, cũng sẽ không có người tiến đến.

“Bội Chi, huynh đi đâu vậy, làm tôi tìm mãi.”

Không nhìn, không nghĩ nữa, vờ như không có câu chuyện đó. Dù cho có đứng đó mỗi ngày đi nữa, người kia cũng sẽ không thể nào trở lại.

Tất yếu có một ngày phải bỏ hạt dẻ trong tay áo ra, tiếp tục tiến về phía trước.

Tất yếu có một ngày, phải biết nói với bản thân rằng, người kia đã chết rồi, không thể nào gặp lại nữa đâu.

Mà y phải nương theo dòng người ngược xuôi, ở nơi thế tục đèn đuốc này tiếp tục bước từng bước, tiếp tục đi về phía trước.

Lan Giác đang muốn bỏ rèm xuống thì chợt thấy một bóng người quen thuộc.

Y khẽ gõ vách xe để phu xe chạy chậm lại, rồi chong mắt nhìn kỹ. QUả đúng là Trương Bình, ngồi một mình phía sau bàn gỗ cạnh đường, mắt cụp xuống nhìn cái bát, chậm rãi nhai từng muỗng mì một.

Lan Giác không nhịn được bật cười.

Trần Trù ở Đại lý tự đoạn nghĩa tuyệt giao với Trương Bình, y đã nghe nói.

Rốt cuộc vẫn còn quá trẻ đi.

Nhất định phải muốn mọi chuyện rõ ràng, mọi thứ phân minh.

Nếu là năm đó thì y sẽ như thế nào?

Giữa đám tuyết bay tán loạn, một thiếu niên đi về phía trước sạp.

Hai con ngươi trong trẻo dưới tán ô, nụ cười trong vắt.

“Chữ của huynh đài thật đẹp, bài thơ này cũng là do huynh viết à?”

Nhìn như ngẫu nhiên, kỳ thực cố ý.

Lan Giác bảo phu xe dừng lại, xuống xe bước về phía tiệm mì kia.

Một hậu sinh chà tay nghênh đón: “Vị lão gia này muốn dùng gì?”

Lan Giác ngồi xuống đối diện chỗ Trương Bình: “Ăn mì gì thế?”

Trương Bình ngậm đũa mì nhìn Lan Giác, Lan Giác nhìn thấy thần sắc hắn cứ ngơ ngơ một hồi, không nhịn được lại cười.

Hậu sinh nhiệt tình giới thịêu: “Mì mà vị khách quan này đang ăn là mì thịt dê, lão gia cũng muốn một tô chứ?”

Lan Giác gật đầu: “Cho một tô.”

Trương Bình nuốt mì trong miệng xuống, chậm rãi mở miệng: “Đại…”

Lan Giác cắt ngang lời còn trong họng của hắn: “Ở chỗ này thì nên ăn mì thôi, không cần những lời vô nghĩa khác.”

Gặp gỡ rồi thật là tốt. Bất luận là y cố ý hay vô tình, đều từ đó mà bắt đầu.

Sơ Lâm, có thể gặp được huynh, quả thật rất tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.